Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 121: Tiệc cuối



Có đầu có đuôi có thủy có chung, cuộc tế lễ này diễn ra xong, kỳ thi quân tử cũng thật sự kết thúc.

Ngay trong một đêm, người của Huỳnh Sa Đạo dường như ít đi rất nhiều, những thí sinh không đậu thất vọng rời khỏi đó, còn những người thi đậu thì dĩ nhiên không bỏ đi, vì nếu như kỳ thi quân tử tương đương với thi hương, như vậy thì không thể thiếu Lộc Minh yến rồi.

Đại đa số khách sạn không còn náo nhiệt giống lúc trước nhưng bên phía Trường An phủ vẫn như cũ, do không còn sự khẩn trương của cuộc thi nên so với lúc trước càng náo nhiệt hơn. 

"Bao nhiêu người hâm mộ chúng ta đó." Trương Song Đồng nói ở trong phòng khách.

Cả đám đang ngồi ăn điểm tâm dù rằng đã gần trưa.

Bồi bàn bưng chén đĩa đi xuyên qua lại, nghe vậy lên tiếng khen nịnh: "Đúng thế, phủ của chư vị đều đã là cử nhân lão gia rồi." 

Trương Song Đồng nói: "Cử nhân lão gia đâu có lợi hại bằng Giải nguyên lão gia." Đưa tay chỉ vào bên trong: "Tam Lang bên này."

Bên trong, Tiết Thanh cùng Bùi Yên Tử vừa nói chuyện vừa đi tới, đi theo phía sau là Quách Tử An và Liễu Xuân Dương đang nói nhỏ với nhau cái gì đó, nghe hắn chào mời bốn người đều đi tới.

"Giải Nguyên công xin mời ngài ngồi trên, người khác đều phải xếp sau." Trương Song Đồng nói. 

Trong phòng mọi người cũng không hề cảm thấy không vui, sắc mặt đều mỉm cười, Tiết Thanh cũng không câu thúc khiêm nhượng, nhoẻn miệng cười quả nhiên ngồi lên ghế trên.

Trương Song Đồng nhìn người phục vụ đó nói: "Ta nói người khác hâm mộ chúng ta, ngoại trừ thành tích ra còn có sự tự tại này a, chúng ta đều thi đậu rồi, ngươi nghĩ thử coi nếu như không thi đậu, chúng ta còn có thể nói cười tự nhiên như vậy sao? Đi cũng không phải mà không đi cũng không được, cười cũng không được mà không cười cũng không xong."

Thí sinh của một phủ cùng đi đến thì tốt nhất cũng cùng kết bạn mà đi, như tình trạng hiện giờ sẽ trở nên lúng túng, người đậu thì ý chí hăng hái, không đậu thì tinh thần chán nản, hai bên đều e dè lẫn nhau… 

Bồi bàn lần nữa cười chúc mừng: "Các vị cử nhân lão gia vui vẻ như thế, nghỉ chơi thêm mấy ngày ở chỗ chúng tôi đi."

Bàng An nói: "Quê người tuy tốt nhưng nóng lòng trở về quê nhà a."

Nói đến cái chữ nhà này, những người đang ngồi bất kể là thiếu niên hay là người lớn tuổi đều hiện vẻ mong mỏi lên mặt. 

Văn lại lúc này cất bước đi vào, thấy các thư sinh tóc tai bù xù quần áo tùy ý, lập tức cau mày: "Còn ra thể thống gì."

Các thư sinh vội vàng cười đứng dậy.

Văn lại cũng không tiếp tục trách mắng bọn họ phóng đãng không biết kềm chế, nói: "Đêm nay chính là Lộc Minh yến, tiên sinh bảo ta tới dặn dò mọi người ngàn vạn lần không được đến muộn, ngoại trừ Tây Lương, chúng ta là châu phủ duy nhất có toàn bộ người thi đậu…" Hắn nheo mắt vuốt râu vẻ đắc ý lộ hết ra ngoài. 

Tuy rằng 200 người thi đậu được gọi là cử nhân nhưng vì thành tích thi hội bị hạn chế, số cử nhân này có tính hay không còn chưa chắc, do đó vốn không có ý định tổ chức lớn nhưng phát sinh chuyện ở lăng hoàng hậu, vì những học sinh này mà hoàng hậu hiển linh, hoàn toàn giải trừ ác linh Huỳnh Sa Đạo, triều đình tất nhiên đối đãi với quy cách cao hơn.

