Mang theo cả giấc mộng trở thành một vị tiên sinh dạy học, còn cả quãng thời gian thoải mái với đám thiếu niên kia, những người đó, những chuyện kia… quay cuồng trước mắt. Tiết mẫu, Thiền Y, Noãn Noãn, Trương Liên Đường, Tứ Hạt tiên sinh… lần lượt vụt qua.
Trời ạ!
Tiết Thanh ngoi đầu lên, bồng bền lên xuống theo dòng nước, thở một hơi. Chuyện gì thế này không biết. Đã qua tận nửa năm mà chuyện giờ mới bắt đầu. Trước kia đều là một giấc mộng. Thật quá bắt nạt người ta.
Nước sông chồm lên, Tiết Thanh biến mất theo dòng nước. Nàng ngừng thở chìm xuống, ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài. Bên tai chỉ có tiếng nước ùng ục. Cùng lúc đó nàng giơ tay xé áo bào. Trường sam màu xanh lập tức bị xé ra, như cỏ múa may.
Nàng biết phàm là kẻ xuyên việt đều có thân phận khác biệt nhưng không ngờ lại khác biệt tới mức này. Dù là công chúa hay hoàng tử cũng không sao cả nhưng đây lại là một vị công chúa đang gánh vác mối thù sâu nặng, giống như bản thân nàng, ông và ba mẹ bị kẻ thù giết hại… Đây là vận mệnh ư?
Tiết Thanh lại nổi lên trên mặt nước, lắc đầu thật mạnh, tóc tản ra xung quanh.
Không, mệnh của nàng là mệnh của nàng, còn mệnh của công chúa Bảo Chương thì là của nàng ta. Không phải là một. Chỉ có thể nói rằng kẻ bất hạnh trên thế giới này không chỉ có nàng nhưng không liên quan gì tới nàng.
Bảo Chương đế cơ thật sự đã chết rồi. Nàng chỉ là một kẻ xuyên việt vô tội. Cái chuyện trục xuất gian nịnh, lập lại trật tự này nàng không làm được.
Đi thôi! Tuy chung sống vui vẻ với nhau nhưng không phải là không thể bỏ rơi những người đó. Nàng vốn là người vô tình.
Tiết Thanh giơ tay vuốt nước trên mặt, tay kia thì vung gậy trúc đập vào tảng đá bên sông. Gậy vỡ, để lộ ra một cây gậy sắt toát ra hàn quang dưới ánh mặt trời.
Tiết Thanh nắm gậy sắt, lại chìm vào trong nước. Nàng cắm gậy bên hông, kéo ngoại bào xuống. Hiện nàng chỉ mặc một chiếc tiểu khố tiểu sam, thò tay vào trong, kéo ra lớp vải buộc ngực.
Nước sông khá mạnh. Chờ đám người của Giới Viên tới tìm, nàng đã trôi đi rất xa rồi. Sau đó đám người Tiết mẫu lại tìm kiếm, đủ thời gian cho nàng thay đổi thân phận mà đi. Mấy ngày sau bọn họ sẽ tìm được y phục tơi tả trong dòng nước, cùng chiếc trượng trúc đã vỡ nhưng lại không tìm thấy thiếu niên Tiết Thanh. Còn thế gian sẽ xuất hiện thêm một thiếu nữ Tiết Thanh, sống ở nơi khác.
Tiết Thanh lại trồi lên mặt nước, hộc ra một hơi như muốn đẩy ra hết khí đục trong lòng, coi như là từ giờ mới bắt đầu.
Rơi xuống nước, cởi y phục, đánh gãy trượng trúc. Những việc này xảy ra rất nhanh, được hoàn thành trong mấy lần Tiết Thanh ngoi lên. Nếu lúc này có người nhìn thấy, sẽ chỉ thấy một kẻ rơi xuống nước đang cố giãy giụa… “Cứu với”. Tiết Thanh nhịn không được mà giơ tay lên vùng vẫy, muốn hô to.
“Cứu người kìa! Người đâu, mau tới đây!”
Phía sau bỗng có người hô lên.
Người? Sao lại có người? Còn có tiếng kêu!
Tiết Thanh quay đầu nhìn, thì thấy ngay tại nơi mình rơi xuống, một thiếu niên đứng trên núi đá. Nước sông đẩy nàng nhanh chóng đi xa, không rõ khuôn mặt nhưng Tiết Thanh có thể nhận ra đó là ai, Quách Tử An.
Quách Tử An? Sao hắn lại ở đây? Tiết Thanh bị nước sông nhấn chìm xuống, tầm mắt bị chặn. Khi nàng nổi lên, Quách Tử An đã biến mất. Biến mất… không thể nào. Tiết Thanh nhìn về phía sau, quả nhiên thấy có người ở trên sông.
Thiếu niên Quách Tử An vùng vẫy hai tay.
“Ta đến đây! Đừng sợ!”
“Cứu mạng!”
Vừa hô vừa bơi tới phía bên này.
