"Binh sĩ của chúng ta vốn không có can thiệp vào chuyện của dân chúng, thế nhưng nếu như tình trạng thổ phỉ nghiêm trọng như thế, vậy thì binh sĩ đóng quân ở đó cũng nên nghe theo sự sai khiến của quan phủ."
Trong điện, giọng của Tần Đàm Công tiếp tục vang lên, ôn hòa và chậm chạp:
"Sớm ngày bắt được đạo tặc thì cũng có thể cho người nhà của những người bị hại và dân chúng một chút công đạo."
Trong điện lặng ngắt như tờ. Theo lý thuyết chỉ cần Tần Đàm Công mở miệng thì sẽ có Tống Nguyên cao giọng phụ họa phía sau, thế nhưng hôm nay Tống Nguyên lại không có ở đây.
Trần Thịnh lạnh lùng nhìn Tần Đàm Công nói: "Những người bị thổ phỉ sát hại vừa hay lại chính là những người tùy tùng tại núi Trương Công vào mười năm trước bị Thanh Hà tiên sinh tra ra được. Bọn họ vốn dĩ muốn vào kinh thành để nghe ngóng tin tức. Tần Công gia, ngài nghĩ xem những tên thổ phỉ này có phải rất biết cách chọn người hay không?"
Tần Đàm Công thần sắc vẫn như trước, nói: "Tiên đế Nhân Thiện năm đó sau khi băng hà, những người tùy tùng này không bị tra hỏi cũng không bị ban chết theo, họ vẫn nhận được quan to lộc hậu như trước." Hắn nhìn Trần Thịnh nói: "Ta nhớ không nhầm thì năm đó, tướng gia còn ban thưởng cho không ít người nữa. Có lẽ là do nhà cửa quá giàu có nên mới dẫn tới việc bị thổ phỉ nhớ thương chăng."
Tần Đàm Công rất ít khi nói giỡn, thế nên lúc này đây, dù lời nói của hắn dường như chỉ là lời nói đùa nhưng lại làm cho người khác cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Trần Thịnh đang muốn nói gì đó nhưng Vương Liệt Dương vẫn luôn trầm lặng từ nãy tới giờ lại mở miệng nói trước.
"Tần Công gia, mời ngài tạm thời bãi triều để tránh hiềm nghi."
Đây là muốn tước quyền ư! Trong điện liền xôn xao một hồi. Mặc dù không có Tống Nguyên ở đây nhưng vẫn có không ít quan viên bước ra khỏi hàng nói.
"Vương tướng gia, ý của ngài là gì?"
"Đây là muốn nói, Tần Công gia chính là hung thủ sao?"
"Lẽ nào lại như vậy."
Trong điện lập tức ầm ĩ, lại có người đứng ra: "Cao Lương Lập! Trương Hữu Hằng! Mấy người các ngươi to gan lớn mật dám gây náo loạn triều đình, làm trên điện huyên náo!"
Âm thanh lớn tiếng vang lên đinh tai nhức óc như vậy chỉ có thể là ngự sử trung thừa Lư Diêm.
Theo việc Lư Diêm đứng ra, trong triều các ngự sử cũng nhao nhao ra khỏi hàng quát lớn. Mà có lẽ là bởi vì bầu không khí trong điện rất căng thẳng, mấy trăm Kim Ngô vệ nắm chặt đồng chùy, chỉ cần cố mệnh đại thần có một tiếng hộ giá, sẽ có không ít quan viên sẽ bị đánh giết.
"Trước có nghi án về cái chết của Lâm Việt, sau lại có vụ treo cổ của Lương Phượng, ầm ĩ nhưng chưa có kết luận nào thì lại có người liên quan đến án cũ bị hại, Tần công gia bãi triều tránh hiềm nghi thì có gì không đúng?"
"Bắt được thì kết tội, từ trước đến nay quan viên đóng cửa trong nhà, không cần thượng triều, theo lẽ thường là để chứng tỏ trong sạch, văn võ bá quan ai cũng đều như thế, cố mệnh đại thần thì có cái gì khác biệt chứ?"
Giọng nói nặng nề của Trần Thịnh vang lên trong triều.
"Nho sinh đột tử, quan tướng tự sát, tất cả đều có liên quan tới đại án của tiên đế. Các ngươi lại dám to gan huyên náo, như vậy mà cũng được xưng là trung thần hiếu tử, là sao có thể xứng với trời đất, triều đình nuôi dưỡng các ngươi có ích gì chứ!"
Vương Liệt Dương thở dài, nói: "Đúng vậy, án này không tra, thiên hạ bất bình. Tần Công gia, mời ngài tạm bãi triều đóng cửa tự kiểm điểm."
