"Ta cũng không bất ngờ về chuyện ngươi làm, cũng không bất ngờ về chuyện Tống Nguyên đã làm." Tiết Thanh nói, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Ta hiểu cách làm của các ngươi."
Thân là kẻ sống sót duy nhất của huyết thống thiên tử, đeo thù nước hận nhà, phải chịu nhục, phải mai danh ẩn tích, phải chiến thắng kẻ địch, phải sống sót.
Giống như một trận đánh lớn, biết rõ là phía trước có kẻ địch, biết là nghênh chiến sẽ chết, tướng soái vẫn phải điều binh khiển tướng, phải hạ lệnh xung phong liều chết, thậm chí còn thiết kế cạm bẫy, có tiên phong, có trạm ngầm, có mồi nhử.
Thua thì rất nhiều người chết, thắng thì cũng sẽ có rất nhiều người chết.
Con đường thắng lợi ắt sẽ phủ kín vô số thi thể không thể đếm được.
Một tướng công thành, vạn cốt khô.
Tướng soái sai không?
"Không sai." Tiết Thanh nói: "Tướng soái không sai, các ngươi cũng không sai. Hơn nữa ta từng đọc qua một câu chuyện như thế này."
Trong chuyện xưa ấy, vương tộc quyền quý bị hại, vì giữ lấy dòng máu quý tộc bị hại mà một nhân vật nhỏ không chút thu hút đã dùng con mình thay thế.
Đứa trẻ kia chết, người xấu bị giấu giếm. Đứa trẻ con quý tộc sống sót, trưởng thành, rồi cùng một đám trung thần dũng sĩ hiệp trợ mà trừ gian diệt ác.
Trong chuyện xưa ấy, có người vượt lửa qua sông, có người xả thân vì nghĩa, bi tráng và cảm động. Kết cục của câu chuyện ấy đương nhiên là oan khuất được rửa sạch. Kẻ ác gặp quả báo, người tốt thì không bị phụ bạc.
Câu chuyện này không sai, người trong chuyện cũng không sai.
Câu chuyện của Tống Anh cũng là như vậy, chỉ là xảy ra điều ngoài ý muốn. Đứa trẻ được tìm để thay thế kia lại sống sót.
"Đương nhiên sống sót cũng không có gì." Tiết Thanh nói: "Hẳn là vẫn hoàn thành chuyện xưa như trước, giống như những người khác đã làm, cũng giống như những gì các ngươi an bài. Nhưng mà..."
Gió núi gợi y phục các nàng lên, sương trên núi bị thổi tan, không che tầm mắt các nàng.
Tống Anh nhìn Tiết Thanh, từ trên cao nhìn xuống.
Tiết Thanh ngồi khoanh chân trên tảng đá, ngẩng đầu nhìn thẳng.
"Có một vấn đề, ở trước khi có sai hay không." Nàng nói: "Tướng soái ra lệnh, binh lính mặc chiến bào, tất cả bọn họ đều biết mình đang làm gì, sau đó sống hay chết thì trông cậy vào mệnh trời."
"Mà ta lại không biết."
......
Tống Anh lắc đầu: "Ngươi nói không đúng."
Không đúng?
Tiết Thanh nhìn nàng.
"Đây không phải chuyện ngươi không biết, phải nói là ngươi biết không đồng nghĩa với chân tướng. Tiết Thanh, ngươi không phục không phải vì ngươi vào sinh ra tử, không phải ngươi bị lừa, mà kết quả này không như ngươi mong muốn." Tống Anh vuốt ve vạt áo bị gió núi thổi tung, ngồi xuống: "Nếu ngươi là đế cơ, ngươi sẽ không có bất cứ vấn đề gì."
Nàng nhìn Tiết Thanh, ánh mắt bình tĩnh.
"Thứ ngươi muốn không phải là biết, mà là hồi báo."
"Ta biết ngươi không dễ, biết ngươi trả giá như thế nào. Ta cho ngươi vinh hoa phú quý, cho ngươi cẩm y ngọc thực."
"Thậm chí nếu ngươi muốn quyền thế, ngươi muốn làm quan, ta cũng có thể cho ngươi."
"Đây là cái mà ngươi đáng có được, ta cũng dám cho ngươi."
"Nhưng, thân là đế cơ, là thiên tử, ta cũng phải ngăn quyền lợi của ngươi lại."
"Đây là đạo làm vua, là gốc rễ làm thần tử."
"Nhưng ngươi không chỉ muốn những thứ này."
"Tiết Thanh, suy cho cùng thì ngươi làm vậy chẳng qua là vì lòng tham cá nhân."
"Làm thật quá lâu, ngươi luyến tiếc."
