Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 11: Người đi



Sau giờ ngọ, căn nhà tranh dưới chân Lục Đạo Tuyền bị tiếng bước chân hỗn loạn phá vỡ sự yên tĩnh. Cánh cửa vốn cài lại bằng một cành cây bị Quách Tử Khiêm đẩy ra, bên trong trống không. 

“Không có ai!” Hắn hô lên. 

Phía bên kia, Tiết mẫu mở một gian phòng khác ra. Đệm chăn bày gọn gàng, cũng không có một bóng người. Bà bật khóc: “Không có!” Liền khôi phục lại tinh thần: “Ta... chắc ta bị lừa rồi...” 

Cho nên việc dậy muộn hôm nay rất lạ... Chắc là bị bỏ thuốc? Nhưng sao có thể như vậy được? Không gì là không thể cả. Lần trước bà cũng bị người ta làm cho hôn mê đó thôi. 

Bà, Qua Xuyên, đã thụt lùi tới mức bị người ta bỏ thuốc mà không biết, nào có mặt mũi gặp lại Đốc đại nhân. 

Tiết mẫu ngồi thụp xuống, che mặt lại. 

Thanh Hà tiên sinh đứng ngoài nhà tranh, mặt mày tái mét. Có mấy lời mà không biết nên nói như nào. Gì mà dạo này đứa trẻ này ngoan lắm, còn nhỏ biết nghe lời, không gây chuyện... Hắn giậm chân một cái thật mạnh. Sự thật chứng minh rằng có một số đứa trẻ vừa còn nhỏ, vừa hiền lành, sau đó lại gây chuyện. 

Thật nguy hiểm! 

Sự biến mất của Tiết Thanh khiến người nhà họ Quách khốn đốn, cũng suýt nữa khiến cả trường xã hỗn loạn. Nhưng may Quách Hoài Xuân vẫn còn lý trí, khuyên Thanh Hà tiên sinh đừng thẩm vấn đám học sinh của cả trường xã. 

“Lúc này đừng có làm ồn ào tới mức ai nấy cũng biết... Chẳng phải đã bảo là Hắc Giáp vệ tới sao?” 

Lời này khiến cả Thanh Hà tiên sinh lẫn Tiết mẫu toát mồ hôi lạnh. 

Chẳng lẽ bị bắt rồi? 

Lúc này Quách Tử Khiêm dẫn Trương Liên Đường tới, hô to như cứu tinh giáng thế: “Liên Đường ca biết Thanh Tử ca đi đâu.” 

Tiết mẫu nhào tới, vừa khóc vừa nói: “Liên Đường thiếu gia, nó có nói gì với cậu không? Rốt cuộc sao lại thế này?” 

Trương Liên Đường thi lễ, nói với ý xin lỗi: “Ta đoán hẳn là đến kinh thành nhưng không dám khẳng định.” 

Kinh thành? 

Trương Liên Đường thấy ba người này kinh ngạc, ồ, ngoài kinh ngạc ra thì còn có cả kinh hãi, dường như bọn họ đang nghĩ tới chuyện gì đó rất đáng sợ... Vì sao bọn họ phải kinh hãi? Thật kỳ quái. 

Bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu, nhưng sắc mặt Trương Liên Đường lại không chút thay đổi, miệng tiếp tục: “Hắn từng nói với ta là muốn đi kinh thành xem thế nào. Chắc là do kinh thành mà Xuân Hiểu cô nương kể quá tốt đẹp...” 

Lời còn chưa dứt, bên ngoài vang lên tiếng la của Quách Bảo Nhi. 

“Không thể được! Bị con tiểu tiện nhân câu đi rồi!” 

Quách Hoài Xuân bực mình lao ra, kêu người kéo cô nàng Quách Bảo Nhi đang nghe lén kia đi, mới lau mồ hôi quay lại. 

“Không thể nào! Không thể vì thế mà đi kinh thành được!” Tiết mẫu quả quyết lắc đầu. 

Quách Hoài Xuân nhìn Trương Liên Đường, giận dữ nói: “Liên Đường thiếu gia, xin hãy nói thật, Tiết Thanh đã nói gì với cậu?” Lại thêm vài phần ý vị sâu xa: “Cậu đừng để bị lừa!” 

