Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 154: Không thấy



Gió rét thổi qua đường phố khiến mọi người trên đường vội vàng kéo quần áo che kín cơ thể.

Trong một ngõ hẻm nhỏ có người đi qua. Đó là một cô gái đội nón rộng vành màu đỏ thẫm. Vì nón lá rộng vành và quần áo tung bay nên cả người trông giống như đang lơ lửng, cái chụp đầu che hết toàn bộ gương mặt, trên lưng đeo một cây cổ cầm... Ngõ hẻm này rắc rối, phức tạp quanh co, khúc khuỷu nhưng cũng không phải vùng đất nghèo khổ, đập vào mắt đều là những hành lang điêu khắc chạm trổ tinh xảo. Dù là mùa đông nhưng bên trong cũng ngửi thấy mùi thơm của hoa cỏ... Nơi này chính là chỗ ở của giáo phường.

So với thanh lâu kỹ quán trên đường phố bát nháo quả nhiên có một phong vị khác, phòng xá mọc như rừng làm người ta hoa cả mắt, nữ hài tử kia ở trong đó đi ung dung, có vẻ như rất thường lui tới. 

Có thể độc hành ở nơi này, lại người mang theo cổ cầm, rất hiển nhiên không phải là con gái nhà đàng hoàng.

"Xuân Hiểu nương tử."

Có hai tiểu tỳ đứng trước cửa một gian phòng, vẫy tay với nữ nhân đang đi tới. 

"Lại tới học đàn cùng Khúc đại gia à? Lần này đã chịu thu nhận người chưa?"

Xuân Hiểu ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Vẫn không thu a", ánh mắt cười cong cong.

Hai tiểu tỳ dạ một tiếng: "Không thu nhận mà cũng vui vẻ như thế sao?" 

Xuân Hiểu bước chân không ngừng, nón lá rộng vành tung bay: "Khúc đại gia cho phép ta nghe nàng đàn hai ca khúc", nói rồi vui vẻ đi qua, thanh âm vẫn còn lượn lờ truyền tới: "Hôm nay để ta nghe hai ca khúc, ngày mai lại nghe hai ca khúc, một năm có thể nghe được bao nhiêu ca khúc nhỉ?"

Hai tiểu tỳ cười nói: "Xuân Hiểu không biết đếm, không tính ra được." Ở trong gió rét rụt đầu: "Xuân Hiểu thật đúng là lợi hại, có thể kiên trì như vậy, cũng không nhờ ma ma của Túy Tiên lâu tới hỗ trợ."

Khúc đại gia làm người cao ngạo nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là xuất thân ở chốn pháo hoa ngõ hẻm, với thế lực bên Túy Tiên lâu, chỉ cần mở miệng uy hiếp hoặc dụ dỗ, Khúc đại gia chưa hẳn sẽ cự tuyệt. Thế nhưng Xuân Hiểu lại từ chối sự hỗ trợ của Túy Tiên lâu, đích thân tới chỗ họ Khúc cẩn thận nịnh nọt bái sư học nghệ. 

"Người nhà quê, không sợ chịu khổ mà."

Hai tiểu tỳ lại hì hì cười một tiếng, bỏ qua không nói nữa, dù như thế nào đi nữa dụng công chịu khổ thì đã sao, lấy sắc đẹp và tuổi tác của Xuân Hiểu muốn thành danh gia là chuyện không thể nào.

Có trở thành danh gia hay không Xuân Hiểu cũng không muốn nghĩ tới nữa, nghĩ xa như vậy làm gì, trước tiên làm tốt chuyện trước mắt đã, giữ được danh tiếng hiện giờ, tranh thủ sang năm trở nên tốt hơn. 

Tiết Thanh kia hô to muốn đậu trạng nguyên cũng không phải là một năm một khoa mà vượt qua sao, Xuân Hiểu buộc lại nón lá rộng vành, nghĩ tới người thiếu niên này liền mím môi một cái, tầm mắt cũng nhìn về phía trước. Nàng đã rất quen thuộc với kinh thành, biết phía sau hậu viện kia chính là Quốc Tử Giám.

Tiết Thanh ngay lúc này đang ở Quốc Tử Giám.

