Khách sạn yên tĩnh trở lại. Bóng đêm ngoài khách sạn thì bị quấy loạn lên. Tiếng vó ngựa lộc cộc. Tiếng đèn đuốc hừng hực cháy.
Năm thi thể bị bày trên mặt đất. Đoàn Sơn cúi người, giơ tay cầm đầu của một thi thể lên... Ra là đầu đã bị cắt ra khỏi thân thể...
"Là hộ vệ của Tống đại nhân." Hắc Giáp vệ ở một bên nói.
Đoàn Sơn nhìn đầu, máu chưa chảy hết, vẫn rơi tí tách. Tay hắn vuốt ve cần cổ trên chiếc đầu bị chặt đứt, nói: "Đao này nhanh thật!"
Hắc Giáp vệ nói: "Binh khí ở đây!" Cạch, một vòng sắt bị ném xuống.
Đoàn Sơn giơ tay kia ra mơn trớn vòng sắt, sắc tới mức cứa vào ngón tay hắn, vài giọt máu nhỏ ra, hắn nói: "Đây là Phi toàn đao của Phan gia Bà Dương... Phan ngự sử năm đó... Ồ, Tống đại nhân không khiến bọn họ diệt tộc."
Hắc Giáp vệ cau mày, nói: "Ý ngài là đám hung đồ này không phải Ngũ Đố quân? Là kẻ thù của Tống đại nhân?"
Đoàn Sơn ném đầu người xuống, đứng dậy, giơ ngón tay chảy máu lên liếm qua, đi tới trước bốn thi thể hung đồ. Miếng vải đen che mặt đã bị lột ra. Bọn họ, không một ngoại lệ, vết thương trí mạng đều là cổ họng. Ba tên bị đâm thủng cổ, một tên bị đá gãy. Vẻ đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt, rất dữ tợn.
"Quý Trọng ra tay thật là nhanh, chuẩn, ác." Đoàn Sơn khen ngợi, rồi như thưởng thức cảnh trí đẹp tuyệt vời, lại trả lời câu hỏi của Hắc Giáp vệ: "Có tên Ngũ Đố quân nào ăn no rảnh rỗi tới ám sát Tống tiểu thư."
Hắc Giáp vệ nói: "Có thể dùng nàng ta để uy hiếp Tống đại nhân."
Vừa nói xong, một người chạy tới, báo: "Tống đại nhân đã trở về từ lăng hoàng hậu, đang náo loạn chỗ cửa thành đòi vào thành."
Hắc Giáp vệ nhìn Đoàn Sơn một cái, ánh mắt tỏ vẻ: "Thấy chưa, chắc chắn sẽ như vậy mà".
"Tống đại nhân làm vậy là quá nguy hiểm! Hung đồ còn ở trong thành, hoặc đang mai phục trên đường chính là để dẫn ngài ấy ra. Lăng hoàng hậu chính là nơi an toàn nhất..."
Đoàn Sơn nói: "Không thể nào! Tống tiểu thư gặp nạn, Tống đại nhân sao có thể mặc kệ... Chính là núi đao biển lửa, ông ta cũng sẽ nhảy vào."
Thủ lĩnh Hắc Giáp vệ đương nhiên cũng biết điều này, giơ tay nói: "Cho vào đi! Tăng số người bảo vệ Tống đại nhân và Tống tiểu thư lên." Nay việc bảo vệ tòa thành đã do Hắc Giáp vệ tiếp quản. Người vừa chạy tới lĩnh mệnh bước đi. Thủ lĩnh Hắc Giáp vệ nhìn Đoàn Sơn: "Ta vẫn cho rằng đây có thể là âm mưu của Ngũ Đố quân..."
Đoàn Sơn nói: "Đây không phải là hành vi của Ngũ Đố quân mà ta biết."
Hắc Giáp vệ cười nói: "Đoàn đại nhân, kẻ giết chết Phụ Tá Đắc Lực cũng không phải Ngũ Đố quân mà ngài biết mà."
