Lý Quang Viễn dùng sức phe phẩy quạt giấy trong tay, Lục tiên sinh ngồi ở bên cạnh cũng có thể cảm giác được gió mát hiu hiu. Tri phủ đại nhân cũng không phải những kẻ lãng tử kia, giữa mùa đông cũng phải đong đưa cây quạt giả bộ văn nhã, sao bây giờ còn vỗ cây quạt?
Lý Quang Viễn thu cây quạt lại nói: "Tại sao ngươi lại tới? Lần này lại có chuyện gì sao?"
Lục tiên sinh nói: "Đại nhân, vẫn liên quan tới học sinh trường xã Trương Niện bị bắt làm nghi phạm."
Lý Quang Viễn cau mày nói: "Như thế nào?"
Lục tiên sinh nói: "Bây giờ các học sinh đều biết chuyện của hắn, có chút bất bình, đại nhân xem có thể thẩm vấn Trương Niện trước, sau khi điều tra rõ thì mau chóng thả ra hay không?"
Lý Quang Viễn nói: "Không phải ta đã nói rồi sao? Bây giờ nghi phạm đều ở trong tay Đoàn Sơn, Trường An phủ chúng ta chưa từng có quyền thẩm vấn, các ngươi không nói với các học sinh sao?"
Lục tiên sinh nói: "Nói ư… Các học sinh bất bình cho Trương Niện, tinh thần quần chúng mãnh liệt không ổn." Rồi giải thích tình huống ngay lúc đó.
Những học sinh này! Lý Quang Viễn dùng sức phe phẩy cây quạt trong tay nói: "Bọn họ muốn phá án thay quan phủ sao? Nói có lý như là được thấy tận mắt, thật sự là hoang đường."
Lục tiên sinh nói: "Hay là chuyện này xuất phát từ nguyên nhân quan phủ không đi tra hỏi, sớm đi tra hỏi rõ ràng, những học sinh này cũng sẽ không tự mình suy nghĩ, nghị luận tinh tinh, đại nhân, tháng hai sang năm tới gần thi huyện, vẫn xin đại nhân sớm giải quyết việc này để cho các học sinh an tâm đọc sách, ảnh hưởng tới thành tích thi huyện, chỉ sợ gia trưởng các học sinh sẽ ồn ào, Trường An phủ ta cũng không có hào quang."
Lý Quang Viễn nắm quạt giấy gõ lên bàn nói: "Các gia trưởng còn làm loạn! Bây giờ học sinh như vậy sao họ không quản giáo? Thi không tốt lại trách người khác?"
Lục tiên sinh cười xòa nói: "Tuy đạo lý là thế nhưng các gia trưởng cũng bị các học sinh náo loạn làm lòng bất an, lúc ta dẫn theo người của phủ học thăm viếng nhà của học sinh, bọn họ biểu đạt lo lắng, e sợ thật sự sẽ bị Trương Niện liên luỵ… Đại nhân, Đoàn đại nhân đã cho tra xét mấy gia đình có nữ nhi được chọn… Chuyện này, chuyện này… Có chút dính líu linh tinh khiến lòng người trong thành bất an."
Lý Quang Viễn nói: "Vậy các ngươi muốn như thế nào? Các học sinh ầm ĩ, ầm ĩ tới đám Đoàn Sơn cũng tra xét trường xã sao?"
Lục tiên sinh nói: "Chúng ta không muốn, vì không muốn như vậy mới phải nhanh chóng trấn an học sinh. Hiện tại các học sinh đã để bụng với chuyện của Trương Niện, không giải thích không được… Đại nhân, cũng chỉ là một Trương Niện, lại là học sinh, gia thế trong sạch đơn giản, rất dễ dàng tra hỏi, không bằng mời Đoàn đại nhân tra hắn một cái trước… Sớm tối gì cũng đều phải tra."
Lý Quang Viễn trầm mặc im lặng một chút rồi nói: "Bản phủ biết, bản phủ sẽ đi tìm Đoàn Sơn nói chuyện này."
