Nhịp tim Quách Tử Khiêm bỗng nhiên chậm lại, nhanh như vậy đã phát hiện bọn họ giở trò quỷ sao? Hắn nhìn về phía trước, quả nhiên gặp một đội quan binh đứng ở ngoài cửa Quách gia, giáp đen đeo đao hàn ý dày đặc, chính là kinh binh Liêu Thừa, Đoàn Sơn mang tới.
Dân chúng thích xem náo nhiệt, lần này lại không tiến lên trước mà núp ở xa vây xem, thần sắc hoảng sợ.
"Tử Khiêm thiếu gia… Làm sao bây giờ?" Giọng xa phu run rẩy nói, chuyện một nhà hàng xóm của Trương Niện bị bắt hắn cũng biết tới, có lẽ giống như bên tai nghe được trong nhà hàng xóm hỗn loạn: "Người… Người trốn đi…"
Quách Tử Khiêm nói: "Người Quách gia chưa từng bỏ trốn." Hắn nhảy từ trên xe xuống: "Ngươi mau đi nói cho Thanh Tử ca… Bảo hắn chạy mau."
Hắn bước nhanh về phía đại trạch Quách gia
"Người nào?" Quan binh cản đường.
Quách Tử Khiêm cứng cổ hừ lạnh: "Nhà ta, các ngươi là ai?"
Quan binh thu tầm mắt lại, hờ hững tránh đường cũng không trả lời hắn, Quách Tử Khiêm chạy bình bịch vào trong cửa, xa phu do dự một khắc quay ngựa giơ roi chạy gấp.
Trong nhà cũng không rối ren lắm, tuy vẻ mặt những người làm rất bất an nhưng xem ra vẫn ngay ngắn trật tự, trong phòng khách truyền đến tiếng cười của Quách Hoài Xuân.
"… Hóa ra là như vậy, đây là chuyện tốt… chuyện tốt."
Chuyện tốt? Quách Tử Khiêm không hiểu dừng chân lại, lúc này đã có thể nhìn thấy rõ một gã thị vệ mặc áo bào đỏ và một tướng lĩnh đứng trong đó, thị vệ áo đỏ là thủ hạ của Tông Chu... Cho tới bây giờ, những gì liên quan đến bọn họ đều không có gì tốt đẹp.
Gã thị vệ nói: "Quách đại lão gia có thể nghĩ như vậy là rất tốt."
Quách Hoài Xuân cười ha ha, nói: "Đương nhiên, đương nhiên, trước kia không chọn, chúng ta cực kỳ tiếc nuối, bây giờ thực sự đạt được ước muốn rồi." Nói xong vung tay: "Ngô quản gia, mau thu dọn một chút cho tiểu thư..."
Sắc mặt Ngô quản gia hơi tái đáp vâng, nhìn Quách Hoài Xuân, bờ môi giật giật giống như muốn nói nhưng Quách Hoài Xuân đã không nhìn hắn.
"… Sau đó ta sẽ tự mình đưa nàng tới Song Viên." Hắn cười nói với thị vệ áo đỏ.
Sắc mặt thi vệ hờ hững đứng đấy không động, nói: "Không cần, chúng ta đưa nàng đi là được."
Nụ cười trên mặt Quách Hoài Xuân không ngừng lại chút nào, hai tiếng ha ha giống như càng thoải mái nói: "Cũng tốt, cũng tốt, như thế thì làm phiền rồi."
Quách Tử Khiêm nhìn Quách Hoài Xuân cười, sắc mặt càng ngày càng trắng, không nhịn được thì thào: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Có tiếng bước chân ở phía sau vang lên, cùng tiếng Quách Tử An truyền đến: "Bọn họ muốn dẫn muội muội Bảo Nhi đi."
Quách Tử Khiêm quay đầu: "Vì sao?"
Sắc mặt Quách Tử An cũng trắng bệch, gắt gao trừng mắt với thị vệ áo đỏ trong phòng khách, trong mắt tràn đầy lửa giận nói: "Vì Thiền Y đâm đầu xuống hồ tự vẫn nên bọn họ muốn bù một người đi kinh thành."