Đoàn Sơn nhíu mày. Hắc Giáp vệ ngăn hắn lại, nói tiếp: "Mưu đồ khiến thành rối loạn, bọn họ sẽ nhân cơ hội gây chuyện." Rồi nói với đám thuộc hạ: "Nghiêm tra trong thành. Mặt khác, tăng thêm người bảo vệ quanh lăng hoàng hậu."
Thuộc hạ vâng vâng dạ dạ. Tiếng bước chân rầm rập mang theo ánh lửa lan đi khắp nơi. Nhưng khách sạn hay gia trạch trong Huỳnh Sa Đạo không bị đạp cửa xông vào, vẫn yên tĩnh. Chỉ có vô số bóng người đi lại trong thành, vượt nóc băng tường.
Từng bóng người đi vào trong một khách sạn, lặng lẽ không tiếng động.
Cửa sổ bị mở ra, người phụ nữ đang ôm con và hát ru trong căn phòng sáng đèn không hề phát hiện.
Bóng người đi lại trước cửa khách điếm, khách đang uống rượu ăn cơm cười đùa trong đại sảnh không hề hay biết.
Bóng người như bóng đêm lấp đầy thành Huỳnh Sa Đạo, nơi nào cũng có. Nhưng không phải là không gặp trở ngại. Ba bóng người mới vượt tường vào một khách sạn, thì nghênh đón hàn quang chém tới... Chờ đúng giờ khắc này. Kẻ có thể phát hiện bọn họ, lại còn tấn công, vô cùng có khả năng là hung đồ đang ẩn nấp.
Người vượt tường lập tức lăn người, tay cũng lấy binh khí ra. Choang, binh khí đụng vào nhau, tia lửa bắn bốn phía, cũng soi sáng vẻ mặt hai bên. Khiến khách sạn bị kinh động, càng lúc càng nhiều người.
"Dừng tay, đây là nơi ở của thái tử Tây Lương." Có người quát từ trên lầu.
Người biết chỗ ở của thái tử Tây Lương đều đã thoái lui, sai dịch cấm quân thành Huỳnh Sa Đạo đều làm như vậy. Nhưng người vượt tường nhảy vào không lui, cũng không cất binh khí trong tay đi.
"Hắc Giáp vệ tra án, không có lệnh không lui." Bọn họ nói.
Nghe được ba chữ Hắc Giáp vệ, người trên lầu nói với giọng điệu dịu đi nhiều: "Là Hắc Giáp vệ à, vậy các ngươi cứ tự nhiên."
Người tấn công cất binh khí, lui ra. Hắc Giáp vệ thế mới đi đến, người trên lầu nghĩ tới gì đó, lại nói: "Chính là không cần tra lầu bên kia."
Là vì đó là chỗ ở của thái tử Tây Lương?
Hắc Giáp vệ lạnh lùng nói: "Trong địa phận Đại Chu, không có chỗ nào là miễn tra xét."
Người trên lầu như nở nụ cười, nói: "Đại nhân hiểu lầm rồi..." Định giải thích nhưng lại dừng lại: "Vậy các vị cứ tự nhiên. Chỉ là các người đừng quấy nhiễu người ở trên lầu kia, cứ cho hắn là cần câu hoặc tảng đá đi, chỉ cần không coi là người, các ngươi làm gì cũng được."
Cần câu với tảng đá gì cơ? Hắc Giáp vệ không để ý, tản ra trong khách sạn. Quả nhiên không bị ai ngăn cản. Trong các phòng, có thiếu niên đã đi ngủ, có người mặc áo lót và cầm bút vẽ tranh, có hai ba người thì tập trung một phòng cười nói tiếng Tây Lương. Trong một gian phòng khác, trên chiếc giường tròn khảm đầy trân châu và trang sức, một thiếu niên tuấn tú thở vắn than dài, khuôn mặt u sầu. Đám tỳ nữ vờn quanh, kẻ xoa ngực người vỗ lưng, mớm nước rồi dâng trái cây hòng khiến hắn vui vẻ... Đám hộ vệ ẩn ngoài cửa nhìn đám Hắc Giáp vệ đi qua, không hề phản ứng.
