Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 53: Tiệc tan



Ăn được, là dấu hiệu của tuổi trẻ. 

Như những người đã có tuổi như bọn họ, vị giác và sự thèm ăn cũng giàm theo. Cho dù có bày món ngon trước mặt, bọn họ cũng không mấy hứng thú. Hàng ngày chỉ cần cháo loãng dưa muối, bọn họ đã thấy đủ. Người bên cạnh nghe Trần Thịnh nói, nhìn theo, vừa cảm thán lại nhíu mày. 

"Đây là thí sinh từ nơi nào vậy..." Hắn nói, trong lúc như thế này mà ăn uống như vậy có phải không được tốt cho lắm? 

Trần Thịnh lại nở nụ cười, nói: "Có thể ăn mới là thiếu niên." Dường như lặp lại lời ban nãy, nhưng ý tứ thì hoàn toàn khác đi. 

Ở nơi như thế này, có thể không thèm nghĩ nhiều, ta thích ăn gì thì ta ăn cái đó, chính là thiếu niên không biết sợ là gì. Đây không phải là thứ mà người già hâm mộ sao. Người nọ cười, không nói gì nữa, nhấc chén rượu lên cụng với Trần Thịnh, nói: "Trần tướng gia, xem ra lần này có không ít người tài giỏi tỏa sáng đây." 

Quân tử lục nghệ khác với khoa cử đọc sách, nhất là cầm kỳ thi họa, nhiều khi phải dựa vào thiên phú. Người có loại thiên phú ấy thường kiêu ngạo, khó tuân phục kẻ khác. Như vậy xem ra vị thiếu niên đang ăn uống thả phanh này không có gì là không ổn, có khi lại là một vị kỳ tài. 

Trần Thịnh cười nói: "Sáng hay không sáng cũng chẳng sao, chỉ là không phù hợp với việc theo thái tử đọc sách." 

Cuộc thi quân tử này được tổ chức là vì nguyện vọng muốn được tham gia khoa cử của Đại Chu của thái tử Tây Lương nhưng nếu để thái tử Tây Lương nổi bật trong kỳ thi, vượt mặt tất cả đám học sinh Đại Chu như vậy thì thật mất mặt. 

"Đại Chu ta rộng lớn, có rất nhiều nhân tài, tướng gia không phải lo." Người kia nói. Bên này, hai người nói chuyện. Phía bên kia, tiếng hoan hô vang lên trong điện. Ra là Tống Nguyên tự mình xuống nói cười với vài thí sinh, hòa ái thân thiện và còn nhiệt tình nữa. Bầu không khí trong điện cũng thay đổi theo. 

"Tống đại nhân thật oai phong!" Người nọ khẽ nói mắt nhìn Trần Thịnh... Đây chính là tướng gia, tuy bị Vương Liệt Dương áp chế mà bỏ quyền nhưng đối ngoại, đây vẫn là cố mệnh đại thần. Tống Nguyên chỉ khách khí vài câu rồi quẳng ông ta một bên, không thèm để ý tới, bản thân thì nghiễm nhiên một mình làm chủ. 

Trần Thịnh nói: "Tống đại nhân luôn oai phong." Cười, ngừng nói, giơ chén rượu lên uống. 

Tiết Thanh giơ chén rượu, nhìn phía bên kia, tay áo giơ cao vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt nàng, tầm mắt nàng đảo qua phía trên đài... Là ai vừa nhìn nàng? 

Nàng không thấy ngạc nhiên khi có người nhìn nàng nên chẳng cố gắng che giấu bản thân. Có giấu cũng không được. Chỉ là tò mò, lúc này trên đài, ngoài Thanh Hà tiên sinh ra, vị nào là người một nhà? Hay là mấy vị liền? Bọn họ có tìm cơ hội gặp mình không? Hay là núp ở phía sau, nhìn nàng thi qua kỳ thi quân tử rồi phất tay áo rời đi, không mang theo bất cứ đám mây màu nào... Miên man suy nghĩ, tầm mắt vẫn nhìn trong điện, thấy Tống Nguyên kết thúc việc nói chuyện với các thí sinh, đám thí sinh đặt rượu xuống. 

