Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 136: Trước mắt



Hình bóng của thiếu niên biến mất trước cửa cung, cấm vệ trước đó như biến đâu mất chợt xuất hiện giống như nấm mọc ra từ trong lòng đất sau mưa, dàn trải khắp nơi.

Trong cửa cung truyền ra tiếng bước chân tạp nhạp, áo quan màu xanh màu đỏ màu tím tuôn ra như mây trên trời, triều hội đã kết thúc rồi.

Vương tướng gia dường như cũng có chút mệt mỏi, đối với một ông lão, mỗi ngày khi trời chưa sáng phải vào chầu đúng là quá cực khổ, nhất là gần đây còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, suy nghĩ của ông ta có vẻ hơi rối loạn, bên tai tựa như còn có tiếng ồn ào trên triều đình lúc nãy. 

Phía trước có người vội vã chạy tới, sắc mặt có vẻ hơi bối rối.

"Không xong rồi, nhà của Tiền Mặc đại nhân bị hình bộ bao vây rồi."

Lời này khiến cho các quan viên đang đi ra trở nên kinh hãi. 

Một quan viên đứng ở bên cạnh Vương tướng gia đột nhiên giận dữ: "Hình bộ to gan! Ngự sử đài có tố cáo là Tiền Mặc tham ô, bệ hạ nói sẽ thảo luận sau, giờ sao lại dám bắt người rồi? Tống Nguyên đâu?"

Hình bộ thượng thư Tống Nguyên cũng không hề vào triều, có một quan viên đứng ra nói, không vội không buồn, không chút hoang mang:

"Chuyện này không có quan hệ gì đến Tống đại nhân, bệ hạ nói bàn sau, chúng ta dù sau cũng tra hỏi trước rồi mới để cho bệ hạ thảo luận cùng chư vị, nếu không chẳng phải là nói miệng suông mà không có bằng chứng sao?" 

Đây thật là hoang đường!

"Hòa thị lang! Ngươi đây là ngỗ nghịch…"

"Trí đại nhân, tôi vì sao lại ngỗ nghịch chứ? Kỳ thi quân tử vô cùng quan trọng, sau đó sẽ đến thi hội, Tiền Mặc thân là phó chủ khảo bị người tố cáo bốn năm trước có tham gia vụ án tham ô của Mặc Vũ. Nếu như không tra cho kỹ một chút, làm sao đối đáp với tiên hoàng, làm sao thông báo cho chúng học tử trong thiên hạ chứ? Đó mới là ngỗ nghịch!" 

Trước cửa cung không khí lần nữa trở nên vô cùng căng thẳng.

Vương tướng gia ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, đã nói là thảo luận sau, vậy thì sẽ thảo luận sau, không được tranh cãi nữa." Liếc nhìn quan viên đứng bên kia: "Hòa thị lang tra xét hẳn có lý do và có căn cứ."

Hình bộ thị lang giơ tay lên thi lễ với Vương tướng gia, thái độ rất cung kính: "Tướng gia sáng suốt." 

Vương tướng gia nói: "Giải tán đi."

Nghe một tiếng ra lệnh, bọn quan viên vốn đang nín thở không dám lên tiếng chờ xem náo nhiệt lập tức giải tán rời đi, Vương tướng gia đứng bất động, bên cạnh chỉ còn lại mấy vị quan viên.

"Trung thừa đại nhân, chuyện này thật là khiến cho người ta bất ngờ." Vương tướng gia đột nhiên nói. 

Người đứng ở một bên mặt sầm lại chính là Ngự sử trung thừa Lư Diêm, nghe vậy liền nói: "Tướng gia không cần phải nói như vậy, ngự sử đài có mấy chục vị ngự sử, không thể đều là người của ta, huống chi ngự sử vốn là loại xương cốt cứng đầu nghe chuyện tấu chuyện để cầu vang danh thiên hạ… Chu Giang buộc tội Tiền Mặc chính là đệ tử của Trần Thịnh, còn Hòa thị lang và Khúc Bạch lại có quan hệ đồng môn."

Câu nói sau cùng mới là mấu chốt, Vương tướng gia sắc mặt trầm xuống, nói: "Xem ra năm nay Tiền đại nhân không tham gia được kỳ thi hội rồi, chúng ta cần phải chọn một giám khảo khác vậy."

