Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 156: Đại nhân



Thiếu niên tiến về phía trước, mũi đao vẫn không hạ xuống.

Lòng bàn tay của Quách Tử Khiêm nhễ nhại mồ hôi, hắn từ nhỏ đã đánh lộn, đánh qua rất nhiều trận, nhưng đây là lần đầu tiên hắn căng thẳng như vậy, không phải vì đối thủ là người lớn, mà bởi vì sau trận đánh này kết quả như thế nào hắn còn chưa thể tưởng tượng ra được.

Trước đây hắn đánh lộn cùng với các hài tử nghèo trong thành, những đứa trẻ đó sẽ khóc hoặc sẽ căm giận trừng hắn, kết quả là lần sau khi gặp lại hắn, những hài tử này hoặc là tránh né hoặc là cúi mình khuất phục.

Khi đánh nhau với những hài tử nhà giàu có trong thành thì người nhà, gia đinh, gã sai vặt sẽ hỗn chiến với nhau, kết quả hoặc là hắn chịu đòn hoặc là đối phương chịu đòn, sau đó dựa vào kết quả thắng thua hoặc là hắn kéo tới nhà đối phương náo loạn hay ngược lại là đối phương kéo tới nhà hắn cự cãi. Nếu kết quả tốt nhất thì mỗi người bị người nhà đánh một trận, kết quả xấu nhất là từ nay về sau hai nhà không lui tới với nhau, ở trên đường gặp nhau sẽ nhổ nước bọt.

Đây đều là chuyện của lũ nhóc bọn chúng, nhưng lúc này đây hắn lăm lăm chỉa trường thương ra ngoài, không phải đánh nhau với hài tử, cũng không phải với một gia đình nào đó trong thành Trường An mà là quan binh, quan binh kinh thành, chống lưng cho bọn họ là đại nhân ở kinh thành, mà thậm chí còn là triều đình.

Hắn không biết việc này sẽ có kết quả gì, nhưng hắn vẫn quyết định làm, đại khái đây chính là cảm giác đã trưởng thành, không có ai dung túng, bảo hộ muốn đối đầu với cuộc sống chưa biết như thế nào.

Quách Tử An nói: "Tránh ra." Hắn hét lên những lời này, đồng thời nắm chặt trường thương trong tay quét tới trường đao phía trước, sang sảng âm thanh, lại càng không thu hồi.

Tiếng sang sảng vang lên một hồi, sắc mặt thị vệ áo đỏ tái xanh, hắn cũng hô to một tiếng: "To gan!" Ngược lại trong giọng nói này không phẫn nộ bao nhiêu, tình cảnh này không phải là hắn chưa từng gặp qua, chỉ là hắn cảm thấy hơi bỡ ngỡ.

Đầu tiên là thời gian mấy năm trước đó bọn chúng bất kì lúc nào cũng có thể gặp tình huống như vậy, hơn nữa cũng không giống như những hài tử mới mười mấy tuổi này cầm trường thương như là món đồ chơi của bọn con nít, mà đều là gia đinh hộ vệ của các gia tộc giàu có được huấn luyện nghiêm chỉnh, như vậy chưa là gì, rốt cuộc còn không phải tránh ra, mấy năm trở lại đây không gặp lại, hắn cũng muốn quên rồi.

Bọn quan binh nắm chặt khí giới sẵn sàng chờ lệnh, nhìn thiếu niên nắm trường thương nhưng có một quan binh nhìn Tiết Thanh, chính xác mà nói là nhìn nạng gỗ trong tay nàng, ánh mắt hơi lộ ra cảnh giác lại có chút nghi ngờ.

Thoạt nhìn chỉ là một cây nạng gỗ rất bình thường nhưng lại ngăn cản được đao lúc trước của hắn, lúc hai binh khí chạm vào nhau đó thì nó giống như là lưỡi mác, chẳng lẽ cái nạn gỗ này là được đặc chế?... Dù chẳng có gì kỳ quái, Quách gia là nhà võ tướng... Làm những khí giới để phòng thân là rất bình thường.

