Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 51: Lần đầu gặp mặt



Trong quan nha, đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày. Hai bên đường dưới các căn phòng chi chít đèn lồng, chiếu lên đám thí sinh đông đúc trong hành lang. Nơi mà bọn họ đi đến là một tòa đại điện nằm ở chính diện. 

"Đại điện kia không phải là nơi làm việc của quan viên Huỳnh Sa Đạo..." Bùi Yên Tử đột nhiên nói. 

Tiết Thanh, Trương Song Đồng đi bên cạnh hắn đều quay sang nhìn. 

"Khác với các quan nha khác, tri huyện chỉ ở sườn điện hai bên." Bùi Yên Tử nhìn chính điện, nói tiếp: "Sau khi được xây dựng xong, đại điện này chỉ mở hai lần. Lần đầu tiên là hạ táng hoàng hậu và đế cơ. Lần thứ hai là hoàng đế tới tế bái." 

Trương Song Đồng nhìn đại điện, mắt lòe lòe tỏa sáng, nói: "Vậy thì thật vinh hạnh, mở ra lần thứ ba chỉ vì chúng ta cơ mà." 

Tiết Thanh nhìn Bùi Yên Tử, cười, thấp giọng nói: "Xem ra Yên Tử thiếu gia nghe được không ít chuyện hay đây nhỉ." 

Bùi Yên Tử nói: "Ở chỗ này, mấy cái chuyện hay không muốn nghe cũng không được." 

Tiết Thanh và Trương Song Đồng đều nở nụ cười. Trong lúc cười giỡn, bọn họ đi lên bậc thang vào đại điện. Trong điện, từng chiếc kỷ án được bày ra theo hình cánh nhạn giang ra, là chỗ ngồi của các vị đại nhân trong triều và các vị giám khảo. Chỗ còn lại thì được sắp xếp theo châu phủ. Lúc này không ít người đã nhập tọa. Có người ngồi im tại chỗ, có người thì tò mò nhìn xung quanh, không thì nói chuyện với nhau. Còn có thí sinh mới tới hỏi tìm chỗ ngồi của mình. Ồn ào lộn xộn. Nhưng đại điện này có trần cao và rộng, dường như muốn nuốt tươi tất cả ồn ào. Im lặng và uy nghiêm. 

"Chỗ này, chúng ta ở chỗ này." 

Người của phủ Trường An gọi mọi người lại, rồi nhanh chóng ngồi xuống. Tiết Thanh vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nhìn xung quanh thì nghe được tiếng chào hỏi. Nhìn theo tiếng chào, Tiết Thanh thấy hai, ba người đàn ông đang vẫy tay với nàng từ cách đó hai ba hàng. Đúng là đám thí sinh ngày hôm qua cùng đi du lịch và nghe chuyện xưa của Huỳnh Sa Đạo. Tiết Thanh mỉm cười, vẫy tay lại với bọn họ. 

Hai thí sinh kia thu hồi tầm mắt. Chợt nghe người bên cạnh khẽ “ô” một tiếng, nói: "Vị Tiết thiếu gia kia... Các ngươi quen hả?" 

Hai thí sinh “ừ” đại một tiếng. Việc nghe ngóng chuyện cũ về Huỳnh Sa Đạo có vẻ không ổn, không nên kể lại cho người khác. Tất cả mọi người đều là người đọc sách, chắc biết thế nào là nghe tiếng hiểu ý, sẽ không tiếp tục hỏi nữa nhỉ. 

Nhưng người này hình như không phải người đọc sách, nghe vậy thì “à” một tiếng. 

"Các ngươi quen nhau như thế nào vậy?" Hắn thò người sang, hỏi, vừa tò mò vừa kinh ngạc. 

Nghe ra thì có vẻ hắn cũng quen biết? hai thí sinh nhìn qua, hỏi lại. 

Thí sinh kia nói: "Tiết Thanh phủ Trường An ấy hả, thần đồng thơ từ, sao lại không biết." 

Thần đồng thơ từ? Hai thí sinh rất ngạc nhiên, nói: "Thơ từ? Không phải xạ khoa hả?" 

Thí sinh kia đáp: "Xạ khoa gì cơ! Đó là Tiết Thanh mà! Một bài thơ tặng mạng của đại thái giám Liêu Thừa nhé, Thủy điệu ca đầu, Minh nguyệt kỷ thời hữu, Xuân giang hoa nguyệt dạ... Ở nơi xa xôi như bọn ta, đám tỷ muội thanh lâu vẫn còn đang hát kia kìa." 