……
Trong hậu trạch truyền đến tiếng khóc.
"Người nào cũng đừng hòng mang Bảo Nhi của ta đi." Quách đại phu nhân ôm thật chặt Quách Bảo Nhi, mặt mũi giàn giụa nước mắt, Quách nhị phu nhân Quách tam phu nhân ở bên giúp đỡ, đám nha đầu v* già đứng ở trong phòng không tiến lên lôi kéo mà đều khóc theo.
Vẻ mặt Ngô quản gia bi thương nói: "Phu nhân… Không ai muốn, chỉ là không có cách nào."
Quách đại phu nhân lắc đầu khóc: "Ta mặc kệ."
Quách Bảo Nhi không khóc chỉ trợn mày nói: "Ta không đi…"
Quách đại lão gia vội vã từ ngoài tiến đến: "Chuyện gì xảy ra? Còn đang lề mề cái gì…" Nghe được câu này, bước chân dừng lại, trên mặt gạt ra một tia cười: "Bảo Nhi, không phải con vẫn muốn đi sao?"
Quách Bảo Nhi nói: "Trước kia con muốn đi nhưng bây giờ không muốn đi… Không có Thiền Y mới để con thay thế, con là cái gì? Con còn không bằng một tỳ nữ sao?"
Chỉ bởi vì cái này ư… Vẻ mặt người ở chỗ này có chút cứng ngắc.
Quách đại phu nhân ôm nàng khóc lớn rồi nói: "Bảo bối ngốc của ta, ai lại so cái này, đó là đi chịu chết…"
Quách Hoài Xuân tức giận nói: "Im miệng… Đó là qua hầu hạ thái hậu nương nương, là vinh quang cao nhất, phụ nhân ngươi nói bậy bạ gì đó." Nói xong tiến lên túm lấy Quách đại phu nhân, hắn là võ tướng sức lớn, nhẹ nhàng đẩy một cái, Quách đại phu nhân liền ngã về phía Quách nhị phu nhân Quách tam phu nhân, ba phụ nhân cùng nhau ngã nhào trên đất.
Nhóm nha đầu v* già càng rơi nước mắt, giọng lại nhỏ đi.
Quách Hoài Xuân kéo Quách Bảo Nhi lại nói: "Không phải ngươi vẫn muốn làm nữ tướng quân sao? Đi kinh thành là có thể làm…"
Quách Bảo Nhi trợn mắt nói: "Cha, người cho là con ngốc ư… Hứa hẹn cho con làm nữ tướng quân là Tông đại nhân, Tông đại nhân đã chết rồi, sao còn đi tới kinh thành còn có thể làm nữ tướng quân đây?"
Con ngốc quá ngốc, Quách Hoài Xuân muốn cười, liền thật sự bật cười, chỉ là giọng có chút chua chát nói: "Hắn chết còn có người khác, ta sẽ nói chuyện này cho thái hậu nương nương, con yên tâm đi."
Quách Bảo Nhi bĩu môi nói: "Cha, người đến lá gan nói với một tên thị vệ còn không có, sao dám đưa yêu cầu cho thái hậu chứ."
Quách đại phu nhân khóc nhào tới lần nữa: "Quách Hoài Xuân, ngươi là kẻ không có can đảm, ngươi nhất định phải đưa nữ nhi đi chết sao?"
Quách nhị phu nhân Quách tam phu nhân cũng nhào tới, khóc cầu khẩn nói: "Đại bá… Cứ nói với bọn họ một tiếng mình không đi thôi… Tìm người khác thay cũng được… Các ngươi chỉ có một đứa con gái là Bảo Nhi thôi…"
Tru.yện được biên tập tạ.i iread.vn..Quách Hoài Xuân bị đám phụ nhân vây quanh nắm lấy lắc lư, vẻ mặt giống như có chút mờ mịt nhưng thân hình lại vẫn bất động, hắn nhìn phụ nhân trước mắt thút thít cầu khẩn, nghe Quách đại phu nhân giận mắng, chợt cười nói: "Sao ta lại nhát gan? Ta lại dám đưa nữ nhi đi." Nói xong run vai đưa tay.
