Rạp được đựng trên hai bên đường trong quan nha, sắp xếp cả ghế dựa để thí sinh nghỉ ngơi chờ tới lượt thi. Nhưng so với hôm qua, thí sinh nghỉ ngơi ở đây hôm nay có vẻ không nhiều lắm. Nhiều người đã tới chính điện nhìn vào trong. Bên trong, tiếng đàn tranh truyền ra, cùng với tiếng ngâm hát trầm trầm... Như có men say.
"Đây là Túy Ngư Xướng Vãn." Trương Song Đồng thấp giọng nói bên tai Tiết Thanh: "Hắn còn hát Túy Ca, lần này cầm ca đủ cả..."
Tuy giọng rất nhỏ nhưng vẫn có người trừng mắt: "Đừng có làm ồn, khúc hay là phải chăm chú mà nghe."
Trương Song Đồng cũng trừng mắt: "Lát nữa ta lên biểu diễn sẽ cho các ngươi nghe thế nào là khúc hay."
Văn lại đứng bên cửa nhìn sang, mang theo vẻ cảnh cáo. Lần thi nhạc khoa này tuy cho đứng xem nhưng cấm gây ồn ào, để tránh ánh hưởng tới thí sinh phát huy tài năng và các vị giám khảo thưởng thức cho điểm.
Trương Song Đồng bĩu môi, quay người đi ra từ trước cửa. Tiết Thanh thấy vậy, vội đuổi theo.
"Không nghe nữa, xoay qua xoay lại cũng chỉ mấy thứ này." Trương Song Đồng nói.
Tiết Thanh nói: "Trận kế tiếp là đến lượt ngươi rồi, đi nghỉ một chút đi."
Hai người trở về rạp, tới chỗ nghỉ ngơi của thí sinh phủ Trường An. Hôm nay tuy tất cả thí sinh phủ Trường An đều đến nhưng không phải ai cũng tham gia. Hơn nữa không chia châu phủ để bốc thăm nữa, mà là cá nhân... Hôm nay kể cả người cùng châu phủ cũng là đối thủ.
Lần thi này chia là ca, vũ, nhạc khí, kỳ nghệ, hơn nữa có thể tham gia tất cả các hạng mục. Bàng An chỉ tham gia kỳ nghệ nhưng vẻ mặt không chút thoải mái.
"Không ngờ cái tên thái tử Tây Lương kia lại giỏi như vậy..." Hắn thở dài: "Đây không phải ngày một ngày hai mà làm được."
Nghĩ tới cảnh Tác Thịnh Huyền lên sân khấu, vẫn đẹp đẽ khó nén như trước... Thiếu niên mặc áo bào trắng ấy đánh đàn lưu loát, giọng hát đẹp đẽ, dáng múa cổ xưa. Thứ hắn thi là lục nhạc... Vẫn là cổ Chu. Mà hệt như hôm qua, thí sinh Tây Lương đều tham gia, mà đều biểu diễn lục nhạc cổ Chu... Làm người ta lại khiếp sợ.
"Tuy người Tây Lương giỏi về ca múa, gặp may, nhưng có thể biểu diễn điêu luyện tới mức ấy, có thể thấy là đã bỏ bao nhiêu công sức. Trận này không có mấy người diễn lục nhạc cả." Bàng An nói, vẻ mặt kính nể: "Ta không bằng."
Trương Song Đồng phất tay áo ngồi xuống, nói: "Ta không phủ nhận hắn là rất giỏi. Nhưng vẫn như câu mà Tam Lang nói, hắn làm tốt chưa chắc người khác sẽ không làm tốt." Rồi quơ quơ cây sáo và cây quạt trong tay mình: "Chốc nữa ta sẽ vừa cầm ca, vừa thổi sáo, múa quạt... Tất nhiên sẽ được điểm cao!"
Bùi Yên Tử ở bên cạnh nghiêng đầu tới nói: "Điểm cao mấy thì cuối cùng ngươi cũng không đứng được đầu bảng, qua cửa là được, sao phải tranh giành mấy thứ này."
Bàng An cười ha ha. Trương Song Đồng hứ một tiếng với Bùi Yên Tử. Bùi Yên Tử không thèm để ý hắn, thấy Tiết Thanh ngồi không nói, mắt nhìn về một phía...
