Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 222: Niềm vui



Tuy kỳ thi huyện đã thi xong và vẫn chưa có thành tích nhưng các thiếu niên đã tháo xuống bộ dạng căng thẳng, bên bờ sông Vị Thủy, cây liễu chưa nảy mầm, từ một bãi cỏ khô héo không ngừng truyền đến tiếng hò hét khiến gió xuân tháng hai cũng trở nên nóng rực hơn rất nhiều.

Quả bóng da bị một chân đá bay lên, mang theo một đám cỏ khô.

"Tam Lang, Tam Lang."

"Bên này, bên này."

Mười thiếu niên chạy vội bên trên, quần đen áo đỏ, quần xanh áo trắng, hai phe giao hòa như hoa bướm múa loạn, bên sân tụ tập các thiếu niên lớn nhỏ, thậm chí còn bày đệm lót dựng thẳng bình phong treo giấy trắng lên, thỉnh thoảng có người thiếu niên nhìn qua giữa sân sau đó vung bút viết nhanh, chỗ xa hơn thì là một đám nữ hài tử mặc váy áo mỏng manh.

Bóng da bị một thiếu niên chạy lên ngăn lại nhưng sau lưng liền có thiếu niên nhấc chân đá tới, cùng với tiếng kinh hô bốn phía, thiếu niên ngăn bóng bị đá ngã lăn ra mặt đất.

"Tôn Tử!"

"Hèn hạ!"

"Liễu Xuân Dương ngươi đến chết không đổi."

"Tiểu cô nương té một cái liền sợ chơi bóng."

Trên sân bóng cũng vang lên tiếng mắng tiềng ồn ào nhưng Liễu Xuân Dương cướp được bóng không dừng lại mà dẫn bóng chạy gấp, Sở Minh Huy bị đá ngã cũng vừa nhảy lên bước chân hùng hổ không ngừng đuổi kịp, cùng với tiềng ồn ào người chơi càng hăng say.

Một trận thi đấu xúc cúc.

Bùi Yên Tử nhìn thẻ ghi điểm treo bên ngoài sân, dứt khoát nói lưu loát: "Ngũ Lăng xã thắng."

Các thiếu niên nằm một bên nhất thời nhảy lên, có reo hò, có chống nạnh ảo não.

Sở Minh Huy càng la to: "Không nhớ nhầm chứ! Ngươi có nhìn bóng hay không! Sao có thể là chúng ta thua? Chúng ta còn có Tam Lang mà."

Bùi Yên Tử đâu thèm để ý tới hắn, liền đi qua các thiếu niên của xã Kết Lư đang làm thi từ.

Tiết Thanh nằm trên mặt đất cười nói: "Có ta cũng không chắc sẽ thắng… Thỉnh thoảng để cho người ta thắng một chút mới có hứng thú chơi với chúng ta."

Sở Minh Huy khẽ giật mình chợt lên tiếng cười ha hả, bên Ngũ Lăng xã có thiếu niên nói: "Nói khoác lác." Thế là hai bên lại nằm đấy dùng võ mồm cãi nhau một trận.

Tiết Thanh nằm trên mặt đất nghe tiếng các thiếu niên cao thấp, mỉm cười nhìn bầu trời trong suốt, có người ngồi xuống bên cạnh nàng ni: "Có kết quả, ngươi dự đoán tên mình đứng thứ bao nhiêu?"

Tiết Thanh đưa tay gối đầu nói: "Thế nào cũng được đứng đầu bảng." Chu tiên sinh đã làm thì bảo đảm sẽ như lời hứa, không có gì đáng lo lắng.

Trương Liên Đường cười ha ha, nằm xuống bên cạnh nàng, học bộ dạng của nàng đưa tay gối sau gáy, cũng nhìn lên bầu trời, chợt khẽ hát: "Một quyển thi thư cũng là một tầng lầu… Chỉ đợi mười năm gian khổ học tập của ngươi thành sự nghiệp to lớn… Lang của ta, đạp giày, mặc áo lông chồn, Lâm Tử các, khoác lụa hồng, thật phong lưu…" Trầm thấp, du dương.