…. 

Trên đường cái có tiếng vó ngựa, binh mã của hình bộ đi qua khiến cho dân chúng rối loạn một hồi.

"Người nào lại sắp xui xẻo rồi?"

"Là người của hình bộ ra quân, xem ra là một vị đại quan." 

Không có sự kinh sợ chỉ có tò mò, đối với dân chúng kinh thành mà nói, chuyện bọn quan viên lên voi xuống chó đã thấy nhiều lắm rồi.

"Năm đó cái vị đại học sĩ tên là gì đó, ngay khoảnh khắc trước vẫn còn xếp bày tiệc mừng thọ, quan viên đến chúc mừng làm kẹt cứng cả một con đường, kết quả một chốc sau đó đã bị hình bộ tịch thu nhà cửa, bánh mừng thọ còn chưa được ăn là đã bị tống vào đại lao, đêm đó đã tự treo cổ rồi…"

"Cái đó có tính là Diêm vương gia cũng bày tiệc mừng thọ cho lão không?" 

Dân chúng trên đường cười đùa nghị luận, chỉ tay vào binh mã hình bộ đi qua, rất nhanh mọi người liền không để ý tới nữa, tầm mắt nhìn về phía bánh rán bày đầy trên đường, hay hoa cúc nở phân nửa cây, hạt dẻ bánh ngọt rượu hoa cúc tươi mới nhất đang rao hàng, ngày Trùng Dương mồng chín tháng chín sắp tới rồi.

…..

Trời trong mây đẹp, đất vàng núi dày đặc, khắp nơi trên con đường đều là dân chúng người người cưỡi ngựa ngồi kiệu kết đội kết đàn dắt cả nhà lũ lượt đi lên trên chỗ đứng cao nhìn xa ngắm cảnh, không khí thoải mái vui mừng vô cùng. 

Phía sau phủ nha của Trường An phủ cũng có thêm vài phần ồn ào so với ngày thường. Mấy nha dịch bày biện từng chậu hoa cúc ở trong sân, sắc màu sặc sỡ khiến cho phía sau nha môn đã hơi có vẻ cũ nát này biến thành xinh đẹp sáng sủa trở lại.

"Cẩn thận một chút, đây là tri phủ phu nhân tuyển lựa cẩn thận đưa tới."

"Rượu hoa cúc bên kia đều mang vào trong nhà kho đi, đừng để lung tung cẩn thận bị người đánh cắp đó…" 

Nghe lời nói của bọn đầy tớ chống nạnh sai vặt dưới hành lang, trong số nha dịch bận rộn có người bật cười.

"Nha môn của tri phủ sao lại bị người ăn cắp chứ."

Gã đầy tớ lắc đầu nói: "Thật sự là có trộm, mấy bình rượu của lão gia bị lấy mất hết rồi…" 

Chạy tới chỗ nha môn của tri phủ để trộm mà lại không ăn trộm chút gì đáng tiền… Nha dịch nói: "Hay là đại nhân tự uống xong rồi lại quên."

Gã đầy tớ suỵt bảo hắn im miệng, vừa nhìn về phía bên trong, vừa giảm thấp giọng xuống nói: "Lão gia không cho nói như vậy."

Trong phòng truyền đến tiếng cười, gã đầy tớ vội đứng thẳng người xua tay về phía nha dịch, nha dịch cũng không dám nói thêm nữa tiếp tục làm việc. 

Sau khi tỳ nữ và đầy tớ cho lui, trong phòng chỉ còn có Lý Quang Viễn ngồi đối diện nói cười cùng một người nam nhân trung niên. Trước mặt Lý Quang Viễn bày mấy phong thư, ở bên cạnh còn có đặt tay nải, tán loạn lại tràn đầy vẻ ấm áp… Đây là thư nhà đưa đến a.

Bọn họ phát ra tiếng cười, dường như nói chuyện đang hứng, nhưng nếu như có người đứng trước mắt chứng kiến sẽ phát hiện, trên mặt hai người không hề có nụ cười, ngược lại sắc mặt vô cùng căng thẳng.

"Tiền Mặc ấy không phải là người của chúng ta…" 

"Rất rõ ràng là bọn họ không hề biết là ai, nhưng biết được kỳ thi quân tử có vấn đề nên mới nổi lên lòng nghi ngờ với người tham gia kỳ thi quân tử, Tiền Mặc chỉ là người xui xẻo đầu tiên mà thôi."