Tiết Thanh gật đầu. Bùi Yên Tử lập tức đưa chén trà qua. Tiết Thanh buông thõng tay bên hông, không hề cử động mà khom người tới, khẽ ngửa đầu cắn chén trà trong tay Bùi Yên Tử.
Trương Song Đồng nhìn thấy, kêu một tiếng "hả": "Tạp kỹ chắc cũng được coi là nhạc khoa ấy, ngươi thử một lần xem Tam Lang."
Bàng An lại cười ha ha. Bên này vừa cười, bên phía đại điện vang lên tiếng xôn xao.
"Mau lên, mau lên!"
"Gọi đại phu... đại phu..."
Đám thí sinh dưới rạp đều nhìn sang, thấy vài sai dịch đang mang một thí sinh bước nhanh trên hành lang. Thí sinh kia mắt nhắm nghiền, mặt trắng như tuyết, vạt áo trước người loang lổ máu... Xảy ra chuyện gì vậy? Đám thí sinh xôn xao.
"Là thí sinh Bộc Dương... Đàn một khúc cổ, hình như là quá tập trung tinh thần nên hộc máu..." Thí sinh đứng ngoài điện xem chạy tới giải thích.
Đám thí sinh dưới rạp đều cười.
"Đàn cái gì chứ... Đến mức như vậy, là đang thương tiếc vong thê à?"
"Cái kiểu kích trống mắng Tào đây mà..."
Cười thì cười nhưng mọi người đều thông cảm. Nhạc vốn là dùng để biểu lộ tình cảm, chí tình tới thật là chuyện bình thường. Làm cho người nghe rơi lệ, đương nhiên cũng khiến mình tổn hao tinh thần.
Trương Song Đồng giơ tay chỉ vào thí sinh bị khiêng đi nói: "Đây mới là liều mạng."
Tiết Thanh nói: "Kiểu đó... thật khiến người ta kính nể." Thả chén trà ngậm cắn trong miệng vào tay Bùi Yên Tử: "Ta cũng muốn liều mạng như vậy."
Bàng An kinh ngạc nói: "Thanh Tử thiếu gia, ngươi định liều mạng cái gì?"
Tiết Thanh nói: "Đương nhiên là đứng đầu bảng rồi!" Nói xong, lại hít vào mấy hơi thật sâu, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người: "Đừng quên là ta đã lập chí thi trạng nguyên..." Rồi nhìn Bùi Yên Tử: "Yên Tử thiếu gia, quan phủ cung cấp những loại nhạc cụ nào?"
Đây là đến hiện tại mới quyết tâm làm gì đó sao? Trương Song Đồng cười lớn, nói: "Được, rất kiêu ngạo!"
Tiết Thanh quả nhiên suy tư. Trương Song Đồng cười ha ha. Bên kia, lễ quan đứng trên hành lang, cất cao giọng hô: "Trận thứ năm, thí sinh vào thi."
Đám thí sinh trong rạp rối loạn một nùi. Các thí sinh bốc thăm trận thứ năm đứng lên, đi tới hành lang. Bên phía phủ Trường An, Bùi Yên Tử, Liễu Xuân Dương, Trương Song Đồng và mấy người nữa cùng ở trận này.
Thiếu niên nho nhỏ, thanh sam bay phấp phới, lúc đi ra rạp ánh nắng chiếu xuống, trong chớp mắt bỗng khiến người ta nhìn mà ngẩn ngơ... Trương Song Đồng lắc đâu: "Ta bị điên xừ nó rồi!" Nhấc chân đuổi theo. Sự lộn xộn phá tan khoảnh khắc đình trệ này. Mười mấy thí sinh đều tập trung trên hành lang, Tiết Thanh nằm trong số đó.
Liễu Xuân Dương thì dừng chân lại, không bước tiếp nữa.
"Xuân Dương thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Mau đi nhanh lên." Bàng An giục.
Liễu Xuân Dương nói: "Ta bỏ thi!"
Bàng An “ơ” một tiếng, bỏ thi? Nếu như không được thì từ đầu đừng có đi bốc thăm, sao giờ lại hối hận rồi?
