Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 151: Bí mật riêng



Tâm tình thiếu niên có chút mệt mỏi, cũng không có ý muốn bắt chuyện.

"Tiết thiếu gia, có muốn gọi giúp ngươi cái xe không?", người gác cửa khách khí hỏi.

Tiết Thanh nói: "Không cần, hành lý của ta cũng không nhiều lắm, chỗ ở lại không xa", nàng cười cười nói tạ ơn, liền chống gậy trúc đi tới đường bên kia, con đường bên kia dần trở nên chật hẹp, có nhiều hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu, phòng ốc trũng thấp. 

Đám người Khang Vân Cẩm không khỏi chạy tới cửa bên này.

"Hắn sao vậy?"

"Hắn cũng bị đuổi ra ngoài sao?" 

Mọi người mồm năm miệng bảy thi nhau hỏi.

Người gác cửa rụt cổ lại, đưa tay vân vê ống tay áo, nói: "Không phải, hắn không giống như các ngươi, hắn chỉ là không được ở Quốc Tử Giám nhưng vẫn muốn tới đi học".

Không cho ở tại Quốc Tử Giám? Đám người Khang Vân Cẩm liếc mắt nhìn nhau, tại sao? 

"Ai biết, rõ ràng trong đám người đánh nhau không có hắn", người gác cửa có chút bất bình, nhìn thân ảnh thiếu niên nhỏ gầy đeo hành lý đang đi bên kia đường: "Đứa trẻ biết điều này, thật xui xẻo... Nghe nói trong nhà chỉ có mẹ già, rất nghèo, ra ngoài thuê phòng làm sao có chỗ tốt... Mùa đông rét... Thật đáng thương".

Nói đến đây lại nhìn về phía đám người Khang Vân Cẩm, thương xót biến mất, chân mày giương lên vẻ mặt tức giận.

"Cũng là bị các ngươi làm hại!" 

Dứt lời phất tay áo xoay người đi nhanh vào đại môn.

Một tên giữ cửa nhỏ bé cũng khiến cho những cử nhân quan lớn như bọn hắn phải nhìn sắc mặt, thật là... đám người Khang Vân Cẩm vẻ mặt xấu hổ.

"Nhưng Tiết Thanh bị phạt vì tội gì vậy?", một giám sinh hỏi: "Không phải là Thanh Hà tiên sinh đi tố cáo chứ". 

Một người khác liền nhìn mọi người: "Vậy là ai?"

"Nếu không phải là người Tây Lương thì chính là Tần Mai", Khang Vân Cẩm nói: "Bọn họ cũng là thí sinh của kỳ thi quân tử".

Hơn nữa bọn họ cũng không bị đuổi ra. 

Két một tiếng, đại môn đóng chặt đột nhiên mở ra, một giám sinh hơn bốn mươi tuổi với chòm râu dê thò người đi ra ngoài, thân hình gầy guộc, ước chừng là do chăm chỉ khổ công học tập, trên mặt đầy nếp nhăn, một đôi mắt hí linh lợi uyển chuyển rất là hoạt bát.

"Chư vị, chư vị, ta đến tiễn các ngươi", hắn thấp giọng nói.

Khang Vân Cẩm cau mày nhìn người này có chút khinh thường: "Chu Minh Đức, ngạc nhiên chưa, còn dám đến tiễn nhóm giám sinh bị đuổi ra ngoài như bọn ta". 

Lão giám sinh Chu Minh Đức nói: "Đều là bạn học, đều là bạn học", vừa nói vừa đi vào giữa mọi người, thở dài: "Môi hở răng lạnh ạ, mấy thí sinh của kỳ thi quân tử khí thế rất lợi hại, nếu như trong tương lai trở thành thông lệ, những học sinh cay đắng khổ học như ta phải thất vọng rồi".

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên buồn bã, bọn họ sở dĩ nhắm vào đám người Tiết Thanh cũng chỉ vì nguyên nhân này. Lúc trước đám thái giám trong hoàng cung kia rất xấc láo, tự xưng là trạng nguyên gì gì đó đã khiến cho người ra vô cùng tức giận, nhưng chẳng qua cũng chỉ là danh tiếng tự xưng không có thật chỉ có thể làm quan, hiện tại các thí sinh của kỳ thi quân tử không giống như thế, dựa vào cầm kỳ thư họa là có thể vào thi hội, sau khi thi hội xong liền sẽ thành tiến sĩ...!