Lý Quang Viễn đưa tay vuốt râu, nói: "Quả nhiên là vẫn dấy lên lòng nghi ngờ."

Người đến thấp giọng nói: "Bây giờ triều đình rất là rối loạn." 

Lý Quang Viễn nói: "Các ngươi cần phải cẩn thận."

Người đến gật đầu, lại cười: "Nhưng đây cũng là cơ hội của chúng ta, Thanh Hà tiên sinh đã tiếp nhận lời mời của Vương tướng gia, khôi phục lại nguyên chức, quay về Hàn Lâm viện."

Lý Quang Viễn cũng không cười, nhíu chặt cặp lông mày nói: "Vương tướng gia sao lại đối với hắn như thế?" 

Người đến đáp: "Vì để tránh Lâm đại nhân trở thành người của Trần tướng gia, như thế trước hết lôi kéo Lâm đại nhân, Trần tướng gia bên kia sẽ không dễ lôi kéo Lâm đại nhân. Kỳ thi quân tử lần này không chỉ có riêng chúng ta hưởng được lợi ích… Trần tướng gia cũng rất sáng sủa chói lọi, bệ hạ đã mời lên triều, công văn đã phát đến ba lượt rồi, đoán chừng hiện tại đã nhận được rồi."

Lý Quang Viễn trầm ngâm trong khoảnh khắc, xem thư trong tay nói: "Vì thế hiện tại cần nàng ta vào kinh?" Lại có mấy phần do dự: "Giờ này trong triều loạn như vậy, hay là chờ một khoảng thời gian nữa hẳn…"

Người đến ngắt lời hắn: "Không thể đợi thêm nữa rồi, chính vì rối loạn mới có cơ hội thừa dịp." Lại hạ giọng: "Huống chi ngọc tỉ không thể lưu lạc bên ngoại." 

Lý Quang Viễn nói: "Nhưng điện hạ không phải nói với Thanh Hà tiên sinh rằng không lấy được ngọc tỉ sao."

Người đến chau mày: "Bọn người Đốc đâu? Ngươi có gặp chưa?"

Lý Quang Viễn lắc đầu: "Còn chạy trốn ở ngoài." 

Người đến cười lạnh lùng: "Bọn chúng từ trước đến nay không tin chúng ta, lời nói cũng không thể tin hết được."

Lý Quang Viễn im lặng trong khoảnh khắc, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, hắn vội cúi đầu xem tin, một mặt than thở: "Trong nhà đều khỏe là tốt rồi, nói phu nhân không nên lo lắng."

Người đối diện cũng vội gật đầu: "Lão gia yên tâm." 

Ngoài cửa có đầy tớ thò đầu vào: "Đại nhân, Tiết Thanh Tiết thiếu gia đến rồi."

….

Lý Quang Viễn đứng ở dưới hành lang, nhìn thiếu niên áo xanh ấy đi vào, trong tay còn xách theo một cái rổ, đầy ứ không biết chứa cái gì. 

"… Là một số rượu và bánh thịt hun khói hoa cúc nhà ta tự làm…" Nàng ta đang nói chuyện cùng gã đầy tớ dẫn đường: "Tôi đưa đến cho huyện lệnh đại nhân rồi mới đến đây..."

Nghe đến đó, Lý Quang Viễn nở nụ cười nói: "Tiết Thanh, ta không phải là thầy của ngươi, ngươi đến tặng quà cho ta, không sợ người khác nói là đi đút lót sao?"

Tiết Thanh thi qua kỳ thi huyện, quan huyện chính là thầy, ngày lễ ngày tết tặng quà cho thầy là bổn phận của đệ tử. Thế nhưng Tiết Thanh không hề tham gia kỳ thi phủ, cũng không có liên hệ gì với Lý Quang Viễn. 

Tiết Thanh thi lễ nói: "Không sợ đâu, học sinh không có chuyện gì cần phải hối lộ đại nhân."

Lý Quang Viễn bật cười, đứa nhỏ này chính là như vậy, nhìn xem có vẻ thư sinh nhưng làm việc lại cuồng vọng, xoay người nói: "Vào đi."