Thiếu niên kia giờ chỉ cách nàng có một con đường… thần kỳ biết bao! Gần nhau như vậy rồi! 

Ánh mắt Xuân Hiểu lấp lánh, nếu như lúc này mình chạy đến cửa Quốc Tử Giám, kêu một tiếng tìm Tiết Thanh, hắn sẽ như thế nào?

Xuân Hiểu cười hì hì kéo cái chụp đầu xuống thấp, chỉnh lại đàn buộc ở trên lưng... Những cô gái khác đều thích ôm đàn hoặc xách đàn, nàng hết lần này tới lần khác thích dùng tư thái vác trên lưng không văn nhã này… sải từng bước lớn. Gió rét dường như cũng bị nàng hù đến nỗi phải rối rít tránh xa, tư thế ở trên đường của nàng mạnh mẽ không gì có thể đánh ngã được.

Bên trong Túy Tiên lâu ấm áp như mùa xuân, Xuân Hiểu một bước đi vào thoải mái thở ra một hơi, tiểu tỳ đã sớm chờ bận bịu đưa tay tiếp đàn của nàng, lại đưa trà ấm lên. 

Xuân Hiểu bưng trà lên, để tiểu tỳ cởi nón lá rộng vành xuống, bước chân không ngừng hướng vào phía trong.

"Xuân Hiểu tỷ, người cuối cùng cũng trở lại rồi." Có người từ trên lầu đi xuống tìm: "Chương gia lão gia cho gọi tỷ đấy."

Tiểu tỳ có chút mất hứng: "Tỷ tỷ nhà ta vừa mới trở về." 

Người nọ ừ một tiếng, cũng không làm khó: "Vậy để ta trở về nói một tiếng là được rồi." Mặc dù không phải là cô nương đang nổi dang nhất nhưng ở Túy Tiên lâu, Xuân Hiểu cũng có tư cách thỉnh thoảng không tiếp khách.

Thế nhưng Xuân Hiểu ngăn lại: "Không cần đâu, giờ ta đi liền qua." Đưa tay trả ly trà lại cho tiểu tỳ, thuận tay cầm lấy cây đàn trong tay nàng ta.

"Tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa nghỉ ngơi mà." Tiểu tỳ không đành lòng nói. 

Xuân Hiểu đưa tay vỗ nhẹ lên mặt một cái, mi mắt linh động: "Nhưng sắc mặt vẫn rất được a." Hì hì cười một tiếng, lại vác đàn lên lưng bước chậm hướng về phía trên lầu: "Chương gia lão gia luôn đối với ta rất tốt, sớm như vậy tới nhất định là có khách nhân quan trọng, không nên để ngài ấy mất mặt."

Hơn nữa gần đây Tiết Thanh kia hình như gặp phải phiền toái, chọc tới một đại nhân vật, thiếu chút nữa bị đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám… Cũng không phải lo lắng hắn sẽ như thế nào, thế nhưng hình như không chỉ liên quan đến mình hắn, cái kinh thành này thật ra có nhiều chuyện thoạt nhìn là chuyện nhỏ nhưng sau lưng lại vô cùng rắc rối, phức tạp.

Hắn chỉ là một tên tiểu tử chốn thôn quê, cái gì cũng không hiểu. 

Xuân Hiểu đi thẳng đến trước một gian phòng bao, thấy nàng tới người canh cửa liền lanh lẹ kéo cửa ra, Xuân Hiểu bước vào trong.

"Chương lão gia, ngài hôm nay tới thật trùng hợp, ta mới vừa ở chỗ Khúc đại gia nghe hai bài hát, ta đàn cho các ngài nghe."

Trong phòng giọng nữ thanh thúy, trong kiều mỵ có chút rất ngang ngạnh, giọng cười của nam nhân vang lên. 

"Lâu như vậy rốt cuộc nghe được rồi a…"

"Xuân Hiểu tiểu nương tử của chúng ta thật là lợi hại a…"

Xuân Hiểu tiểu nương tử có lúc giống như một giả tiểu tử vậy, hết lần này tới lần khác rất nhiều khách thích ăn một kiểu này. Tỷ tỷ nông thôn này quả thật đúng là ở kinh thành lăn lộn mà ra, người canh cửa bên ngoài lắc lắc đầu kéo cửa bên ngoài lên, ngăn tiếng cười nói bên trong lại. 