Cái danh tiến sĩ, ba năm chỉ có một danh sách nhất định, hơn hai trăm người tranh giành nhau, giám sinh có thành tích tốt nhất trong nhóm, giống như Chu Minh Đức nhiều lần đi thi không đạt lại càng khó khăn. 

"Các ngươi định như thế nào?" Chu Minh Đức thấp giọng nói.

Khang Vân Cẩm nói: "Chúng ta muốn đến lễ bộ báo cáo lên trên", vẻ mặt kiên định tức giận: "Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua, chuyện này không chỉ là chuyện riêng của mấy người chúng ta, mà là chuyện của toàn bộ những người đọc sách trong thiên hạ".

Các môn sinh phụ họa theo, căm phẫn dâng trào. 

Chu Minh Đức vội giơ tay lên ngăn lại: "Hiện giờ không nên đi".

Một giám sinh cười hờ hững: "Chu Minh Đức, ngươi không cần sợ, với lại cũng không để cho ngươi đi".

Chu Minh Đức nói: "Vãn sinh không phải là có ý kia, ý của ta là hiện tại không thích hợp, thời cơ chưa tới". 

Có ý gì? Mọi người cau mày nhìn hắn.

Chu Minh Đức thần thần bí bí hạ giọng: "Các ngươi không biết, Tần Mai là ai sao?"

Khang Vân Cẩm cau mày: "Là người Kiến Châu". 

Chu Minh Đức cười, ý bảo mọi người nhích lại gần đây, mọi người cho dù không hiểu lắm nhưng vẫn theo lời vây quanh hắn.

"Tần Mai... Tần... Nhân vật họ Tần nắm giữ quyền thế của Đại Chu ta là ai đây?" Hắn thấp giọng nói.

Tần Đàm Công? Mọi người hai mặt nhìn nhau, Khang Vân Cẩm cau mày nói: "Cái này là suy luận gì đây, thế còn họ Khang ta đây, không lẽ lại cùng đại nhân Khang tế tửu có quan hệ sao?" 

Chu Minh Đức ý bảo bọn họ thấp giọng, nói: "Các ngươi ở Quốc Tử Giám đóng cửa đi học nên không biết, Tần Mai này đã sớm nổi tiếng ở kinh thành... Trước đó vài ngày vì trêu chọc nữ nhi của Lý chủ sự hộ hộ không được, đã phóng hỏa toàn bộ nhà người ta, các ngươi đoán xem kết quả thế nào? Không có một ai dám bắt hắn, ngay cả Lý chủ sự cũng không dám ra ngoài lên tiếng chất vấn".

Thậm chí còn có chuyện như vậy sao? Mọi người nhìn nhau, hoảng sợ.

"Quả nhiên là con nhà giàu bất tài vô học!", Khang Vân Cẩm nói. 

"Là con cháu họ hàng xa của Tần Đàm Công... là con thừa tự lo hương khói cho Tần gia", Chu Minh Đức không thừa nước đục thả câu nữa, thấp giọng dứt khoát nói, nhìn ánh mắt u mê của mọi người: "Đại nhân môn của Quốc Tử Giám cũng biết, ta chính là vừa mới nghe trộm được bọn họ nói chuyện... liền vội vàng đến đây nói cho các ngươi biết".

Thì ra là như vậy... các môn sinh vẻ mặt kinh ngạc, chợt tức giận.

"Hắn là một võ tướng, lại muốn tham gia khoa cử!" 

"Hắn cho hắn là ai? Thiên hạ triều Đại Chu này là của ai?"

"Đi kiện hắn!"

Nhất thời tiếng huyên náo so với trước kia càng lớn hơn, Chu Minh Đức vội vàng khoát tay ngăn lại. 

"Không nên ầm ĩ, các ngươi vẫn là nghe không hiểu sao? Không nên đi kiện", hắn nói.

Một giám sinh cười hờ hững: "Không để cho Chu Minh Đức ngươi đi đâu".

Chu Minh Đức ai da một tiếng: "Ta nói, hiện giờ thời cơ chưa chín muồi". 

Mọi người lại muốn ồn ào, Khang Vân Cẩm chợt lên tiếng: "Đúng vậy, hiện giờ thời cơ chưa đến".