Tra xét rất nhanh, chỉ còn lại một nơi. Ba tên Hắc Giáp vệ ngẩng đầu lên, nhìn về lầu các cao cao. Lầu này tối om, ánh đèn trong hành lang dường như cũng không thể với tới nó. Cả căn lầu như bị ngăn cách với ánh sáng. Bóng người tung bay lên trước, nhanh chóng tới trước cửa, cửa mở ra, trong phòng không một bóng người. Cửa sổ được mở toang, gió đêm thổi qua, dường như có thứ gì đó tung bay.
Hắc Giáp vệ chia nhau bao vây cửa sổ... Không có tiếng người hít thở. Bọn họ nhìn xuống phía dưới, trái phải nhưng không thấy thứ gì. Lại một làn gió kéo tới, dường như có thứ gì đó vung qua trên đầu. Mấy người giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Lọt vào tầm mắt là một góc áo choàng đen tuyền như nước đang gợn sóng. Chợt thấy một người được bọc trong áo choàng... Đứng trên góc mái trên lầu, dường như lơ lửng.
Thật mạnh!
Mấy Hắc Giáp vệ lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, đâm trường đao vào trong vách tường rồi cũng treo lơ lửng ở đó... Không tấn công, chỉ đề phòng mà nhìn chăm chú.
Bóng người bọc trong áo choàng đen trên mái cong ở góc phòng vẫn không hề động đậy, tựa hồ không phát hiện bọn họ, giống như... một đồ vật, chứ không phải người.
Đây chính là người ở trên tòa lầu các mà người nọ bảo hãy coi như cần câu, tảng đá sao? Đừng quấy nhiễu hắn? Đây là ai?
Hắc Giáp vệ liếc nhau. Nếu người Tây Lương biết đến sự tồn tại của người này, như vậy chắc chắn không phải là hung đồ... Nếu đã như vậy, một Hắc Giáp vệ nháy mắt, hai Hắc Giáp vệ trở lại lầu tra xét, một người thì lật mình nhảy lên nóc nhà... Sát qua người mặc áo choàng kia.
Người kia vẫn không hề động đậy, đứng gần có thể thấy được áo choàng kia trùm từ đầu xuống chân, không thể nhìn ra là nam hay nữ, già hay trẻ... Hắc Giáp vệ cúi đầu, thấy hắn không phải đang treo lơ lửng trên không trung mà là đạp một góc mái cong. Nhưng chỉ dựa vào một góc nhỏ này mà đứng vững, có thể thấy được công lực như thế nào. Hắn không thể nào không biết mình đi đến được... Vì sao không phản ứng? Không chất vấn? Kỳ quái... Hắc Giáp vệ đột ngột vung thanh đao trong tay lên, tựa hồ muốn đâm từ sau lưng. Mũi đao hiểm hiểm sượt qua người người khoác áo choàng đen... Gió từ đòn này hất góc áo choàng nhưng người kia vẫn không hề phản ứng.
Nếu đã không phải là hung đồ mà bọn họ đang tìm, vậy đừng làm mọi việc phức tạp lên. Hắc Giáp vệ đeo đao lại sau lưng, xoay người leo xuống. Hai Hắc Giáp vệ trong phòng cũng nhảy ra, lắc đầu tỏ ý đã tra xong. Ba người mượn đao trong tay mà từ từ leo xuống theo vách tường... Khi ngẩng đầu lên nhìn, người mặc áo bào đen dường như đang hòa vào trong bóng đêm, lúc ẩn lúc hiện.
...
