Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 109: Đồng thời



Ánh nắng sáng ngời. Trong quân doanh của cấm quân Huỳnh Sa Đạo, tiếng người ồn ào. Tần Đàm Công trị quân rất nghiêm khắc. Từ sau khi tiên hoàng xảy ra chuyện, cấm quân hoàng thành do hắn nắm trong tay. Quân được phái tới đóng ở Huỳnh Sa Đạo còn được tuyển chọn từ những kẻ giỏi nhất nên chuyện ồn ào như vậy xảy ra lần đầu tiên.

"Mọi người đừng ồn ào."

"Đừng đi loạn, quân doanh là nơi trọng yếu." 

"Xạ khoa ở tại giáo trường, ngự không ở tại mã trường."

Văn lại duy trì trật tự hô to, chỉ huy thí sinh đi lại.

Mùa thu, cỏ trong quân doanh chưa vàng, tầm nhìn rộng rãi. Các thí sinh tuổi còn nhỏ tò mò nhìn xung quanh. Có không ít người đeo cung tên đến nhưng lúc vào cửa thì bị cản lại. 

"Trường thi dùng cung tên có sẵn, để cho công bằng nên cấm mang đồ của mình đi."

Những tiếng cãi cọ oán giận vang lên nhưng không tuân theo quy định thì bị hủy tư cách thi, các thí sinh đều ngoan ngoãn đặt cung tên mình đã mang theo xuống.

"Thanh Tử thiếu gia, Thanh Tử thiếu gia!" 

Tiết Thanh đi trong đám thí sinh phủ Trường An nghe được tiếng gọi thì quay đầu, thấy hai người đàn ông trung niên đi tới. Đúng là hai người đã cùng nàng đi theo "Răng vàng khè" nghe chuyện cũ của Huỳnh Sa Đạo.

Tuy hàng ngày không lui tới nhưng ước chừng là từng vì đi du lịch cùng nhau nên cảm thấy khác biệt, tự nhiên thấy thân thiết hơn.

Trương Song Đồng cũng cười, chào hỏi bọn họ. 

"Bọn ta xạ ngự bình thường, lần này tới chính là để xem cái tạm được của Thanh Tử thiếu gia như thế nào." Bọn họ cười nói: "Chỉ tiếc xạ ngự mà cao nhất cũng chỉ được mười điểm."

Nhưng thấy hai tay Tiết Thanh thì lại nuối tiếc.

"Chúng ta nghe nói rồi, thật đáng tiếc khi Thanh Tử thiếu gia bị thương thế này, chỉ mong không ảnh hưởng tới cuộc thi." 

Tiết Thanh cảm ơn, mỉm cười nói: "Không ảnh hưởng, không sao cả."

"Quả nhiên đã có dự tính trong lòng." Hai người cười nói.

Bên này đang nói chuyện, phía bên kia vang lên tiếng ồn ào náo loạn. Giương mắt lên nhìn, thấy một đám thiếu niên mặc áo trắng đi tới, vô cùng nổi bật trong áo bào lam. 

"Đám người Tây Lương này lại làm cái gì?" Trương Song Đồng nói.

Có tin tức nhanh chóng truyền tới. Thì ra người Tây Lương muốn thi cả xạ ngự cùng lúc. Theo ban đầu, xạ khoa và ngự khoa được tách ra. Tuy các thí sinh vốn biết cưỡi ngựa bắn tên, hoặc là trước khi thi mới học, bắn tên trên đất bằng, cưỡi ngựa riêng rẽ thì còn làm được, nhưng cưỡi ngựa bắn tên không thể tập luyện được chỉ trong một hai tháng.

"Người Tây Lương nói là đứng bắn cung, cưỡi ngựa tay không là sự sỉ nhục của bọn họ." Bàng An chạy về, bĩu môi nói. 

Trương Song Đồng kêu ôi chao, vỗ Tiết Thanh: "Tam Lang, lần này không thể nhẫn nhịn được nữa."

Tiết Thanh cười, hỏi Bàng An: "Giám khảo đồng ý rồi à?"

Trương Song Đồng xùy một tiếng: "Còn phải hỏi, người Tây Lương nói gì thì giám khảo cũng sẽ đồng ý hết." 

Bàng An cũng cười gật đầu: "Giám khảo nói là được. Xạ khoa và ngự khoa vốn tách ra để mọi người tự do lựa chọn, nếu không thi được thì không tham gia, còn tham gia được thì thi cả hai."

Tiết Thanh nói: "Rất công bằng. Vậy ta cũng thi cả hai cùng lúc thôi."

...

Giáo trường ồn ào rầm rĩ. Mã trường và giáo trường nằm sát nhau, được ngăn cách bởi một hàng rào.

Trong mã trường, một trăm con ngựa ô thuần màu có đeo số báo danh đứng đợi. Mặc kệ bên kia cung tên bay lung tung, tiếng ôi a đầy hối hả, hay tiếng hoan hô vỗ tay, chúng vẫn không sợ, thậm chí còn còn chẳng bới đất, chỉ thi thoảng phe phẩy cái đuôi.