Theo tin đồn lưu truyền, rất có thể triều đình cuối cùng sẽ công nhận thân phận cử nhân của 200 thí sinh tham gia kỳ thi quân tử này, không nhất định phải thông qua thi hội.

Cái này tạm không bàn tới, trước mắt có thể khẳng định là Lộc Minh yến buộc phải tổ chức rình rang. 

"Lộc Minh yến tổ chức sau khi kết thúc thi hương, các cử nhân sẽ được cài trâm cưỡi ngựa trắng khoác dây lụa hồng, được các tay đánh trống chơi nhạc đưa đi diễu hành trên phố rồi dự tiệc."

Trong một gian khách sạn khác cũng ngồi đầy không thiếu một người, Tác Thịnh Huyền nói với đám tỳ nữ hầu hạ hai bên, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ hưng phấn.

"Sau đó thì sao, các quan chấm thi đều tham gia, đến lúc đó còn phải bái tọa sư, tặng quà..." 

"Lễ vật của chúng ta chuẩn bị chưa? Bái tọa sư ở Lộc Minh yến cần chuẩn bị tiền trả công cho thầy rất khác, phải là kim ngân tơ lụa gì đó."

Tác Thịnh Huyền nói rất rõ ràng đâu đó, có thể thấy được hắn đối với việc khoa cử thấu hiểu như thế nào, lại có thể thấy được sự rành rẽ và mong muốn dấn thân trên con đường này như thế nào.

Các thiếu niên áo trắng đang ngồi lại không vui vẻ như trước mà đắn đo một chút, nói: "Lễ vật chưa chuẩn bị…" 

Còn chưa dứt lời đã có người đứng ngoài cửa nói: "Hành lý chuẩn bị xong chưa?"

Hành lý… Tác Thịnh Huyền nhìn lại, thấy cũng là một thiếu niên mặc áo bào trắng đứng ở cửa, thân hình cao thon che chắn ánh nắng… Hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức có vẻ ngượng ngùng.

"Thất Nương… Chúng ta sẽ đi mà… Sau khi xem xong Lộc Minh yến." Hắn nói với vài phần lấy lòng. 

Lúc trước trước cuộc thi bắn tên, Tần Mai từng nói đấu không bằng Tiết Thanh thì sẽ cho bọn họ cút trở về Tây Lương, hiện giờ kết quả đã có rồi, bọn họ đích xác không có sánh bằng Tiết Thanh, có câu quân tử nhất ngôn, bọn họ phải dọn dẹp hành lý trở về Tây Lương thôi.

Tần Mai liếc hắn một cái, nói: "Hành lý của ta đã chuẩn bị xong rồi, ta đi trước một bước, các người tự tiện đi, đi theo những quan viên cùng vào kinh kia cũng tốt, tự mình vào kinh cũng tốt."

"Được, được." Tác Thịnh Huyền gật đầu lia lịa, gật một lúc mới lấy lại tinh thần, vui mừng đứng dậy: "Ủa, Thất Nương, ngươi có phải là nói chúng ta không cần trở về Tây Lương nữa?" 

Tần Mai đáp: "Muốn trở về thì cũng có thể a, tùy ý."

Tác Thịnh Huyền đã kéo cánh tay của hắn, cười nói: "Không muốn về, không muốn trở về, nghe lời ngươi vậy."

Tần Mai liếc mắt nhìn hắn, hất cánh tay hắn ra định xoay người, Tác Thịnh Huyền lại lần nữa kéo tay lại: "Nhưng mà Thất Nương, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn tự mình đi trước? Ngươi không tham gia Lộc Minh yến sao?" Lời ra khỏi miệng lại thấy mắt đẹp của Tần Mai nhướng lên, vội tự sửa miệng: "Cái đó không quan trọng, ta là muốn hỏi ngươi không đi cùng chúng ta sao? Định đi kinh thành ngay bây giờ?" 

Tần Mai ừ một tiếng.

Những thiếu niên khác cũng đều đứng lên, tỏ rõ sự kinh ngạc.

Tác Thịnh Huyền nói: "Thất Nương, ngươi chỉ có một mình, hay là đừng có đi nữa… Lỡ khi chịu khổ…" 

Tần Mai liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười, nói: "Chịu khổ? Ta là người chưa chịu qua khổ sao? Ta còn sợ chịu khổ sao?"

Thanh âm của hắn lanh lảnh, không lộ ra vẻ vui hay giận nhưng câu nói này ra miệng làm cho các thiếu niên ở đây đều có mấy phần sợ hãi cúi đầu xuống, nín thở không dám lên tiếng.

