Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 96: Sóng lặng



Mưa đã rơi cả đêm, sáng sớm sắc trời càng âm u.

Chỉ có tiếng mưa rơi trên đường phố truyền tới âm thanh tí tách, từ trong cơn mưa bụi xuất hiện bóng dáng một thiếu niên mặc áo tơi đội mũ rộng vành, đi lại lộ ra màu áo xanh.

Tiếng mưa rơi, âm thanh guốc gỗ, chuyển qua một lối đi còn có tiếng rèn sắt keng keng. Thật ngoan, thời tiết như vậy cũng không nghỉ ngơi, Tiết Thanh đi ngang qua nghe được nhiều lời tán thưởng.

"Tiểu ca thật ngoan… Thời tiết thế này còn dậy sớm như thế…"

Hàng cá tươi cũng mở cửa nhưng đại tỷ bán cá không bận rộn mà đang ngồi ở trên ghế nhỏ chải đầu.

Tiết Thanh ngẩng đầu từ bên dưới chiếc mũ rộng vành, phụ nhân kia đã tranh mở miệng trước.

"Ông trời giao nhiệm vụ quan trọng cho đệ hay sao." Nàng nói.

Tiết Thanh cười nói: "Đại tỷ nói đúng."

Đi qua hai con đường này lại khôi phục yên tĩnh, dù sao sớm như vậy trời lại mưa to, người siêng năng cũng sẽ không ra cửa, trừ khi là bất đắc dĩ, ví dụ như nàng, hay như Nhạc Đình.

Lộc cộc oe oe, tiếng xe cùng với tiếng heo kêu lẫn ở trong mưa truyền đến, đây là lần thứ hai Tiết Thanh gặp được Nhạc Đình trên đường, trong cơn mưa bụi người thiếu niên cũng mặc áo tơi mang theo mũ rộng vành, nhưng so với Tiết Thanh áo tơi mũ rộng vành cũ nát đơn sơ hơn rất nhiều, giày và quần áo đều bị nước mưa bắn ẩm ướt. Vì trời mưa đường lát đá trơn ướt, thân thể của hắn cúi thấp hơn, hai tay cầm một cái cây cố định thân người đứng thẳng.

Tiếng guốc gỗ ở phía sau vang lên, Nhạc Đình cũng không quay đầu lại mà đứng sang một bên nhường đường nhưng có chút chậm… Sau lưng cũng không có tiếng mắng chửi, ngược lại trọng lượng của xe bỗng dưng nhẹ đi.

Nhạc Đình quay đầu, nhìn thấy thiếu niên bên cạnh đẩy xe, cười nói: "Quả nhiên là ngươi."

Tiết Thanh ngẩng đầu cười với hắn, nói: "Đúng vậy, sớm như vậy, ngoại trừ ta cần cù học tập, còn có thể là ai chứ."

Nhạc Đình nói: "Mỗi ngày người đều đi sớm như vậy sao?"

Tiết Thanh dùng sức đẩy xe nói: "Vừa đi vừa nói, đừng lãng phí thời gian…"

Nhạc Đình cười quay đầu cất bước nói: "… Nhìn gầy teo nhưng sức lực không yếu…" Vừa mới đẩy đã làm cho hắn theo xe đi về phía trước một bước.

Tiết Thanh nói: "… Thánh nhân nói, người không thể xem bề ngoài."

Nhạc Đình cười to nói: "Nghe nói ngươi lại nổi danh rồi hả?"

Trong Song Viên bị Tông Chu điểm danh mời đến cũng đủ để người ở tại đó nhớ kỹ, huống chi về sau còn là vì sợ không làm được thơ, không thành trò cười cũng khó. Tiết Thanh cười nói: "Đúng, ta luôn rất nổi danh."

Nhạc Đình cười nói: "Ngươi hãy nỗ lực về sau… Mỗi ngày ngươi đều đi sớm như vậy sao?"

Tiết Thanh nói: "Đúng vậy, mọi khi ta đều chạy đi, hôm nay trời mưa không chạy nổi."

Nhạc Đình quay đầu liếc nhìn: "… Chắc không phải bởi vì không có xe ngựa ngồi."

Tiết Thanh duỗi một cánh tay giơ nắm đấm lên với hắn, chỉ tiếc là áo tơi che chắn không nhìn thấy bắp thịt rắn chắc, nói: "Dĩ nhiên, ta sợ sẽ không làm được thơ, không muốn đi xe… Vì ta muốn rèn luyện thân thể."

Nhạc Đình cười to lần nữa, nói: "Trách không được có sức lực như thế…  Dùng sức đẩy."

Tiết Thanh dứt khoát chuyển qua phía sau, hai tay chống ở làn xe: "Kéo nó lên... Đừng buông tay." Tiếng nói chưa ra khỏi miệng thì sức lực đã lên trước.

Đẩy mười mấy con heo, xe nhanh chóng chuyển động lộp bộp lộp bộp trên những hòn đá, mưa rơi xuống khiến heo bị kinh sợ phát ra tiếng kêu càng lớn, nước bẩn và nước mưa cùng xen lẫn rơi trên đường phố, guốc gỗ bắn nước tung tóe lên áo bào.