Tiết Thanh mỉm cười nghe nhóm thiếu niên này hài lòng về ý chí và ước mơ, nhìn mây di chuyển tùy ý trên không trung lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này ở hậu viện huyện lệnh đại nhân lại có chút căng thẳng, hậu trạch thuộc nhà huyện lệnh đại nhân vốn là nơi nữ quyến nữ tử ở, bình thường không ai có thể đi vào, lúc này lại có tiếng bước chân vội vàng vang lên nhưng một tiếng thông báo cũng không có.

"Tam huynh trưởng." Chu tiên sinh bước nhanh vào trong thính đường, nhìn huyện lệnh Trường An mặc y phục hàng ngày ngồi lật xem một chồng bài thi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đã nói để Tiết Thanh vượt qua kỳ thi là được rồi..."

Huyện lệnh Trường An nhìn hắn nói: "Chuyện ngươi muốn ta làm, ta không làm được."

Chu tiên sinh nói: "Sao huynh trưởng có thể không giữ lời?" Việc này có thể liên quan tới tôn nghiêm làm thầy của hắn, rõ ràng là đồng ý để Tiết Thanh vượt qua, vừa mới lướt mắt qua 400 cái tên ở phía sau nhưng cũng không thấy tên Tiết Thanh, lại nói lời thành khẩn: "Chẳng qua chỉ là kỳ thi huyện mà thôi, câu văn bài văn lưu loát hợp tình hợp lý thì gần đủ rồi, chẳng lẽ cái này Tiết Thanh hắn cũng không làm được ư? Huống chi hắn lại có danh tài, huynh trưởng ngươi không cần kiêng kị."

Huyện lệnh Trường An vuốt râu nói: "Đương nhiên ta có điều kiêng kị… Bài văn hay như vậy sao có thể xếp ở vị trí cuối? Phải là đứng đầu."

Chu tiên sinh chau mày nói: "Có điều kiêng kị gì, thi huyện cũng không cần ngươi gánh trách nhiệm, phía sau còn có phủ… Hả? Cái gì? Đứng đầu?" Hắn ngây ngẩn cả người.

Huyện lệnh Trường An giơ một trang giấy lên vung vẩy, nói: "Đây là ta đích thân chọn mười vị trí dẫn đầu thi huyện lần này, Tiết Thanh đứng đầu."

Chu tiên sinh đón nhận, tên Tiết Thanh bỗng lọt vào trong tầm mắt, lại ngẩng đầu nhìn huyện lệnh Trường An, tiến lên một bước đè thấp giọng nói: "Tam huynh trưởng, lần trước ta và Nhụy Nhụy cãi nhau là hiểu nhầm… Ta sẽ không nạp thiếp, ngươi không cần như thế." Hắn chỉ muốn lọt vị trí cuối, anh vợ lại cho đứng đầu, cái này thật sự là vung bút lớn… Nịnh nọt.

Huyện lệnh Trường An lườm hắn một cái nói: "Hoang đường, ta là loại người làm giả học vấn để đổi lấy tư lợi sao? Nạp thiếp, ngươi dám nạp thiếp, Trương gia chúng ta cắt chân của ngươi."

Chu tiên sinh tuổi cũng đã cao, bị anh vợ quát lớn như thế có chút không giữ được thể diện nói: "Vậy vì sao ngươi để hắn đứng đầu?"

Huyện lệnh Trường An lại cầm qua mấy cuộn giấy đập tới, nói: "Tự ngươi nhìn xem vì sao! May mắn là không nghe lời ngươi, nếu không bản quan hổ thẹn với tổ tiên."

Chu tiên sinh không hiểu cầm lấy cuộn giấy, liếc một cái nhìn thấy trên giấy đều là vết bút son khen ngợi… Tốt như vậy? Hắn cúi đầu nhìn lại, trước nhìn còn không thấy gì, càng xem thần sắc càng kinh ngạc, sau đó vui vẻ, trong miệng thì thào đọc, rất nhanh đã xem xong hai cuộn giấy, vẫn chưa thỏa mãn.

Huyện lệnh Trường An nói: "Có nên đứng đầu hay không?"

Chu tiên sinh nói: "Nên." Lời ra khỏi miệng thần sắc lại có chút kinh ngạc: "Kỳ lạ, so với lúc trước tiến bộ nhiều như vậy." Thường ngày Tiết Thanh viết văn cho hắn chỉ có thể xem là khá, tuyệt diệu thì không đạt được: "Chẳng lẽ là nhờ đem tài liệu thi vào?"

