Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 153: Chính là



Sự trầm lặng này đối với người thiếu niên vừa chạy tới mà nói có chút xấu hổ.

Ngọc Tài nhìn trái nhìn phải, không khỏi cảm thấy mình đưa tin tức có chút lỗ mãng, có chút xấu hổ.

Quách Tử Khiêm không thích kiểu xấu hổ này, cảm thấy đây là bất kính với Thanh Tử ca.

"Trước hết việc này không vội." Hắn nói: "Chúng ta thu dọn thảo đường trước."

Tiết Thanh nói: "Vẫn là ăn cơm trước đi."

Quách Tử Khiêm vỗ tay mang theo vài phần tự trách: "Ta cũng quên, mọi người cũng đều đói bụng cả rồi. Mệt nhọc lại hoảng sợ, chúng ta ra đường để ăn cho ngon."

Sở Minh Huy lập tức kêu to được được, lại chớp mắt nói: "Đã lâu không uống rượu rồi."

Đám thiếu niên khác cũng cao hứng bừng bừng theo, giống như xấu hổ lúc trước bị quét sạch sành sanh, thế là mọi người vẫn như hàng ngày, vui vẻ kề vai sát cánh đi về phía đường, tìm một gian tửu lâu, kêu cả bàn thức ăn ngon, gọi một bình rượu ngon.

Đối mặt với bầu rượu, Sở Minh Huy vô cùng tiếc nuối.

"… Cái mũi của tiên sinh vô cùng tinh, uống ít một chút kẻo lại bị phát hiện…"

"… Đâu chỉ tiên sinh, cái người giữ cửa tên Thạch Hương kia mũi cũng thính giống như chó…"

"… Nhưng hôm nay chúng ta giúp Tam Lang cứu hỏa, Tam Lang muốn cảm ơn chúng ta nên uống chút rượu cũng có thể hiểu."

Mọi người cười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ, Quách Tử Khiêm kêu tiểu nhị thêm đồ ăn, Tiết Thanh dặn dò không bỏ buổi học ban chiều, Noãn Noãn ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh bàn, nhìn thấy bàn đầy đồ ăn rất là vui vẻ. Cuối mùa thu trời cao xa sáng sủa, từ cửa sổ nhìn về phía Thập Tự nhai một chút là có thể nhìn thấy phủ học cung.

Trên đường có người đi lại, trong tửu lâu có học tử ăn cơm trưa ở phủ học cung, càng có một vài xe ngựa chậm rãi chạy tới. Đó là đưa đón học sinh trường xã đi học, đây chính là sinh hoạt của bọn họ, ăn cơm, nói cười, đùa giỡn, đọc sách sau đó về nhà lại đọc sách, phiền não việc tiên sinh quản nghiêm nhiều bài tập, thời gian sầu vui rất ngắn... giống như những ngày trước.

Sở Minh Huy nắm lấy chén rượu trong tay chợt không nói không cười không động, nói: "Nhưng có người sinh hoạt không giống ngày xưa rồi."

Lời nói bỗng nhiên để các thiếu niên đang vui nói đùa sửng sốt một chút, có người không hiểu hỏi: "Minh Huy ca nói gì vậy?"

Quách Tử Khiêm giờ bầu rượu nói: "Là muốn thêm rượu sao? Không được, không uống nhiều như vậy, không thể uống nữa."

Sở Minh Huy ném chén rượu xuống đất.

Các thiếu niên giật nảy mình, Quách Tử Khiêm càng không vui, nhảy cỡn lên nói: "Sở Minh Huy, không cho ngươi uống rượu mà thôi, không đáng để làm vậy."

Tiểu nhị ở một bên vừa bất an vừa bất đắc dĩ nhìn cảnh này, chuyện các thiếu niên đang cười đùa nói giỡn như vậy tự dưng tức thì ồn ào, đánh nhau đã rất phổ biến. Nhưng lần này thiếu niên ném chén rượu kia không có nhảy dựng lên ồn ào với thiếu niên này mà chỉ cúi đầu nhìn chén rượu trên mặt đất.

"Chúng ta nên làm gì đó." Sở Minh Huy nói ra, sau đó ngẩng đầu, thần sắc kiên định giống như chính mình trả lời với mình: "Chúng ta nên làm gì đó."

Các thiếu niên dừng cười đùa lại, chỉ trong nháy mắt gương mặt vui cười đã yên lặng lại, thật giống như lúc trước chỉ là mang theo một chiếc mặt nạ, lúc này bị người ta bóc xuống.

Đúng vậy, không giống lúc trước, bọn họ lớn tiếng cười nói, lớn miệng uống rượu, lớn miệng dùng bữa, nói qua tai nạn xấu hổ của mình, vì chứng minh còn như trước kia, chẳng có chuyện gì phát sinh. Nhưng nếu quả thật chẳng có chuyện gì phát sinh thì sẽ không cần chứng minh?