Bóng đen bay lượn khắp thành Huỳnh Sa Đạo. Về đêm, hầu hết người trong khách sạn đã ngủ say. Cũng không gặp phải hộ vệ ngăn cản, bởi người ở khách sạn thường là người bình thường. Đi xuyên qua một gian khách sạn, phía chuồng ngựa vang lên tiếng bước chân. Hắc Giáp vệ dừng lại, nấp vào trong chỗ tối, rồi nhìn thấy một ông già cầm đèn bước tới, vừa ngáp vừa thì thào: "Ngựa không ăn cỏ đêm không mập... Hai ngày nữa thi xong rồi, phải về, nuôi chúng bay cho béo tốt, đi đường mới có sức được." Híp đôi mắt đục ngầu đi qua trước Hắc Giáp vệ, không hề phát hiện.
Hắc Giáp vệ liếc lão một cái rồi nhanh chóng bước đi. Khi hắn biến mất, ông già kia ngáp cái nữa, quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt nheo lại kia lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Bóng đen dừng chân trước cửa sổ của một gian phòng. Nhìn vào bên trong. Người trên giường chợt ngồi dậy... Hắc Giáp vệ ngoài cửa sổ co chặt cơ thể.
"Diệu Diệu tỷ!"
"Thanh Tử thiếu gia, ngài tỉnh rồi, có phải là đói rồi không?"
Đèn đuốc được đốt lên, tiếng bước chân cộp cộp.
"Đúng vậy, hơi đói rồi."
"Tối người chưa ăn cơm chứ gì... Ta đã làm sẵn cho người rồi... Đang hâm nóng trên lò ấy..."
"Diệu Diệu tỷ..."
"Hử? Sao vậy?"
"Ta không thích ăn đồ hâm lại, lần sau cứ làm luôn cho ta nhé."
"Được mà... Đồ hâm lại ăn cũng không ngon."
Là một tay thiếu gia được nuông chiều từ bé. Hắc Giáp vệ lướt qua cửa sổ... Nghe tiếng bước chân đi xa, Tiết Thanh và Diệu Diệu đều quay sang nhìn ngoài cửa, sau đó liếc nhau.
"Không có việc gì đâu." Tiết Thanh khẽ nói: "Lặng lẽ như vậy, chỉ là tra xét thôi."
Diệu Diệu gật đầu thì thầm: "Thanh Tử thiếu gia, có ăn thật không?"
Tiết Thanh nở nụ cười, gật đầu: "Đương nhiên là thật chứ, như vậy mới không có ai cho là giả dối."
Diệu Diệu cười nói: "Thanh Tử thiếu gia, người đọc sách đúng là biết nhiều thật." Rồi quay người đi ra ngoài. Một lát sau bưng một hộp đựng thức ăn tới, mỉm cười gọi Tiết Thanh ngồi xuống, vừa chia thức ăn, vừa bất an nói: "Tề Sưu nói hình như bên ngoài xảy ra chuyện gì đó."
"Nói là có hung đồ gì đó... Nhưng tin tức bị phong tỏa nghiêm lắm, cụ thể thì không nghe được, không liên quan tới chúng ta." Diệu Diệu thì thầm.
Tiết Thanh gật đầu: "Nếu đã không liên quan tới chúng ta thì không cần quan tâm làm gì." Tiếp tục nhìn bát trong tay.
Lúc này Diệu Diệu mới nhận ra, không hiểu, bèn hỏi: "Không hợp khẩu vị à? Hôm nay ta không cho gà, chỉ thả thịt băm với lại một ít gừng vụn..." Sao cứ nhìn chằm chằm bát cháo như có mối thù sâu sắc vậy?
Tiết Thanh nói: "À, không phải, ta đang suy nghĩ một chuyện." Nói xong thì múc từng thìa từng thìa mà ăn, còn cười hì hì với Diệu Diệu, gật đầu: "Ăn ngon lắm."
Diệu Diệu thế mới an tâm ngồi xuống nói: "Ngày mai thi thư nghệ à?"
