Tuy nhiên, dù Tiết Thanh không phải thiếu gia đi nữa, gã sai vặt cũng không thể không nghe lời nàng nói. Bởi vì khi trở về báo cáo với chủ nhân, chắc chắn người sẽ rất tức giận tên nhóc này, nhưng sau đó nhất định sẽ trách mắng hắn vô dụng, mời người đến cũng không xong. Không bằng cứ để Tiết Thanh đi như vậy, dù chủ nhân có giận cậu ta đi nữa cũng chẳng liên quan đến bọn họ.
Lúc đầu Thiền Y không muốn đi, nàng sợ gây phiền phức cho Tiết Thanh, nhưng sau một hồi nghe Tiết Thanh liên tục khuyên, cùng Noãn Noãn năn nỉ bên cạnh, Thiền Y cũng đành đồng ý.
“Hai người bọn ta sẽ đứng bên ngoài chờ, tránh cho Đại phu nhân không vui.” Thiền Y nói.
Tiết Thanh cười nói tiếng “Được”, sau đó lại tiếp lời: “Có hai người theo ta cũng cam đảm hơn, chứ bình thường ta sợ những nơi đông người lắm.”
Đúng là trừng mắt nói dối mà không biết ngượng miệng. Ngươi mà sợ cái gì chứ, ngay cả thiếu gia, tiểu thư, ngươi cũng dám đánh nữa cơ mà, Thiền Y thầm nghĩ. nàng cũng bị chính ý nghĩ của mình làm giật mình, bởi vì thực ra lúc trước Tiết Thanh rất nhát gan, cậu ta rất sợ gặp người, nhất là người của Quách gia, nhưng không biết từ lúc nào mà cậu ta đã thay đổi, trở nên không sợ hãi nữa rồi?
Noãn Noãn lôi kéo Thiền Y, hối thúc nàng đi mau.
“Đừng có trì hoãn thời gian của thiếu gia, nếu không lại bị phu nhân mắng đấy.” cô bé lanh lợi nói.
Đừng làm chậm trễ thời gian muội đi chơi thì có, Thiền Y nhéo mũi cô bé, thấy Tiết Thanh đã đi theo mấy tên người hầu, nàng liền vội vã đi theo, ba người đi theo gã sai vặt vào Lưu Vân Đài.
Lưu Vân Đài là một quán rượu nằm bên bờ sông Vị Hà, có bốn tầng, chỗ ngồi mỗi tầng đều thuận lợi để xem thi đấu thuyền rồng. Bên này đã tụ tập hơn nghìn người, có già trẻ lớn bé, có nam có nữ, có học sinh, có tiểu thư, người buôn bán nhỏ, tất nhiên cũng có những người bán hàng rong... rất nhiều loại người ở đây.
Nhìn thấy cảnh tượng bên này, Tiết Thanh mới cảm nhận được quy mô nhỏ bé của đội bóng xã Trường Lạc, của trận thi đấu xúc cúc hôm qua. Nếu như thi đấu xúc cúc có thể đạt đến quy mô giống như vậy, nàng nhất định sẽ thu vé vào cửa, đây cũng coi như là một nghề nghiệp thuộc ngành giải trí vậy.
Người bảo vệ an ninh ở thành Trường An không đủ, nên Tri phủ đại nhân đã ra lệnh cho quân lính của mình đến đó hỗ trợ bảo vệ trận thi đấu thuyền rồng, vì vậy ở đó mặc dù nhiều người nhưng cũng không đến nỗi hỗn loạn. Lưu Vân Đài bên này cũng vậy, có người hầu và người bảo vệ trong quán rượu đứng ngoài cửa, dân chúng bình thường không được tới gần. Ai muốn đến Lưu Vân Đài đều phải đặt trước, giá tiền của nó còn nhiều hơn mức thu nhập của ba người dân nghèo. Do đó cách sắp xếp và bài trí ở đó rất thoải mái và dễ chịu, cũng không chật chội. Còn chưa đi lên lầu, đã thấy phía xa thấp thoáng mấy chiếc thuyền rồng đang đậu, trên đó là những lá cờ rực rỡ đang bay phấp phới. Nước sông hai bên bờ được ánh nắng chiếu rọi, lóe sáng như vải gấm năm màu, trông rất đẹp.