Cái tên lính này thôi không nghi ngờ nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cho dù là thiếu niên gầy yếu cầm khí giới hay tay không tấc sắt, chỉ cần một tiếng quân lệnh, bọn họ cũng sẽ không do dự mà nương tay và cũng không ngại tiến lên.

Tiết Thanh siết chặt nạng gỗ trong tay, có người từ phía sau nhào tới, hô to một tiếng Thanh Tử, khóc che chở phía trước người của nàng, lại có gió mạnh thổi đến, quấn lấy trường thương trong tay Quách Tử An.

"Khoan đã!" Quách Hoài Xuân quát lên.

Thị vệ áo đỏ nói: "Nếu như gia trưởng có thể có biện pháp quản giáo, ta cũng không tính toán với bọn nhỏ."

Lúc này nếu như gia trưởng lại không ra mặt, biểu hiện của bọn nhóc kia sẽ bị hiểu lầm là ý của người lớn, làm hài tử vẫn hay, gây họa xong chỉ cần gia trưởng đánh một trận nói một câu hài tử không hiểu chuyện thì không sao nữa. Thật tốt, cứ tận hưởng thời gian tốt này của các ngươi đi, thị vệ áo đỏ nhìn Quách Hoài Xuân, thấy hắn đoạt lại trường thương trong tay Quách Tử An nhưng lại không trở tay tát vào mặt Quách Tử An một cái, tiếp đó tức giận mắng một tiếng nghiệt tử.

Trường thương của Quách Hoài Xuân run lên, nhìn tên lính trước mắt, nói: "Ta Quách Hoài Xuân mười ba tuổi tòng quân, bốn mươi ba tuổi tháo giáp, trường thương đại đao trong tay chém giết vô số, nhưng ta chẳng bao giờ đem binh khí nhắm thẳng vào quan binh Đại Chu của ta, bởi vì người ta bảo hộ là con dân của Đại Chu, nhưng bây giờ vì bảo vệ người nhà của ta, Đông thị vệ, Cảnh đại tướng, xin lỗi..."

Đi kèm với tiếng xin lỗi này, hắn quơ tay một cái, tiếng loảng xoảng đột nhiên vang lên, trước mắt tóe lên một ánh lửa, bọn quan binh phát ra tiếng thở nhỏ, đao trong tay của hàng lính đầu tiên ào ào rớt xuống đất.

Người này mặc áo hoàn toàn bằng tơ lụa, vóc dáng béo phì, vẻ mặt không phải cười thì là buồn dường như chỉ là một nam tài chủ vườn, vào lúc này như hổ nhảy ra.

Quách nhị lão gia hô to: "Lấy vũ khí."

Theo tiếng hô to này, tôi tớ tụ tập trong ngoài cửa cùng gào thét hô hào, bên trong cánh cửa, trên đầu tường cùng lúc ném ra rào rào một đống lớn trường thương và mộc côn.

Quách tam lão gia xông lên đầu tiên cầm lấy một cây trường thương, hô: "Ta sớm đã nói khí giới phải giấu ở góc nhà, thuận tiện để dùng nhất."

La hét ầm ĩ một hồi, bao gồm cả Ngô quản sự đứng bên trong đám tôi tớ của Quách gia đến tập hợp xung quanh Quách Hoài Xuân, bọn họ ăn mặc trang phục gia đinh, tuổi tác không đồng đều, mập ốm không giống nhau, cầm lộn xộn giữa trường thương và mộc côn nhưng động tác nhanh nhẹn. Trong nháy mắt đã hình thành nên đội hình, khí thế không kém hơn những quan binh mặc giáp trụ nghiêm chỉnh này một chút nào.

Trong ngõ hẻm, Quách gia trong nháy mắt đã tạo nên được thế cân bằng, bầu không khí ngưng đọng, dân chúng đứng ở đằng xa đang ngừng thở trợn tròn mắt, sắp đánh nhau rồi!

Sắp đánh nhau rồi!

Thị vệ áo đỏ sắc mặt nặng nề, nói: "Quách đại tướng quân, ngươi đây là ý gì?"

Quách nhị lão gia đã không thể nhẫn thể nhịn được nữa, kích động hô: "Ý gì nữa chứ? Không nhìn ra được hả? Đánh nhau..."