Lục tiên sinh vui vẻ lại thở phào, đứng dậy thi lễ nói tạ ơn: "Phủ tôn yêu dân như con."
…….
Ngày thu bóng đêm buông xuống, bên trong Song Viên lại thêm mấy phần vắng lặng, vô tình còn có chim đêm kêu to khiến người ta rùng mình, Liêu Thừa khoác áo choàng nói: "Song Viên này thật sự không bằng Giới Viên, nhìn qua là điềm xấu, nếu lúc trước để Tông Chu đến ở Giới Viên có lẽ sẽ không phải chết."
Hắn không nghĩ bây giờ Song Viên trở nên như thế đều là vì Tông Chu vào ở và chết ở đây, nói đến đây lại a lên một tiếng: "Không bằng chúng ta cũng dọn tới Giới Viên đi… Ta nghĩ tự chúng ta mở miệng, Bùi gia sẽ cho ở nhờ."
Đoàn Sơn nói: "Cũng không phải đến đây để hưởng thụ."
Liêu Thừa có phần không vui nói: "Vậy Chung Thế Tam thế nào? Vẫn không nói sao? Thật sự là một trang hảo hán."
Đoàn Sơn hừ một tiếng, không nói gì.
Liêu Thừa lại nói: "Những nữ tử kia có khả nghi không?"
Đoàn Sơn hừ một tiếng lần nữa, nói: "Bàn về khả nghi, Tông Chu rõ ràng hơn so với chúng ta… Hai người khả nghi nhất đều đã bị hắn hạ thủ."
Liêu Thừa cười ha ha, hiển nhiên cũng đồng ý cái này, nói: "Người nhà của hai người khả nghi nhất có khả nghi không?"
Đoàn Sơn nói: "Tổ tiên Vệ gia là người Trường An, trong nhà hào phú, cũng có tú tài tiến sĩ, chỉ là chưa từng làm quan, kinh doanh ruộng đất cửa hàng, nữ tử thứ hai nhà vốn là bần dân, đời đời bần dân, sống phụ thuộc vào Quách gia."
Truyện-- -được d-ịch trực tiếp tại iREADLiêu Thừa nói: "Quách gia? Quách gia nào?"
Đoàn Sơn nói: "Ở đường Đông Bắc, đại tướng quân anh vũ Quách Hoài Xuân."
Liêu Thừa dừng chân lại nói: "Đường Đông Bắc? Đấy là nơi năm đó quân cận vệ của tiên đế cai quản…"
Thái giám này như là đại bàng khát máu, Đoàn Sơn cười một tiếng, nói: "Đúng rồi, hắn và Lý Mậu có xung đột, từ quan về quê. Tần Đàm Công từng muốn nói vài lời thay hắn nhưng tiếc rằng Vương Liệt Dương tướng gia lại thừa cơ đưa ra một số yêu cầu không an phận… nên chuyện này liền thôi."
Liêu Thừa cười ha ha, nói: "Tần công gia thật sự tốt tính… Nhưng nói thật, Vương tướng gia này tuổi đã cao, cũng nên trở về dưỡng lão, đi theo học Hồ đại học sĩ trồng chút hoa màu cây cỏ gì đó đi, sao phải mệt nhọc như thế."
Đoàn Sơn nói: "Vương tướng gia từng làm đế sư, lúc trước đi theo hoàng đế học nên rất nhiều con em quyền quý kinh thành đều phải xưng hắn một tiếng lão sư…"
Bây giờ những con em quyền quý đã lớn, chiếm cứ một nửa giang sơn ở trong triều đình kinh thành, có thể nói môn đồ thiên hạ, có thể tưởng tượng địa vi tôn sư trọng đạo của Vương tướng gia.
Liêu Thừa bĩu môi, nói: "Hắn thì tính là đế sư gì, nói tới đế sư, thiên hạ Đại Chu chỉ nhận Hoàng Tự đại sư…"
Đoạn Sơn nói: "Nói đến Hoàng Tự đại sư, thật sự tồn tại sao?"