Vậy lúc nào mới đúng thời cơ đây? Mọi người ngừng tranh luận nhìn về phía hắn.

Khang Vân Cẩm nói: "Sau khi thi hội kết thúc". 

Thi hội kết thúc? Mọi người liền giật mình, đây chẳng phải là quá muộn sao?

Chu Minh Đức vươn một ngón tay ra khen Khang Vân Cẩm: "Khang cử nhân quả nhiên lợi hại...", lại nhìn mọi người: "Hiện này Tần Mai mặc dù lớn lối nhưng cũng không có được công danh thật sự, mọi người làm loạn lên không bằng không chứng, Tần Mai cùng lắm chỉ là không được tham gia thi hội lần này. Đối với Tần Đàm Công, giải quyết chu toàn việc này chỉ là chuyện nhỏ, còn các ngươi thì ngược lạ, sẽ bị Tần Đàm Công cố ý gắn tội nhưng nếu như Tần Mai vượt qua kỳ thi hội...".

"Đó chính là làm rối kỉ cương", các môn sinh đã kịp phản ứng, đồng thời hạ thấp giọng nói. 

Chu Minh Đức nhìn mọi người, giơ lên ngón tay cái khen ngợi, ý vị thâm sâu nói: "Trước đó kỳ thi huyện làm rối kỉ cương, huyện lệnh còn bị mất mạng, nay cử nhân thi hội làm rối kỉ cương..."

Đó chính là đắc tội với toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ, tiếng vang tất nhiên động trời, Tần Đàm Công thế có lớn hơn nữa, một kẻ võ tường làm sao có thể ngăn được toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ?

Đến lúc đó, bọn họ chính là những người đọc sách có khí phách... sử xanh tất nhiên sẽ lưu danh hiển hách, như vậy cho dù tiến sĩ không thi đậu được nhưng chỉ cần bọn họ nguyện ý làm quan thì con đường làm quan cũng sẽ không có vấn đề. 

Bọn họ dĩ nhiên là nguyện ý!

Người đọc sách không ai là không đồng ý.

Nét tức giận cùng hoảng sợ trên mặt các môn sinh phút chốc bị quét sạch, thay vào đó là kích động phấn chấn, mỗi người đều có lời muốn nói, muốn biểu đạt, muốn reo hò, trong lòng kích động muốn trút xuống... 

"Mọi người bình tĩnh chớ nóng vội, chuyện này không phải là chuyện đùa, nhất định phải chuẩn bị chu đáo", Chu Minh Đức khoát tay ngăn mọi người, vừa hạ giọng vừa nhìn xung quanh một chút: "Ta chính là tới thức tỉnh các ngươi một tiếng, tránh cho các ngươi vọng động, ta đi về trước, chúng ta sau này sẽ liên lạc, có tin tức gì mới ta sẽ báo cho mọi người".

Khang Vân Cẩm nghiêm mặt giơ tay thi lễ với Chu Minh Đức: "Đa ta Chu huynh".

Chu Minh Đức vốn chẳng bao giờ được những người này để mắt tới, đừng nói đến chuyện thi lễ, vội hoàn lễ: "Khách khí, khách khí, đây là chuyện của người đọc sách trong thiên hạ, ta cũng là người đọc sách", dứt lời không dám lưu lại liền vội vã trở về. 

Nhìn bóng dáng Chu Minh Đức biến mất bên trong cánh cửa, các môn sinh vẻ mặt vẫn kích động.

"Hắn là nói thật hay nói dối?" Một giám sinh chân chừ một chút, thấp giọng hỏi.

Khang Vân Cẩm nói: "Kinh thành làm gì có bức tường nào không lọt gió, nếu chuyện thật sự xảy ra, chúng ta nghe ngóng một chút liền sẽ biết thật giả thôi. Chu Minh Đức cũng không phải là người gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, vì người đọc sách trong thiên hạ, hắn chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội này tăng chút vận khí thôi". Giọng kinh thường: "Hắn đường thi cử không tốt, dựa và chuyện tố giác án làm rối kỉ cương để kiếm chút công danh", lại hít một hơi sâu: "Các vị chuyện này không phải chuyện đùa, chúng ta tìm một chỗ kín đáo thương nghị". 

Mọi người đáp ứng một tiếng rồi lần lượt rời đi.