Tiết Thanh đưa cái làn trong tay cho gã đầy tớ rồi đi vào phía trong, ánh mắt hơi liếc nhìn nam nhân đứng dưới hành lang, tuổi tác hơn 40, ăn mặc có vẻ đơn giản, khuôn mặt thuần hậu… 

"Đây là quản gia của nhà đại nhân, đến tặng quà lễ đó…" Gã đầy tớ nhiệt tình giới thiệu.

Nam nhân kia thi lễ với Tiết Thanh, nói: "Đổng Hạc xin chào Tiết thiếu gia."

Tiết Thanh gật đầu đáp lễ, thu hồi ánh mắt bước qua ngưỡng cửa, quản gia nhà tri phủ cũng không bình thường a, không ngờ lại còn sửa lại mặt mũi và đổi giọng nữa. 

Gã đầy tớ nhiệt tình dâng trà.

Tiết Thanh nói: "Ngày hôm nay đến tặng quà lễ Trùng Dương, ngoài ra còn có một số thắc mắc trong kỳ thi quân tử muốn thỉnh giáo đại nhân."

Lý Quang Viễn à một tiếng, tỏ ý cho gã đầy tớ ở một bên lui xuống, gã đầy tớ vui vẻ lui ra ngoài, ngăn tỳ nữ bưng trái cây điểm tâm đến lại. 

"Đại nhân muốn nói chuyện quan trọng cùng Tiết thiếu gia, chúng ta tránh đi."

Tỳ nữ cười: "Tiết thiếu gia mới bao lớn a."

Gã đầy tớ nói: "Tiết thiếu gia có thể nói là Giải nguyên công, sang năm sắp sửa làm tiến sĩ, nói không chừng thật có thể đậu trạng nguyên. Vậy sẽ phải vào triều làm quan rồi, Cam La 12 tuổi làm tướng, Tiết thiếu gia mười lăm tuổi làm quan cũng không phải là không thể… Người sắp làm quan rồi, nói chuyện với đại nhân đương nhiên là chuyện quan trọng." 

Tỳ nữ cười khì khì bị gã đầy tớ đuổi đi, gã đầy tớ canh chừng ở hành lang không cho người dọn dẹp chậu hoa tới gần nơi này. Những người này không hiểu, chứ hắn đi theo lão gia đi lại ở quan trường có thể nói là hiểu được. Không được coi thường người đọc sách, ngày hôm nay thất vọng không đáng chú ý gì nhưng tương lai không chừng thành một nhân vật lớn gì đó.

Bên trong Lý Quang Viễn sửa sang lại quần áo, thi lễ đối với Tiết Thanh.

Từ khi biết được thân phận, Tiết Thanh có nhiều quan hệ lui tới cùng Thanh Hà tiên sinh, nhưng đơn độc gặp mặt Lý Quang Viễn đây là lần đầu tiên. 

Tiết Thanh đáp lễ nói: "Đại nhân bảo ta đến có chuyện gì?" Lại cười: "Nhưng mà quà lễ Trùng Dương này là thật sự muốn tặng cho đại nhân đó."

Lý Quang Viễn nở nụ cười, vẻ gò bó biến mất, nói: "Kinh thành gởi thư muốn người đi Quốc Tử Giám học chờ ngày thi hội."

Tiết Thanh không trả lời mà hỏi: "Không biết là ai đưa tin tới?" 

Lý Quang Viễn lấy ra một phong thơ từ trên bàn hai tay đưa cho nàng: "Thanh Hà tiên sinh."

Tiết Thanh nhận lấy mở ra, Lý Quang Viễn không nói chuyện, chờ nàng ta xem xong thư mới trình bày tình thế hiện giờ của kinh thành.

"Tiền Mặc bị bắt, là Tần Đàm Công gây nên nhưng cũng làm cho Vương tướng gia nghi ngờ, Trần Thịnh chờ đợi, ba phe đánh nhau, chính là cơ hội tốt để ngư ông đắc lợi." Lý Quang Viễn nói. 

Tiết Thanh nở nụ cười: "Có chỗ nào chắc chắc chúng ta là ngư ông, còn người khác là thịt cá chứ… Tranh chấp trong triều này tuy không thấy máu nhưng cũng là quyết định sống chết trong nháy mắt a."