Một thiếu niên nói: "Muội muội Trương Niện ba năm không được mặc một bộ đồ mới nhưng chưa bao giờ đứt đoạn việc mua bút mực giấy nghiên của Trương Niện."

Một thiếu niên khác nói: "Tư chất Trương Niện chậm chạp, cũng không có chí lớn gì, cũng chỉ là đọc sách để có thể tìm nghề nghiệp nuôi gia đình..."

Ngọc Tài nói: "Hắn rất thích xúc cúc, từng nói với ta nhưng lại nói là không thể chơi, muội muội và cha khổ cực như vậy, hắn muốn đi học cho giỏi."

Quách Tử Khiêm nói: "Người này như thế vốn cũng là mệnh rồi, mọi người không nên suy nghĩ quá nhiều, việc này, chúng ta…"

Sở Minh Huy cắt ngang hắn nói: "Chúng ta phải xen vào việc này."

Tiết Thanh nói: "Việc này không dễ quản."

Sở Minh Huy nói: "Vậy cũng phải xen vào, bởi vì hắn là bạn học của chúng ta, vì chuyện này không công bằng."

Cái thiếu niên khác gật đầu, đôi mắt sáng lên, nói: "Đúng vậy, chuyện này không công bằng."

Tiết Thanh nói: "Chuyện không công bằng rất nhiều…"

Sở Minh Huy nói: "Nhưng chúng ta thấy được thì không thể mặc kệ, nếu không vì sao chúng ta lại đọc sách? Miệng đầy bài văn đạo đức mà không tự mình thực hành sao?"

Thần sắc Quách Tử Khiêm kinh ngạc nói: "Sở Minh Huy, ngươi còn hiểu cả cái này."

Sở Minh Huy hừ một tiếng, nói: "Ta cũng không phải bao cỏ phế vật, sang năm ta cũng muốn có kết quả." Nói xong không tiếp tục để ý Quách Tử Khiêm mà nhìn về phía Tiết Thanh: "Tam Lang, chúng ta không thể bỏ qua chuyện này như vậy."Truyện được biên..tập tại iread.vn..Tiết Thanh nhìn hắn, lại nhìn cái thiếu niên khác, thấy nàng nhìn qua, các thiếu niên vội vàng gật đầu thần sắc trịnh trọng.

"Ta đã nghĩ kỹ."

"Ta cũng muốn làm, mấy ngày nay ta đã biết nhiều chuyện của Trương Niện như vậy, ta biết hắn là hạng người gì, ta không thể cứ nhìn cả nhà bọn họ như vậy."

"Tam Lang, ngươi nói đi, chúng ta phải làm thế nào."

Tiết Thanh nói: "Chúng ta phải làm giống như trước kia, là chúng ta có đủ khả năng làm mọi chuyện, nhưng lại không giống như trước kia." Nàng cầm đũa lên gõ bàn một cái nói: "Đầu tiên các ngươi phải thề, chuyện hôm nay của chúng ta không nói cho người khác, bao gồm cả phụ mẫu người nhà?"

Đám người Sở Minh Huy gật đầu, Sở Minh Huy vươn tay nói: "Ta thuộc Tri Tri đường, sẽ không khai ra Tri Tri đường."

Đây là lần đầu tiên thảo luận chuyện của Trương Niện, Tiết Thanh đã nói đã làm động tác, không nghĩ tới hắn còn nhớ kỹ, Tiết Thanh vươn tay cười một tiếng, những người khác cũng vội vươn tay ra, mấy cái tay xen vào nắm cùng nhau.

"Người Tri Tri đường, không khai ra Tri Tri đường." Bọn họ nhỏ giọng nói ra, buông lỏng tay ra, Tiết Thanh muốn nói gì đó, Sở Minh Huy lại đưa tay ra hiệu tạm dừng, cầm bầu rượu lên quay đầu, nói: "Noãn Noãn, đi chọn rượu…"

Noãn Noãn ừm một tiếng đứng lên tiếp nhận bầu rượu.

Sở Minh Huy lại hạ giọng: "Đừng để bọn họ tới gần."

Noãn Noãn ừm một tiếng lần nữa, giơ bầu rượu chạy qua chỗ tiểu nhị: "Ta muốn chọn rượu… Chọn rượu tốt… Ngươi dẫn ta đi, ta muốn xem… Không được trộn nước."