Quách Hoài Xuân thúc khuỷu tay đẩy hắn trở về, cũng cắt lời hắn nói, nói: "Ta vừa mới làm sai, ta không thể xin lỗi nghĩa huynh ta, ta nếu đã ưng thuận hôn ước thì không thể vi phạm nên ta không thể để cho các ngươi mang nữ nhi của ta đi kinh thành, vẫn mong đại nhân thứ lỗi bỏ qua."

Thị vệ áo đỏ bật cười, nói: "Quách đại tướng quân đang nói đùa à?"

Quách Hoài Xuân nói: "Không phải, nếu như đại nhân không muốn kiên trì nói nữa, ta chỉ có thể..."

Thị vệ áo đỏ lạnh lùng: "Ngươi muốn như thế nào? Đánh chết quan sai sao?"

Quách Hoài Xuân nói: "Ta lương dân tuân theo luật pháp, ta muốn cáo quan." Dứt lời tiến lên một bước: "Nhường đường."

Động tác của hắn bất chợt, giọng nói đang trầm thấp đột nhiên quát lớn, rốt cuộc là bị khí thế khắc nghiệt do dẫn binh chinh chiến nhiều năm phả thẳng vào mặt, quan binh phía trước chịu không nổi phải lui lại.

Quan binh lui lại, mọi người Quách gia lập tức đi theo kêu la gào thét tiến bước về phía trước.

Thị vệ áo đỏ tức giận nói: "Muốn cáo quan, các ngươi cáo đi, người, hôm nay ta muốn bắt đi."

Chỉ sợ sẽ đổ máu, quan tướng thầm nghĩ, ngược lại bọn ta nghe lệnh hành sự, hắn rút lưng chừng thanh đao ra, nói: "Bắt người."

Quân lệnh như núi, bọn quan binh tuân lệnh đồng thanh kêu lên, nhặt binh khí bị đánh rơi lên, lui lại một lần nữa giậm chân tại chỗ rồi tiến lên, trường đao đối với trường thương, côn đan xen vào nhau hết sức căng thẳng.Tru.yệ.n đượ.c.dịch tại iREAD.vnTrên đường lớn truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, kèm theo tiếng gào thét lo lắng.

"Tất cả dừng tay!"

"Dừng tay! Tri phủ đại nhân tới!"

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Lý Quang Viễn mang theo phủ nha và tri thông phán (*) tới… Đợi một lát sau, thuộc quan và hơn mười tên nha dịch trú binh ở Trường An phủ cũng vội vàng chạy tới.

Ngày mùa thu mát mẻ, sắc mặt Lý Tri Phủ lại đỏ lên, trên trán đổ một lớp mồ hôi, nhìn thấy cảnh tượng này, càng phẫn nộ hơn không thể ức chế.

"Các ngươi làm cái gì vậy? Trên phố ẩu đả sao?" Hắn quát lên: "Tất cả tản ra cho ta!"

Hơn mười tên nha dịch rầm rầm tiến lên vây quanh hai bên đang giằng co, kể cả thị vệ áo đỏ và quan tướng ở bên trong.

Quách Hoài Xuân hô lớn: "Phủ tôn đại nhân, ta muốn cáo trạng."

Lý Quang Viễn tức giận quát lên: "Cáo trạng thì đi đến nha phủ, bản phủ cũng không xử án kiện trên đường."

Thị vệ áo đỏ nói: "Lý đại nhân, chúng ta phụng mệnh muốn dẫn người đi."

Lý Quang Viễn nhíu mày nhìn về phía hắn, nói: "Đều như vậy, làm thế nào để dẫn người đi! Tạm thời các ngươi đi về trước đi."

Thị vệ áo đỏ trợn mày nói: "Phủ tôn là muốn trái lệnh trên? Chúng ta phụng mệnh chọn cung nữ..."

Lý Quang Viễn giọng lạnh lùng xen lời hắn: "Bản phủ biết các ngươi là phụng mệnh nhưng bản phủ cũng phụng mệnh, bản phủ là một phủ tôn sư bảo hộ an dân liêm chính, phụng mệnh thiên tử, tuyệt không thể dung túng việc ẩu đả, động binh khí với lương dân trên đường."