Trông có vẻ rất ngoan. Nhưng thí sinh tới tham gia ngự khoa vẫn cảm thấy khẩn trương. Có lẽ là chúng nó quá cao lớn, có lẽ là do toàn thân chúng nó đen sì, có lẽ là súc vật mà lại nhìn bọn họ với ánh mắt khinh thường... Ngựa đã được chia theo số báo danh, còn hợp hay không thì phải xem vận may. Mà về khía cạnh khác, vận may cũng là một cuộc thi. 

Ngự khoa mở thi, tiếng động còn hơn hẳn bên xạ khoa.

Víu! Một thí sinh buông dây cung. Mọi người nhìn, trên bia cỏ trống không, bên ngoài lan can vang lên tiếng cười to.

"Ở dưới chân ngươi, ở dưới chân ngươi ấy." 

"Ê nhóc, nhìn không rõ à?"

Nghe được tiếng ồn ào, thí sinh kia vội cúi đầu, nheo mắt gắng sức nhìn... Ra là mắt không tốt.

Trương Song Đồng phất tay áo, xùy một tiếng: "Mắt không tốt còn bắn cái gì mà bắn!" 

Bàng An cũng ôm bụng cười: "Đúng đó! Bắn tên mà, có khi còn đụng cả bia ngắm, được một điểm cũng là một điểm mà." Cho nên mọi người đều tham gia hai khoa cuối cùng này, bất kể già trẻ.

Bên này cười. Phía bên kia, ngựa hí và tiếng kêu la ầm ĩ vang lên. Mọi người vội nhìn, chỉ thấy trong mã trường cách đó không xa, mấy con ngựa nhảy lên thật cao, hất tên thí sinh trên lưng xuống.

Thí sinh bị hất văng, lăn lộn mấy vòng, may có cấm quân đúng lúc chạy tới khống chế ngựa, tránh cho việc bọn họ bị vó ngựa đạp trúng. Thí sinh bị hất ngã mặt trắng bệch, được nâng đi... Không nói đến có được điểm ở ngự khoa này không, bị kinh hãi như vậy, xạ khoa cũng coi như xong. Thí sinh bốn phía đều sợ hết hồn. 

"Ngựa này không được."

"Quá nguy hiểm."

Những tiếng oán giận ngay lập tức vang lên. 

Đám văn lại vội lau mồ hôi chạy tới phía giám khảo. Lần này giám khảo của xạ và ngự khoa do các vị võ tướng của cấm quân đảm nhiệm.

"Đại nhân, đám quân mã này quá hung dữ, cần đổi mấy con ngoan ngoan chút." Đám văn lại nói.

Các vị võ tướng hờ hững: "Đây là những con ngoan nhất rồi, nơi này chính là Huỳnh Sa Đạo." 

Đúng vậy. Nơi này là Huỳnh Sa Đạo, binh, tướng, ngựa và trang bị đều tốt nhất. Văn lại nhìn khuôn mặt đen sì như mực của võ tướng. Những vị võ tướng này đã lên chiến trường, giết người nên cái đám ngựa được gọi là ngoan nhất này e là cũng từng lên sa trường, vó của chúng giẫm đạp lên không ít bao nhiêu thi thể.

"Nếu thật sự không được thì đi quan nha hoặc dân chúng mượn ngựa thôi." Một vị võ tướng khác có thái độ tốt hơn một chút.

Vậy làm sao mà kịp, cũng không có nhiều như vậy. Không còn cách nào khác, chỉ có thể để như vậy. Đám văn lại đành quay lại. Thí sinh nghe nói không có hy vọng đổi ngựa, đều cầu nguyện rằng mình may mắn hơn, gặp được con ngựa dịu ngoan chút. 

Không ai xem xạ khoa nữa, đều ùa tới bên ngự khoa này. Đều kinh hãi khi nghe tiếng thí sinh bị ngựa hất văng, tiếng thét chói tai... Thật kích thích.

"Đáng sợ quá." Bàng An nói, sắc mặt tái nhợt.

"Còn tạm." Quách Tử An nói: "Ngựa này cũng kiểu lính cũ dày dặn kinh nghiệm, cũng bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Ngươi to gan hơn là được rồi." 

Trương Song Đồng nhìn y phục của mình, vẻ mặt sầu muộn: "Ta cố ý mặc y phục màu đỏ tới vì nghĩ mình sẽ anh tuấn đẹp trai nhưng nếu ngã xuống cũng quá thu hút sự chú ý."

Liễu Xuân Dương nói: "Cũng có con ngoan ngoãn mà." Hắn ngẩng cằm chìa vào giữa sân, trong mười thí sinh, luôn có một thí sinh lên ngựa mà chạy: "Phải xem ngươi có may mắn không." Lại nhìn Trương Song Đồng, lắc đầu: "Nhưng ngươi có lúc nào may mắn đâu."

Lại nói tiếp, bởi vì Tiết Thanh nên mọi người mới đứng chung, chứ xã Trường Lạc và xã Ngũ Lăng có ân oán đã nhiều năm. 