Mặc dù Tiết Thanh rất thưởng thức cảnh đẹp này nhưng cũng không đến nỗi sững sờ. Ở hiện đại, những cảnh tượng mỹ lệ, hoành tráng hơn nữa nàng cũng đã từng thấy qua rất nhiều. Nhưng ngược lại, Thiền Y và Noãn Noãn ngắm nhìn đến ngây người. Thiền Y không phải nô tỳ của Quách gia, nàng thỉnh thoảng mới làm công giúp vài việc, không có tư cách đi ra ngoài cùng với các phu nhân và tiểu thư, mà Noãn Noãn ngay cả tư cách làm nha đầu cấp thấp cũng không có. Cả hai người đều không có cơ hội để đi đến những nơi thế này, vì vậy lúc này ngạc nhiên đến nỗi trừng mắt nhìn đến ngây người.
Hai gã sai vặt thấy Tiết Thanh vẫn bình tĩnh liền hơi thất vọng, chẳng lẽ Tiết Thanh này không phải lần đầu tiên đến đây sao? Nhớ lúc trước khi bọn họ lần đầu tiên đến đây cùng với Ngô quản sự cũng đã đứng ngây người như vậy, chắc có lẽ chờ đến lúc đi lên Lưu Vân Đài cậu ta mới khiếp sợ? Nhưng đáng tiếc bọn họ lại không thể nhìn thấy, hai người dừng chân, họ không có tư cách lên lầu hầu hạ, mà chỉ được ở bên ngoài chờ nghe lệnh.
Bọn họ nói với những người hầu đang đứng trước quán rượu: “Mời đi thông báo với Quách gia...”
Không đợi bọn họ nói xong, bên trong đã vọng ra tiếng giọng nữ hô: “Tiết Thanh.”
Tiết Thanh nhìn vào trong, thấy Quách Bảo Nhi đang đứng trong sảnh cười vui vẻ.
Quách Bảo Nhi vẫy tay với Tiết Thanh: “Sao chậm chạp vậy? Mau vào đi, sắp bắt đầu rồi đó.”
Tiết Thanh hơi do dự, nàng vẫn chưa đi. Sao Quách Bảo Nhi lại nhiệt tình như vậy, thật kỳ lạ.
Quách Bảo Nhi vội vã chạy tới, ôm tay Tiết Thanh kéo vào: “Ngươi mau đi theo ta.”
Nàng dùng sức kéo Tiết Thanh đi, nhưng lại phát hiện không kéo được Tiết Thanh, lúc này Tiết Thanh vẫn đang đứng yên tại chỗ.
“Làm gì vậy? Là ngươi tìm ta sao?” Tiết Thanh hỏi.
Quách Bảo Nhi trừng mắt đáp: “Không phải, là mẫu thân ta tìm ngươi.” Vừa nói vừa hì hì cười: “Không có gì đâu, bởi vì ngươi đã là người có triển vọng, có tương lai, thế nên mẫu thân ta mới muốn khoe khoang ngươi với mọi người đó mà.”
Tiết Thanh nói: “Có triển vọng ư?” Xúc cúc sao?
Quách Bảo Nhi hơi bực mình, hất tay Tiết Thanh ra: “Sao nào? Ngươi còn đứng đó đắc ý sao? Đi mau lên.”
Được thôi, dù có bị một đám phụ nữ lớn tuổi chỉ trỏ, chọc ghẹo hay châm chọc, nói xấu đi nữa thì cũng không cần Tiết Thanh nàng phải ra mặt giải quyết. Trời có sập cũng có người Quách gia chống lưng rồi.
