Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 82: Tạm biệt



Động vật nhỏ đối với một số người mà nói cũng là một sinh mệnh nhưng với những người khác thì lại chỉ là một món ăn ngon.

Núi Lục Đạo Tuyền non xanh nước biếc, không có mãnh thú nhưng thỏ và gà rừng rất nhiều, qua một trận mưa tháng Sáu, trên núi lầy lội, một con thỏ rừng nhảy ra thiếu chút nữa là trượt chân, giật mình hốt hoảng nên lại té sóng soài, bùn văng tung tóe. "Phù" một tiếng, một cây trường thương xuyên qua bùn đâm trúng con thỏ rừng.

Thỏ rừng đang còn run rẩy bị trường thương nâng lên.

Tiết Thanh nhìn kỹ nói: "Nướng ăn ngon hay là luộc ngon hơn?" Vừa nói xong bên tai liền truyền đến tiếng gió, nàng nhanh chóng quay người lại nhưng vẫn chậm một bước, chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, trường thương rơi xuống đất.

Là một hòn đá nhỏ đánh vào cổ tay nàng.

Tứ Hạt tiên sinh đi tới nói: "Bảo con đến luyện thương thuật chứ không phải đi săn... Không được ăn."

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh, còn là học trò, tới để đọc sách, không phải luyện thương thuật... Tại sao không được ăn?"

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Con đúng là học trò phiền phức... Cổ tay con không có khí lực, viết chữ không được nên cần phải luyện khí lực. Khiêng đá đấm bao cát gì chứ, đều là làm những thứ ngốc nghếch, luyện thương thuật vừa có khí lực vừa giúp linh hoạt, dẻo dai... Ta là tiên sinh, con có ý kiến gì hả?"

Tiết Thanh à lên một tiếng nói: "Con không có ý kiến gì nha."

Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt, cầm nhánh cây trong tay gõ về phía bả vai nàng nói: "Không có ý kiến mà sao lại hỏi nhiều như vậy hả? Nhanh đi luyện tập! Chỉ biết có ăn thôi, con thỏ đáng yêu như thế mà lại muốn ăn người ta, con còn có nhân tính không vậy!"

Nhánh cây nhỏ xíu đánh vào người, dù không để lại dấu tích gì nhưng Tiết Thanh lại cảm thấy đau thấu xương. Dù vậy nàng cũng không trốn tránh mà chỉ chay mày nói: "Có nhân tính mới muốn ăn đó. Con không phải thỏ tại sao phải có cảm tình với thỏ chứ?"

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Không được nói chuyện!"

Tiết Thanh nói: "Tại sao không được nói chuyện. Là tiên sinh người từng nói "nhất tâm khả nhị dụng" (*). Nàng đã nhặt thương lên bắt đầu luyện.

"Vèo" một tiếng, Tứ Hạt tiên sinh ném một hòn đá nhỏ tới, trường thương trong tay Tiết Thanh lại rơi xuống đất lần nữa.

"Tâm đâu? Tâm để ở đâu? Đến cả trường thương còn cầm không nổi... Còn khoác lác."

"Tiên sinh, con vừa mới bắt đầu luyện mà..."

"Không được nói chuyện..."

Tiếng nói chuyện trong núi dừng lại, chỉ còn tiếng trường thương múa trong gió, tiếng giậm chân, tiếng cục đá lướt gió đánh tới và tiếng trường thương rơi xuống đất lặp đi lặp lại.

....

Tiếng xèo xèo của dầu và lửa hòa lẫn vào nhau thay thế cho âm thanh buồn tẻ lúc nãy, mùi thịt thơm lừng từ trong rừng tỏa ra.

"... Người đây là..." Tứ Hạt tiên sinh bẻ lấy một cái đùi thỏ đưa cho Tiết Thanh.

Tiết Thanh đón lấy nói: "Tiên sinh..."

Tứ Hạt tiên sinh vội bẻ lấy một cái đùi thỏ khác, khoát tay nói: "Không cần khách sáo, tuy ta là tiên sinh của con nhưng còn vẫn còn nhỏ, chiếu cố con một chút cũng nên mà."

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh, con thỏ này là con bắt được mà... Con muốn ăn hai cái đùi."