Tiết Thanh ừ một tiếng, ăn một miếng rau, nói: "Ngày kế tiếp sẽ thi cả xạ và ngự, kết thúc kỳ thi quân tử này."
Sẽ kết thúc ư? Diệu Diệu nhìn sắc mặt gầy yếu của người thiếu niên dưới ánh đèn, chuyến đi tới Huỳnh Sa Đạo này coi như công cốc... Không chỉ không được gì, còn làm đế cơ bị thương, suýt thì mất mạng. Chị ta cúi đầu, khẽ thở dài.
Tiết Thanh ăn nốt ngụm cháo cuối cùng, nói: "Diệu Diệu tỷ, gửi lời cho Đốc đại nhân rằng, tối mai ta muốn tới lăng hoàng hậu."
Ơ? Diệu Diệu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tiết Thanh. Nàng không chịu cứ thế từ bỏ, muốn thử lại một lần nữa? Chị ta bỗng kiên quyết lắc đầu: "Không được, thương thế của ngài chưa khỏi hẳn, không thể lại mạo hiểm."
Tiết Thanh nói: "Ta không mạo hiểm, mà là ta đi gặp một người bạn. Ta đã đồng ý sẽ đến chỗ hẹn. Mấy ngày trước không được khỏe nên không đi, ngày mai có thể đi lại rồi, ta đi nói với hắn một câu, tránh cho hắn thất vọng vì cho rằng ta không giữ chữ tín."
Bạn bè?
Có bạn gì ở lăng hoàng hậu? Diệu Diệu càng thêm không hiểu, định nói gì thì Tiết Thanh đã buông bát đũa nói: "Đừng lo, ta tự có chừng mực." Lại cười: "Ta ấy à, sẽ không lấy mạng mình ra đùa."
Thiếu niên nho nhỏ mỉm cười nói chuyện nhưng rất đáng tin. Theo bản năng, Diệu Diệu nuốt xuống lời định nói. Chị ta không dám, cũng không có biện pháp thuyết phục được đứa trẻ này... Thôi để Đốc đại nhân quyết định đi, vì thế cúi đầu trả lời: "Ngày mai ta sẽ ra khỏi thành."
Tiết Thanh ngáp một cái, nói: "Làm phiền Diệu Diệu tỷ rồi! Ta ngủ tiếp đây."
Diệu Diệu cười, thu dọn bát đũa, nhìn tiểu thiếu niên nằm lên giường, nhắm mắt lại. Chị ta thổi tắt đèn, mang theo hộp đựng đồ ăn ra ngoài. Khách sạn rất tĩnh lặng. Chị ta vừa lượn lờ bước đi, vừa quét mắt bốn phía... Tên Hắc Giáp vệ lúc trước đã không thấy đâu. Gió đêm vén khăn trên đầu lên, Diệu Diệu giơ tay đè xuống, quay sang nhìn phương xa, mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa phi nhanh trên đường, rốt cuộc là hung đồ nào?
...
"Anh Anh! Anh Anh!"
Tiếng la phá vỡ sự yên tĩnh của bóng đêm. Không chờ ngựa dừng hẳn, Tống Nguyên nhảy xuống, suýt thì té ngã. Người hầu cận bên cạnh định đỡ, Tống Nguyên đã đẩy bọn họ ra, lảo đảo đi vào bên trong.
"Anh Anh..."
Trong giọng nói dường như mang theo nức nở, nghẹn ngào.
Một cô bé bước nhanh từ bên trong, nghênh đón: "Cha, đừng vội, con không sao." Rồi giơ tay về phía trước.
Tống Nguyên lảo đảo chạy tới, lôi kéo tay nàng, nhìn trái lại nhìn phải... Trong viện, đèn đuốc sáng trưng, vũ khí san sát. Tống Anh đã đeo khăn che mặt, đổi y phục sạch sẽ, không chút vết bẩn.
"Anh Anh của cha, đều do cha không tốt." Tống Nguyên nức nở, giơ tay đấm ngực.