Hiện giờ hắn đã hiểu, con nhóc kia không nói câu nào thật cả, vớ được ai là lừa người đó. 

Tiết mẫu vừa che mặt vừa khóc vừa gọi con ta. Thanh Hà tiên sinh thì mặt mũi đăm chiêu. Trương Liên Đường thở dài, có phần bất đắc dĩ: “Bá phụ nói đúng! Quả thực hắn có lừa ta. Nếu hắn đã lừa ta, ta chẳng cần phải giấu giếm thay hắn làm gì.” Hắn ngừng lại, nhìn hai bên. 

Quách Hoài Xuân hiểu, đích thân đi ra ngoài, một lát sau bước vào, nói: “Nói đi, nơi này không có ai khác.” 

Trương Liên Đường mới nói: “Thiền Y chưa chết, được Tiết Thanh đưa đến kinh thành.” 

Nghe thấy lời này, Tiết mẫu và Quách Hoài Xuân đều hoảng sợ, chỉ có Thanh Hà tiên sinh thì vẫn như cũ, hỏi Thiền Y là ai. Chờ tới khi nghe Quách Hoài Xuân kể qua, sắc mặt hắn cũng như tro tàn. 

Quách Hoài Xuân chặc lưỡi than: “Mẹ ơi!” Lại nhìn Tiết mẫu mà thì thào: “Rốt cuộc là đã nuôi dạy nó như thế nào...” 

...

Lý tri phủ ngồi trên ghế ở hậu đường nha môn tri phủ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Tuy hắn biết là Tiết Thanh đã biến mất nhưng vì thân phận mà không thể đến trường xã, lại chẳng thể tới Quách gia, chỉ có thể như ngồi đống lửa đống than mà chờ đợi ở nha môn tri phủ. Cuối cùng thì Thanh Hà tiên sinh kiếm cớ chạy tới, lại không mang đến tin tức khiến người ta thở phào nhẹ nhõm, mà sợ tới mức ngã ngồi trên ghế. 

“Rốt cuộc đám người kia đã nuôi dạy thế nào!” Hắn lẩm bẩm: “Nó lại dám trộm người ngay dưới mí mắt Tông Chu...” Quay sang nhìn Thanh Hà tiên sinh: “Nếu giờ ông nói cho ta biết là nó giết chết Tông Chu, có lẽ ta sẽ không thấy khiếp sợ nữa.” 

Thanh Hà tiên sinh gượng cười, nói: “Đừng giỡn!” Lại nói: “Theo ý Trương Liên Đường thì nó theo thương đội của nhà họ Trương đi tới kinh thành... vì gặp Thiền Y.” 

Lý tri phủ nói: “Không thể là lý do này được.” 

Thanh Hà tiên sinh cũng đồng ý: “Đúng vậy!” 

Bởi vì Trương Liên Đường không biết được rằng một nữ nhi chắc chắn sẽ không yêu điên cuồng một nữ nhi khác được. 

“Có lẽ là thiếu niên luôn hướng tới kinh thành?” Lý tri phủ nói. 

Thanh Hà tiên sinh thẫn thờ: “Giờ ta không hiểu thiếu niên nữa rồi.” 

Tuy đám thiếu niên là học sinh của hắn có cả mấy trăm nhưng chưa có ai giống Tiết Thanh. 

Lý tri phủ thở dài: “Cứ thử truy tìm theo hướng kinh thành đi.” 

Thanh Hà tiên sinh gật đầu: “Quách Hoài Xuân và Trương gia đã bố trí người đi rồi.” 

Lại có thể như nào nữa, hai người nhìn nhau, không nói gì, lại nhìn nhau, rồi cùng thở dài: “Làm sao mà cả một đứa trẻ cũng không trông nổi?” 

Thật thất vọng! 

...

Màn đêm trùm lên thành Trường An. Tiết mẫu chau mày bước đi tới phía cửa thành. Lính canh đang đóng cửa thành thấy bà đi tới thì lập tức mở ra. Tiết mẫu không hề ngừng lại, như là không thấy. 

Đám người đang vội vàng ra về trên con đường lớn ngoài thành. Chỉ có một ông lão cõng sọt là chậm rãi dạo bước. 