T-ruyện đ-ượ-c cập nhật nhanh nhất tại iread.vn-Tiết Thanh đáp “Được”, sau đó bước qua cửa, đi được vài bước lại dừng chân.
“Quách tiểu thư, có thể sắp xếp chỗ ngồi cho hai nha hoàn của ta được không?” Nàng vừa nói vừa chỉ vào phía trước Lưu Vân Đài, ở chỗ gần bờ sông có một cái bàn lớn, có một đám người, có nam có nữ đang ngồi ở đó.
Chỗ ngồi bên đó mặc dù không tốt bằng chỗ ngồi trên Lưu Vân Đài, nhưng lại tốt hơn nhiều so với những chỗ khác.
“Để hai người họ đợi ta ở bên kia đi.” Tiết Thanh nói tiếp.
Lúc này Quách Bảo Nhi mới nhận ra kế bên còn có Thiền Y và Noãn Noãn. Là Đại tiểu thư Quách gia, nhưng nàng lại không nhận ra hai nha đầu này là ai.
“Tự nhiên đi.” Quách Bảo Nhi phất tay, kêu một gã sai vặt lại dặn dò: “Các ngươi mau sắp xếp chỗ ngồi cho hai người họ.”
Gã sai vặt nghe xong vội vàng đáp lời.
“Không cần để đồ ăn trên bàn đâu, ta không muốn làm phiền mọi người... chỉ cần cho họ chút trái cây phơi khô ăn nhẹ là được rồi.” Tiết Thanh nói.
Ôi, vậy mà bảo là không làm phiền sao? Gã sai vặt trừng mắt, ngươi có biết trái cây phơi khô ở Lưu Vân Đài đắt lắm không? Cái đó chỉ có các tiểu thư, thiếu gia mới được ăn... hai nha đầu này...
Quách Bảo Nhi cũng không thèm để ý đến xem mấy thứ đó có đắt hay không, nàng chỉ cần bản thân vui vẻ là được.
Vì vậy Quách Bảo Nhi nhanh chóng hối thúc gã sai vặt: “Đi nhanh đi.” Sau đó giữ chặt tay Tiết Thanh: “Đi thôi.”
Tiết Thanh đi theo Quách Bảo Nhi, Thiền Y và Noãn Noãn đi theo gã sai vặt đến cái bàn trước bờ sông, đưa danh thiếp của Ngô quản sự ra, người giúp việc ở quán rượu nhanh chóng sắp xếp một chỗ ngồi ấm áp cho Thiền Y và Noãn Noãn, ngồi trên cái ghế cao lại thoải mái này có thể nhìn thấy rõ cảnh vật từ bốn phía. Đây là lần đầu tiên Thiền Y và Noãn Noãn được ngồi ở những nơi thế này.
Noãn Noãn chỉ là đứa nhỏ, thế nên chỉ biết vui vẻ quay qua quay lại ngắm cảnh, ngược lại Thiền Y hơi lo lắng. Người phục vụ ở Lưu Vân Đài không có thái độ khinh thường các nàng khi thấy các nàng ăn mặc nghèo nàn, mà rất nhanh đã đem lên bốn đĩa trái cây và một bình trà.
“Các cô nương còn muốn dùng thêm gì nữa không ạ?” Hắn cung kính hỏi.
Noãn Noãn tính nói gì đó, Thiền Y đã đỏ mặt phất tay: “Được rồi, đủ rồi ạ.”
Người phục vụ cũng không muốn để khách cảm thấy không tự nhiên, vì vậy nhanh chóng lui ra. Noãn Noãn bưng đĩa trái cây lên ăn ngon lành, làm gã sai vặt đang đứng bên cạnh thèm đến chảy nước miếng.
“Cho ta nếm thử một cái được không?” Hắn nhịn không được hỏi.
Noãn Noãn nắm chặt đĩa trái cây không muốn cho, Thiền Y cố gắng lấy lại đĩa trái cây từ trong tay cô bé, sau đó đứa cho gã sai vặt.
