Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 160: Chúng ta



Ánh nắng mặt trời lúc giữa trưa vô cùng chói chang, chiếu rọi vào người bảy thiếu niên đang ngồi tụ tập trong thảo đường.

Tiết Thanh nhìn mấy người bọn họ lên tiếng: “Ta không nghĩ là các ngươi sẽ đến đây, chuyện ngày hôm qua...”

Sở Minh Huy không đợi nàng nói xong đã giơ tay lên chặn lại, mặt mày hớn hở: “Tam Lang, hôm qua ngươi làm tốt lắm!”

Những thiếu niên khác cũng hào hứng gật đầu lia lịa.

“Đúng vậy, Tam Lang, ngươi thật là lợi hại!”

“Làm hay đấy, cứ phải như thế mới được.”

“Ai bảo chúng dám ức hiếp người quá đáng, phải cho bọn chúng biết rằng không phải ai cũng dọa được đâu nhé.”

Mọi người cứ thế nhao nhao hết cả lên. Quách Tử Khiêm ban đầu còn hơi kinh ngạc nhưng một lúc sau thì đắc ý đứng dậy, nhanh nhảu nói: “Ta đây hôm qua cũng không sợ, thậm chí còn định đi báo quan nữa cơ.”

Sở Minh Huy liếc hắn, châm biếm: “Được rồi đấy Quách Tử Khiêm, bộ dáng khóc lóc như con gái của ngươi, rất nhiều người đều được chiêm ngưỡng rồi.”

Một người khác chỉ tay hùa theo: “Nhìn xem, mắt vẫn còn sưng kìa.”

Cả nhóm đều cười phá lên, Quách Tử Khiêm xùy xùy một tiếng, nói: “Ta khóc thì kệ ta, việc cần làm ta cũng đã làm rồi còn gì.”

Tiết Thanh cũng mỉm cười, nói đỡ: “Hôm qua mọi người cũng lợi hại lắm, trong hoàn cảnh như vậy mà cũng không sợ.”

Sở Minh Huy đáp: “Đúng thế, người nhà ta đều dặn đi dặn lại là không được dây dưa với ngươi. Nhưng mà ngươi lại là bằng hữu của bọn ta, lúc huynh đệ gặp chuyện bọn ta lại tránh đi thì bọn ta là cái thể loại gì chứ? Không bằng cả cầm thú.”

Những người khác đều gật đầu, có chút không hài lòng trách Tiết Thanh: “Tam Lang à, ngươi cũng quá xem thường bọn ta rồi đó.”

Tiết Thanh vội vàng hành lễ: “Đúng. Là lỗi của Tiết Thanh ta, ta xin nhận lỗi.”

Sở Minh Huy giơ cao tay, khảng khái nói: “Tha cho huynh đó. Mau mau bàn chuyện chính đi.”

Tiết Thanh thấy thế thì từ từ phân tích: “Mọi người cũng biết chúng ta sẽ phải làm gì chứ? Sự việc ngày hôm qua các ngươi đều đã thấy đấy. Mấy người đó rất lợi hại, thế nên ta có thể khẳng định với các ngươi là nếu hôm qua tri phủ đại nhân không đến thì bọn chúng đã chém chết bọn ta ngay trên đường rồi. Chúng có thể làm như vậy với bọn ta thì với các ngươi cũng không ngoại lệ.

Sở Minh Huy gật đầu, nói tiếp: “Đúng, bọn chúng có thể làm như vậy với ngươi, với bọn ta, vậy thì với những người khác cũng sẽ... Vì vậy, chúng ta nhất định phải ngăn chúng lại!” Nói đến đây, Sở Minh Huy có chút kích động: “Ức hiếp người quá đáng! Đầu tiên là Trương Niện, rồi đến Vệ gia, giờ lại dám động tới người nhà của ngươi, tiếp theo sẽ còn rất rất nhiều người nữa bị chúng bắt nạt, không chừa một ai cả.”

Những người ở đó nghe đến đấy thì đều siết chặt nắm đấm, gật gật đầu.

“Những ngày vừa qua, chúng ta nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.”

“Trương Niện và người nhà, còn có cả hàng xóm của hắn, bọn họ đã gây ra tội tình gì chứ?”

“Ức hiếp người khác như vậy, đúng là coi trời bằng vung mà!”

Tiết Thanh lướt nhìn mọi người, lên tiếng: “Là do bọn chúng vô pháp vô thiên, làm nhiều việc sai trái. Người phải run sợ nên là bọn chúng mới đúng, không phải là chúng ta.” Sau đó nàng dứt khoát đưa tay ra: “Đã đến lúc chúng ta cho chúng biết rằng có người không sợ chúng rồi. Hành động thôi!”

Những tiếng đập tay bắt đầu vang lên, những chàng trai lần lượt đưa tay ra hưởng ứng với Tiết Thanh.

“Hành động!”