Tống Anh vội kéo tay hắn ra, gọi tiếng "cha", rồi đỡ hắn đi vào trong, vừa khuyên giải lại như là an ủi kiểu "Sao trách cha được", "Là do con đòi tới đây", "Nếu cha nói vậy lòng con khổ sở lắm"... Vào đến phòng, Tống Nguyên mới hỏi Quý Trọng là đã xảy ra chuyện gì. Phải xác nhận mãi rằng Tống Anh không bị làm sao, cảm xúc ông ta mới tốt hơn được.
"Làm cha sợ muốn chết!" Hắn nói, giơ tay áo lau mắt.
Dưới ánh đèn, Tống Anh mới nhìn rõ dáng vẻ của hắn. Đại khái là đã ngủ, lại vội vàng mặc quần áo, tóc buộc lung tung, cưỡi ngựa phi nhanh nên y phục với tóc tán loạn, khuôn mặt kinh hoảng. Một người mới hơn bốn mươi mà nhìn già yếu hẳn đi, trông chật vật không chịu nổi.
Tống Anh cảm thấy mũi chua xót nói: "Cha, có Quý Trọng ở đây, cha cứ yên tâm."
Tống Nguyên nhìn Quý Trọng đang đứng một bên, gật đầu với hắn, nói: "Ngươi làm rất tốt."
Quý Trọng cúi đầu thi lễ.
Tống Nguyên lại thở dài: "Vẫn phải trách ta, không phòng bị đám người đó... Chỉ biết đám người đó vẫn còn muốn tới hại người..."
Tống Anh lại cười nói: "Cha, chuyện trên đời này không phải là phòng." Giọng nói có phần xa xôi: "Có phòng đến mấy cũng không nổi."
Tống Nguyên im lặng. Căn phòng chợt yên tĩnh, không khí có phần quái dị... Tống Nguyên lại cười, nói: "Cho nên quan trọng nhất là nghênh đón. Chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi. Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, cuối cùng thắng là được."
Tống Nguyên giơ tay bóp trán, giận dữ nói: "Anh Anh, con biết trấn an cha quá nhỉ."
Tống Nguyên kéo hắn ngồi xuống, dịu dàng nói: "Cha, để con chải đầu cho cha."
Tống Nguyên xua tay: "Chải gì mà chải, không cần." Lại đứng lên: "Nơi này quá nguy hiểm, con đi theo cha tới phía lăng hoàng hậu. Vì phòng Ngũ Đố quân, bên kia có cấm quân với Hắc Giáp vệ canh phòng, tầng tầng lớp lớp, là an toàn nhất."
Tống Anh đứng im không động, nói: "Cha, ngày mai con còn phải thi thư nghệ nữa."
Tống Nguyên trừng mắt: "Như thế này rồi còn thi thố gì nữa." Lại khẽ ho: "Vậy thì... Tốt nhất là hãy đi theo cha."
Tống Anh lắc đầu: "Cha, con tới nơi này chẳng lẽ không biết sẽ gặp phải cái gì? Chuyện gặp phải nguy hiểm đã sớm dự liệu rồi. Như đã dự liệu, còn có gì đáng sợ nữa, vì thế mà bỏ thi..." Nhìn Tống Nguyên, gằn từng chữ: "Nói ra chẳng phải là trò cười?"
Tống Nguyên cũng nhìn nàng, nhíu mày: "Nhưng mà..."
Tống Anh cắt ngang lời hắn, nói: "Cha, ngày mai thi xong, con sẽ đi theo cha... đến lăng hoàng hậu." Ngữ khí nghiêm túc, đáng tin.
Tống Nguyên khẽ thở dài một hơi, nói: "Con đó nha..." Ngồi xuống, nhấn mạnh hơn: "Được, vậy cha sẽ ở đây, để người muốn đến giết ta cứ đến là được, bắt nạt con gái ta thì có bản lĩnh gì."