Giờ ngọ bên trong Túy Tiên lâu không giống ban đêm ồn ào mà cũng có không gian u tĩnh, cũng là nơi tốt để mở yến tiệc chiêu đãi.

"Nơi này chính là thanh lâu a."

Thanh âm huyên náo chợt từ trong phòng khách truyền tới, người canh cửa bên ngoài đi ra phía ngoài mấy bước, dựa lan can mà nhìn người, trong phòng khách tràn vào một đám người trẻ tuổi, tất cả đều mặc hắc bào, tay áo bên ngoài buộc khăn đen… Người canh cửa trợn to mắt, kiểu trang phục này rõ ràng là giám sinh ở Quốc Tử Giám. 

Người canh cửa không phải chưa từng thấy giám sinh đến thanh lâu. Dù Quốc Tử Giám có lệnh cấm tới thanh lâu thế nhưng nhiều người như vậy làm sao mà quản nổi, cho nên... Chỉ là, lúc buổi tối đêm khuya vắng người, làm sao ban ngày ban mặt lại tới dạo thanh lâu như vậy? Còn mặc cả y phục giám sinh.

Những tên giám sinh này điên rồi sao?

"Sao vậy? Nơi này không được tới sao?" 

Trong tiếng huyên náo có một thanh âm thanh thúy vang lên, một cái tay áo giơ lên hất một cái.

"Dễ lắm mà, cởi hết quần áo ra, đừng để cho người khác nhận ra chúng ta là từ Quốc Tử Giám tới."

Con mẹ nó, vậy còn không bằng mặc quần áo vào đi, người canh cửa ngạc nhiên, người này là ngu ngốc hay là cố tình phách lối vậy? Nhưng vẫn... đẹp. 

Thật đẹp.

Trong phòng khách kia có một thiếu niên phất tay áo cởi bỏ y bào màu đen bên ngoài ra, lộ ra y phục bên trong màu trắng, mặt mũi như hoa nồng rực rỡ mùa hè, người canh cửa sớm không còn ngạc nhiên càng không có nghi ngờ, người đẹp như vậy, ai còn quản hắn thì đúng là ngu ngốc...

Theo động tác của người thanh niên kia, những giám sinh khác cũng đều bắt đầu cởi y phục, hoặc là nhanh nhẹn cười hì hì hoặc là chần chờ tránh né. 

Tới thanh lâu cởi quần áo là điều rất bình thường, nhưng ban ngày ban mặt trong phòng khách mà cởi thì thật là chưa bao giờ nhìn thấy, quản sự của Túy Tiên lâu vừa buồn cười lại vừa giận dữ… Đến gây chuyện sao?

"Chúng ta tới đây dạo thanh lâu a, nghe nói là không để giám sinh tới, vậy chúng ta làm bộ như không phải vậy, cởi quần áo rồi mọi người đều không nhận ra", một người thiếu niên mắt lấp lánh nói.

Cái gì không nhận ra, bây giờ thanh âm của các ngươi khắp kinh thành đều nghe được, đây cũng quá là không nể mặt các đại nhân ở Quốc Tử Giám rồi, quản sự cau mày, người thiếu niên này dáng dấp kỳ lạ... Người Tây Lương! Hắn cả kinh nghĩ tới. 

Người Tây Lương vào Quốc Tử Giám rồi.

Người Tây Lương cũng được, man di không quy củ, nhưng cái đám giám sinh này lá gan cũng thật lớn, đến lúc đó người Tây Lương không chịu phạt, còn bọn họ trốn không thoát, không phải nói vì cùng người Tây Lương tranh chấp mà mười mấy giám sinh bị đuổi ra ngoài sao?

Quản sự không đáp ứng ngay mà nghĩ ngợi, cân nhắc, Túy Tiên lâu chọc nổi ai, không chọc nổi ai. 

"Nhanh lên một chút, các kỹ nữ đi đâu hết rồi? Các ngươi có làm ăn không vậy?"

