Lý Quang Viễn ngồi bên trong phủ nha, hưởng thụ gió thu phả vào mặt. Sau khi Liêu Thừa, Đoàn Sơn đến chuyên quyền độc đoán, chẳng thèm ngó ngàng trên dưới Trường An phủ làm người ta bốc hỏa. Thế nhưng về phương diện khác đám quan viên Trường An phủ cũng thanh nhàn một chút.
Sai nha đến báo: "Lục phủ học tiên sinh xin cầu kiến."
Lý Quang Viễn ngồi thẳng người nói: "Phủ học? Một mình hắn tới sao?"
Sai nha nói: "Vâng." Có chút không hiểu nhìn Lý Quang Viễn.
Lý Quang Viễn ồ một tiếng, phủi ống tay áo nói: "Ta cứ tưởng là Thanh Hà tiên sinh cũng tới… Thế thì ta phải đi thay đổi quan bào, Thanh Hà tiên sinh coi trọng cái này nhất… Cũng rất phiền phức."
Thì ra là thế, sai nha cười nói: "Không có… Vậy mời vào sao?"
Lý Quang Viễn đưa tay ra hiệu mời, sau khi sai nha lui ra ngoài một lát Lục phủ học tiên sinh liền tiến vào, vẻ mặt có mấy phần bất an, thi lễ lên tiếng gọi đại nhân: "Thanh Hà tiên sinh bảo ta tới hỏi chuyện nghi phạm học tử ở trường xã núi Lục Đạo Tuyền bị bắt vì ám sát Tông Chu."
Nghe được bốn chữ Thanh Hà tiên sinh, Lý Quang Viễn đã ngồi thẳng người, quả nhiên vẫn có liên quan tới hắn… Đợi nghe xong mày nhăn lại nói: "Cái này ta biết, đích thật là học tử trường xã, cũng thực sự là bắt được ở gần Song Viên, chỗ Tông đại nhân bị sát hại."
Lục tiên sinh nói: "Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Quan viên kinh thành định làm như thế nào? Ý của Thanh Hà tiên sinh là chuyện của người học sinh này không lớn, đại nhân ngài xem…"
Lý Quang Viễn không vui cắt ngang lời hắn nói: "Vấn đề lớn hay không lớn đợi quan phủ thẩm tra, không phải trường xã định đoạt… Bây giờ là lúc nào chứ… " Hắn đứng dậy đi hai bước, nói: "Nói thật cho ngươi biết, Đoàn Sơn đã nói là hung đồ thực sự vẫn còn đang lẩn trốn."
Lục tiên sinh vô cùng kinh ngạc: "Không phải nói đã chết tại chỗ rồi sao?"
Lý Quang Viễn thở ra một hơi nói: "Bọn họ nói không phải, người chết không phải hung thủ thật sự."
Lục tiên sinh “ồ” lên một tiếng nói: "Trách không được lại kiểm tra nghiêm ngặt, cũng nói bắt đầu tra xét người nhà của những nữ hài tử được chọn kia… Vì vậy gia trưởng của các học tử đều hoảng loạn… Thì ra là thế."
Lý Quang Viễn nói: "Đúng vậy, vì vậy các ngươi không được vội vàng, người học tử kia không có chuyện gì, tra thế nào cũng không có sao, không được chạy đến hỏi. Nói với Thanh Hà tiên sinh, đừng liên luỵ bên phía trường xã." Hắn càng nhấn mạnh bốn chữ liên luỵ trường xã: "Vậy thì không phải là chuyện về một học tử."
Lục tiên sinh nghiêm túc đáp vâng một tiếng rồi vội vã quay người rời đi.
Lý Quang Viễn thở ra một hơi lần nữa, mày nhăn lại nhìn cửa ngơ ngẩn, hung thủ… Hẳn là không phải đám người kia… Vậy thì quá lỗ mãng rồi…
Trong phủ học cung, Thanh Hà tiên sinh chờ Lục tiên sinh về chuyển lời, thần sắc cũng nặng nề mấy phần.
"Lâm tiên sinh, tạm thời không dễ xử lý, chuyện người học tử kia vẫn không được hỏi tới." Lục tiên sinh nói.
Thanh Hà tiên sinh gật đầu nói: "Được rồi, ta biết chuyện gì xảy ra rồi, chỗ học trò..."
Lục tiên sinh vội nói: "Chỗ học trò ta đã sắp xếp thầy dạy qua nhà giải thích trấn an, những hài tử này cũng là bảo sao hay vậy, nhát gan sợ phiền phức."
Thanh Hà tiên sinh nói: "Bọn nhỏ mà." Rồi đi ra phía ngoài.
Lục tiên sinh đuổi theo nói: "Nhóm người lớn cũng đi làm loạn theo… Bọn nhỏ không hiểu chuyện, bọn họ cũng không hiểu sao?"
Thế nên cũng có thể nói chuyện của bọn nhỏ không phải việc nhỏ? Cũng có thể cuốn người lớn vào? Thanh Hà tiên sinh nhìn đường giao nhau ngoài cửa im lặng một khắc, nói: "Vẫn ảnh hưởng khiến lòng người hoang mang quá rộng."
Lục tiên sinh gật đầu, phất tay áo nói: "Cũng không hẳn, chuyện này sẽ mau qua đi."
......
Có phủ học ra mặt, rất nhiều học tử xin nghỉ đã trở lại trường. Nhưng cùng với sự trở lại của những học tử này, càng có nhiều thảo luận liên quan đến Trương Niện bởi họ lại được các học sinh khác hỏi thăm xem Trương Niện là hạng người gì.