Trời ơi! Tiết Thanh hít sâu một hơi rồi chìm vào trong nước, vung tay như cá bơi đi. Tới khi ngoi đầu lên nhìn, quả nhiên không thấy Quách Tử An. Không đúng! Sao có thể nhanh như vậy được, chẳng lẽ tên nhóc này… Tiết Thanh vội quay ra sau nhìn, trong dòng nước chảy xiết, một kẻ đột nhiên ngoi lên, vung tay tán loạn, rồi chìm vào trong nước. Đây là không biết bơi! Tiết Thanh trợn mắt, há hốc mồm.
Đã không biết bơi ngươi còn nhảy xuống nước làm gì? Thêm phiền!
Tiết Thanh nhìn phía trước. Dòng nước chảy xiết, chỗ chảy vào sông Vị Thủy, mặt sông khá rộng. Nàng bơi tiếp thì sẽ như cá vào biển rộng, từ nay tự do giữa đất trời. Nhưng Quách Tử An sẽ… Việc Quách Tử An rơi xuống nước mà chết sẽ càng chứng minh nàng chết là việc ngoài ý muốn. Nàng là sát thủ, không phải kẻ tốt lành gì. Tay nàng đã dính đầy máu và mạng người, thêm một mạng nữa thì có làm sao?
Nào có ai trả tiền! Tiết Thanh ngửa đầu, hô to một câu, rồi quay người ra sức bơi ngược dòng. Quách Tử An đã biến mất khỏi tầm mắt. Tiết Thanh chui vào trong nước tìm kiếm. May nước chảy xiết nên Quách Tử An bị đẩy tới bên này.
Sắc mặt thiếu niên tái mét, thần trí bắt đầu mơ hồ nhưng tay chân vẫn vùng vẫy trong vô thức. Tiết Thanh túm lấy hắn. Có lẽ là chạm tới người, Quách Tử An bỗng giãy giụa, ôm chặt lấy cánh tay Tiết Thanh, mắt trừng to, miệng ộc ộc ra bong bóng. “Tiết Thanh, ta cứu ngươi, ta tới cứu ngươi, đừng sợ…” Tiết Thanh nhìn khẩu hình hắn, thở dài một hơi, rồi đỡ hắn trồi lên mặt nước.
Rào một tiếng, bơi qua dòng nước mới vào được bờ. Tiết Thanh đẩy Quách Tử An lên bờ. Tuy đã hơi sức cùng lực kiệt nhưng nhảy vào nước lần nữa có lẽ không thành vấn đề.
Quách Tử An ghé vào tảng đá ho khan, xong vội xoay người nhào tới, quấn chặt lấy Tiết Thanh, vốn còn đang ở trong nước, như bạch tuộc.
Tiết Thanh không kịp chuẩn bị thì bị hắn ôm chặt, không thể động đậy. Dạo gần đây tên nhóc này tập võ nên sức lực tiến bộ không ít.
“Ngươi buông ta ra chính là cứu ta rồi!” Nàng bất đắc dĩ nói.
Thần trí Quách Tử An còn đang hỗn loạn nên không nghe được lời này. Tiết Thanh đang nghĩ xem có nên đánh ngất hắn, nếu không mình mà xuống nước thì thiếu niên này sẽ nhảy theo mất. Mà dù có đánh ngất thì cũng không dám cam đoan hắn tỉnh rồi có không nhảy nữa không. Đôi khi khó mà đoán được trẻ con sẽ làm gì.
Thôi! Nàng kéo cả Quách Tử An bổ nhào lên bờ. Đồng thời đẩy Quách Tử An ra, xoay người nằm một bên, thở hổn hển nhìn bầu trời. Trời cao… trời cao… Nàng chợt nhớ tới mình từng nghe một bài hát, rồi cũng hát ra tiếng.
“Trời cao, người bắt lỗi, khám xét hiền đức thật vô ích…”
Hơi thở không đều, ngâm nga một câu xong lại khiến bản thân buồn cười, càng cười lại càng muốn cười, vì vậy vừa thở hồng hộc, vừa cười to.
Bên kia, Quách Tử An vẫn còn kinh hãi, bị sặc nước nên liên tục ho khan, tay chân nhũn ra, không dậy được, cứ hô lên không ngừng: “Tiết Thanh, Tiết Thanh, ngươi không sao chứ?” Thần trí dần phục hồi.
Tiết Thanh mệt mỏi đáp: “Không sao, có thể bị sao được chứ, không chết nổi.”
Quách Tử An xẵng giọng: “Ngươi, ngươi đừng sợ, không sao, không sao đâu.”
Tiết Thanh ừ một tiếng: “Ta cảm ơn nhé.”
Quách Tử An giờ mới thở hẳn hoi, ra sức đỡ người dậy, nhìn qua rồi nói: “Ngươi đừng sợ, ta đi tìm đại phu… A!” Một tiếng kêu sợ hãi phát ra, rồi im bặt.
Trên tảng đá bên cạnh, một người với mái tóc đen như mực buông xuống. Y phục mỏng manh dán chặt vào người. Cổ cao, da trắng nõn. Lộ ra nửa bầu ngực, eo nhỏ như liễu. Dưới ánh mặt trời đẹp đẽ khiến người ta say mê.
Quách Tử An ngã vật ra sau, la lên: “Ngươi, ngươi, ngươi là ai…”
Tiết Thanh giơ tay gối sau gáy, liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tiểu công tử ơi, ta chính là hà bá của Vị Thủy, không biết công tử có muốn thết đãi ta?”