“Ca ca cứ ăn đi.” Thiền Y đỏ mặt nói, ở Quách gia, địa vị của tên sai vặt này cao hơn nàng nhiều.
Gã sai vặt cũng không dám lấy nhiều, chỉ lấy một cái rồi vội đi, hắn không dám ở đây lâu, bởi vì còn phải xuống lầu đứng bên ngoài cửa với những người hầu khác để chờ lệnh nữa... Là người hầu, có bao giờ được ăn những thứ đắt tiền thế này đâu, dù cho họ có là người hầu thân cận bên người các thiếu gia, tiểu thư thì nhiều nhất cũng chỉ được ăn cơm thừa canh cặn của họ thôi.
Thế mà hai nha đầu này lại được ngồi ở đây, vui chơi giải trí xem đua thuyền, lại còn được ăn trái cây đắt tiền, đúng là quá may mắn rồi. Nghĩ đến điều này, gã sai vặt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ đi ra.
Không có người ngoài ở đây, vả lại chỗ này cũng vắng vẻ và yên tĩnh, nên Thiền Y cũng dần tự nhiên hơn.
“Thật không ngờ chúng ta lại được ngồi ở đây, nhờ phúc Thanh Tử cả.”
Thực tế chính là nhờ Tiết Thanh mà bọn họ mới được hưởng những đãi ngộ như thế này, Tiết Thanh ư? Chính là cậu thiếu niên đáng thương đến sống nhờ nhà họ hàng trong suy nghĩ của nàng... Vậy phải làm sao để trả ơn cậu ta đây, sao Tiết Thanh lại đối xử với nàng tốt như vậy? Thiền Y ôm mặt nhìn về phía dòng sông, làm sao bây giờ? Hay là sinh đứa bé cho cậu ta để nó nuôi cậu ta lúc về già? Vừa nghĩ đến điều này, Thiền Y lập tức đỏ mặt, xấu hổ đến nỗi muốn nhảy xuống sông cho bớt ngượng.
Noãn Noãn ăn đến đầy miệng, nhìn thấy gương mặt Thiền Y đỏ như con tôm luộc, liền khó hiểu ngẩng đầu nhìn trời, cũng đâu nóng lắm đâu?
Tiết Thanh thật không nghĩ đến nàng chỉ tùy tiện giúp Thiền Y có một chỗ ngồi, mà Thiền Y đã nghĩ đến việc sinh con cho nàng dưỡng lão rồi. Thật ra Tiết Thanh chỉ tùy tiện nói vậy thôi, bởi vì hiếm lắm Quách gia mới sai người đến mời đi đến nơi như vậy, vì vậy nàng cũng không muốn lãng phí.
Quách Bảo Nhi lôi kéo tay Tiết Thanh không chịu buông mà đi một mạch đến lầu hai... Nụ cười trên mặt cũng chưa mất khiến Tiết Thanh cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Sao Quách Bảo Nhi lại vui như vậy? Lúc trước nàng vừa mới đánh ngã Quách Bảo Nhi mà? Hay là nàng ta thích bị ngược đãi? Chắc không phải đâu... Tiết Thanh suy nghĩ lung tung một lát, đã bị Quách Bảo Nhi kéo đến trước cửa lầu hai.
Quách Bảo Nhi đẩy cửa ra, Tiết Thanh nghe thấy rất nhiều âm thanh thiếu nữ và mùi son phấn, xuất hiện trước mặt nàng là rất nhiều cô gái mặc các loại trang phục đẹp mắt, rực rỡ...
Quách Bảo Nhi hô to: “Liễu Ngũ Nhi, chồng tương lai của ngươi tới rồi kìa.”
Trong phòng lập tức yên tĩnh, ánh mắt mọi người cùng lúc nhìn ra cửa.
Cái gì đây? Tiết Thanh lắc đầu, mấy đứa nhỏ này thiệt là...