Tiểu nhị ui da một tiếng nói: "Xưa nay tiểu điếm không trộn nước…" Vừa xoay người đi chọn rượu, lại quay đầu nhìn thấy các thiếu niên bên kia đã ngồi trước bàn, vẻ mặt nghiêm túc nặng nề, nhỏ giọng nói gì đó… Các thiếu niên đúng là lúc nắng lúc mưa.

Tới chỗ kho rượu, tiểu nữ đồng chăm chú kiểm tra cuối cùng thông qua, tiểu nhị lấy bầu rượu tới, đúng lúc này có tiếng chuông kéo dài truyền đến, một tiếng tiếp một tiếng.

Các thiếu niên đang ngồi quanh nhảy dựng lên.

"Đi học."

"Đi mau… đi mau."

Bọn họ rối ren chạy ra phía ngoài, Quách Tử Khiêm vứt tiền, không quên cầm bầu rượu từ trong tay tiểu nhị.

"Giữ rượu lại buổi tối uống…"

Giống như con thỏ chạy nhanh ra ngoài, có người mang gậy từ từ bước đi, còn có tiểu nữ đồng không quên mang theo bánh ngọt chưa ăn xong. Tiểu nhị nhìn những người này biến mất trước sau ở trong tầm mắt, cũng thở phào nhẹ nhỏm nói: "Những thiếu niên này nói gan lớn thì cũng nhát gan… Nếu thật sự lớn mật còn tới nơi này uống rượu trốn học, bị người của phủ học cung bắt được, tiệm này chúng ta cũng không cần mở."

Chưởng quỹ sau quầy móc móc lỗ tai, không đếm xỉa tới nói: "Các học sinh mà, đều nói lợi hại."

Chia tay bên ngoài trường xã, Quách Tử Khiêm ngồi xe trở về thành, không đi xuyên qua cửa thành mà đi vào nhà Trương Niện.

Bên này đã không còn quan binh thiết kỵ, hơn nữa bên ngoài ngõ nhỏ cũng không có mấy phụ nhân thiêu thùa may vá nói đùa, thậm chí ngay cả hài đồng chơi đùa cũng đều biến mất không thấy gì nữa, ai nấy đi qua đều bước nhanh hơn, e sợ dừng lại một bước sẽ chọc phải phiền phức.

"Nhà Trương Niện ư…" Quách Tử Khiêm xuống xe ngựa lớn tiếng hỏi thăm người qua đường ở đầu ngõ.

Nói còn chưa dứt lời người qua đường đã hoảng sợ chạy đi nhưng cũng có người hảo tâm kéo thiếu niên phú quý không rành thế sự này lại.

"Đừng nói nữa… sẽ bị bắt đi."

Quách Tử Khiêm trợn tròn mắt: "Vì sao lại bị bắt đi."

Thiếu niên lúc nào cũng không hiểu chuyện, người qua đường nhỏ giọng giải thích: "Hắn là nghi phạm ám sát Tông đại nhân… Đương nhiên hàng xóm của hắn cũng là nghi phạm."

Vẻ mặt người thiếu niên giật mình: "Vậy có phải người tiếp cận qua nghi phạm đều là nghi phạm không? Thành Trường An lớn như vậy… Trương Niện sinh sống chục năm ở chỗ này, Trương gia sinh hoạt mấy chục năm ở nơi này…" Trong mắt của hắn hiển hiện sự sợ hãi nhìn người qua đường: "Vậy phải bắt bao nhiêu người? Còn nữa, có phải ngươi cũng từng quen biết với Trương gia hay không? Vậy ngươi…"

Sắc mặt người qua đường tái đi, không, không đâu, không đợi Quách Tử Khiêm nói xong đã quay người chạy đi, Quách Tử Khiêm đứng tại chỗ thu hồi sự sợ hãi, im lặng nhếch miệng cười một tiếng… Thanh Tử ca nói, nếu quan ở kinh thành phải dùng sợ hãi để trấn áp thành Trường An, vậy thì để sợ hãi càng dày hơn, sợ hãi làm người ta e ngại nhưng sợ hãi cũng là một loại sức lực, sợ hãi lớn sức lực càng lớn.

Quách Tử Khiêm quay người nhảy lên xe ngựa: "Đi mau đi mau, rời khỏi nơi này."

Xa phu vội vung roi giục ngựa, xe ngựa hoảng sợ đi trên đường, Quách Tử Khiêm chăm chú dò xét trên đường, cảm thấy giống như bầu không khí không giống như trước kia lắm. Tông Chu đến khiến mọi người thành Trường An sợ hãi biểu lộ ra bên ngoài, còn Đoàn Sơn, Liêu Thừa đến thì khiến mọi người thành Trường An sợ hãi từ bên trong, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, truyền đến tiếng của xa phu mang theo sợ hãi.

"Tử Khiêm thiếu gia… Quan binh… Vây quanh nhà rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.