Liêu Thừa nói: "Đương nhiên, tuy ta cũng chưa từng thấy tận mắt, bây giờ truyền đến bối phận thứ tự đại sư, đều gọi một tiếng Tứ đại sư, Tông đại nhân cũng đã gặp qua, ngươi biết vì sao Tông đại nhân có được tài học xuất chúng, công phu cao cường như thế không? Chính là vào thời điểm không chút thu hút năm đó, đi theo hoàng hậu nương nương tới Hoàng Tự, được Tứ đại sư chỉ điểm hai câu." Nói đến đây chậc chậc đầy hâm mộ.
Đoàn Sơn nói: "Nếu như không bị chỉ điểm, có lẽ hiện tại hắn còn sống khỏe, Liêu đại nhân không cần hâm mộ."
Liêu Thừa cười ha ha, nói: "Vậy cũng không chắc, nói không chừng đã sớm chết… Không nói đến cái này, có thể Quách Hoài Xuân này có khả nghi?"
Đoàn Sơn trầm ngâm một khắc nói: "Khi nữ tử kia không trở về người nhà liền phụ thuộc Quách gia mà sống, cũng hỏi thăm hàng xóm, không có chỗ khả nghi, huống hồ nếu quả thật có nghi ngờ thì không nên chọn nữ tử này…" Nói đến đây dừng một chút.
"… Nhưng để nữ tử này được chọn lại càng tốt."
Liêu Thừa và Đoàn Sơn trăm miệng một lời, hai người liếc nhau.
Đoàn Sơn nói: "Quách Hoài Xuân có một đứa con gái, 12 tuổi."
Liêu Thừa gật đầu nói: "Trước hết bắt lại rồi nói… Còn Vệ gia, những nữ tử vừa độ tuổi khác cũng đều bắt lại."
Đoàn Sơn đáp đúng, có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, hai người quay đầu thì thấy một thị vệ dừng lại thi lễ.
"Lý đại nhân Lý tri phủ đến."
Liêu Thừa và Đoàn Sơn liếc nhau.
"Hắn tới làm gì?" Liêu Thừa nói: "Không phải là nhìn chúng ta không vừa mắt sao?"
Đoàn Sơn nói: "Vậy thì nhìn xem chuyện gì hoặc là người nào, làm cho hắn không thể không như vậy." Rồi đưa tay: "Mời."
Lúc này trong Tri Tri đường, ánh đèn sáng tỏ, Tứ Hạt tiên sinh cất bước tiến tới, ngáp một cái ngồi xuống.
"Ta làm tiên sinh, ngày đêm điên đảo, sớm tối chịu chết." Hắn nói.
Tiết Thanh nói: "Ban ngày tiên sinh không được ngủ ngon giấc sao?"
Tứ Hạt tiên sinh tức giận nói: "Ngủ cái gì? Mấy học sinh các ngươi ồn ào không nghỉ, sao có thể ngủ được." Lại trừng mắt: "Con đi theo để xem náo nhiệt làm gì."
Tiết Thanh nói: "Đó là bạn của con, sao có thể mặc kệ."
Tứ Hạt tiên sinh xùy một tiếng: "Trước hết quản tốt chính con đi, ta cho con biết, ta cũng chỉ có một viên thuốc loại này, nếu như lần này con bị thương tay trái, ta cũng không cứu được con."
Tiết Thanh nói: "Tiên sinh yên tâm, đám học sinh chúng con quân tử động khẩu không động thủ."
Tứ Hạt tiên sinh ôi một tiếng, nhìn nàng nói: "Động khẩu không động thủ… Tông Chu là ai giết?"
Tiết Thanh cầm bút trong tay một hồi, hẳn là không biết… Tuyệt đối không biết…
"Tuyệt đối không phải Trương Niện giết." Nàng đáp.