Sắc mặt Tác Thịnh Huyền hơi khiếp sợ, gọi một tiếng Thất Nương: "Không nghĩ về trước đây nữa sao…" 

Tần Mai xoay người nói: "Ta đi đây." Xong chắp tay đi ra phía ngoài.

Không ngờ lại nói đi là đi, đám người Tác Thịnh Huyền vội ào ào đi ra cùng, muốn khuyên mà không dám khuyên, định dặn dò nhưng dường như không có gì để dặn dò.

"Tiền thì sao? Ngươi lấy nhiều thêm chút ít." Tác Thịnh Huyền nói, nhìn thấy Tần Mai cầm dây cương, trên lưng ngựa không ngờ lại chỉ có một túi vải bố màu đen, ngoài ra không có vật gì khác, mà trong cái bao vải này dường như cũng không phải là quần áo mà là một cái bình nhỏ. 

Tần Mai lấy túi vải bố xuống đeo trên lưng, phóng người lên ngựa, nói một tiếng không cần.

Tác Thịnh Huyền vẫn không yên lòng lôi kéo dây cương, nói: "Thất Nương, ngươi cũng không quen đường, ngươi đi trên đường cẩn…"

Tần Mai từ trên lưng ngựa liếc mắt nhìn xuống hắn. 

Tác Thịnh Huyền liền nuốt chữ "thận" trở vào, chớp chớp mắt nói: "…Ta sẽ nhớ tới ngươi."

Tần Mai hừ một tiếng kéo dây cương lại, định đi nhưng rồi lại dừng, nói: "Các ngươi cũng đi đi thôi, thí sinh đi về hướng kinh thành không ít, nhớ kỹ…" Hắn không nhìn Tác Thịnh Huyền mà nhìn về cổng viện ở phía trước: "Không được làm người tốt, vĩnh viễn không được làm người tốt."

Dứt lời giục ngựa, ngựa ô to lớn không hí tiếng nào chạy về phía trước. 

Tác Thịnh Huyền vội chạy theo vài bước: "Đến kinh thành tìm ngươi ở đâu a?"

Áo bào trắng ngựa đen đã vọt ra cửa, ném trở về một câu: "Ta sẽ tìm ngươi."

Đám người Tác Thịnh Huyền chạy vội đến cửa khách sạn, thấy người trẻ ngựa nhanh trên đường đã biến mất khỏi tầm mắt. 

...

Trên đường cái tiếng trống tiếng nhạc vang trời, mọi người đua nhau đi ra, nhìn các thí sinh được mời lên ngựa từ các gian khách sạn.

"Trạng nguyên tiến sĩ dạo phố chẳng qua cũng như thế mà thôi." 

"Đã nói Huỳnh Sa Đạo chúng ta là không phải bình thường mà… Cũng là vùng đất của thiên tử đó mà."

"Đáng tiếc a, linh cữu của hoàng hậu nương nương và Bảo Chương đế cơ cần phải vận chuyển đi rồi."

"Đúng vậy, vậy sau này nơi này của chúng ta phải làm sao?" 

Trên đường người nói chuyện phiếm và nghị luận rất ồn ào, gần đây Huỳnh Sa Đạo phát sinh rất nhiều chuyện, mọi người đều nói bàn không hết... Nhóm 20 người Tiết Thanh đều đã khoác lên người vòng hoa dãy lụa nhảy lên cưỡi ngựa trắng, hòa lẫn vào các thí sinh khác trên đường, được vây quanh đưa về phía quan nha.

Chợt Tiết Thanh quay đầu nhìn lại, cũng không thấy thứ tầm mắt nhìn chăm chú, chỉ thấy trong đám người có một thân ảnh chạy ngược đi, áo bào trắng ngựa đen, khoác một cái tay nải màu đen trên lưng, trang điểm cho cái áo bào trắng, tựa hồ như vẩy mực vậy…

Thật là một người kỳ quái. 

Tuy rằng chỉ tham gia thi ba khoa nhưng vì tổng số điểm gần như cao đứng đầu bảng, Tần Mai thi đậu mà không ai có thể dị nghị gì nhưng hắn hiện giờ không tham gia Lộc Minh yến sao, cũng tốt, không cần phải gặp lại nữa vậy.

Tiết Thanh thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước, mỉm cười nghênh đón cái nhìn và lời chúc tụng khắp bốn bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.