Năm vị cố mệnh đại thần, một vị thì từ quan không màng việc triều chính, ba vị còn lại thì đồng ý kết tội người kia bãi triều, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy có việc nghiêm khắc như vậy.
"Thần, đệ tử của thánh nhân, được dạy trung hiếu chi đạo, không dám không hỏi đến vụ án hành thích vua, mời Tần Đàm Công đóng cửa tự kiểm điểm."
Liên tiếp có quan viên đứng ra, hoặc là nghiêm túc, hoặc là kích động, hoặc là bi phẫn gián tiếp nói, trong điện từng tiếng từng tiếng mời Tần Đàm Công đóng cửa tự kiểm điểm vang lên.
Tiểu hoàng đế ngồi trên ghế rồng trợn tròn mắt nhìn, thái giám bên cạnh rụt đầu lại dám không lên tiếng.
…..
"Các ngươi thật to gan! Dám ngăn cản ai gia!"
Trong hậu cung, Tần thái hậu bị ngăn ở trước cửa điện xấu hổ gầm lên.
Hàng nghìn cấm vệ của năm tầng hoàng thành, nội cung bên này thuộc sự điều khiển của hoàng thành. Lúc này đây một nội thị mang khuôn mặt mang cười, cử chỉ cung kính nhưng thái độ chân thật đáng tin nói:
"Nương nương, hoàng thượng cùng các tướng gia đang nghị sự, mời nương nương ở lại trong cung không nên quấy nhiễu." Hắn nói xong, các cấm vệ cầm binh khí đứng ngay ngắn đằng sau lưng liền tiến lên một bước.
Tần thái hậu cũng không sợ hãi, khuôn mặt được bảo dưỡng như thiếu nữ chỉ có sự tức giận: "Lý Cẩu Tử, từ lúc nào trong hậu cung này ngươi có quyền lên tiếng vậy hả?"
Thái độ của tên nội thị vẫn cung kính như trước, thân thể càng thêm uốn lượn, nói: "Nương nương đổ oan cho lão nô rồi. Trong hậu cung này lão nô làm gì sao dám lên tiếng, nhưng lão nô đây chỉ là phụng mệnh thiên tử mà làm thôi."
"Mệnh lệnh của thiên tử cái rắm! Rõ ràng là do lão già Trần Thịnh…"
Giọng nói dịu dàng của Tần thái hậu khi tức giận mắng lên thật chói tai.
Thanh âm mắng mỏ tức giận có thể xuyên thấu qua cấm vệ nhưng người thì vẫn như cũ không thể qua được, thế nên nội thị cũng không có thêm hành động gì nữa. Chẳng qua là vẫn canh giữ ở trước cửa cung, mặc cho Tần thái hậu mắng to.
"Lúc có mặt Tông Chu, Liêu Thừa, Lý Cẩu Tử ngươi là cái quái gì, đừng tưởng rằng ai gia không biết ngươi ăn cơm của ai."
"Vương Liệt Dương, Trần Thịnh, các ngươi được lắm, lại dám khi dễ cô nhi quả mẫu chúng ta…"
......
Tiếng mắng mỏ từ hậu cung không truyền tới được đại điện, cho dù có thể truyền tới được đi chăng nữa thì âm thanh của một nữ nhân như thái hậu cũng không sánh được với thanh âm của lũ quan trên triều. Trong điện hỗn tạp đủ các loại thanh âm, ngoại trừ việc muốn Tần Đàm Công bãi triều đóng cửa tự kiểm điểm thì cũng có không ít những âm thanh bảo vệ cho Tần Đàm Công.
Trong điện, các quan lại nhao nhao thành một đoàn, thậm chí đã có người bắt đầu xô đẩy nhau. Bốn vị cố mệnh đại thần gây ra đống hỗn loạn này lại vẫn trầm mặc im ắng đứng ở phía truớc.
Vương Liệt Dương sắc mặt bình tĩnh, Trần Thịnh sắc mặt nặng nề, Lư Diêm mặt mày u ám nhìn chằm chằm trong điện, Tần Đàm Công thần sắc vẫn như cũ, sự trầm mặc này cũng không có làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Tên thị vệ đứng bên cạnh hoàng thượng lúc này trên lưng cũng đã ướt đẫm một mảng mồ hôi.
Điều này hiển nhiên là đã có chuẩn bị từ sớm, Tần Đàm Công không có ở trong cung cũng thế mà thôi, hộ vệ trùng trùng điệp điệp muốn bắt hắn cũng không phải dễ dàng, tiến vào cung cũng là dễ dàng rồi. Kim Ngô vệ trong hoàng cung đã khống chế những văn thần này, lại loạn thành một đoàn. Liệu mấy người này có đánh chết Tần Đàm Công hay không đây.
