Thanh Hà tiên sinh vốn là một tông sư nho học thành thật nghiêm cẩn, thật lòng mà nói thì đó là một vị tiên sinh rất tốt. Có thể theo học một vị tiên sinh như vậy, sau này bất kể là học vấn hay cách đối nhân xử thế đều sẽ được dạy dỗ hết mực cẩn thận.
Tiếc rằng bất kể là học vấn hay cách đối nhân xử thế của Tiết Thanh đều đã định hình, nàng chỉ có thể làm bạn với vị Thanh Hà tiên sinh này chứ không thể làm học trò của ông được… Thật ra muốn nàng nhẫn nhịn chịu đựng giả bộ làm học trò ngoan mấy năm cũng không phải không được, ít ra còn tốt hơn nhiều so với việc ở đây tự ngược đãi mình.
Tiết Thanh thầm nghĩ liệu mình có nên hối hận hay không?
Tiết Thanh còn đang mải suy nghĩ miên man thì chợt vang lên một tiếng “rắc”, tảng đá mà cô đang bám đột nhiên rời ra, thân thể nàng cũng trượt xuống. Nàng vội vàng bám vào một tảng đá khác, hai chân cũng dùng sức chống đỡ thân thể. Trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, có lẽ là bị xước da rồi.
Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn những tia nắng chiếu xuyên qua cành lá bên trên… Nơi này cách đỉnh núi còn xa lắm!
Sợi dây thừng buộc bên hông chợt rung lên không khác gì một ngọn roi quất lên lưng nàng… Cách xa như vậy mà vẫn biết được nên đánh như thế nào mới có thể khiến người khác đau đớn.
“Sao lại đánh con?” Tiết Thanh ngẩng đầu hỏi.
Một gương mặt khô quắt hiện ra giữa những tia nắng loang lổ.
“Ta không đánh con… Ta chỉ muốn xem con có còn ở đó hay không thôi…” Tứ Hạt tiên sinh đáp: “… Sao con lại chậm vậy?”
Tiết Thanh nói: “Con là người chứ không phải thần.”
Tứ Hạt tiên sinh à một tiếng, nói tiếp: “Không phải con là Văn Khúc tinh sao?”
Tiết Thanh nói: “Thần lực của Văn Khúc tinh vẫn chưa thức tỉnh.”
Tứ Hạt tiên sinh đã quen với việc nàng thường xuyên nói ra những từ ngữ kỳ lạ, thản nhiên đáp: “Vậy thì mau chóng thức tỉnh đi.”
Vừa dứt lời thì sợi dây thừng bên hông Tiết Thanh lại rung lên lần nữa, lần này đánh trúng vai phải của nàng. Có lẽ là do bản năng của người tập võ nên Tiết Thanh luôn dồn lực về bên vai phải, đồng thời chân cũng phối hợp trèo lên… Dường như dễ dàng hơn một chút so với ban nãy.
Dây thừng tiếp tục rung lên, sau đó thay đổi một chỗ khác. Tiết Thanh câm nín ngửa đầu nhìn trời…
Cuối cùng nàng giẫm mạnh chân nhoài lên, rốt cuộc thì cũng vượt qua được vách đá để lên đến khu đất bằng. Tiết Thanh thở hồng hộc nằm rạp trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa, tay chân đều bị cọ đến xước da rướm máu, chật vật cực kỳ.
Tứ Hạt tiên sinh cúi người nhìn xuống nói: “… Thật vô dụng!”
Tiết Thanh nói: “… Tiên sinh à… Đột nhiên con nhớ ra… con đến đây để học… sao lại phải đi leo núi? … Có phải người muốn con ngã chết để quỵt nợ không?”
Tứ Hạt tiên sinh ồ lên, cười nói: “Mệt đến như vậy rồi mà vẫn còn cãi được… Học thì đương nhiên vẫn phải học. Nhưng con phải đọc rất nhiều sách, nếu thân thể không khỏe mạnh sẽ không theo được.”
Tiết Thanh nói: “Có nhầm không? Đây là đang hao phí sức lực mới đúng.”
“Con thì biết gì?” Tứ Hạt tiên sinh nói.
Tiết Thanh hé mắt liếc nhìn ông, giọng điệu của Tứ Hạt tiên sinh chợt đè thấp xuống.