Huyện lệnh Trường An vỗ bàn một cái tức giận nói: "Ngươi nói là bản quan để lộ đề?" Đề thi huyện đều từ huyện lệnh ra, sau khi các thí sinh vào chỗ đến lều thi mới công bố.

Chu tiên sinh vội thi lễ nói không dám nhưng trong lòng cũng khinh thường một chút, lộ đề thì thế nào, đã đồng ý với mình để Tiết Thanh lọt vị trí cuối, không phải cũng gian lận à… Lúc này ngôn từ chính nghĩa như thế, ánh mắt hắn lại rơi vào bài thi của Tiết Thanh lần nữa, đây là thực lực ư.

Huyện lệnh Trường An đứng dậy, đắc chí vừa lòng, nói: "Dán công bố bài văn của Tiết Thanh, để người Trường An đều đến bình phẩm, vì sao bản quan cho điểm đứng đầu như thế."

….

Cùng lúc đó, Thanh Hà tiên sinh và Lý Quang Viễn đều nhận được tin tức huyện lệnh Trường An cho Tiết Thanh điểm đứng đầu, có lẽ là khoe khoang hoặc là tránh cho người khác nói những lời nhàn rỗi kiểu như huyện lệnh e ngại cái danh học xã Tri Tri đường, theo tin tức đưa tới còn có hai bài văn của Tiết Thanh, Lý Quang Viễn và Thanh Hà tiên sinh đều đã từng thi cử, văn chương tốt xấu liếc mắt một cái là biết rõ, nhìn bài văn của Tiết Thanh cũng có cảm giác giống như là Chu tiên sinh. Đầu tiên kinh ngạc vì không ngờ lại tốt như vậy, sau đó hoài nghi phải chăng là tài liệu thi… Việc này là không thể nào, nếu quả thật có tài liệu thi sao Tiết mẫu không biết, hơn nữa bọn họ cũng biết Tiết Thanh này vốn định giả vờ ngất để tránh thi.

Làm sao có thể viết tốt như vậy? Tự mình viết? Chẳng lẽ thật sự chính là… thần đồng kỳ tài. Hai người ở núi Lục Đạo Tuyền và tri phủ nha môn nắm cuộn giấy ngơ ngác.

Trên núi Lục Đạo Tuyền, nhìn thấy người vội vàng xuống núi đưa tin, Tứ Hạt tiên sinh vừa đút củi nướng gà rừng vừa hừ hừ đắc ý: "Cũng không xem thử là ai dạy học trò, một kỳ thi huyện nhỏ bé..."

Trước cửa Quách gia kèn trống rung trời, một đám người đông đảo tụ họp như là ăn tết.

Đám trẻ con chạy khắp nơi hô hào Thanh Tử ca đậu trạng nguyên rồi… Cũng không hiểu là khoảng cách từ thi huyện tới trạng nguyên vẫn còn rất xa.

Quách Hoài Xuân gật đầu nói tạ ơn với đám người, lại lấy tiền thưởng ra cho người báo tin vui, bên này đang ồn ào, bên kia lại vang lên tiếng la, Liễu lão thái gia vì Tiết Thanh đứng đầu bảng kỳ thi huyện liền vung tiền… Không chỉ là cho nhóm người báo tin mà người người đều có phần, nhất thời có rất đông người đi tới huyện nha.

Quách Bảo Nhi giận dữ: "Cha, chúng ta cũng vung!"

Tiền sao? Vậy cũng không nỡ, Quách Hoài Xuân vuốt trâu trầm ổn nói: "Đừng nên tranh cơn giận không đâu."

…..

Tiết Thanh đứng ở trong sân không đi xem những cảnh náo nhiệt này, ước chừng kinh ngạc từ lúc tiến vào lều thi đã dùng hết, biết được huyện lệnh cho điểm đứng đầu lại rất bình tĩnh, chỉ đứng chắp tay, sau đó xoay người dạo bước khẽ hát: "Ta vốn là Ngọa Long, nhờ âm dương học sâu biết rộng, mọi việc đều dễ như trở bàn tay…"

Tiền đồ trở thành tiên sinh dạy học không cần lo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.