Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 113: Phải đi



“Có binh mã hai bên đường Tuy Tấn không nghe theo lệnh của Tống đại nhân mà đang đi theo Đốc đại nhân chạy đến biên giới kìa.”

“Tống đại nhân và Vương tướng gia đối đầu với nhau kìa.”

“Tống đại nhân giả mạo chỉ dụ của vua, âm mưu hãm hại dân chúng Huỳnh Sa Đạo.” 

“Đốc đại nhân mưu phản xúi giục quân lính làm loạn, Vương tướng gia và Tiết Thanh cấu kết mưu đồ bất chính.”

“Cổng thành Huỳnh Sa Đạo đã mở ra, vậy thì… Tiết Thanh mời tướng gia cùng Tống đại nhân đến để kiểm chứng cửa của lăng mộ, đồng thời cũng thỉnh cầu tất cả các quân lính thúc ngựa mau chóng đến biên giới ứng phó với quân Tây Lương.”

“Bảo Chương đế cơ điện hạ có hỏi, các ngươi rốt cuộc đến đây để kiểm chứng chuyện lăng mộ hay có dã tâm khác? Đại quân vây thành, binh mã lén lút mang theo dầu hỏa là có ý đồ gì! Muốn bắt chước theo tên phản tặc Tần Đàm Công năm đó hả?” 

Mọi người trong điện đều bàn ra tán vào lại còn dùng ngữ khí và từ ngữ khác nhau để tranh luận, bởi vì bọn họ… không cùng một phe.

Bảy, tám người mỗi người đều mang đến tin báo của Tống Nguyên, Vương Liệt Dương, thậm chí có cả của tri phủ Huỳnh Sa Đạo.

“Huỳnh Sa Đạo lúc này… hỗn loạn.” 

Câu cuối là của một quan ngự sử tháp tùng báo cáo lên, không cần hắn nói ra, các quan lại ở đây đều cảm nhận được tình thế cấp bách rồi.

Tại sao lạ có thể loạn tới mức này? Tống Nguyên và Vương Liệt Dương đều dẫn dắt binh lính sắp sửa đánh nhau rồi, còn có loạn binh nữa. Tuy là các cách nói không giống nhau nhưng hình như đám loạn binh nghe theo lệnh của Tiết Thanh, tao phản rồi sao… Đây là chuyện gì vậy!

Triều đình cũng rơi vào khung cảnh rối loạn. 

Trần Thịnh thở dài, Tống Nguyên đứng trước đứa trẻ này vẫn là không chiếm được thế thượng phong. Bởi vì hắn đã quá coi thường khi nghĩ Tiết Thanh chỉ là một đứa trẻ rồi.

Tống Anh ngồi trên ngai vàng cúi đầu, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không hề tỏ ra kinh ngạc cùng phẫn nộ khi nghe tin tức do lệnh binh bẩm báo, cũng không có lấy một chút phiền não khi thấy các quan tranh cãi nhau.

Theo quy củ thì những thư khẩn này đều sẽ giao thẳng đến tay nàng, sau khi Tống Anh xem xong sẽ xem xét giao nó cho tể tướng hoặc các đại thần phò chính. Bọn họ xem xong sẽ công bố luôn hoặc là bàn bạc thảo luận rồi mới thông cáo. Cụ thể như thế nào còn phải xem xem đó là tin tốt hay tin xấu. 

Nếu là tin tốt thì có thể thông cáo luôn cho mọi người đều thấy phấn khởi còn nếu là tin xấu thì còn cần phải suy xét một chút. Không phải cái nào cũng có thể công bố được luôn. Đây cũng là vì muốn ổn định lòng người.

Thế nhưng Tống Anh lại không chút đắn đo, nghe thấy tin tức bên Vương Liệt Dương về Huỳnh Sa Đạo liền cho người trong triều đọc luôn.

“Không có gì đáng hổ thẹn cả.” Nàng nói: “Quả nhân để cho các ái khanh và người trong thiên hạ đều được biết rõ ràng, tường tận, không cần phải đoán già đoán non nữa.” 

Vậy thì hiện tại phải như thế nào?

Trần Thịnh bước lên nói: “Điện hạ lúc trước phái ngự sử đi giám sát…”

Tống Anh ngắt lời hắn, nhìn một lượt những lệnh binh trong triều rồi hỏi: “Có tin báo rằng quân lính ở hai ngả Tuy Tần đã đi theo Đốc ra biên giới?” 

Tất cả những lệnh binh có mặt trong triều đều đồng thanh hô: “Phải!”