Tứ Hạt tiên sinh "hừ" một tiếng, liền cúi đầu kê miệng vào cái đùi thỏ còn chưa kịp lấy xuống hẳn cắn một cái, tỏ rõ quyền sở hữu nói: "Nếu không phải ta dạy con trường thương thì con có thể bắt được sao?"

Một già một trẻ vừa cãi nhau vừa xé thịt thỏ ăn. Tứ Hạt tiên sinh tiện tay kéo một cái lá cây lau tay, nói: "Sau này trở về cũng phải luyện thương, thương thuật của Quách gia tuy bình thương nhưng biết chút ít còn hơn không".

Tiết Thanh "à" một tiếng, đó là đương nhiên rồi, nhưng nghe ra...

"Tiên sinh có vẻ rất hiểu biết về Quách gia?" Nàng nói.

Tứ Hạt tiên sinh "ha ha" cười gượng hai tiếng, nói: "Con đừng hòng gài bẫy ta, ta đương nhiên là hiểu rõ Quách gia rồi... Cửa lớn cửa nhỏ của Quách gia kia vừa nhìn là đã xem thấu, có gì khó hiểu chứ..."

Tiết Thanh cười cười không nói gì.

Tứ Hạt tiên sinh ném lá cây trong ta, "ợ" lên một cái nói: "Ta đi thăm người thân vài ngày, thời gian này con phải tự học đó."

A, đã muốn đi rồi?

Tiết Thanh cắn thịt thỏ nói: "Tiên sinh người vẫn còn người thân sao?"

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, nói: "Ta ngọc thụ lâm phong như thế này đương nhiên thê thiếp đầy nhà, con cái nam có nữ có, thân thích vô số."

Tiết Thanh nói: "Thật không nhìn ra nha."

Thật không nhìn ra ngọc thụ lâm phong hay là thế thiếp đầy nhà, con cái, thân thích vô số. Tóm lại chắc chắn là sẽ không có lời nào tốt đẹp cả, Tứ Hạt tiên sinh sẽ không tiếp tục tự mình chuốc nhục..Nguồn.: i.r.ead.vn"Không được lười làm bài tập". Ông "hừ" một tiếng nói: "Ta trở về kiểm tra nếu có chỗ thụt lùi sẽ phạt".

Tiết Thanh vẫy vẫy bàn tay bóng nhẫy dầu nói: "Tiên sinh yên tâm, người không có cơ hội này đâu."

Tứ Hạt tiên sinh ngồi xuống nhìn nàng với vẻ thân thiện.

Tiết Thanh đang gặm đùi thỏ nhìn thấy ông liền hơi nghiêng về sau tránh né, nói: "Người là tiên sinh, con là học trò. Xưa nay tiên sinh đi vắng chúng học trò đều hoan hỉ tung tăng vui đùa như chim sẻ... Tiết mục không nỡ chia tay này thôi bỏ qua đi nha."

Tứ Hạt tiên sinh "hừ" một tiếng nhưng vẫn như cũ ngồi xích lại gần nở ra một nụ cười, duỗi bàn tay gầy còm ra nói: "Vậy được rồi, bỏ qua bước này, học trò, có thể cho mượn một ít lộ phí không?"

Sau một hồi nói vui chọc cười nhau Tiết Thanh vẫn đem tất cả tiền mình có được để vào tay Tứ Hạt tiên sinh.

"Ta sẽ đi ngay, con cũng không cần đưa tiễn ta... Ừm, không cho phép con xem trộm tàng thư của ta, càng không được phép đem bán chúng". Ông cảnh cáo.

Cái gọi là tàng thư kia chính là những quyển Xuân cung đồ kia. Tiết Thanh trợn mắt: " Những thứ kia của người là đồ chơi của con nít..."

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Nói giống như là con đã xem qua rất nhiều rồi vậy".

Lời này dù là trêu chọc nhưng trong đôi mắt đục ngầu lại hiện lên vài phần thận trọng. Kiểu thận trọng này Tiết Thanh không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng cưới cười nói: "Bởi vậy mới nói tiên sinh đúng không hiểu rõ Quách gia. Quách nhị và tam lão gia tàng thư rất nhiều nha."