Cái này đích thật là vậy, Lý Quang Viễn im lặng, cái cô… cô nương nhỏ này cũng không phải là đứa bé chỉ biết đọc sách ngoan hiền, dẫn theo một đám học sinh đẩy một đại thái giám đương triều vào phòng giam, tranh đấu trong triều cũng chẳng qua là như thế mà thôi, lời hay nàng ta cũng không phải là dễ dàng tin được.

"Đúng vậy! Rất nguy hiểm." Ông ta ngẩng đầu nói: "Do đó ý của ta và Thanh Hà tiên sinh là có thể không đi, tiếp tục quan sát một khoảng thời gian." 

Tiết Thanh nhoẻn miệng cười, nói: "Được, ta đi."

Hả? Lý Quang Viễn hơi sững người một lát, có vẻ không kịp phản ứng.

Tiết Thanh nói: "Đã nói còn không chắc chắc ai là ngư ông ai là thịt cá mà, cái gì cũng có khả năng, có nguy hiểm cũng có kỳ ngộ, cứ đi xem một chút, sớm muộn gì cũng phải đi mà, đi muộn chi bằng đi sớm." 

Lý Quang Viễn à một tiếng, nói: "Người hãy suy nghĩ thêm thật kỹ, không vội đâu."

Tiết Thanh gật đầu đứng dậy: "Sau khi Đốc đại nhân trở về, ta thương lượng cùng bọn họ một chút, định ra ngày tháng rồi báo với đại nhân."

Lý Quang Viễn đáp tiếng đứng dậy. 

"Ngươi đi đi, ráng học cho giỏi cái khác không cần nghĩ tới." Thanh âm của ông ta cất cao lên.

Tiết Thanh thi lễ nói lời cảm tạ, bên ngoài gã đầy tớ vội đến tự dẫn Tiết Thanh ra ngoài.

Lý Quang Viễn đứng ở hành lang nhìn theo, chợt nghĩ tới nàng ta vừa rồi mặc dù nói thương lượng cùng Đốc đại nhân, nhưng một câu cuối cùng lại là sau khi định ra ngày tháng sẽ báo cho đại nhân, thật ra là đã quyết định đi rồi. 

Lúc trước ông ta và Thanh Hà tiên sinh cho rằng người của Ngũ Đố quân an bài mọi chuyện cho nàng ta. Thế nhưng dần dần phát hiện dường như không phải như thế, mà trước mắt xem ra, dường như là nàng ta an bài cho Ngũ Đố quân làm việc. Từ đằng sau những chậu cúc vàng rực rỡ nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của thiếu niên ấy, dường như so với lúc trước đã cao lên một ít, đảo mắt lại sắp qua một năm nữa rồi.

…..

Trước Tri Tri đường bày biện không ít hoa cúc, trên cửa treo đèn lồng hiện ra từng điểm hồng hồng lãng mạn. 

Trường xã vào tiết Trùng cửu cho phép học trò nghỉ, trên núi dưới núi đều rất an tĩnh, Tiết Thanh không tiến vào thảo đường đã ngửi được mùi rượu.

Tứ Hạt ngồi ở trên chiếu đang vuốt một vò rượu, mới vừa bẻ lớp bịt kín bằng đất ra, mùi hương bay khắp nơi, Tiết Thanh khi nãy mới vừa nhìn thấy qua bình rượu này, bọn nha dịch đang dời từ trong hậu viện của tri phủ đại nhân vào nhà kho.

"Mặc dù là làm trò nhưng rượu kinh thành đưa tới đích thực là hàng thật rượu đủ." Tứ Hạt tiên sinh nói. 

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh vận khí thật tốt, lập tức có thể đi kinh thành uống cho đã thèm rồi."

Tứ Hạt tiên sinh cười khan, nói: "Thật ra ta cũng không thích uống rượu cho lắm."

Tiết Thanh không để ý đến ông ta, ngồi xuống lấy ra thư của Thanh Hà tiên sinh ra xem, Tứ Hạt tiên sinh để rượu qua một bên, nói: "Đây cũng không phải là người ta ép ngươi đi, người ta cũng nói ngươi có thể lựa chọn không đi." 

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh, đi và không đi thật ra cũng không phải là có thể lựa chọn, đường có thể lựa chọn, nhưng người thì không. Con nếu như đã là người như thế này, kinh thành sớm muộn gì cũng phải đi… Thánh nhân có câu thò đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, thay vì chờ người khác tới chém ta một đao, chi bằng ta đi tới đó xem coi có chút cơ hội nào chém người khác một đao hay không."