"… Chẳng lẽ ngày nào ngươi cũng đi sớm như vậy? Sao trước kia chưa thấy ngươi?"

"Không phải, bình thường không sớm như vậy, sáng sớm phải làm chuyện trong ruộng xong, làm cơm cho mẹ ta xong… Mỗi ngày ta ở Lô gia làm công nửa ngày… Mấy ngày nay bận rộn chậm trễ bài tập… Ta muốn đi sớm một chút để bổ sung bài tập."

Đi bộ dọc theo con đường, một người ở phía trước kéo, một người đẩy phía sau xe, đi qua hai bên cửa hàng đóng chặt, thỉnh thoảng có người qua đường vội vàng đi qua, họ sẽ che dù tránh đi hoặc là phàn nàn dăm ba câu như phân heo, nước bẩn bắn tung tóe...

"Thật sự xin lỗi." Tiết Thanh khách sáo nói với người qua đường.

Nhạc Đình thì quay đầu cười không nói gì, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chủ đề cũng chỉ đơn giản là trường xã hoặc là chuyện trong nhà, tiên sinh nào nghiêm khắc tiên sinh nào tính tình tốt, mẹ ta nấu ngon nhất món nào, rất nhanh đã đến cửa thành.

Vì trời mưa cửa thành còn chua mở ra, nhìn thấy hai thiếu niên đẩy kéo một chiếc xe tới, binh vệ hơi kinh ngạc.

"Lô gia lại thêm người làm mới sao?" Người có quen biết Nhạc Đình hỏi.

Tiết Thanh đã nâng mũ rộng vành lên cười với binh vệ.

"Là ta." Nàng nói.

Làm người mỗi ngày đều đi qua cửa thành sớm nhất, mặc dù không có nói chuyện với binh vệ nhưng nhóm binh vệ ai cũng nhận ra nàng.

"Ta là bạn học của hắn." Tiết Thanh nói.

Nhóm binh vệ lộ ra vẻ kinh ngạc, mở cửa thành nhìn hai người một kéo xe một đẩy xe đi ra ngoài.

"Nô bộc tự bán mình còn có bạn học sao?" Một người lính vệ nói: "Nô bộc ư…"

Ra khỏi cửa thành đường càng không dễ đi, mưa tuy ít đi một chút nhưng đường càng thêm trơn ướt, Nhạc Đình càng dùng sức ở phía trước, cũng có thể cảm nhận được phía sau có lực đẩy càng lớn.

"… Hôm nay may mắn gặp được ta rồi…" Tiết Thanh ở phía sau nói: "Bằng không ngươi sẽ phải phí sức lớn."

Nhạc Đình không quay đầu lại, xuyên qua mũ rộng vành nhìn về sương mù mơ màng phía trước, nói: "Đúng vậy, thật sự là đa tạ ngươi." Hắn nhanh chân bước về phía trước, rẽ qua một đầu đường nhỏ khác, đây là phương hướng khác trường xã, hắn không dừng lại cũng không để Tiết Thanh đến trường không cần phải giúp mình..Truyện.được cập nhật nhanh n.hất tại iread.vn.Hắn chỉ dùng sức kéo xe, mà thiếu niên sau lưng cũng dùng sức đẩy xe.

"… Nhắc tới, thịt heo Lô gia cũng không tệ… Thịt Thiền Y mua cho nhà chúng ta cũng là của Lô gia."

"Đúng vậy, thật sự không tệ… Những con heo này là ta cũng nuôi nấng… Nuôi rất tốt… Thiền Y là ai?"

"… Là hàng xóm của ta, tiểu cô nương, luôn luôn làm bộ dạng người lớn, người rất tốt dù có nói nhiều một chút…"

"… Ha ha ngươi không phải cũng là làm ra bộ dạng người lớn sao…"

Phía trước càng ngày càng gần một tòa trạch viện.

Lúc dừng ở gần trước cửa, Nhạc Đình dừng chân lại, đưa tay lau mặt không biết nước mưa hay mồ hôi, nói: "Đến rồi… Lần này thật sự là đa tạ ngươi, nếu không cũng không nhanh như vậy, ta lại phải đến muộn một khóa học."

Tiết Thanh gật đầu nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được… Ngày sau ngươi hồi báo là được."

Nhạc Đình cười to, nói: "Đại ân sao? Ừm, đẩy xe… Ta sẽ nhớ kỹ." Hắn liếc nhìn Tiết Thanh, guốc gỗ đầy bùn, áo bào cũng như thế.

"Tuy ta cao hơn ngươi nhưng quần áo của ta ngươi miễn cưỡng cũng có thể mặc được, ngươi cùng ta đi vào thay quần áo hay là…?"

Tiết Thanh xua tay một cái nói: "Thôi, còn phải đi đường lại bị làm bẩn, ta đến học đường thay là được, ở đó có quần áo." Nói xong quay người nhanh chân rời đi.

Nhạc Đình ở phía sau vẫy tay nói: "Bạn học, hẹn gặp lại."

Tiết Thanh cười quay đầu lại nói: "Bạn học, hẹn gặp lại."