Ba người phụ nhân Quách đại phu nhân vây quanh hắn bị đẩy ngã bay ra ngoài lần nữa, không đợi các nàng đứng dậy, Quách Hoài Xuân duỗi tay bắt lấy Quách Bảo Nhi nói: "Đi thôi."
Tiếng nói thốt ra khỏi miệng người đã nhanh chân đi ra ngoài, Quách Bảo Nhi thét lên chói tai, lại không có năng lực phản kháng chút nào bị kéo ra ngoài.
Quách đại phu nhân gào thét gọi một tiếng Bảo Nhi, nhào tới, cửa liền bị đóng lại.
"Khóa cửa lại, trước khi tiểu thư rời thành Trường An, không cho phép thả các nàng ra."
Quách đại phu nhân dốc sức lay cửa, nghe được giọng Ngô quản gia run rẩy đáp vâng, nàng phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, liều mạng kéo cửa, cửa đã bị khóa.
"Ta không đi, ta không đi."
Tiếng thét chói tai của Quách Bảo Nhi dần dần đi xa, Quách đại phu nhân chỉ cảm thấy sức lực của mình đã tiêu tán.
"Trả nữ nhi cho ta… Trả nữ nhi cho ta…"
Tiếng la khóc trong nội trạch xé rách bầu trời đại trạch Quách gia, vẻ mặt Quách Tử Khiêm và Quách Tử An hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại.
"Ca, ta sợ." Quách Tử Khiêm lẩm bẩm nói.
Sắc mặt Quách Tử An so với Quách Tử Khiêm thì khá hơn bao nhiêu, hắn nói: "Ngươi lúc bị Tiết Thanh đánh cũng sợ, ngươi sợ thì có gì lạ."
Từ trước tới giờ huynh đệ bọn họ cứ đi là sẽ đánh người, đánh mãi sau đó cho đến tận bây giờ, đánh người thì có lúc sẽ bị đánh lại nhưng chưa từng sợ qua… Ừm, mãi đến khi gặp loại đánh người như là Tiết Thanh mới lần đầu sợ hãi.
Quách Tử An không thừa nhận, nói: "Ta chưa từng sợ hắn." Thần sắc kiên định, đôi mắt càng trừng to.
Quách Tử Khiêm không tranh chấp chuyện này với hắn, nói tiếp: "Nhưng hiện tại ta cảm thấy sợ theo kiểu kia, không giống nhau." Loại sợ kia là sợ nắm đấm rơi xuống, sợ đau nhưng giống như bây giờ không biết nắm đấm rơi từ nơi nào xuống hay lúc nào rơi xuống, nhìn lên bầu trời vô cùng sáng sủa nhưng phía sau sáng sủa cất giấu yêu ma quỷ quái mà hắn thì lại bất lực.
Là bởi vì bọn họ vẫn là hài tử chăng, trưởng thành sẽ tốt hơn.
"Đại ca…"
Sau lưng có tiếng bước chân lộn xộn, hai người Quách Tử An, Quách Tử Khiêm quay đầu nhìn thấy Quách nhị lão gia Quách tam lão gia đuổi theo Quách Hoài Xuân.
"Đại ca, hay là suy nghĩ lại một chút đi."
"Nên cân nhắc lại một chút… Nữ hài tử trong nhà còn nhiều… cứ lựa chọn…"
Bọn họ cẩn thận nói ra, bước chân Quách Hoài Xuân không dừng lại chút nào, không thèm quan tâm bọn họ.
Quách Tử Khiêm, Quách Tử An nhìn Quách Hoài Xuân rời đi, thoải mái cười to với thị vệ mặc áo bào đỏ trong phòng khách: "… Đại nhân, nữ nhi của ta đã ngồi lên xe, mời đưa nó đi." Nhìn Quách nhị lão gia Quách tam lão gia ngượng ngùng đứng ở bên ngoài phòng không nói gì, sau đó nhìn những đại nhân này trò chuyện vui vẻ rời đi, đi qua, đi ra ngoài cửa.