Thị vệ áo đỏ tức giận quát một tiếng: "Ngươi."

Lý Quang Viễn tiến lên một bước nhướng mày quát ngắt lời hắn: "Ngươi tính toán gì vậy, bản phủ là môn sinh của thiên tử, đệ tử của thánh nhân, há cho ngươi ở bên đường gào thét, bảo Liêu Thừa, Đoàn Sơn tìm đến bản phủ!"

Tông Chu chết rồi, một ít tiểu thị vệ lại có thể cầm lệnh tiễn gì, Lý Quang Viễn cũng không thể sai khiến một ít thị vệ này của Tông Chu, thị vệ áo đỏ sắc mặt xanh đỏ luân chuyển.

Lý Quang Viễn lại nhìn về phía những quan binh này, nói: "Các ngươi đuổi bắt hung thủ hay nghi phạm, bản phủ tuyệt đối không ngăn trở. Thế nhưng muốn ở bên trong hạt của bản phủ đánh chết lương dân bách tính, vậy trước tiên hãy bước qua người bản phủ."

Không biết ai trong đám bách tính ở đằng xa hô một tiếng: "Hay lắm." Đám dân xôn xao vẻ mặt kích động, đúng là vị quan thanh liêm, đây là vị quan tốt của dân chúng.

Quan tướng nói khẽ với thị vệ áo đỏ: "Đừng có tranh giành cao thấp với những quan văn này... Những quan văn này gian xảo nhất, coi chừng bị bọn họ lường gạt, chà đạp thanh danh."

Sắc mặt thị vệ áo đỏ thay đổi huyền ảo, quỷ quyệt một lúc, nói: "Được, vậy thì mời tri phủ đại nhân thay mặt nhắn nhủ một tiếng với Liêu đại nhân vậy!" Dứt lời phất tay áo, phóng lên ngựa, quan tướng vội vàng giơ tay lên ý bảo bọn quan binh thu lại khí giới. Thấy bọn họ thu khí giới lại, bọn nha dịch vây ở bên ngoài cũng thu hồi khí giới đồng thời tránh đường ra, nhìn đám người thị vệ áo đỏ vội vã rời đi.

Đây cũng tính là đánh thắng nhỉ, Quách tam lão gia muốn chống nạnh cười to ba tiếng chúc mừng, chỉ mới "ha ha" một tiếng, ánh mắt trên đường đều nhìn về hắn, hắn buộc lòng phải nuốt xuống hai tiếng cười sau cùng.

Lý Quang Viễn lạnh lùng nói: "Quách đại tướng quân nhất định phải lấy Trường An phủ làm chiến trường sao?"

Quách Hoài Xuân hạ trường thương xuống, chợt nức nở nghẹn ngào một tiếng, tiến đến cúi người: "Đại nhân, ta biết sai, thật sự là không còn cách nào khác." Giọng hắn nghẹn ngào không nói được, thân hình run rẩy đứng không vững giống như sau một khắc nữa sẽ quỳ rạp xuống đất... Khí thế vừa lúc nãy một thương đánh rơi bảy tám chuôi đại đao đâu hết rồi.

"Ta bốn mươi tuổi mới có ba hài tử, chỉ có duy nhất một nữ hài tử này..."

"... Ta cũng không phải luyến tiếc nữ nhi này... Thật sự là ơn cứu mạng của nghĩa huynh ân tình khó trả..."

Hắn nghẹn ngào sụt sùi không đầu không đuôi bắt đầu kể ra, Lý Quang Viễn nghe lời hắn kể, rất sốt ruột nên xen lời nói: "Những lời này ngươi không cần nói với bản phủ, ngươi đi nói với Liêu đại nhân đi, ngươi không phải muốn cáo người ta sao?"

Quách Hoài Xuân ngẩng đầu lên, vẻ mặt sầu khổ, nói: "Nói cách khác..."

Lý Quang Viễn liên tục vung tay áo thúc ngựa đi, cùng tri thông phán và bọn nha dịch, quan binh theo sát hô hào rời đi, đảo mắt trên đường lớn ngoại trừ dân chúng vây xem thì chỉ còn lại người của Quách gia.