Tiết mẫu tới gần ông ta, thở dài nói: “Trời sắp tối rồi!” 

Ông già lưng còng ấy khẽ e hèm một tiếng, nói: “Trời tối, đi lại không an toàn.” 

Tiết mẫu hỏi: “Làm sao bây giờ?” 

Ông già ừm một tiếng, chọc xiên sắt trong tay xuống đất, lưu loát hất một cục phân ngựa khô vào trong sọt, nói: “Vậy dọn dẹp đường phố một chút là được.” 

Lúc này trong thành, chợ đêm chưa bắt đầu nhưng người trên đường không ít. Các quầy hàng cũng bận bịu dọn dẹp đồ thừa. Nhất là mấy quầy hàng bán đồ sống. 

Nhưng hàng cá tươi luôn bán giá rất rẻ lúc này lại đang đóng cửa. 

“Hôm nay không bán cá!” Chị bán cá một tay lau tạp dề, tay kia xua xua với khách quen rồi tiếp tục đóng cửa. 

Khách quen vừa thất vọng, vừa khó hiểu, cười ghẹo: “Trời còn sớm mà, không bán cá thì làm gì?” 

Chị bán cá chỉ cười mà không nói. Đóng nốt cánh cửa cuối cùng, nàng xoay người, cởi tạp dề ra, rồi cầm lấy con dao chặt cá trên bàn, múa may: “Không bán cá thì giết người!” 

Trong tiệm sắt vang lên những tiếng choang choang, lò lửa khiến mặt người thợ rèn đỏ bừng. Từng búa từng búa đập xuống, ánh lửa văng khắp nơi, cũng chiếu lên khuôn mặt Tiết mẫu hiện đang đứng ở một góc nhỏ, lúc sáng, lúc tối. 

“Ta không biết giờ nên làm như thế nào! Ta chỉ nhớ Đốc đại nhân từng nói, biện pháp tốt nhất để giải quyết nguy hiểm là xử lý kẻ nguy hiểm!” 

Giọng tay thợ rèn nặng nề mà cụt ngủn hệt như những nhát búa: “Vị đại nhân kia bảo không cho chúng ta xuất hiện vì để tránh rước nguy hiểm tới, vì điện hạ ở bên cạnh chúng ta. Nhưng hiện giờ điện hạ đã thoát khỏi tầm bảo vệ của chúng ta, vậy chúng ta sẽ đi giết hết Hắc Giáp vệ, đó mới là cách bảo vệ điện hạ tốt nhất.” 

Tiết mẫu im lặng trong phút chốc, rồi nói: “Thợ rèn, nhiều năm qua ta còn chưa biết tên ngươi là gì.” 

Thợ rèn đáp: “Một tên làm nghề rèn thì cần gì tên.” 

Cũng không trả lời. 

Tiết mẫu không hỏi nữa, chỉ cười rồi quay người đi, bóng đêm phủ lên bóng dáng bà. 

… 

Trong bóng đêm u tối ánh sáng tới từ đèn đuốc hiu hắt trong nhà tranh, Quách Tử Khiêm vui vẻ gọi tiếng Thanh Tử ca rồi xông vào, nào ngờ chỉ thấy Noãn Noãn ngồi xổm trên nền nhà, đang đổi nước cho bình hoa dại, chứ chẳng thấy bóng dáng Tiết Thanh đâu. 

“Noãn Noãn, sao lại chạy tới đây?” Quách Tử Khiêm thở dài, ủ rũ ngồi một bên. 

Noãn Noãn đáp: “Ta sợ lỡ như thiếu gia trở lại!” 

Quách Tử Khiêm đỏ mắt, hít hít mũi, nghẹn nghèo nói: “Thanh Tử ca chẳng nói gì cho ta cả! Nếu huynh ấy bảo ta, chẳng lẽ ta còn không gạt mọi người giúp huynh ấy? Huynh ấy chẳng tin ta...” 

Noãn Noãn không quan tâm tới Quách Tử Khiêm, thay nước xong lại nhìn ra ngoài, lòng thầm nghĩ sao ông lão ăn xin cũng không ở đây? Còn mang một tô cá tới cho ông ta mà... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.