Quách Tử Khiêm nhấc chân đuổi theo, Quách Tử An cũng theo sát lấy, bọn họ chạy ra ngoài cửa thì dừng chân lại, mờ mịt lại luống cuống nhìn một chiếc xe ngựa nào đó bị kéo ra.
Phịch một tiếng, cửa xe ngựa bị đá văng, Quách Bảo Nhi bị trói tay nhảy xuống, dây thừng trên chân rơi xuống mặt đất, vải trong miệng cũng bị bỏ lại.
"Ta không đi! Sẽ không đi!" Nàng lớn tiếng hô hào, đôi mắt trợn tròn sắc mặt đỏ ửng nhưng vẫn không khóc.
Thị vệ mặc áo đỏ đi ra tới cửa sắc mặt trầm xuống, đám quan binh tụ lại phía nàng, Quách Hoài Xuân tiến lên bắt lấy Quách Bảo Nhi trước: "Bảo Nhi, nghe lời."
Quách Bảo Nhi tự mình mở dây thừng, lại không giãy được khỏi tay Quách Hoài Xuân, chỉ tức giận thét lên.
Quách Hoài Xuân vẫy tay, hai gã sai vặt run rẩy cầm vải rơi trên mặt đất tới.
"Bảo Nhi, con đi đi, đi… làm nữ tướng quân." Quách Hoài Xuân nhìn nàng, nói ra từng chữ: "Nữ tướng quân dũng cảm nhất Đại Chu."
Trên mặt của hắn hiện ra một tia ý cười, đôi mắt đỏ lên.
"Phụ thân sẽ kiêu ngạo vì ngươi."
Nói xong đưa tay lấy vải nhét vào trong miệng Quách Bảo Nhi.
Tiếng thét chói tai biến mất, chỉ còn sự giãy giụa, phẫn nộ không thể biểu đạt, giãy giụa lộ ra sự chật vật mà đáng thương.
Quách Hoài Xuân đẩy Quách Bảo Nhi ra phía ngoài, quay đầu đi chỗ khác nói: "Đưa đi."
Thị vệ mặc áo bào đỏ hất đầu ra hiệu, liền có một quan binh tiến lên bắt lấy cánh tay Quách Bảo Nhi, Quách Hoài Xuân thu tay về, xoay người rủ xuống bất động không để ý tới. Chợt nghe thấy bốn phía vang lên tiếng la Bảo Nhi hoảng sợ, Quách Hoài Xuân lại không nhịn được xoay người nhìn lại, thấy Quách Bảo Nhi tránh được quan binh, không chỉ tránh ra, còn tức giận đánh quan binh kia.
Thị vệ mặc áo bào đỏ cười, cái cười này khiến quan tướng ở hai bên có chút xấu hổ, hắn hừ lạnh lùng một tiếng, nghe được một tiếng hừ này, tên quan binh bị nữ hài tử đụng tới nhìn thấy, thần sắc hờ hững rút đao ra.
Đầu Quách Tử Khiêm nổ oanh một tiếng, ồn ào bên tai biến mất, trong tầm mắt chỉ có lưỡi đao sáng loáng giơ lên, rất sợ hãi, rất sợ hãi.
Một tiếng keng vang lên bên tai, một cây gậy trúc chặn đao giơ lên.
"Không được." Có tiếng đồng thời nói ra.
Hắn đến rồi! Quách Tử Khiêm rơi nước mắt xuống, ánh mắt hắn mơ hồ nhưng bóng dáng người thiếu niên kia lại càng ngày càng rõ ràng.
Tay trái Tiết Thanh nắm lấy gậy trúc, đứng ở trước mặt Quách Bảo Nhi, nhìn người quan binh này lắc đầu, nói lần nữa: "Không được làm vậy."