Ngoài cửa Quốc Tử Giám yên tĩnh lại, chỉ một lát sau cửa lại lần nữa mở ra, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra ngoài, màn xe lay động, hay ngón tay khẽ nhấc lên, người trong đó lộ ra nửa mặt liếc nhìn nhóm giám sinh dần đi xa, chợt màn xe rũ xuống, ngăn cách với bên ngoài.

...

"Nhà này không lớn cũng không nhỏ... Thiếu gia, mời đến xem".

Trước cửa một căn nhà nhỏ, người môi giới niềm nở đẩy cửa nhà ra, Tiết Thanh thả lỏng hai tay cất bước đi vào, hành lý nàng không mang theo, giao cho thư đồng Hoàng Cư giữ.

Nhìn nàng đi vào, Hoàng Cư cất bước đi theo. 

Sân đúng là không lớn, chẳng qua cách bố cục rất tốt, phòng ốc cũng không phát ra âm thanh cũ nát, khóm hoa ở góc tường mặc dù héo úa nhưng vẫn có thể thấy được sự rậm rạp, mùa xuân sang năm hẳn sẽ lại nở rộ tươi tốt.

"Đây là nhà trước, thư đồng của thiếu gia cùng phu xe có thể ở đây, nếu có thêm ít người hầu nữa cũng có thể ở, phía gian nhà sau còn có phòng, người môi giới nhiệt tình giới thiệu.

Tiết Thanh nghe câu được câu mất... mà thật ra cũng không cần phải nghe, dù sao cũng đã chọn ở nơi này, cũng không biết người môi giới này còn có thân phận gì, diễn rất nhập tâm... Cho ngươi thêm cái đùi gà, trong lòng Tiết Thanh bật cười. 

"Thiếu gia, nơi này của chúng ta còn có hoa viên...", người môi giới mang theo vài phần đắc ý, vừa nhẹ nhàng thi lễ: "Ta dẫn người đi xem một chút".

Tiết Thanh liếc hắn một cái, nhìn Hoàng Cư nói: "Ngươi trước hết đem đồ đạc cất vào phòng đi".

Hoàng Cư chắp tay, dạ một tiếng rồi đem hành lý vào phòng, Tiết Thanh thì đi theo người môi giới xuyên qua cánh cửa tròn đi về phía nhà sau, đi qua chái nhà, đến một cửa thùy hoa, người môi giới đừng lại. 

"Mời thiếu gia, hôm nay thật là may, chủ cho thuê nhà cũng ở đây", hắn nói: "Người nói chuyện với chủ cho thuê nhà, không chừng giá tiền còn có thể thấp hơn một chút".

Tiết Thanh nói: "Được vậy thì tốt quá", chắp tay bước qua cánh cửa, người môi giới đứng ở phía sau không đi theo nữa.

Trước mắt quả nhiên là một hoa viên nhỏ, nhưng không hoa cũng không cỏ, giữa ngày mùa đông vắng vẻ, một ông lão mặc áo bông cũ đang ngồi xổm ở đó, đang dùng một cái cuốc đào đất. 

"Đừng nhìn thấy không có cây cối gì mà lầm, đất đai ở đây rất phì nhiêu, có thể gieo gì cũng được, đảm bảo năm sau sum sê tươi tốt", lão nói, rồi quay đầu nhìn sang: "Tiết Thanh à, ta đề nghị ngươi không nên trồng hoa, trồng rau vẫn tốt hơn".

Tiết Thanh thi lễ với lão, nói: "Trần tướng gia, học sinh không hiểu, vì sao trồng rau lại tốt hơn?"

Trần Thịnh để cái cuốc sang một bên nói: "Chỉ ngắm được sự vui vẻ, không bằng đem cây trái trồng được ăn vào bụng còn vui vẻ hơn nhiều", rồi cười một tiếng: "Hoặc là ta già rồi, nhìn phong cảnh quá nhiều rồi nên không còn cảm xúc, hôm nay cảm thấy có thể động tay chân, ăn không tê chân, không trướng bụng, chính là chuyện vui vẻ nhất". 

Tiết Thanh cười một tiếng: "Lão sư nói rất đúng".

Trần Thịnh vỗ vỗ tay đứng lên, thi lễ với nàng: "Điện hạ, tội thần vô năng, hôm nay mới đến bái kiến người".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.