“Đốc đại nhân lấy Biên Bức lệnh ra để xúi giục, có binh mã ở hai ngả Tuy Tần đã bị dụ…” Một người khác nói thêm.

Hắn chưa nói hết câu thì bị Tống Anh cắt ngang: “Quả nhân đã biết rồi, Đốc đại nhân làm vậy là rất đúng.” Rồi nhìn về phía Trần Thịnh: “Quả nhân sớm đã hạ lệnh cho tất cả các binh mã ở Huỳnh Sa Đạo đều phải đến vùng biên cương để ứng chiến kẻ địch, vì vậy, hãy đi điều tra xem vì sao chỉ có Đốc đại nhân và binh mã ở ngả Tuy Tấn là nhận lệnh đến Tây Lương.” 

Đúng vậy, đây là sự thật.

Các quan lại trong điện đều im lặng hết cả, Trần Thịnh cúi người nhận lệnh.

Tống Anh tiếp tục hỏi: “Tiết Thanh đã xuất thành, tự mình đến tìm đám người Vương tướng gia và Tống Nguyên để xin kiểm chứng, đúng hay không?” 

Mấy lệnh binh lại đồng thanh đáp.

“Đúng ạ.”

“Tiết Thanh đã đi gặp Vương tướng gia trước, còn giết cả quân tiên phong.” 

“Tiết Thanh đã cho binh vây lấy khu vực của Tống đại nhân ạ…”

Bọn họ thi nhau tường thuật lại, Tống Anh lại một lần nữa ngắt lời bọn họ.

“Được, nếu đã như vậy thì quả nhân sẽ đến Huỳnh Sa Đạo.” Tống Anh đứng dậy tuyên bố. 

Cái gì? Đi đến Huỳnh Sa Đạo, điện hạ…

Trong điện đang im lặng nhất thời huyên náo hết cả.

“Điện hạ, người nhất định không thể đến đó được!” 

Các quan lại trong triều đều thi nhau ra sức ngăn cản nàng. Hoàng đế không thể tùy tiện xuất cung, triều đình không thể một ngày không vua.

“Bậc đế vương ngồi ngai vàng là để giữ yên triều chính, an ổn bá tánh.” Tống Anh nói: “Tiết Thanh kia tự xưng là đế cơ thật sự đã gây nhiễu loạn lòng dân. Quả nhân mà ra mặt mới có thể giải quyết chuyện này một cách nhanh nhất. Đã thế lại còn có cả lũ quân giặc Tây Lương xâm phạm, tổn thất không lường.”

Trần Thịnh cúi đầu nói: “Tấm lòng của điện hạ chúng thân đều biết rõ. Chỉ là lúc này ở Huỳnh Sa Đạo có phản tặc mưu đồ bất chính, bên ngoài có quân Tây Lương đã vượt qua biên giới, người ra mặt lúc này sẽ rất nguy hiểm.” 

Bá quan trong triều cũng cúi đầu khuyên nhủ cùng.

“Xin điện hạ hãy nghĩ lại.”

Tống Anh nói: “Cứ ngồi trong triều cũng không hoàn toàn có thể tránh khỏi hiểm nguy. Tình hình quân Tây Lương không thể xem thường được. Quả nhân nhất định phải giữ vững lòng quân lính và dân chúng. Nếu như chuyện quân Tiết Thanh làm loạn lần này là do bọn chúng cấu kết với Tiết Thanh…” 

Người Tây Lương cấu kết với Tiết Thanh, mặt Trần Thịnh hơi biến sắc nói: “Chắc là không có chuyện này đâu ạ.”

Mọi người trong triều quay sang xì xào bàn tán.

“Biên Bức lệnh nằm trong tay của nàng ta.” Tống Anh nói: “Bên quân lính báo là có người may mắn sống sót đã nhìn thấy Tần Mai đi cùng tên thái tử Tây Lương.” 

Biên Bức lệnh vốn thuộc về Tần Đàm Công, vậy mà lại bị mọi người trông thấy Tần Mai lấy ra dùng. Còn bây giờ lại rơi vào tay Đốc, theo tin khẩn từ Huỳnh Sa Đạo thì có vị quan làm chứng là Đốc đã lấy Biên Bức lệnh ra để thuyết phục bọn họ…

Mà người có thể thuyết phục được Đốc làm chuyện này chỉ có Tiết Thanh.

Còn về Tiết Thanh và Tây Lương thái tử thì mọi người trong kinh thành đều biết hai người bọn họ có mối quan hệ rất tốt, thường xuyên hỏi han nhau. 