Trong bộ áo tơi và mũ rộng vành, trông thiếu niên càng thêm nhỏ gầy nhưng đi rất nhanh, guốc gỗ trơn ướt đi đường như giẫm trên đất bằng, Nhạc Đình đứng tại chỗ đưa mắt nhìn thật lâu bất động.

…..

Rẽ một đoạn đường này, lúc Tiết Thanh đi vào Tri Tri đường sẽ trễ một chút, chắc hẳn lớp Nghiêm tiên sinh cũng đã bắt đầu, chẳng qua việc này cũng không quan trọng, tuy nàng yêu cầu cần cù khắc nghiệt với mình nhưng đến cùng cũng không cần giống như lúc trước, có huyết hải thâm cừu nén ở đáy lòng, một chút thời gian không thể lãng phí… Ừm, có thể lãng phí thời gian cũng là một niềm vui thú làm người.

Chẳng qua bộ quần áo này nhất định phải thay, Tiết Thanh không cất giữ quần áo ở Tri Tri đường, nàng đã mở một gian thảo đường khác, đó là chỗ ở của Tứ Hạt tiên sinh… Không mời không vào là yêu cầu Tiết Thanh đối với người khác, đương nhiên nàng không cần tuân theo.

Góc tường có đặt cái rương, Tiết Thanh liền đi vào mở ra, phịch một tiếng, bên trong bắn ra một quả bóng gỗ, Tiết Thanh nhạy bén cúi người, bóng gỗ lướt qua bả vai của nàng đụng lên trên tường, bắn ra một đống mực nước.

Một tờ giấy bay xuống trước rương.

"Học trò, trộm đồ của ta, đáng đánh."

Tiết Thanh nhìn chữ trên giấy, giống như nghe được Tứ Hạt tiên sinh cười to… Thật sự là ngây thơ, nàng trợn mắt một cái, đưa tay cầm cái rương úp xuống, lần này không có ám khí cơ quan, mấy bộ áo bào, giày và vài cuốn sách rơi xuống đất.

Tiết Thanh cầm sách lên, lật ra nhìn quả nhiên là yêu tinh đánh nhau, ừm, bán đi.

Thay quần áo, giày rồi đến học đường cũng không bỏ qua bài giảng, thì ra Nghiêm tiên sinh cũng tới chậm, trời mưa nên có thể hiểu được, học sinh tới càng ít nhưng dù ít hơn nữa trong học đường cũng rất náo nhiệt, chủ yếu là Tô Phương bàn luận viển vông.

"… Ngày mai Tông đại nhân qua nhà thúc phụ ta… Đến lúc đó nhất định ta phải xin nghỉ…"

"… Tông đại nhân không chỉ học rộng mà làm người còn rất hiền lương… Đám hạ nhân trong nhà đều được thưởng đấy…"

Trương Niện hâm mộ nhìn Tô Phương, cùi chỏ huých Tiết Thanh: "Không biết cho bao nhiêu tiền thưởng, nghe nói mang một cái rổ đan tới, tiện tay quăng ra cũng đã có được, có thể lấy được ba đồng tiền lớn cũng không tệ... Ngươi nhìn cái mũ rộng vành mới hôm nay của ta, là muội muội ta bỏ ra ba đồng tiền mua được đấy..."

Tiết Thanh thuận miệng đáp vài tiếng, nàng không thèm để ý Tông Chu thưởng hạ nhân như thế nào, từ trong lời Tô Phương nói còn biết chuyện Ngô lão phu nhân chết đã kết thúc như vậy, Tông Chu bắt đầu đi thăm đáp lễ quan viên, nhân vật nổi tiếng và các hương thân tronng thành Trường An, tất cả mọi người cung kính hoặc là nói hoan nghênh chờ mong, hẳn là không người dám né tránh cự tuyệt… Không phải là muốn tuyển chọn mấy nữ hài tử, so với vận mệnh gia tộc, nữ hài tử tính là cái gì.

Sau giờ ngọ trời lại mưa tiếp, thời tiết không tốt cũng không thể ra ngoài luyện võ, Tiết Thanh bèn về nhà sớm, vừa tới đầu ngõ, liền thấy trước cửa Quách gia nhân mã đông đảo, tôi tớ gã sai vặt chạy vào chạy ra rất là náo nhiệt.

Ngô quản gia đến dù cũng không che, đứng ở bên ngoài dặn dò gì đó với mấy gã sai vặt, ngẩng đầu nhìn thấy Tiết Thanh, lập tức đưa tay chỉ, nói: "Tiết thiếu gia, ngươi mau về nhà, đừng đi loạn, ngộ nhỡ Tông đại nhân lại muốn gặp ngươi."

Tông đại nhân sao? Nói như vậy hiện tại hắn đến Quách gia, Tiết Thanh nói trong lòng.

Gã sai vặt cười nói: "… Gặp hắn làm gì, lại không làm được thơ."

Tiết Thanh không để ý đến lời giễu cợt của hắn, gật đầu nói: "Ta biết rồi…" Ngày mai có thể nói cho Trương Niện biết Tông đại nhân cho hạ nhân bao nhiêu tiền thưởng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.