Hai thí sinh này có nghe tới chuyện về Liêu Thừa nhưng vì tránh đời tu thân dưỡng tính nên không hỏi nhiều, chỉ biết chuyện mà không nhớ kỹ là ai, lúc này không khỏi kinh ngạc. Thiếu niên kia ư? Tao nhã, khiêm tốn, tiến thoái lễ độ, lại có vẻ gầy yếu nhưng làm ra được chuyện như vậy? Bọn họ không khỏi đứng lên, nhìn phía Tiết Thanh... Có cần sang đó làm quen thêm chút nữa? Ngay đúng lúc này đại điện xôn xao. 

"Đến rồi! Đến rồi!" 

Những tiếng kêu nho nhỏ ong ong vang lên. Tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa điện. 

Ai đến? Hai thí sinh kia cũng nhìn theo. Một đám thí sinh rảo bước tiến vào. Áo bào thuần một màu trắng, đeo thắt lưng có điểm xuyết châu báu, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ dưới ánh đèn của đại điện, làm cho mọi người chưa thể thấy rõ khuôn mặt bọn họ. 

Đây là... người Tây Lương. 

Mọi người không còn lạ gì kiểu trang phục này. Tiếng ong ong biến mất. Đại điện trở nên yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về bọn họ, mang theo vẻ tìm tòi, ngạc nhiên, tò mò... Lúc này người ngồi trong đại điện không chỉ có thí sinh Đại Chu, mà còn có không ít thí sinh các nước khác nhưng không khiến mọi người xôn xao như vậy. Không phải do trang phục của bọn họ bình thường thì cũng do thái tử của bọn họ không tới tham gia dự thi. 

Nghe đồn là vì thái tử Tây Lương mà lần thi quân tử này được tổ chức. 

Thái tử Tây Lương cũng ở trong đó à? Chắc là không phải... Dù sao đó chính là thái tử... Hắn mà vào Đại Chu, sẽ được tiếp đón như Tây Lương vương nên hẳn là sẽ xuất hiện cùng đám quan viên Quốc Tử Giám hoặc là không xuất hiện. 

Ánh sáng lóa mắt không còn, mọi người mới nhìn rõ được đám người Tây Lương này. Bọn họ đều là những thiếu niên tuổi chừng mười bảy, mười tám, mặc thuần một sắc trắng, dung mạo tuấn tú. Mà tên thiếu niên dẫn đầu thì càng thêm chói mắt, hệt như một khối ngọc trắng, đôi mắt thì đen bóng như ngọc lưu ly... Thật là đẹp. Người ngồi đây tuy đều là nam nhưng không ít người trong lòng khen ngợi. 

Có lẽ là quá đẹp nên có tiếng hô đầy thất thố vang lên. 

"A!" 

Không phải một mà tận hai tiếng. Khiến mọi người nháo nhào tìm xem ai vừa kêu. Hình như ở một phía có người đứng dậy nhưng lại không làm gì, mà các tiếng kêu tiếng hô vẫn vang lên. 

"À! Là bọn họ! 

"Bọn chúng kìa! Hừ!" 

Tiếng hô mang đầy phẫn nộ. Tầm mắt lại chuyển sang hết bên kia, nhìn mấy người trẻ tuổi đứng lên, phẫn nộ trừng đám thí sinh Tây Lương đang bước tới... Bởi vì thí sinh Tây Lương đẹp quá nên phẫn nộ à? 

Đương nhiên không phải... Những tiếng xì xào vang lên trong đại điện. 

"Là phủ Khai Dương..." 

"À à! Bọn họ bị người Tây Lương đuổi ra khỏi khách sạn..." 

"Vốn là ở chung nhưng người Tây Lương muốn độc chiếm..." 

"Vì gấp gáp quá nên tìm cho bọn họ cái chỗ vừa hẻo lánh vừa chưa làm xong... Đáng thương." 

Ánh mắt trong điện trở nên phức tạp. Có vui sướng khi kẻ khác gặp họa, có thương hại... Lần này thí sinh phủ Khai Dương xui xẻo. Nhưng nếu là mình, cũng sẽ bị đuổi ra ngoài... Thế là vì đặt mình vào hoàn cảnh người khác nên lại thấy phẫn nộ nhiều hơn. 

Vì thế mà không khí trong điện trở nên nặng trĩu, quái dị. Người Đại Chu hiếu khách nhưng sẽ không thích cái kiểu khách không lễ phép. 

Đối với sự biến hóa trong điện, đám thí sinh Tây Lương như không phát hiện. Bọn họ vẫn phong thái như trước, thậm chí còn mỉm cười với đám thí sinh phủ Khai Dương còn đang trợn mắt bên kia. 