Quách Hoài Xuân đứng thẳng người, ném trường thương trong tay xuống đất một cái, quát lên:

"Các ngươi!" Tiếng quát này hiển nhiên là mắng ba người Quách Tử Khiêm, Quách Tử An và Tiết Thanh.

Quách Tử Khiêm đang nức nở, Tiết Thanh còn bị Tiết mẫu ôm khóc, Quách Bảo Nhi vẫn đứng không nhúc nhích sau lưng Tiết Thanh, Quách Tử An cắn chặt răng, gọi to: "Bá phụ."

Quách Hoài Xuân tự tay chỉ vào bọn nhóc, vẻ mặt tức giận muốn nói gì đó nhưng dường như lại không biết nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng: "Tiết tẩu, mời đi theo ta." Xoay người đi vào phía trong.

Tiết mẫu lau nước mắt nhỏ giọng an ủi Tiết Thanh: "Đừng sợ, Đừng sợ" rồi xoay người đi vào theo.

Chuyện này nói cho cùng là do Tiết Thanh gây ra, làm cho Quách gia phiền toái đến như vậy, Quách Hoài Xuân muốn nói chuyện cùng Tiết mẫu một chút... Là dẫn đi, mặc cho kinh quan xử trí, hay đuổi ra khỏi Quách gia đây? Dân chúng ở xung quanh đang xem tỏ ý vài phần đồng tình nhìn Tiết Thanh, không biết là nên bội phục hay là nên nói hắn ngốc... Giữ lại vị hôn thê là vì yêu mến? Hay hoặc giả là sợ không có vị hôn thê này liền mất đi đại thụ là Quách gia? Người thiếu niên thực sự là... Không biết là đang nghĩ cái gì.

Quách Hoài Xuân đi vào rồi Quách nhị lão gia, Quách tam lão gia cũng gọi những người làm đi vào, trước cửa loạn một hồi, duy nhất bốn hài tử này vẫn đứng yên tại chỗ.

Tiết Thanh nói: "Thật là không có chuyện gì, mọi người trở về đi."

Quách Tử Khiêm, Quách Tử An vẫn không nhúc nhích, Tiết Thanh cũng không di chuyển, bởi vì Quách Bảo Nhi nắm cánh tay nàng lại "hứ hứ" vài tiếng.

Hình như quên tay nàng ta còn bị trói, miệng bị nhét... Tiết Thanh, Quách Tử Khiêm giúp đỡ nàng cởi trói, mới vừa cởi ra Quách Bảo Nhi liền vồ lấy Tiết Thanh.

"Tiết Thanh, ta biết ngươi thích ta." Nàng lớn tiếng nói, con mắt sáng lóng lánh: "Chỉ là không ngờ ngươi thích ta tới mức này."

Dĩ nhiên nghĩ là như vậy, hài tử này tâm tư thực sự là... Tiết Thanh nói: "Kỳ thực cũng không phải là..." Nàng nói còn chưa dứt lời Quách Bảo Nhi liền nhào tới ôm lấy cổ nàng, "oa oa" khóc lớn tiếng lên.

Lúc trước từ trong nhà bị kéo ra ngoài nàng không khóc, bị phụ thân trói lại nàng không khóc, bị quan binh dùng đao bổ xuống dọa nàng cũng không khóc, nàng có phẫn nộ có giãy giụa muốn la to mắng to nhưng sau khi bị thiếu niên này kéo ra phía sau mình, sau khi các nhân vật lớn hù dọa người đều rời khỏi, nàng bật khóc.

Nàng ôm thiếu niên này như là ôm lấy cây đại thụ chống đỡ thiên địa.

Lúc mẫu thân đỡ không được, phụ thân không muốn, cả nhà của hắn không có người nào dám mở miệng giúp nàng nói một câu, người thiếu niên này đứng ra kéo nàng ra phía sau che chở, nói một tiếng: "Không được." Giờ khắc này hắn chính là ông trời của nàng.

Nhìn nam nữ thiếu niên ôm nhau khóc lớn, dân chúng trên đường phố chưa tản đi, không ít người đỏ tròng mắt, đây chính là ái tình sao!

***

(*) Tri thông phán: người trông coi việc giấy tờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.