Thanh âm mặc dù đã cố gắng đè nén nhưng vẫn tràn đầy sự kích động. Sau đó, bọn họ nhanh chóng ổn định lại chỗ ngồi.

“Vậy thì tiếp theo...” Khi Sở Minh Huy vừa mới cất lời thì bên ngoài cửa có tiếng nói mang theo sự kinh ngạc.

“Á! Ta giẫm vào dương quải (1) của ngươi rồi.”

Đó là một câu nói tràn đầy ấm áp. Thế nhưng âm thanh này lại phát ra từ miệng Trương Liên Đường.

Đám người Sở Minh Huy liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngạc nhiên, Tiết Thanh thì chỉ mỉm cười còn Quách Tử Khiêm thì vẫn đứng bên cạnh của sổ, lúc này cũng đã khẽ mở ra một cái khe nhỏ, hắn thấy Trương Liên Đường đang dùng chiếc quạt nhẹ gõ nhẹ vào đầu.

“Được rồi, bàn chuyện xong rồi thì qua bên này chơi đi.” Hắn vừa nói vừa rảo bước về phía thảo đường.

Quách Tử Khiêm bèn nhỏ giọng gọi: “Thanh Tử ca”.

Tiết Thanh nghe thấy thế thì khẽ cười rồi giơ tay ra hiệu với hắn, Quách Tử Khiêm liền mở cửa, vui vẻ gọi một tiếng: “Liên Đường ca” sau đó vành mắt nhanh chóng ửng đỏ: “Gặp được huynh ở đây thật là tốt quá rồi.” Một câu nói mà dùng hai sắc mặt đã biểu lộ trạng thái thấp thỏm cũng như việc Trương Liên Đường không né tránh niềm vui của bọn họ.

Trương Liên Đường dùng quạt gõ vào trán Quách Tử Khiêm một cái rồi mới nói: “Thu lại lòng dạ nhỏ nhen của ngươi đi, đừng có mà bắt chước ta như thế.” Sau đó chậm rãi tiến lên phía trước.

Đám người Sở Minh Huy tranh nhau gọi Liên Đường, Tiết Thanh cũng bước lên hành lễ với hắn.

Trương Liên Đường hỏi: “Các ngươi đang làm gì thế?”

Quách Tử Khiêm nhàn nhã trả lời qua loa: “À, bọn đệ chuẩn bị đi dùng bữa.”

Trương Liên Đường “à” lên một tiếng tỏ ý đã hiểu, ngồi xuống bên cạnh Tiết Thanh nói: “Thế thì mau dọn cơm lên đây đi, nói suông thì có tác dụng gì.”

Quách Tử Khiêm hơi ngơ ra, Tiết Thanh vội gật đầu với hắn: “Huynh mau dọn lên đây đi, mọi người đều chưa dùng bữa, vừa hay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.”.Quách Tử Khiêm “vâng” một tiếng rồi cùng với hai người khác nhanh chóng dọn cơm nước lên.

Trương Liên Đường nhìn một bàn đầy ắp rượu thịt thì gật gật đầu, nói: “Chuẩn bị đầy đủ quá.”

Bởi vì bữa cơm này là nàng chuẩn bị cho nàng và Tứ Hạt tiên sinh. Tiết Thanh nhấc đũa lên: “Xin mời mọi người.” Nghe thấy thế, bọn họ cũng không khách khí gì thêm nữa.

Sở Minh Huy gật gù tán thưởng: “Tam Lang này, đầu bếp nhà ngươi nấu ngon thật đấy, hèn chi ngươi nhất định không chịu ăn ở trường học.”

Những người khác cũng gật đầu đồng ý, liên tục hỏi đây là món gì rồi khen món này, món kia ngon, còn hỏi mượn cả đầu bếp nhà Quách Tử Khiêm.

Quách Tử Khiêm trả lời: “Thẩm thẩm đích thân nấu đó.”

Vì vậy mọi người đều khen ngợi lần nữa tay nghề của thẩm thẩm Quách Tử Khiêm, sau đó cùng nhau trò chuyện rôm rả tựa như một bữa tiệc rượu vậy.

Trương Liên Đường hỏi bọn họ: “Bước tiếp theo các ngươi định thế nào?”

Những người có mặt ở đó nhìn nhau, Sở Minh Huy thấy vậy thì giả bộ hỏi: “Hay là để đệ đi lấy thêm rượu nhé, chứ cứ uống đổi như thế này thì đến chiều tiên sinh cũng không nhìn ra...”

Trương Liên Đường gắp một đũa, bỏ vào mồm, sau đó mới chậm rãi đáp: “Không cần phải giả vờ nữa, mau nói chuyện chính đi vì không còn nhiều thời gian đâu.”

Quách Tử Khiêm nhìn Tiết Thanh, Tiết Thanh liền lên tiếng: “Cứ như lúc trước, đó là truyền ra ngoài chuyện xảy ra với cả nhà Trương Niện trước. Nếu trước đây đã lan truyền ở trong trường học thì bây giờ là cả thành Trường An.