Liễu Xuân Dương nói: "Yên Tử thiếu gia nói đúng, dù sao không cũng được đầu bảng, liều mạng cái gì." Dứt lời, hắn phẩy tay áo, chắp tay sau lưng, rồi đi tới phía khác của chính điện... Những ai tham gia thi thì đi tới trắc điện chờ thi, còn lại muốn xem thì tùy ý.
Bàng An nhìn Liễu Xuân Dương chắp tay bước đi, gãi đầu, nói: "Nào phải... Người như Yên Tử thiếu gia suy xét nên tranh đầu bảng hay không. Như Xuân Dương thiếu gia nhà ngươi á, phải nghĩ xem mình có trúng tuyển hay không chứ?"
...
"Ngươi muốn chọn trống?"
Lễ quan trong trắc điện khá kinh ngạc, hỏi.
Các thí sinh khác cũng nhìn sang, ai nấy đều kinh ngạc... Trống không phù hợp để độc tấu, càng đừng nói tới đệm cho ca múa... Nhìn thí sinh thiếu niên này mới mười ba, mười bốn tuổi, người gầy gò, đánh trống... Đây chắc là cam chịu, không cố gắng đây mà.
Lễ quan lắc đầu, lại cười: "Thú vị đấy! Tây Lương diễn cổ Chu nhạc, ngươi lại muốn dùng Tề cổ mà Tây Lương thường dùng."
Tiết Thanh như hơi bất an, hỏi: "Cái này chắc không vi phạm quy định phải không?"
Lễ quan nói: "Đương nhiên là không! Đại Chu ta tiếp nhận mọi nơi. Vừa khen cổ Chu nhạc của thí sinh Tây Lương, tất nhiên rất vui mừng khi thấy người Chu biểu diễn nhạc Tây Lương." Vung tay đem Tề cổ tới.
Tiết Thanh nhận lấy, thi lễ cảm ơn, rồi chậm rãi đi tới phía trước. Cửa trắc điện được mở ra, rèm cũng được kéo lên. Hai tên văn lại cất cao giọng.
"Trận thứ năm... Số bảy... Vào thi..."
Tiết Thanh ôm Tề cổ xuyên qua rèm, đi vào đại điện.
Năm vị giám khảo trong đại điện ngừng nói chuyện, nhìn qua, thấy thiếu niên đứng giữa sân thì hơi kinh ngạc, là trống à?
Tiết Thanh hành lễ với các vị giám khảo, rồi thuận thế khoanh chân ngồi xuống. Tề cổ được nâng trước ngực, giơ tay vỗ.
Đám thí sinh đứng xem ngoài điện hai mặt nhìn nhau, mặc kệ tiếng cảnh cáo của văn lại, xôn xao bàn tán.
"Đây là cái gì vậy?"
"Gõ chĩnh còn hay hơn là đánh trống..."
"Ô, là Tề cổ!"
Một đám thiếu niên mặc áo bào trắng quay đầu lại, trên khuôn mặt như ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tề cổ sao?" Tác Thịnh Huyền khẽ bóp cằm, mắt lóe sáng: "Thật là vinh hạnh!"
Mà bên kia, tiểu lại ôm tay đứng dựa vào cột như đang rất rảnh rỗi chợt đứng thẳng người, lắng tai nghe tiếng trống vang lên ở bên trong điện.
"Đây là..." Khẽ giọng thì thào, người cũng từ cây cột hành lang nhìn qua bên này, bóng cột che đi khuôn mặt hắn.
Tiếng trống trong điện trở nên dồn dập. Các giám khảo ngồi thẳng dậy, nhìn thiếu niên đứng lên, cắp trống cất bước. Bước chân tuy chậm chạp nhưng mỗi bước lại như mang theo khí thế của thiên quân vạn mã...
"Là khúc Lan Lăng Vương Nhập Trận!"
Ngoài điện, một thí sinh lớn tuổi thốt lên.
Như nghe được tiếng kêu này, thiếu niên trong điện giậm chân, quay người, chuyển vai, nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Dưới ánh sáng trong và ngoài điện giao thoa, cái nhìn kia đằng đằng sát khí. Sự ồn ào ngoài điện biến mất, mọi thứ lặng ngắt như tờ.