Giọng nói lúc trước kêu gọi cởi quần áo thanh thúy vang lên lần nữa, tầm mắt quản sự cũng nhìn về phía mỹ thiếu niên đang nói chuyện kia…

Thiếu niên lời nói phách lối nhưng lời nói phách lối hơn nữa đặt vào gương mặt này làm thế nào cũng không khiến cho người khác cảm thấy khoa trương… Nhưng cũng đừng hòng muốn làm gì thì làm, quản sự rốt cuộc đã tỉnh táo, vừa muốn không nóng không lạnh nói mấy câu thì có một người canh cửa kéo hắn tới sát lại. 

"Tam gia, đây là... người nào vậy?" Người canh cửa này run giọng thật thấp, nhìn mỹ thiếu niên kia mà ánh mắt lóe lên.

Người đó là ai? Là ai? Quản sự phản ứng nhạy bén trong nháy mắt liền tỉnh ngộ, người đó rốt cuộc là ai đây?

"Mời vào bên trong!" Hắn khoát tay, thanh âm vang vọng ở Túy Tiên lầu: "Lầu ba, phòng bao lớn." 

Tần Mai hất áo khoác một cái, quản sự đưa tay đón lấy, khom người phủ lại cho hắn.

"Thiếu gia, không cần, thanh lâu chúng ta không nhận quần áo, ngài cứ tùy ý." Hắn nói.

Tần Mai nhìn hắn một cái, cầm y phục xách lên đi vào bên trong, Tác Thịnh Huyền vui vẻ đi theo phía đó, các thiếu niên Tây Lương cùng với một đám giám sinh cũng bận bịu đuổi theo. 

"Tam gia, thật là để cho bọn họ vào? Quốc Tử Giám bên kia…" Tên canh cửa còn lại vẫn chưa lấy lại tinh thần, kỳ thi hội đã gần tới, hơn nữa gần đây triều đình không yên ổn, đừng để lúc đó cửa thành bị cháy lại vạ lây người vô tội.

Quản sự vê râu bĩu môi nói: "Lửa này đốt cháy không nổi, bên trên người ta có người.

…… 

Lúc Tần Mai đang dẫn một đám người bước vào thanh lâu thì Tiết Thanh bước chân vào Quốc tử giám, vừa vào cửa Quốc Tử Giám thì có người chú ý tới nàng.

Bốn năm người thường ngày quen biết liền tới vây lại.

"Tiết Thanh ngươi đã mấy ngày rồi không tới, còn tưởng rằng ngươi bị đuổi đi rồi." 

Tiết Thanh mặt lộ vẻ xấu hổ nói: "Không có, không có, là nhà có khách, thân thể lại không thoải mái nên phải nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày."

Có người đứng ở một bên liền cười mỉm.

"Hoặc là do sợ người nào đó mà không dám tới, Tiết thiếu gia bệnh gì vậy?" 

Tiết Thanh vẫn như cũ, không gấp cũng không nổi cáu nói: "Thủy thổ không hợp, thủy thổ không hợp."

Đã tới bao lâu rồi, giờ mới không hợp thủy thổ... đổi một lý do đáng tin hơn có được hay không? Người nọ khinh bỉ, nhìn thiếu niên kia đi vào bên trong.

"Nhưng ngươi cũng đừng cười người ta." Bên cạnh có một giám sinh nói, nhíu mày: "Tiết Thanh này không đơn giản…" 

Người nọ không phục nói: "Không đơn giản như thế nào?" Đều là sĩ tử của kỳ thi quân tử, ai cũng vui vẻ khi thấy bọn họ nội đấu, đấu đi một người bớt được một người.

Giám sinh kia nói: "Ai chân trước mới ra cửa, hắn đã chân sau tới đi học, đây là cố ý né tránh, có thể thấy bên trên tên Tiết Thanh kia cũng có người." Vỗ vỗ bả vai người nọ: "Những người này không chọc nổi, chúng ta tránh xa một chút xem náo nhiệt đi, chớ theo mà chen vào."

Giám sinh trong học đường thấy Tiết Thanh đi vào cũng rất kinh ngạc. 

"Tiết thiếu gia vì sao buổi chiều còn tới?" Có người không nhịn được hỏi: "Buổi chiều học chánh không giảng bài mà để cho tự học."