“… Làm vậy không những không mất sức mà còn có thể khích lệ con đọc sách… Bởi vì con phải mất thời gian vào việc này nên sẽ càng bức thiết muốn đọc sách hơn… Càng bức thiết cần thời gian thì sẽ càng cố gắng giành giật thời gian…” Ông thật lòng giải thích.
Đây là cái đạo lý quái quỷ gì vậy? Tiết Thanh nhắm mắt nhận mệnh.
Tứ Hạt tiên sinh nâng tay lau cái trán không có lấy một giọt mồ hôi của mình: “… Học trò như con thật là phiền…” Đoạn phất tay áo nói: “… Nghỉ ngơi một chút là được rồi, làm gì đến mức mệt chết…”
Đúng là không mệt chết được nhưng thực sự là rất rất mệt, so với việc học hành còn mệt hơn nhiều, sao con lại phải kiên trì mà hoàn thành cơ chứ? Theo học Tứ Hạt tiên sinh còn mệt hơn cả theo học Thanh Hà tiên sinh nữa… Cũng chỉ vì mục đích cả.
Theo học Thanh Hà tiên sinh có nghĩa là chấp nhận làm một người đọc sách chân chính, còn theo học Tứ Hạt tiên sinh thì không. Tứ Hạt tiên sinh dạy sách vở không nhiều lắm, dạy nhiều nhất là võ công… Khi nãy lúc nàng bắt đầu leo lên, sợi dây thừng không ngừng đánh vào đủ mọi chỗ trên lưng nàng chính là một cách học tập khác.
Bên ngoài luyện thể, bên trong luyện khí, đó chính là cách rèn luyện của cao thủ võ đạo.
Chính vì lẽ đó, cộng thêm với việc bản chất nàng vốn là một sát thủ nên càng không thể nào cưỡng lại sự mê hoặc này được.
“Có điều… Học trò à, không phải ta khen con…” Tứ Hạt tiên sinh rướn đầu nhìn sang, trong đôi mắt đùng đục hiện lên một chút tò mò: “… Con học cũng nhanh thật…”
Đó là bởi vì nàng ngày đêm khổ luyện võ công của kiếp trước, đến nay đã có được chút hiệu quả. Đối với việc ông ta chỉ nhìn qua là có thể dễ dàng phát hiện ra điểm kỳ quái, Tiết Thanh chỉ nói: “Đúng ra không cần người phải khen, con nói rồi con chính là…”
T-ruyện được -cập nhật nhanh- nhất tại iread.vn-Tứ Hạt tiên sinh giơ tay ngắt lời nàng: “Được rồi, không cần nói nữa, ta biết rồi. Lão trượng nhân nhà con tuy không thích con nhưng cũng không ngại đưa con ra chiến trường là vì kiếm công lao cho Quách gia… Cũng vì lẽ đó nên ta sẽ tận tâm tận lực dạy võ công cho con.”
Đúng vậy, nàng học võ công ở Quách gia chính là vì lúc này. Tiết Thanh cười cợt, nói: “Đó chỉ là người ngoài nhìn thấy, thật ra là do thiên phú của con hơn hẳn người thường…”
Chỉ trong chớp mắt Tứ Hạt tiên sinh đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
“… Nếu không mệt chết thì mau đứng dậy đọc sách đi… Đến lúc nào rồi còn lười biếng?”
Bên tai chỉ còn vang vọng tiếng nói của ông.
Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn trời cao mây trắng, cây cối xanh tươi, trên môi nở nụ cười. Lúc này mà có thể nằm gối đầu lên tay mà ngắm nhìn cảnh vật mới thật nhàn nhã biết bao! Chỉ là cánh tay nàng bây giờ động nhẹ thôi cũng đau đến mức xuýt xoa liên tục, cho nên đành thôi.
…
Thấy Tiết Thanh xuất hiện ở cửa, Trương Niện vội vàng vẫy tay: “Bên này bên này.”
Các học trò trong lớp đều quay sang nhìn Tiết Thanh, người không biết nàng thì kinh ngạc, người biết nàng lại tỏ ra kỳ quái, ngay cả Nghiêm tiên sinh ngồi trên bục giảng cũng mở mắt nhìn sang.
Lần này nàng xem như là phụng chỉ trốn học… Tiết Thanh không về chỗ ngồi bên cạnh Trương Niện mà thi lễ với Nghiêm tiên sinh, nói: “Học trò là Tiết Thanh, gần đây đang đọc Xuân Thu, đã quấy rầy tiên sinh rồi.”