"… Các ngươi là bạn học của hắn?…"
"… Ngày thường rất phách lối sao?"
Ngu.ồn.: irea..d.vn"… Hắn biết võ công không?"
"… Nếu như quan phủ đến hỏi, ngươi có thể làm chứng cho hắn không?"
Làm chứng? Làm chứng gì? Vẫn còn phải dính tới quan phủ sao? Hỏi đi hỏi lại cái này, trái tim lúc đầu đã được trấn an bị hỏi hoảng loạn. Lần này không đợi các học tử bị hù xin nghỉ không đến trường, các tiên sinh đã phát hiện, dù sao bọn họ cũng đang để ý chuyện này, thế là đều chạy đến tìm Thanh Hà tiên sinh.
"Thế này không được, bên trong trường xã đều đang nói chuyện Trương Niện."
"Càng nói càng thái quá, không biết còn nói ra lời đồn gì."
Các học tử có lòng hiếu kỳ nặng lại thích tham gia náo nhiệt, Trương Niện đã bị nhắc tới, người người hứng thú sẽ càng nói càng nhiều. Thanh Hà tiên sinh gật đầu nói: "Vậy mời người của phủ học đến chỗ trường xã giải thích cho tất cả học sinh một chút, ngay trước lúc giảng bài ngày mai đi."
Mùng một mỗi tháng là thời gian Thanh Hà tiên sinh lên lớp dạy tất cả học tử trường xã. Các học tử không cùng tuổi đều có thể nghe giảng thánh nhân tiên hiền kinh nghĩa.
Các tiên sinh an tâm một chút, có Thanh Hà tiên sinh và người phủ học ra mặt, các học tử có thể yên ổn. Có lẽ các học tử cũng đã biết tin tức, lần giảng bài này đều tới rất sớm, đứng ngồi chen chúc đầy trong thính đường, tràn ngập tiếng thì thầm chói tai, mãi đến khi Thanh Hà tiên sinh và Lục phủ học tiên sinh đi tới mới yên tĩnh lại.
"… Chuyện lớn về gia đình Trương Niện không được suy đoán lung tung…" Lục tiên sinh nói thẳng.
Lời còn chưa dứt đã có học tử ở phía dưới mở miệng: "Vậy tại sao bắt hắn?"
Lời này lập tức gây nên nghi vấn của những học sinh khác, nhao nhao mở miệng: "Đúng vậy, vì sao?" "Vì sao nói hắn là nghi phạm?"
Lục tiên sinh đưa tay ra hiệu mọi người không được ầm ĩ, các học tử vẫn rất nghe lời, yên tĩnh lại nhìn hắn.
Lục tiên sinh nói: "Chuyện này ta đã tự mình hỏi qua quan phủ, Trương Niện bị bắt thực sự là vì vào đêm đó hắn xuất hiện gần Song Viên, chỗ Tông đại nhân gặp chuyện…"
Hắn còn chưa nói dứt lời, có học tử mở miệng cắt ngang.
"… Đó là bởi vì hắn muốn hái dây mây giúp em gái!"
Cái gì? Lục tiên sinh sửng sốt một chút, dây mây là có ý gì? Học tử của hắn cũng mở miệng nói nhao nhao.
"… Đúng vậy… Muội muội của hắn thường qua Song Viên hái dây mây…"
"… Muội muội của hắn bị chọn đi, nhà vẫn phải cần người chống đỡ, Trương Niện phải tự mình đi làm những chuyện này… Để cho muội muội yên tâm."
"… Ban ngày đọc sách, buổi tối hái dây mây…"
Chuyện này là thế nào? Lục tiên sinh không hiểu ra sao, đưa tay ra hiệu mọi người im lặng: "Quan phủ sẽ tra rõ ràng, sẽ không oan uổng…"
Nhưng lần này các học sinh trong phòng lớn không yên tĩnh lại mà tiếng ồn ào càng vang lên lớn.
"… Cái này đã rất rõ ràng… Trương Niện là một người chân thực đến cãi nhau cũng không biết cãi nhau với người ta… "
"… Cả nhà bọn họ đều ăn chay… Từ sau khi mẫu thân của Trương Niện qua đời… Sao lại đi giết người…"
"… Ba tuổi thì Trương Niện bị gà mổ… Lớn như vậy còn sợ gà con…"
Cái gì mà ba tuổi? Cái gì mà cả nhà ăn chay? Lục tiên sinh ngạc nhiên, sao những học tử này biết?
"… Chúng ta đều biết, vốn dĩ Trương Niện không phải thích khách… Những chuyện này hỏi một chút tra một chút là biết rõ. Vì sao quan phủ không tra, không hỏi, không thả người?" Trong tiếng ồn ào còn có học tử nhảy lên trên mặt bàn, vẫy tay hô to, lấn át các tiếng nói khác.
Trong phòng lớn tạm thời yên tĩnh một khắc, chợt tiếng nói vang lên như sóng thủy triều.
"Đúng vậy, vì sao không tra, không hỏi?"
"Vốn dĩ Trương Niện không phải thích khách!"
"Vì sao không thả người?"
"Thả người! Thả người!"
Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là sao? Sắc mặt Lục tiên sinh trắng bệch, vẻ mặt Thanh Hà tiên sinh cũng ngạc nhiên, các giáo viên tiên sinh phủ học khác cũng ngây ra như phỗng, đón nhận sự ồn ào tạt vào mặt, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.