Nghĩ một cách nghiêm túc thì bây giờ binh mã Tây Lương tiến vào sâu khu vực biên giới, người được lợi nhất chính là Tiết Thanh. Vừa giải quyết được binh mã vây quanh truy sát vừa có thể nhân cơ hội náo loạn mà gây chuyện.

“Tên nghịch tặc này thật là to gan.”

Cả triều đình đều vô cùng phẫn nộ nhưng trong đó cũng có người lên tiếng phản bác. 

“Nếu như Tiết Thanh cấu kết với quân Tây Lương thì tại sao lại còn lệnh cho Đốc đại nhân điều quân đến ứng chiến.”

“Ai biết được việc ứng chiến là thật hay giả.”

“À, phải phòng việc bọn chúng bất ngờ tấn công kinh thành!” 

“Chuyện ứng chiến thật giả thế nào thì cứ đợi trận này xong là biết ngay, bây giờ đừng kết luận bừa bãi.”

“Khúc đại nhân, nếu chúng ta thua thì là do chúng cố ý gây họa cho Đại Chu ta, còn nếu chúng ta thắng thì cũng là lũ Tây Lương cố tình tạo uy thế cho tên Tiết Thanh.”

“Vị đại nhân này, ý của ngài muốn nói la chúng ta không thể thắng cũng không thể thua? Ngài có phải già quá lẩm cẩm rồi không vậy?” 

“Ngươi! Bùi Cầm, ngươi thật to gan, dám nhục mạ lão thần!”

Tiếng cãi nhau càng lúc càng lớn, các quan thậm chí còn bắt đầu xô đẩy nhau, các quan ngự sử phải lớn tiếng quát mắng, đi tới lôi các quan ra.

Tống Anh lên tiếng: “Chuyện này rốt cuộc như thế nào thì bây giờ còn quá sớm để đưa ra phán xét. Cho nên quả nhân phải đích thân tới Huỳnh Sa Đạo để chứng kiến, lắng nghe sự thật.” Nói xong nàng liền đứng dậy, phất tay áo: “Bãi triều.” 

…….

“Điện hạ nhất định phải đi sao?” Trần Thịnh cất tiếng hỏi.

Vừa đặt tấu chương xuống, Tống Anh đưa tay đón lấy chén canh mà Thiền Y đưa tới, gật đầu với Trần Thành rồi nói: “Tướng gia ngồi xuống đi.” 

Trần Thịnh nói tạ ơn ngồi xuống chiếc ghế tròn bên cạnh.

Bên này, Thiền Y vội dâng trà lên, cung kính nói: “Mời tướng gia dùng.”

Canh trong bát nồng đậm mùi vị thuốc, Trần Thịnh không khỏi nhìn nàng, nhận ra được ánh mắt đầy nghi hoặc của hắn, Thiền Y đáp: “Đây là canh an thần, tướng gia cùng điện hạ đều đã vất vả rồi, mời dùng một chén ạ.” 

Tống Anh mỉm cười, nói: “Tướng gia, xin mời, hiệu quả tốt lắm, Thiền Y tay nghề cũng khá lắm rồi.”

“Tạ ơn điện hạ.”

Trần Thịnh nhận lấy chén canh uống một hớp lớn rồi gật gù khen ngợi. Thiền Y hành lễ rồi cáo lui. Trần Thịnh nhìn bóng lưng của nàng, hơi ngẩn người. Hắn nhớ lại. Lúc trước Tiết Thanh vì nữ tử này mà đã giết chết Tông Chu, thật là…” 

Tiết Thanh to gan lớn mật thì Tống Anh cũng không kém cạnh, dám giữ lại người như vậy ở bên cạnh.

“Tướng gia, ngài không cần khuyên ta, quả nhân nhất quyết phải đi đến Huỳnh Sa Đạo.” Tống Anh lên tiếng trước.

Trần Thịnh khôi phục thần sắc. Những lời khuyen nhủ vốn đã chuẩn bị sẵn bỗng nhiên lại không muốn nói nữa, chỉ đáp: “Thần hiểu quyết định của điện hạ, người đã giải quyết chuyện trên triều rất tốt. Thần chỉ muốn hỏi hai điều này, một là về binh mã và hai là về một người. Đây mới là chuyện chính, Tiết Thanh thao túng binh mã, muốn làm một việc đại nghĩa trước mặt toàn dân thiên hạ, còn tội danh mà Vương tướng gia và Tống Nguyên bị chỉ trích dù có nghiêm trọng đến đâu thì cũng chỉ là chuyện nội bộ trong triều, không cần phải đem ra để bàn tàn, lợi dụng.” 