Như vậy cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận chuyện ở trường là do bọn họ làm, Trương Liên Đường liếc nhìn nàng, nói: “Nhưng thành Trường An thì quá rộng mà người của chúng thì lại ít.”

Chúng ta ư… Sở Minh Huy kinh ngạc thốt lên: “Ta biết ngay là Liên Đường ca sẽ đứng về phía chúng ta mà.”

Mọi người đều vui vẻ khi biết được điều này.

Tiết Thanh chỉ ừ một tiếng, đặt đũa xuống rồi quay người bước đến giá sách bên cạnh, rút ra một cuốn trên đó. Nàng quay lại bàn rồi mở ra một trang sách, bên trong có viết kín những con chữ, nàng nói: “Chúng ta sẽ không nói mà hãy nhờ người khác nói thay chúng ta.”

Trương Liên Đường gặm lấy đũa, với tay qua nhận lấy cuốn sách, Sở Minh Huy cùng những người khác cũng chia nhau mỗi người một trang. Bên trong đó viết những câu chuyện liên quan đến Trương Niện, kể lại một cách tóm gọn lai lịch, xuất thân của cậu ta. Rằng cậu ấy đã cần mẫn, chăm chỉ đèn sách như thế nào, rằng em gái của cậu kiếm sống nuôi cả gia đình như thế nào; rằng cha của cậu hiền lành chất phác, chịu thương chịu khó ra sao…

“Đây đều là những việc mà bọn đệ đã tra ra được, chúng ta hãy thông qua những câu chuyện này để người dân thành Trường An xem xét, bình luận một chút, rằng một con người như vậy có thể là kẻ giết người độc ác hay sao.” Tiết Thanh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bọn họ rõ ràng không những không phán xét một cách minh bạch mà ngược lại còn bắt hết những người hàng xóm láng giềng của nhà Trương Niện lại. Đây rõ ràng là cố tình gây hấn.”

Đám người Sở Minh Huy nhanh chóng gật đầu theo.

Trương Liên Đường ngẩng đầu lên hỏi: “Thế còn vấn đề của ngươi đâu? Tiết Thanh?”

Sở Minh Huy cũng lo lắng, nói: “Đúng đấy, Tam Lang, hay là nói vấn đề của ngươi trước đi.”

Tiết Thanh đáp: “Vấn đề của ta cũng chính là vấn đề của Trương Niện, của nhân dân thành Trường An này. Bọn họ đối xử như vậy với Trương Niện, với ta như vậy thì cũng sẽ dễ dàng làm vậy với mỗi con người khác trong mảnh đất này. Cho nên vì Trương Niện cũng chính là vì đệ, vì những người khác.”

Trương Liên Đường gật gật đầu, lúc này mới mở tờ giấy ra đọc một cách nghiêm túc, nói: “Không tệ, từ ngữ đơn giản mà vẫn mang hàm nghĩa sâu xa. Người dân nếu dễ dàng đọc hiểu sẽ truyền miệng, như vậy nội dung sẽ dễ dàng thấm sâu trong đầu của họ.”

Tiết Thanh đáp: “Chúng ta về nhà, mỗi người sẽ viết ra thành nhiều bản, sau đó sẽ đem rải khắp toàn thành. Nhưng mà mọi người nhất định phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện.”

Ánh mắt bọn họ đều sáng lên, trong đó tràn đầy sự kích động cùng hưng phấn, nói: “Huynh yên tâm, cái này cũng giống như đi đánh thuốc mê thôi, bọn ta biết phải làm thế nào để ẩn nấp mà.”

Đúng lúc đó, bên ngoài cửa lại phát ra tiếng nói the thé.

“Ngươi giẫm vào dương quải của ta rồi.”

Đi kèm cùng với tiếng nói này là tiếng sột soạt của đám Sở Minh Huy đang vội vội vàng vàng gom những cuộn sách trên bàn lại cất đi, vừa mới cất xong thì cửa đột nhiên mở ra.

Đứa môn đồng giữ cửa tên là Thạch Hương trừng mắt hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì đấy?”

Khung cảnh trong phòng lúc này, kẻ thì giơ đũa kẻ thì nâng bát, loảng choảng lách cách hết cả lên. Mấy món ăn trên bàn cũng bị dịch đi dịch lại, rơi vãi hết cả ra bàn.

Thạch Hương nhìn rõ khung cảnh trước mặt, thì ra là ăn cơm à. Sau đó nó chợt nhướng nhướng mày: “Hay là uống vụng rượu? Phải đi mách tiên sinh mới được.”

***

(1) Dương quải: Tiếng Mán là gachuha. Một món đồ chơi của con gái được làm từ xương bánh chè của con dê, mà chỉ có thể lấy được ở chân sau của nó; dương quải có tổng cộng bốn mặt, có tác dụng nâng cao sự nhanh nhẹn của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.