Tiết Thanh nói: "Không dám trì hoãn việc học a, có thể tới nhất định phải tới."

Họ luôn cảm thấy nàng nói ra lời này có chút không được tự nhiên, đám giám sinh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi lắc đầu một cái không để ý tới nữa, có một giám sinh gầy còm khoảng hai mươi ba tuổi nhìn trái ngó phải rồi di chuyển đến trước mặt Tiết Thanh. 

"Thanh Tử thiếu gia, ta nói cho ngươi a…" Hắn hạ thấp giọng: "Mặc dù đám người Khang Vân Cẩm đó bị đuổi ra hết rồi nhưng có rất nhiều người đều đi lấy lòng cái người nào đó, ngươi a, cẩn thận một chút."

Tiết Thanh vẻ mặt kinh ngạc, bất chợt cười khổ: "Hắn vẫn là cố tình nhằm vào ta a."

Một câu nói này cùng vẻ mặt của nàng đã chứng minh rõ, lúc trước có lời đồn rằng nàng cũng nằm trong danh sách của Tần Mai là có thật. Giám sinh kia càng cẩn thận hơn, nhìn chung quanh một chút: "Trong lớp của chúng ta cũng có nhiều người đi lấy lòng ai đó… Chắc hẳn đã có người đi báo tin cho hắn, ngươi hay là mau trở về đi thôi." 

Tiết Thanh cảm kích gật đầu với hắn: "Đa tạ ngươi, ta biết rồi." Lại lắc đầu: " Kệ hắn đi, ta vẫn là phải đi học."

Giám sinh kia lại dặn dò cẩn thận rồi đi ra ngoài, nhìn Tiết Thanh quả nhiên ngồi ở bên kia nghiêm túc ôn luyện viết chữ... Nhưng nửa giờ sau, có tiếng bước chân truyền tới.

"Tiết Thanh, Ti Nghiệp đại nhân tìm ngươi." Một tên sai dịch thò đầu vào nói: "Lão bộc nhà ngươi nói ngươi ở chỗ này." 

Tiết Thanh lên tiếng đáp lại phải, sau đó thu thập sách vở đi theo sai dịch kia, chỉ chốc lát sau khi nàng rời khỏi, bên ngoài tiếng bước chân hỗn loạn hòa cùng tiếng nói cười đùa, môt giọng nói đột nhiên vang lên.

"Tiết thiếu gia tới sao?"

Ai đó quả nhiên đã trở lại. 

Tên giám sinh kia tránh ở trong góc ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt trốn tránh… Tần Mai bước vào, lướt mắt qua một cái.

"Tần thiếu gia, Tiết Thanh mới vừa đi", một giám sinh ngồi trong phòng vội vàng nói.

Tần Mai vẻ mặt không kinh ngạc mà giễu cợt, tựa hồ đã sớm dự liệu được. 

"Sao lại đi rồi?" Tác Thịnh Huyền chen tới nói, nhìn về chỗ của Tiết Thanh, lại hướng ra phía ngoài nhìn: "Đi đâu vậy?"

Nghe được thanh âm hỗn loạn của đám giám sinh bên ngoài: "Ti Nghiệp kêu đi…" "Đi về hướng bên kia…" vân vân… Có thể thấy bao nhiêu người đồng ý vì Tần Mai dốc sức.

Giám sinh cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn lấp lánh như cũ, nếu nhiều người đồng ý vì Tần Mai dốc sức như vậy, vậy đây cũng không tính nhiều thêm một người là hắn, chen qua đó cũng không vớt được chỗ tốt gì, vậy không bằng không đắc tội Tần Mai, sau đó sẽ lấy lòng Tiết Thanh… Bên trên Tiết Thanh cũng có người, xem kìa, bằng không tại sao ngay trước khi Tần Mai trở về vừa hay đã được người kêu đi? 

.....

Tiếng nước chảy vang nhẹ, Trần Thịnh rửa tay trong chậu đồng, tỳ nữ đều lui xuống hết.

"Bọn học sinh rốt cuộc vẫn là bọn học sinh, làm sao có thể trốn thoát được tầm mắt của lão sư." Ông cười nói. 