Trương Song Đồng nhìn hắn hứ một tiếng.

Bàng An kêu ôi chao ôi chao, hô lên: "Mau nhìn kìa, người Tây Lương vào trường thi rồi."

Mọi người thấy mười hai thiếu niên Tây Lương bước vào mã tràng. Còn những người khác thì lui ra. Những thanh rào chắn ngăn giữa giáo trường và mã trường đều bị rút đi... Các thí sinh Tây Lương định thi cùng lúc xạ khoa và ngự khoa. Các thí sinh xung quanh không hề xúm tới, bởi chẳng có gì phải tò mò. 

"Còn cần phải nói... Chắc chắn không thành vấn đề..."

"Lại mười tiếp mà... Người Tây Lương chứ sao... Không phải nói là từ lúc sinh ra đã biết cưỡi ngựa, càng không nói tới bắn tên..."

Các thí sinh nhìn vào trong sân với vẻ mặt phức tạp, thái độ câu nệ, không còn cười đùa tùy ý khi các thí sinh khác thi hỏng. Đây có lẽ là một loại phân biệt giữa người nhà và người ngoài. 

Nhưng ngựa thì không như vậy, với chúng nó, ai cũng là người. Trong mã trường vang lên tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa đá loạn xạ.

Trương Song Đồng vỗ rào chắn, cười nói: "Có vẻ người Tây Lương không may mắn cho lắm! Mười hai người đều chọn trúng liệt mã..."

Mọi người quả nhiên thấy các thiếu niên Tây Lương vừa mới tiếp nhận dây cương của những con ngựa theo đúng số báo danh, chúng nó lập tức nhảy lên, vừa nhảy vừa hí, không thể tới gần người. Có con nóng lòng muốn tung vó ngựa vào thí sinh Tây Lương ngay bên cạnh... Khiến người ta kinh hồn bạt vía. 

Võ tướng đứng ở một bên hừ một tiếng, nói: "Người với người đương nhiên là khác biệt. Người Tây Lương... Ngựa cũng nhận ra."

Đối với người trong quân ngũ mà nói, bọn họ không hề có chút tình cảm nào với người Tây Lương. Năm đó lên chiến trường chém giết bao nhiêu... Tuy hiện tại đã đình chiến, quan hệ hòa thuận nhưng với quá khứ năm xưa như vậy sao có thể quên. Không thể khiến người Tây Lương xấu mặt, nhìn bọn họ mất mặt cũng đủ rồi nhỉ? Ai bảo bọn họ tới thi, chẳng thể trách người khác được.

Võ tướng bên sân mỉm cười, sau một lát lại nhịn xuống rồi mới ra hiệu cho đám lính hầu bên cạnh là đi ngăn ngựa lại được rồi... Nếu là thí sinh Đại Chu thì sẽ ngăn lại từ đầu. Đây là chút giảo hoạt khi lợi dụng quyền thế, không ảnh hưởng tới toàn cục. 

Đám binh lính phụng lệnh chạy vào giữa sân, nhưng vừa cất bước thì chợt nghe thấy tiếng ngựa hí cao, cùng với tiếng người gầm lên. Các thí sinh Tây Lương này không chỉ không lùi lại mà còn hoặc là nhảy lên ngựa, hoặc ôm cổ ngựa, ép người chúng xuống và gầm lên... Bịch, mấy con ngựa bị đè cho ngã lăn ra đất, bụi tung mù mịt. Ngựa hí lên. Bên ngoài, các thí sinh khiếp sợ quá, há hốc mồm.

Thuần hóa ngựa... ngay tại đây... sao?

Những con ngựa ngã xuống đất lập tức lật mình dậy, những con không bị ngã thì điên cuồng nhảy lên. Các thiếu niên Tây Lương trên lưng ngựa không bị hất xuống, không biết dùng cách nào. Ngựa hí thê thảm, điên cuồng nhảy nhót quanh sân. 

Tất cả tiếng ồn ào biến mất, thứ âm thanh duy nhất vang trong tai mọi người là tiếng ngựa hí. Trước mắt, bụi đất tung bay, ngựa điên cuồng nhảy. Các thiếu niên áo trắng không còn là những con bươm bướm đẹp đẽ nhất mà như là lũ đồ tể hung tàn nhất thế gian.

Dường như đã rất lâu, lại như chỉ trong tích tắc, bụi đất tan đi, tiếng ngựa hí không còn. Chúng đứng thẳng giữa sân, không giống lúc trước, nhu thuận lấy lòng đám thiếu niên Tây Lương, còn sợ hãi mà vẫy đuôi...

Mấy cái vẫy đuôi ấy hệt như quật vào mặt đám võ tướng. Khuôn mặt đen sì của bọn họ như biến thành màu đỏ bừng, bàn tay buông thõng hai bên nắm chặt lại, vang lên tiếng khanh khách. Thật nhục nhã, để lũ người Tây Lương thuần hóa ngựa ngay tại chỗ. 

Giờ khắc này, thứ bị ép xuống đất ban nãy không phải ngựa, mà chính là bọn họ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.