Tứ Hạt tiên sinh "hừ hừ" hai tiếng nói: "Tiểu tử ngươi, lúc ta không có ở đây phải trung thực một chút, đừng có gây chuyện."

Tiết Thanh ăn xong miếng thịt thỏ cuối cùng, liếm liếm ngón tay nói: "Con rất trung thực nha, con có gây sự lúc nào đâu à".

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Người trung thực không phải là mấu chốt của việc có gây chuyện hay không."

Tiết Thanh "à" lên một tiếng nói: Mời tiên sinh chỉ giáo".

Tứ Hạt tiên sinh nhìn nàng nói: "Điểm mấu chốt nhất là sợ phiền phức".

Tiết Thanh "à" lên một tiếng.

"Học trò à..." Tứ Hạt tiên sinh liếc nàng một cái: "Ở trên đời này, nếu muốn sống yên ổn thì phải sợ một số thứ gì đó." Dứt lời liền quay người, chắp tay sau lưng, khom người lảo đảo bước đi.

Tiết Thanh không đứng dậy đưa tiễn mà ngồi trước đống lửa nhìn theo bóng lưng ông lão với biểu cảm như đang suy nghĩ điều gì đó. Sợ một số thứ sao? Nàng có vẻ như không xác định được mình sợ điều gì... Là người đã chết qua một lần, trước giờ đều chưa giúp đỡ qua người nào...

Nhưng mà cũng không thể nói như vậy, nàng đã không còn là Tiết Thanh trước kia, nàng rất thích cuộc sống hiện tại, mục tiêu của nàng chỉ là trở thành một vị tiên sinh dạy học tại cái thành nỏ này, bình an sống cả đời. Nàng đương nhiên sợ phiền phức, sợ thân phận nữ nhi bị vạch trần, sợ phiền toái...

Tiết Thanh khoát tay với thân ảnh đi xa khỏi tầm mắt nói: Tiên sinh, người nhanh chóng trở về nhé! Nhận lễ vật xin học của người rồi thì đừng lười biếng nha, càng không thể lẩn trốn nha, mất thanh danh cả đời vì chút tiền kia thật không đáng."

Mặc dù bây giờ trong lòng vẫn còn xuất hiện chút đề phòng và nghi ngờ ông lão này nhưng ở cùng ông khoảng thời gian này nàng có thể khẳng định ông không có ác ý với nàng, vừa mới đi khỏi đã có chút không nỡ... Dù sao nàng ở chỗ này cũng không thể thoải mái nói chuyện được với mấy người.

Về việc Tứ Hạt tiên sinh có bí mật giấu giếm nàng, nàng cũng không thèm để ý, nàng chẳng phải cũng có bí mật giấu giếm ông hay sao.

Tiết Thanh cũng kéo lá sang lau tay giống như Tứ Hạt tiên sinh, đứng dậy cầm trường thương lên, cổ tay khẽ rung, trường thương chuyển động giống như rắn, cành lá ở phía trước bỗng rơi xuống ào ào. Rất trùng hợp, kiếp trước nàng cũng đã dùng qua rất nhiều binh khí, đao thương kiếm kích 18 món binh khí đều đã luyện qua... Ít nhất thì cũng phải biết rõ cách dùng chúng để giết người như thế nào.

Nàng sẽ để võ sư của Quách gia bắt đầu dạy trường thương, không chỉ là vì để che giấu kỹ thuật dùng thương điêu luyện trước kia mà còn là để Tứ Hạt tiên sinh tin rằng nàng đang chăm chỉ khổ luyện, không lâu sau có thể chấp nhận việc thương thuật của nàng tiến bộ rất nhanh.

Về phần tại sao thương thuật của Quách gia bình thường mà kỹ năng của nàng lại lợi hại, nếu Tứ Hạt tiên sinh không tin nàng là Văn Khúc tinh nên mới có chuyện phàm sư xuất cao đồ thì cũng chỉ có thể nghĩ rằng là do Tiết Thanh nàng thiên tư thông minh, là kỳ tài trước giờ chưa từng xuất hiện trong sử sách, sau này chắc chắn cũng không có ai thay thế được.

***

(*) Nhất tâm nhị dụng: Cùng một lúc có thể làm hai chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.