"Cho nên ta biết ngươi biết ngươi là ai, ngươi cũng biết ngươi đang làm cái gì. Ngươi mới là kẻ đoạt triều chính, ngươi đang làm sai rồi."
......
"Ngươi nói đúng."
Tiết Thanh nói, giơ tay xoa mặt, cho dù đi lại trong núi vào ban đêm cũng chẳng là gì nhưng một đêm không ngủ nên vẫn thấy hơi mệt.
"Ta biết ta là ai, ta cũng biết ta đang làm cái gì."
"Ngươi nói như vậy, ta không thể không nhìn thẳng vào nội tâm của ta."
"Lòng người và mặt trời là hai thứ không thể nhìn thẳng. Nhưng ta lại cảm thấy những gì ngươi nói quả thật là có."
Nàng gượng cười nhìn Tống Anh, đổi đôi chân đang khoanh lại, rồi hoạt động bả vai.
Tống Anh bình tĩnh nói: "Ngươi nói ta nhìn Tống phu nhân chết mà không cứu, đây là sự thật, nhưng cái chết của bà ấy không phải là lỗi của ta."
"Ta thật lòng chăm chỉ chăm sóc bà ta mười năm, không thẹn với lương tâm."
"Ta đối xử với các ngươi cũng là như vậy, thật tình. Các ngươi tin hay không không phải việc của ta. Các ngươi không tin cũng chẳng phải lỗi của ta."
"Cho nên kẻ làm sai không phải là ta, ta bằng phẳng, ta không sợ."
Tiết Thanh gật đầu nói: "Ta đã bảo ngươi không làm sai, thậm chí có thể nói những gì ngươi làm thật sự không sai."
Tống Anh nhìn nàng, không nói gì.
Tiết Thanh cười với nàng ta: "Ta nói cũng rất thật lòng."
Tống Anh nói: "Ta không quan tâm ngươi thật lòng hay không, ta không cần người khác tán thành."
"Nhưng chuyện không rời được người, kết quả cũng do người quyết định." Tiết Thanh nói: "Ngươi không làm sai, ngươi chỉ là gặp phải ta."
Tống Anh nhìn nàng. Tiết Thanh đứng lên.
"Chuyện xưa này vốn không có vấn đề, bất cứ ai đều không có vấn đề, kết cục của câu chuyện này cũng không có vấn đề. Vấn đề là, đứa trẻ bị thay thế cô nhi kia là ta."
Nói tới đây, Tiết Thanh cười.
"Đây có thể nói ngươi xui xẻo."
Thay thế cô nhi? Tống Anh không nói gì, tuy không biết lời này tới từ đâu, nhưng không ảnh hưởng tới việc nàng hiểu ý của nó.
Tiết Thanh lại thở dài.
"Ta sao không xui cho được. Vốn tưởng rằng mình là nhân vật chính, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, kết quả là cả quá trình đều chật vật như chó."
"Thôi không cảm thán mấy thứ này nữa. Để ta đổi cách nói, chúng ta không nói đúng sai, vì chuyện này không liên quan tới đúng sai."
"Ta cũng không nói vì ta không biết, ta bị lừa nên mới ấm ức, phẫn nộ mà làm ra chuyện hôm nay."
"Chuyện này chỉ có một vấn đề."
Tiết Thanh giơ tay chỉ vào bản thân.
"Ta, không muốn!"
......
"Chúng ta không nói tới người tốt, người xấu hay đúng sai gì."
"Ta cũng không phải người tốt, không phải chuyện nào ta làm cũng đúng."
"Ta không đánh giá thuật nghiệp đế vương của ngươi."
"Ta cũng không đánh giá lễ nghĩa liêm sỉ và tín niệm của Tống Nguyên và những kẻ khác."
"Trong chuyện xưa, đứa trẻ thay thế cô nhi kia chết rồi. Ta không biết nó có thể lựa chọn không. Ta cũng không cảm thán hay đánh giá lựa chọn của nó."
"Còn trong chuyện xưa này, kẻ thay thế cô nhi kia là ta."
Tiết Thanh giơ một ngón tay đặt lên bờ vai, nhìn Tống Anh.
"Ta không chết, hơn nữa ta còn lựa chọn."
"Lựa chọn của ta là không."
"Ta không muốn trở thành cái dạng mà các ngươi muốn."
"Nếu ta không trở thành như vậy, các ngươi sẽ không cho ta sống."
Nàng rút gậy sắt từ sau lưng ra, khẽ gõ xuống đất. Một tiếng đinh vang khắp ngọn núi.
"Ngươi muốn sống, ngươi không sai."
"Ta không muốn chết, có gì sai?"
Nàng cất bước đi tới phía Tống Anh.