Lại nhìn về phía Tứ Hạt tiên sinh: "Tiên sinh, người nói với trình độ hiện tại của con, cơ hội một đao chém chết Tần Đàm Công nhiều bao nhiêu?"

Tứ Hạt tiên sinh liếc mắt nhìn nàng, không lên tiếng. 

Tiết Thanh lại hỏi: "Hai đao?"

Tứ Hạt tiên sinh đáp: "Như vậy ngươi cần phải luyện đao của ngươi nhanh hơn."

Tiết Thanh nói: "Thế là có thể giết chết hắn?" 

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Có thể giành trước lúc hắn giết chết ngươi, ngươi tự giết mình trước."

Tiết Thanh nở nụ cười, nói: "Lợi hại như vậy a, thiệt hay giả đó?"

Tứ Hạt tiên sinh xốc vò rượu lên ngửa đầu uống một hớp lớn: "Đừng tưởng rằng giết được mấy người là cảm thấy mình thật sự lợi hại rồi, học sinh a, trên đời này người giỏi còn có người giỏi hơn, không thể khinh địch a." 

Còn chưa dứt lời người đã ngẩn ra, buông vò rượu xuống, trừng mắt.

"Học sinh ngươi…"

Tiếng bước chân đã đến ngoài nhà cỏ, đồng thời có tiếng nói: "Thanh Tử thiếu gia." 

Tiết Thanh nhìn về phía bên ngoài nói: "Đốc đại thúc hả? Xin mời vào."

….

Đốc sửa lại quần áo một chút rồi đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng đang ngồi một già một trẻ… Có vẻ hơi bất ngờ, hắn đã phát giác được trong phòng có những người khác nhưng cho là đồng học của Tiết Thanh, không nghĩ lại là một ông lão, hơn nữa cái lão già này… Ánh mắt của Đốc hơi động. 

Tuy rằng chỉ nhìn qua một cái bóng lưng, nhưng…

Tiết Thanh nói: "Đốc đại thúc, vị này chính là vị tiên sinh mà tôi nhắc qua kia…"

Vị tiên sinh kia? 

Không phải đã…

Sắc mặt của Đốc và Tứ Hạt đều hơi động, nghe lời nói của Tiết Thanh tiếp tục truyền đến.

"… Huynh trưởng." 

Huynh trưởng a, chả trách giống như vậy, Đốc chấp tay cúi người thi lễ: "Đốc xin ra mắt tiên sinh, không biết tiên sinh xưng hô như thế nào?"

Tứ Hạt tiên sinh mắt liếc nhìn Tiết Thanh, đưa tay vuốt râu không nói chuyện.

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh tên Phục họ Âu Dương." 

Tứ Hạt tiên sinh thiếu chút nữa giựt nguyên chòm râu xuống, sắc mặt của Đốc cũng có vẻ hơi kinh ngạc, không phải huynh trưởng sao? Vị tiên sinh kia hình như là họ Hồng tên là Thất Công mà?

Tiết Thanh tỏ ý bảo Đốc ngồi xuống, nói: "Là như vầy, Âu Dương tiên sinh từ nhỏ do người khác nuôi nên huynh đệ hai người có họ không giống nhau."

Tán, tiếp tục tán đi, đừng có ngừng... Tứ Hạt tiên sinh nắm chòm râu lưa thưa không nói một lời nào. 

Đốc lần nữa giơ tay lên thi lễ: "Âu Dương tiên sinh, thất kính thất kính." Lại nói: "Về chuyện Hồng Thất Công xảy ra trước đây, ta cảm thấy tiếc nuối sâu sắc và tràn đầy kính ý." Dứt lời cúi người thi lễ.

Tứ Hạt tiên sinh ừ một tiếng.

Tiết Thanh nói: "Âu Dương tiên sinh là sau khi biết tin dữ của Hồng Thất tiên sinh nên mới đến." Thở dài, vừa nhìn về vò rượu ở một bên: "Âu Dương tiên sinh chuẩn bị rượu ngon, Đốc đại thúc, chi bằng chúng ta cùng đi ra bên ngoài tế điện…" 

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Người chết như đèn tắt, không cần nói đến những hư lễ này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.