Khang Đại đứng ở một bên, lên tiếng đáp lại: "Mặc dù không có thể cản Tần Mai vào Quốc Tử Giám nhưng trong Quốc Tử Giám này vẫn là do ta định đoạt."

Một nam nhân mặc tử sam khác cũng gật đầu: "Tần Đàm Công có hỏi cách vào Quốc Tử Giám nhưng sẽ không hỏi tới ở Quốc Tử Giám học hành ra sao, nàng ở chỗ này xin yên tâm, sẽ không để nàng và Tần Mai xảy ra xung đột." Lại cau mày: "Nhưng cứ mãi lẩn tránh không lên lớp, việc học sẽ thế nào? Chưa nói tới kỳ thi hội, kì thi cuối năm ở Quốc Tử Giám nếu như cho nàng điểm cao, sợ là gây ra sự nghi ngờ."

Khang Đại nói: "Hay là để Thanh Hà tiên sinh cho nàng…" 

Lời hắn còn chưa nói dứt liền bị nam nhân mặc tử sam cắt ngang: "Quốc Tử Giám nhiều giáo viên như vậy, Thanh Hà tiên sinh là người dạy tốt trong trường, nhưng khoa cử chưa hẳn đã nắm vững bằng những tiên sinh khác." Lại dùng mắt ra hiệu cho Khang Đại.

Khang Đại lĩnh hội ho nhẹ một tiếng nói: "Cái này dễ giải quyết, không thành vấn đề."

Trần Thịnh ngồi ở một bên uống trà cũng không để ý động tác nhỏ của bọn họ, nói: "Những thứ này đều là chuyện nhỏ…" 

Một lão bộc từ bên ngoài bước nhanh đi vào, kề vào lỗ tai Trần Thịnh nói nhỏ đôi câu, sắc mặt Trần Thịnh có hơi kinh ngạc.

"Tại sao?" Ông hỏi.

Lão bộc kia lắc đầu. 

Trần Thịnh liền thu hồi sự kinh ngạc, cầm ly trà trầm ngâm.

Khang Đại cùng nam nhân mặc tử sam có chút bất an, cẩn thận hỏi xảy ra chuyện gì.

Trần Thịnh cười một tiếng nói: "Không có gì", khoát tay với lão bộc, lão bộc kia liền lui ra, ông cũng đặt ly trà xuống, nói: "Việc các người vừa mới nói ta cảm thấy không thích hợp lắm, vẫn là không cần làm." 

Chuyện gì vậy? Khang Đại cùng nam nhân mặc tử sam kia tỏ vẻ không hiểu.

Trần Thịnh nhìn về phía bọn họ nói: "Nếu Tần Đàm Công không nhúng tay vào chuyện của sĩ tử, các ngươi cũng không nên nhúng tay vào. Chuyện của bọn sĩ tử vẫn nên để chính bọn họ tự giải quyết là được, nếu không cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn tới hoài nghi."

Để bọn họ tự giải quyết? Khang Đại cùng nam nhân mặc tử sam hai mắt nhìn nhau một cái, nói cách khác, không cần ngăn trở Tần Mai đến gần Tiết Thanh nữa? Không phải là mới vừa rồi còn đồng ý sao? 

"Điện hạ nói cùng hắn có qua lại…" Khang Đại không nhịn được nói.

Trần Thịnh nói: "Tính khí của sĩ tử mà thôi, nếu là tính khí thì sớm đi giải quyết là tốt, chặn lại không bằng khai thông a."

Khang Đại suy nghĩ một chút gật đầu nói theo: "Tướng gia nói đúng, Tần Mai là loại con nhà giàu ngay cả nhà người ta cũng dám đốt, nếu thật ép quá, Tần Đàm Công sẽ chú ý tới Tiết Thanh. Vậy thì phiền toái rồi, chúng ta nhìn xa một chút, nháo không ra đại sự, đơn giản là đang đi học hoặc là so kỹ nghệ cao thấp với nhau mà thôi..." Nam nhân mặc tử sam nhìn Trần Thịnh một chút rồi cười một tiếng: "Cũng không phải là liều mạng." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.