Tống Anh ngồi ngay ngắn trên tảng đá, nhìn cô gái kia tới gần.
"Nếu ta không sai, ta sẽ không đáng chết. Ai để cho ta chết, ta sẽ khiến kẻ đó chết." Tiết Thanh nói, mỉm cười nhìn Tống Anh: "Giờ việc chúng ta phải làm là, ngươi xử lý ta, là ngươi lợi hại hơn ta, ta nhận thua, chết không hối tiếc. Ta xử lý ngươi, là ta lợi hại hơn ngươi, ngươi cũng chấp nhận đi. "
Nàng giơ tay. Tống Anh không né tránh, vẻ mặt không hề thay đổi.
Tay Tiết Thanh đặt lên vai Tống Anh.
"Chuyện xưa này, chỉ đơn giản như vậy."
......
Tay chỉ khẽ vỗ bờ vai rồi thu lại. Gậy sắt khẽ gõ xuống đất. Tiết Thanh bước nhanh lên trên núi.
Nắng sớm buông xuống, xua tan từng tầng sương mù. Đỉnh núi dường như nối tiếp đường chân trời cũng dần rõ ràng. Đường đi càng thêm gập ghềnh, núi đá càng thêm dữ tợn.
Ngọn núi trầm lặng, lại có vẻ đẹp khác biệt.
Tống Anh đứng lên khỏi tảng đá, vẻ mặt không biến hóa, cuộc đối thoại ban nãy không thể khiến tinh thần nàng ta nhiễu loạn.
"Đây chỉ là đạo lý của ngươi." Nàng nói: "Không phải đạo lý của thế gian."
Tiết Thanh giơ gậy sắt lên, vứt lại một câu: "Đạo lý thế gian làm ta đánh rắm."
Vậy không có gì để nói. Tống Anh thu hồi tầm mắt, nhấc chân bước đi. Bất kể là lúc trước đi trước Tiết Thanh, hay bây giờ đi sau, bước chân nàng vẫn luôn vững vàng.
Bọn họ không nói chuyện với nhau. Nếu không có chung đạo lý, thì chẳng cần phải nói gì thêm nữa.
Hai người yên lặng đi men theo đường núi. Khi mặt trời sáng rõ, bọn họ đi tới đỉnh núi.
Phía trước đất bằng phẳng, bên cạnh núi đá lên xuống trùng điệp, trông như một bông hoa sen được bưng trên tay. Mây rơi xuống, ánh nắng bao trùm lên trên, sáng rực và đẹp đẽ.
"Lúc này phải ngâm một bài thơ." Tiết Thanh nói: "Gặp thời, lên đỉnh nào chê, nhìn quanh, núi nhỏ bốn bề nhấp nhô..."
Cùng tiếng ngâm, nàng phất tay áo, quần áo tung bay theo gió, trông rất có phong thái tiên nhân, chỉ là...
"Chuyện xưa này tuy không giống với lúc ban đầu, nhưng có một số việc vẫn giống."
"Cái vị cao nhân đó."
"Có việc không nói luôn, còn thích hẹn ngày."
"Nhà ở to đẹp thì không cần, cứ thích tìm mấy cái nơi cứt chim còn không có."
"Đúng là biến thái. Đúng là kỳ quái."
"Một chút hồi hộp với sáng tạo cũng không!"
Không tiếp tục ngâm thơ, chỉ có oán giận và tiếng gậy sắt gõ vào núi đá. Tiên cảnh bị phá vỡ.
Một tiếng cười vang lên.
"Ngươi không phải người đầu tiên nói lời này." Một người nói.
Tiết Thanh cầm gậy sắt, quay đầu nhìn Tống Anh.
"Ngươi vừa nói à?" Nàng nói.
Tống Anh không nhìn nàng, mà nhìn phía trước. Vẻ mặt vốn bình tĩnh như ao nước kia như bị ném một cục đá vào, gợn sóng lăn tăn.
Đương nhiên không phải nàng ta nói, bởi đó là giọng nam.
Ở trên núi đá hoa sen trước mặt, một người đang ngồi, tay cầm ly rượu. Rượu nho đỏ lịm ngon ngọt trong ly sóng sánh dưới ánh mặt trời.
Rượu ngon đang sóng sánh, nhưng tất cả mọi thứ xung quannh thì như ngưng đọng lại ngay tức khắc.
"Biết là sẽ xuất hiện cái cảnh tượng này mà. Quả nhiên còn một chuyện xưa cũ hơn nhiều." Nàng nói, nhìn người đàn ông ngồi giữa núi đá, vẻ mặt đầy tò mò: "Tần công gia, ngươi cũng từng nói lời này rồi à?"