Nghiêm tiên sinh hơi cụp mắt xuống, dùng giọng mũi ừ một tiếng, tỏ vẻ ngươi cứ việc tự tiện, ta mặc kệ ngươi, ngươi cũng đừng hỏi ta cái gì. Một câu nói ta chỉ cần tự học cũng vượt qua được kỳ thi huyện của Tiết Thanh trước kia đâu chỉ là ngông cuồng từ chối Thanh Hà tiên sinh mà cũng khiêu khích cả những vị tiên sinh dạy học ở các trường học khác.
Tiết Thanh không thèm để ý đến suy nghĩ của bọn họ, thản nhiên đi về phía Trương Niện.
Trương Niện mở to mắt đánh giá nàng: “Ngươi bị người ta đánh sao?” Không đợi Tiết Thanh trả lời lại lắc đầu: “Ngươi như vậy thật sự không thể khiến người khác thích được. Sau này ngươi đừng như vậy nữa…”
Nghiêm tiên sinh đằng hắng một tiếng, nói: “Muốn nói chuyện thì ra ngoài nói.”
Trương Niện rụt cổ, nhìn Tiết Thanh nói: “Xem kìa, ngay cả tiên sinh cũng giận ngươi.”
Rõ ràng là giận vì ngươi nói chuyện riêng. Tiết Thanh lắc đầu cười cười. Trong đôi mắt cậu bé này rõ ràng hiện lên sự quan tâm đối với nàng. Nàng gật đầu với hắn, sau đó ngồi xuống.
Trương Niện có đầy một bụng tâm sự muốn nói nhưng lại sợ tiên sinh mà không dám nói. Khó khăn lắm đợi đến lúc bài giảng kết thúc, Tiết Thanh lại vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
“Nè, ngươi đi đâu vậy?” Trương Niện vội hô to.
Tiết Thanh quay đầu cười cợt nhả: “Ta đi tự học đây, nói rồi còn gì.” Lại phất phất tay: “Gặp sau nhé.”
Dứt lời nàng cũng nhanh chóng rời đi. Không phải vì nàng không thích nghe cậu bé này nói chuyện mà vì nàng thật sự không có thời gian. Tứ Hạt tiên sinh nói rất đúng, gánh nặng trên vai nàng càng lúc càng lớn nên nàng càng phải nhanh chóng học được cách vận khí độc môn của Tứ Hạt. Việc này chắc chắn sẽ rất mất thời gian, đã vậy nàng còn không thể bỏ dở việc học nên nàng càng vất vả hơn… Bởi vì nàng thật sự muốn làm một người đọc sách.
Tứ Hạt tiên sinh bắt đầu truyền thụ võ công chân chính, Tiết Thanh cũng triển khai kỹ năng học tập của mình, tốc độ leo lên vách núi ngày càng nhanh hơn.
Tứ Hạt tiên sinh không còn giữ sợi dây bảo hiểm buộc bên hông nàng nữa mà chuyển sang buộc nó vào một thân cây. Sau mấy lần liên tục bắt gặp Tiết Thanh lười biếng nắm dây thừng trèo lên nhưng không thành, Tứ Hạt tiên sinh không thèm nhìn đến nữa.
Tiết Thanh kêu rên một tiếng vượt lên trên vách núi, ngửa mặt nằm ngay đơ trên mặt đất, vừa thở dốc hồng hộc vừa cởi sợi dây thừng bên hông. Nghe thấy có tiếng động nhỏ vang lên, có điều hiện tại nàng đang ở trong trường học nên cũng không sợ xảy ra chuyện gì cả, bèn nằm nguyên như vậy hơi ngửa đầu nhìn ra sau. Trong tầm mắt nàng xuất hiện một thiếu niên cao gầy mặc chiếc áo màu xanh đã bạc phếch đang chậm rãi đi tới.
Tầm mắt của Tiết Thanh dừng trên mặt hắn, tầm mắt của hắn cũng đối diện với nàng, trong mắt có ý cười mỏng manh.
Tiết Thanh xoay người nhảy bật dậy, hai chân tiếp đất bình yên, sợi dây thừng bên hông chậm rãi trượt xuống nhẹ nhàng như một dải lụa bay trong gió.
Động tác này có lẽ rất đẹp! Tiết Thanh nâng tay lau trán, mỉm cười với người nọ.
“Nhạc Đình thiếu gia.” Nàng nói: “Thật trùng hợp, lại gặp ngươi ở đây.”