"Mọi người không phải căng thẳng như vậy... Nào, mau nếm thử đồ ăn đi." Tống Nguyên chỉ vào kỷ án, nói: "Đây chính là các món ăn do các đầu bếp nổi tiếng được mời từ khắp nơi đến làm ra, tiêu chuẩn giống tiệc ban thưởng cho các vị trạng nguyên, tiến sĩ sau khi thi đình xong. Mọi người cứ ăn uống thoải mái, tương lai cũng có thể kể cho người ta là mình từng được ăn yến tiệc cho tiến sĩ rồi, chỉ điều này thôi đã hơn xa rất nhiều người." 

Đám thí sinh cười rộ lên. Cách Tống Nguyên nói chuyện chẳng giống một vị quan hồng bào chút nào. Đương nhiên không ai thật sự không coi hắn là quan to hồng bào, vì vậy đều vâng dạ rồi ngồi xuống. Kẻ cười nói, kẻ bốc phét, hoặc thản nhiên cầm đũa ăn. Bầu không khí trong điện trở nên náo nhiệt và thoải mái... 

Tiết Thanh cũng ăn, trông rất văn nhã. Bên kia, Trương Song Đồng thì ngấu nghiến mà nuốt. 

Bàng An thấy vậy, nhịn không được nhắc nhở: "Nhìn Thanh Tử thiếu gia kìa..." 

Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới Thanh Tử thiếu gia, Trương Song Đồng còn ăn ngấu nghiến hơn, nói với vẻ đau đớn: "Ta rất văn nhã, Tam Lang chỉ là giả vờ văn nhã mà thôi." 

Tuy không hiểu nhưng Bàng An cảm thấy khá buồn cười, thế là cười ha ha. Có lẽ không khí bên này rất thoải mái, Tống Nguyên, tuy đã về vị trí và ngồi xuống, chợt liếc qua, cười, giơ tay chỉ vào bọn họ, nói: "Đúng rồi, cứ như vị thiếu gia kia kìa, ăn từng miếng thịt to, nốc từng ngụm rượu đầy." 

Các tầm mắt trong điện lập tức đổ dồn về nơi này. Trương Song Đồng đang giơ hai tay xé lấy một cái chân ngỗng, bị nhìn như vậy, người đơ ra. Bàng An rụt đầu, không nói câu gì, còn dịch kỷ án của mình ra, muốn cách Trương Song Đồng xa xa một chút. Liễu Xuân Dương cũng giả vờ nhấc rượu lên uống để dùng tay áo che mặt. 

Vẻ cứng ngắc này chỉ diễn ra trong giây lát, ngay sau đó Trương Song Đồng xé chân ngỗng ra, cắn một miếng to rồi bưng chén rượu ngửa đầu uống cạn sạch, rồi giơ chén rượu rỗng lên, cất cao giọng nói: "Cắn từng miếng thịt to nốc từng chén rượu đầy, chúng ta làm như thế." Giọng hắn trong trẻo vang vọng, ngữ điệu uyển chuyển, rất là dễ nghe. 

Tống Nguyên cười to, vỗ tay. Đám thí sính cũng cười rộ theo. Không ít người học dáng vẻ của Trương Song Đồng, xé thịt giơ chén rượu. 

"Đây là cái mà sách nói là cuồng sinh không gò bó à?" 

"Kẻ ngông cuồng..." 

"Thánh nhân Khổng Tử cũng sợ loại người đó hả?" 

"Thì ra người đọc sách không bắt buộc phải văn nhã." 

Cũng có thí sinh nước láng giềng bàn tán, đều kích động xé thịt uống rượu. Trong đại điện, tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên. Mọi người tự ăn uống, không ai chú ý tới Trương Song Đồng nữa. 

Trương Song Đồng ngồi bịch xuống. Bên cạnh, Tiết Thanh giơ ngón tay cái lên, nói: "Đây mới là văn nhã!" 

Trương Song Đồng trừng nàng một cái, lại thò tay xé thịt ngỗng. Tiết Thanh cười hì hì nhìn, theo khóe mắt phát hiện có ánh mắt nhìn sang, là Tống Nguyên đang ngồi trên đài, mặt hắn còn mang theo nụ cười hòa ái và hào sảng. Tầm mắt hắn trượt qua người Trương Song Đồng, như vô tình dừng trên người Tiết Thanh. Tiết Thanh đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm nhau... Tiết Thanh có vẻ không được tự nhiên giơ chén rượu lên. Tống Nguyên cười càng thêm tươi, giơ tay. 