Tống Anh nói: “Vương tướng gia với Tống Nguyên vốn đã bất đồng chính kiến, bên ngoài xảy ra tranh cãi cũng không có gì khó đoán.”

“Điện hạ đi chuyến này chỉ đến Huỳnh Sa Đạo thôi sao?”

Tống Anh mỉm cười, đáp: “Có lẽ còn có thể ngự giá thân chinh.” 

Trần Thịnh nghiêm túc nói: “Điện hạ đừng giỡn nữa ạ, những chuyện liều lĩnh như thế này không phải là những việc mà người có thể làm được.”

Thiên tử là quân vương của một nước, ra chiến trường thật sự có tác dụng khích lệ sĩ khí thật, nhưng hành động này cũng chính là mang thiên tử ra làm “đồng xu” định đoạt. Một nước mà phải lấy vua ra làm như vậy thì cũng đã đến nước “được ăn cả ngã về không” rồi.

Hiện tại, Đại Chu vẫn chưa đến nước đứng trước nguy cơ diệt vong. Đế cơ mà phải xuất trận thân chinh sẽ bị coi là thần kém tài vua kém uy. Ngược lại còn làm rối loạn vận quốc cùng lòng dân. 

Lấy lý do đến Huỳnh Sa Đạo để kiểm chứng chuyện lăng mộ mặc dù không thích hợp nhưng vẫn còn tạm được. Còn nếu mà nói là muốn đến biên giới thì các triều thần có chết cũng phải ngăn cản đến cùng.

“Tiên đế võ công cao cường lại thành thục binh pháp cũng chỉ đi đến chỗ quân Tây Lương dựng trại luyện võ chứ cũng không đích thân đến vùng biên giới ra trận ứng chiến.” Trần Thịnh nói.

Tống Anh cười, nói với hắn: “Ta biết rồi, ta chỉ là đang nghĩ thôi.” 

Ở đây xưng là ta chứ không còn là quả nhân.

Thật ra nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười sáu, mười bảy thôi, qua ngày nay sẽ không còn lấy một giây phút nào được thoải mái, khó khăn chồng chất, đè nặng. Sự nghiêm túc của Trần Thịnh dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ôn hòa, hắn nói: “Điên hạ đi chuyến này xin hãy chú ý an toàn.”

Tống Anh đáp: “Tướng gia yên tâm, chuyện trong triều xin giao lại cho tướng gia.” 

Trần Thịnh cúi đầu hành lễ: “Thần tuân chỉ!”

……

Chuyến ngự giá lần này của Tống Anh có sự hộ tống của rất nhiều bá quan cùng binh lính kinh thành. Sự bàn tán, ồn ào trong kinh thành cũng vì thế mà mãi lâu sau vẫn không dứt. 

“Đế cơ không phải là đi ngự giá thân chinh đâu mà là đi đến Huỳnh Sa Đạo đó.”

“Tên Tiết Thanh đó… cấu kết với người Tây Lương…”

“Binh mã Tây Lương đã nói Tiết Thanh là đế cơ thật, bọn chúng liên minh lại để giúp đế cơ thật.” 

“Trời ơi! Thế thì đáng sợ quá!”

“Việc gì phải sợ, bây giờ Bảo Chương đế cơ đã đến Huỳnh Sa Đạo để vạch trần trò bịp bợm của tên đế cơ giả kia rồi.”

Trên đường phố, đâu đâu cũng là những lời bàn tán như vậy, có mấy người trẻ tuổi bước qua không nhịn được định mở miệng thì bị những người khác ngăn lại. 

“Bây giờ chưa phải là lúc.” Sở Minh Huy nói nhỏ với người kia.

“Lúc này dân chúng đang vì việc binh mã Tây Lương xâm phạm lãnh thổ mà cảm thấy hoảng sợ cùng phẫn nộ cho nên sẽ nảy sinh nghi ngờ với những lời triều đình nói.” Trương Liên Đường nói nhỏ: “Đợi chiến sự có tiến triển đã rồi hẵng nói, Yên Tử thiếu gia sẽ nhanh chóng gửi cho chúng ta tin tức mới thôi.”

Với cấp bậc của Bùi Yên Tử tất nhiên là hắn không lấy được tin tức, nhưng hắn lại có một người biểu cữu rất được Vương Liệt Dương coi trọng. 