Đây là khiêu khích! Mấy tên thí sinh phủ Khai Dương càng thêm tức giận, nhưng một thí sinh lớn tuổi nhanh chóng can ngắn. Đám người hầu trong đại điện cũng tới, khẽ trấn an... Chẳng lẽ có thể ồn ào xung đột ở nơi này? Đây là điều tuyệt đối không được. Đám thí sinh phủ Khai Đương đành phải ngồi xuống. 

Đám thí sinh Tây Lương đã không còn nhìn bọn họ, hoặc nhìn về phía trước, hoặc quan sát những thí sinh hai bên. 

"Bọn ta ngồi ở chỗ nào nhỉ?" Tên thiếu niên dẫn đầu hỏi một thí sinh bên cạnh, vẻ mặt vui vẻ. 

Thí sinh bị hỏi kia có vẻ không tự nhiên, né tránh tầm mắt nhưng vẫn giơ tay chỉ tới một phía. 

"Đa tạ huynh đài!" Thiếu niên Tây Lương chắp tay, dáng vẻ không khác những học sinh xung quanh là bao, nếu như không có bộ y phục đầy khoa trương trên người. 

Đám thí sinh Tây Lương nhanh chóng ngồi vào chỗ. Tiếng nghị luận vẫn còn tiếp tục vang lên trong đại điện. Đám thiếu niên phủ Trường An cũng không ngoại lệ, tụ tập lại một chỗ nói gì đó với nhau. 

Bàng An cảm thấy bàn tay đặt trên vai được rút lại, sức nặng đè lên người cũng biến mất. Hắn gọi một tiếng Thanh Tử thiếu gia: "Thì ra bọn chúng là người Tây Lương." Rất là phẫn nộ: "Thì ra là bọn họ! Không cho chúng ta ở dịch trạm, đến đây vẫn tiếp tục bắt nạt người khác." 

Tiếng "a" thứ nhất là hắn kêu nhưng nhanh chóng bị Tiết Thanh đè xuống, người cũng bị Tiết Thanh cản lại. 

"Những kẻ này thật quá đáng!" Bàng An nói: "Thanh Tử thiếu gia sao phải ngăn ta làm gì, phải để cho mọi người biết bọn họ ngang ngược hống hách như nào chứ." 

Tiết Thanh nhỏ giọng nói; "Có nghĩa lý gì ngoài việc khiến mọi người phẫn nộ ra. Ngươi xem, bọn họ dám tiếp tục đuổi thí sinh phủ Khai Dương ra, lại không hề cảm thấy sợ hãi áy náy, mà vẫn nghênh ngang, chứng tỏ bọn họ không hề để ý mấy thứ này. Một khi đã như vậy, không bằng dốc sức cho bọn họ hình phạt thật sự." 

Bàng An nói: "Hình phạt thật sự là gì?" 

Tiết Thanh nói: "Đương nhiên là đánh bại bọn họ với cái mà bọn họ để ý nhất..." Rồi vỗ vai Bàng An: "Bàng thiếu gia, đánh bại bọn họ trong kỳ thi quân tử này, đây mới là có ý nghĩa nhất." 

Nghe nói là vì thái tử Tây Lương nên mới tổ chức thi quân tử, nếu đánh bại người Tây Lương, quả thật là làm bọn họ nhận lấy nhục nhã. Nghe vậy, Bàng An gật đầu, nắm chặt nắm tay nhìn về nơi đám thư sinh Tây Lương đang ngồi, không nói gì thêm. 

Liễu Xuân Dương nhìn Tiết Thanh, như vậy mới có ý nghĩa? Vậy lúc đó hắn ra ngoài lúc nửa đêm là cái gì? 

Tiết Thanh nhìn thấy ánh mắt hắn, bước tới rồi ngồi xuống, nghiêng mặt tới gần, cười nói: "Là chuyện vô nghĩa nhưng khiến người ta vui vẻ." 

Đây thật là... Liễu Xuân Dương trợn tròn đôi mắt hạnh. 

Tiếng ong ong trong đại điện duy trì không lâu. Lại có người đi tới. Cả đại điện rơi vào yên lặng. Tất cả các thí sinh đều quay sang nhìn. Lần này người đi vào là một người đàn ông mặc quan phục, vẻ mặt uy nghiêm. 

Người của Quốc Tử Giám tới rồi. 

Không chỉ có Quốc Tử Giám, còn có một vị quan mặc hồng bào. Tuổi của hắn chừng hơn bốn mươi, mặt mỉm cười, tay ôm phía trước. Tư thế này trông chẳng hề hợp với quan phục màu đỏ mà hắn đang mặc, nhìn có vẻ buồn cười. Nhưng không ai cười, trái lại đều đứng dậy. 

Đây là Tống Nguyên Tống đại nhân. 

Tiết Thanh cũng đứng lên, hơi nghiêng người, nhìn qua khe hở giữa các thí sinh phía trước. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.