"Uống rượu, uống rượu!" Hắn hài lòng gật đầu, hô lên, lại đảo mắt nhìn đám thí sinh ngồi trong điện, rồi thấp giọng cười nói với đám quan viên bên cạnh. 

Các thí sinh hoặc là tự mình uống rượu, hoặc là bắt chuyện với thí sinh xung quanh. Nhạc sĩ bắt đầu khảy đàn, tiếng đàn sáo xen lẫn với tiếng cười, tiếng nói. 

Trương Song Đồng ăn một mạch nửa con ngỗng, mới thở ra một hơi, nói: "Cuối cùng cũng có thể thoải mái ăn cơm." Đang định tiếp tục ăn, một văn lại đứng ra, thông báo yến tiệc đêm nay đã kết thúc. 

"Hôm nay các thí sinh vui vẻ ăn tiệc, ngày mai hãy chăm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi, đạt được thành tích tốt." 

Các giám khảo cũng đứng lên, có người mặt nghiêm túc, có người thì mỉm cười, nói: "Chúng ta sẽ đợi các vị." 

Đám thí sinh trong điện vội đặt rượu, đặt đũa xuống rồi đứng lên. Đám người Trương Song Đồng, Tiết Thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ, đồng loạt thi lễ với các vị giám khảo trên đài. Theo sự chỉ dẫn của văn lại chờ sẵn một bên, các thí sinh lần lượt ra khỏi đại điện. 

Trương Song Đồng nhìn cả một bàn thức ăn gần như chưa hề động đũa, thở dài một tiếng, nói: "Thế mà đã kết thúc rồi..." 

Tiết Thanh cũng nói: "Đúng vậy, kết thúc rồi." Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, cũng không có ai tiếp cận nàng. Nhưng cũng không có gì bất ngờ, dù sao không khiến người ta chú ý mới là an toàn nhất... Hơn nữa nàng tin rằng người muốn gặp nàng đã gặp được rồi. Còn bản thân nàng thì không muốn gặp bọn họ, không gặp là tốt nhất... Thí sinh phía trước đã đi ra ngoài, Tiết Thanh vỗ vỗ Trương Song Đồng, cười nói: "Đi thôi, đi thôi!" 

Đám thí sinh phủ Trường An đi ra đại điện. Bên ngoài đèn đuốc vẫn sáng trưng. Đám thí sinh tập hợp mà đi, rất có trật tự. So với lúc vào, thiếu vài phần gò bó, thêm vài phần thoải mái. Tiếng cười nói cũng nhiều hơn. Hành lang trở nên ồn ào. 

Trương Song Đồng lặng lẽ phất tay áo, nói: "Về rồi chúng ta phải đi chén một bữa mới được... Ta mời." Rồi quay đầu nhìn Tiết Thanh: "Tam Lang, ngươi không cần đi nữa, ngươi chả ăn no rồi còn gì." 

Tiết Thanh cười ha ha, chợt phía sau vang lên một tiếng kêu. 

"Thí sinh phủ Trường An, các ngươi rơi đồ này." 

Rơi đồ? Đám người Tiết Thanh quay đầu nhìn, phía sau đèn đuốc sáng trưng, bóng người đan xen. 

"Rơi gì vậy?" Mấy vị thí sinh lớn tuổi vội hỏi, rồi quay người đi ngược dòng người. Các thí sinh đằng sau đều nhường đường, khiến thí sinh phủ Trường An đi ngược chiều rất là nổi bật. 

Nhưng không có tiếng nói nào vang lên, cũng không thấy quan nha cử người tới đón. Chỉ có cấm quân đứng nghiêm trang, cùng những thí sinh vừa đi ra khỏi điện. Những thí sinh ấy đang nhìn bọn họ, dưới ánh đèn, châu ngọc trên đai lưng lóe sáng. 

Tiết Thanh dừng chân, thí sinh Tây Lương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.