Mấy người trẻ tuổi đều gật đầu rồi đi tiếp, Trương Song Đồng vẫn đi sau cùng, bộ dạng uể oải.

“Chơi cái trò chiến dư luận này ư.” Hắn nói: “Ai không biết chứ.”

Bàn tán trong dân chúng thì Trần Thịnh cũng biết. 

“Chuyện này có thể xua đi được trận huyên náo về việc Tiết Thanh mở cửa lăng mộ.” Lão bộc nói nhỏ, tay thắp ngọn đèn trong gian phòng chính lên.

Trần Thịnh không tập trung xem tấu chương như trước, có chút thất thần.

Mặc dù có rất nhiều quan binh theo hộ tống nhưng việc Bảo Chương đế cơ rời thành đến Huỳnh Sa Đạo vẫn khiến người ta vô cùng lo lắng. 

“Lão gia xin người đừng quá lo lắng, tiên đế lúc tầm tuổi này cũng chưa chắc xuất sắc như điện hạ đâu ạ.” Lão bộc an ủi hắn.

Trần Thịnh nở nụ cười, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy, tiên đế lúc mười tuổi vẫn còn nghịch lắm… Ngươi cứ ra ngoài trước đi, ta xem tấu chương thêm một lát.”

Lão bộc vâng lệnh: “Để ta đi đun canh thuốc cho lão gia, lúc Thiền Y y nữ đi cùng điện hạ, ta đã cố xin phương thuốc từ nàng ấy.” 

Tống Anh xuất hành tất nhiên sẽ đưa theo nữ y Thiền Y đi cùng.

Trần Thịnh nhìn theo lão bộc rời khỏi, nụ cười trên môi lặn dần, thay vào đó là tiếng thở dài.

“Nhưng điện hạ vẫn là bị ép tới mức phải đích thân ra mặt đối chất.” Hắn nói. 

Trước đây, Tống Anh chỉ coi Tiết Thanh là một tên nghịch tặc, giao cho các triều thần xử lý theo lệ là xong, không để ý đến cũng là một kiểu coi thường. Bây giờ thì không thể không chú ý đến được, còn phải đích thân ra mặt.

Tên Tiết Thanh này… Trần Thịnh giơ tay lên xoa xoa mày.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, nghe ra có vẻ cũng đông người, là cấm vệ quân đi tuần sao? Ý nghĩ này vừa hiện lên thì Trần Thịnh nghe thấy tiếng quát chói tai. 

“Các ngươi là ai!”

“Đứng lại, a!”

Tiếng quát vừa vang lên liền im bặt luôn. 

Xảy ra chuyện rồi.

Sắc mặt Trần Thịnh nặng nề, hắn đập bàn đứng phắt dậy thì cửa bị mở tung ra. Một bóng người cao lớn bước vào, bóng hình u ám trong chớp mắt bao trùm lấy cả căn phòng.

“Tướng gia vẫn đang bận cơ đấy.” Kẻ đó tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh. 

Nhìn ra kẻ đó chính là Tần Đàm Công, vẫn còn đang mặc bộ quần áo trắng tù nhân, sắc mặt Trần Thịnh lạnh lùng, trầm mặc, tay đang bám vào ghế nổi cả gân xanh lên.

Muốn hỏi tại sao hắn lại ra được? Là đồng đảng cứu hắn ra? Nhân lúc Tống Anh xuất thành, mấy lời thừa thãi này không phải hỏi, vì hắn cũng đã ra đây rồi.

Hắn muốn làm gì ư? Càng không nhất thiết phải hỏi, kẻ dám giết cả hoàng đế thì có gì không thể chứ. 

Chuyện cấp bách hiện tại bây giờ chính là đồng đảng của hắn chỉ ở trong hoàng cung kinh thành, Tống Anh ở bên đó nhất định phải bình an vô sự.

Trần Thịnh thả lỏng tay, ngồi xuống nói: “Tần Đàm Công, ngươi bị bắt là đang làm trò sao?”

Tần Đàm Công lắc đầu: “Tất nhiên là không phải, nên nói là vừa mới bắt đầu ta đã ngồi xem kịch rồi.” 

Lúc đầu? Ý gì vậy? Bắt đầu từ khi nào? Xem kịch gì? Trần Thịnh nhìn hắn, tay nắm chặt lại, quát: “Ngươi có ý gì?”

Tần Đàm Công vuốt nhẹ đầu gối, đáp: “Ý của ta chính là, ta luôn luôn biết các ngươi làm gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.