Cố mệnh đại thần bị đánh giết xác thực là có chút khó tin, rất khó làm được nhưng nếu có tội danh hành thích hoàng thượng thì cũng không phải không thể…
Tần Đàm Công nắm giữ binh quyền nhưng ở trong hoàng thành lại không thể điều động được binh mã…
Tần Đàm Công vốn tưởng rằng có thể như ngày xưa trấn áp được mọi người, nhưng lần này ba vị cố mệnh đại thần quyết tâm muốn bắt lấy hắn, Ngũ Trọng Cấm vệ khóa lại hoàng thành, Ngũ Thành Binh Mã tư giữ vững vị trí cửa thành, Tần Đàm Công cũng khó mà xen vào được.
Nói không chừng việc tiết lộ những nhân chứng kia bị giết là kế sách mà bọn họ dùng để bắt Tần Đàm Công...
Nhưng mà đồng ý bãi triều đóng cửa, điều đó có nghĩa là mất đi tự do, có nghĩa là bị đoạt đi quyền lực…
Tuy rằng lúc trước đã từng xảy ra chuyện người nhà của Tần Đàm Công bị kết tội, bị bức từ quan về quê. Thế nhưng suy cho cùng thì cũng không phải là ép bức chức quan của Tần Đàm Công. Lúc này đây liệu rằng Tần Đàm Công có thể chịu đựng được không?
Không đành lòng… Chuyện hôm nay sẽ giải quyết như thế nào đây?
"Thần…"
Thanh âm của Tần Đàm Công vang lên, phá vỡ sự trầm mặc ngừng trệ ở phía trước.
Các loại âm thanh tranh chấp của các quan thần cũng tức thì dừng lại, hai bên Kim Ngô Vệ liền nắm chặt binh khí đề phòng.
"Thần giữ vị trí phụ chính, nay khó lòng rửa sạch hàm oan, có thẹn với triều đình, thần không còn mặt mũi nào lưu lại triều đình. Mong bệ hạ tra rõ việc này, trả lại cho thần sự trong sạch."
Thái giám bên cạnh hoàng đế nghe vậy liền có thể tự nghe thấy được chính mình thở ra một hơi.
Sẽ không có việc đổ máu tại chỗ rồi.
Quan lại trong điện thần sắc đủ loại phức tạp, nhìn qua dường như có cả tiếc nuối, cả oán hận và có cả bất bình…
"Bệ hạ, Tần Công gia là trụ cột quan trọng của triều đình, triều đình làm sao có thể thiếu đi ngài ấy chứ." Có lão thần bi phẫn ra khỏi hàng quỳ xuống hô to.
Có không ít quan lại cũng quỳ xuống đất nhao nhao hô to.
Trần Thịnh cũng quay người lại cúi đầu với hoàng thượng nói: "Chính bởi vì Tần Công gia là cánh tay đắc lực của triều đình, thế nên lại càng phải thận trọng, minh bạch."
Trong điện một nhóm người cũng quỳ xuống đất để phụ họa.
Tần Đàm Công nói tạ chủ long ân rồi đứng dậy. Trong điện chúng quan nhìn theo hắn đi ra ngoài. Bước đi của hắn vững vàng, không hoảng hốt, không hoảng loạn, đi xuyên qua mọi người, bước qua cánh cửa cao cao, lướt qua ngoài lớp vũ khí đang đứng nghiêm trang bên ngoài cánh cửa, dọc theo thẳng tắp một đường, lướt qua Ngũ Trọng Cấm vệ bước ra khỏi cung.
Cho đến giờ phút này, mọi người trong điện mới dám thở ra một hơi.
Tin tức Tần Đàm Công bãi triều đóng cửa không xuất môn giống như gió truyền đi khắp kinh thành.
"Là bị cấm quân áp giải về đến nhà đấy…"
"Đây chẳng phải là kết tội rồi sao?"
"Không phải kết tội, nghe nói chẳng qua chỉ là hộ tống thôi."
"Hộ tống cái gì a, rõ ràng là muốn giam lỏng rồi…"
"Binh mã của Tần Công gia đều ở ngoại thành, không để cho hắn điều động vào…"
"Cái này thì xong rồi, cửa nhà bị đóng, cửa thành cũng đóng. Cấm quân thì vây quanh thành, không có mệnh lệnh của các tướng gia bọn họ, bên ngoài làm sao có thể dễ dàng điều động binh mã được?"
"Chờ binh mã được điều tới thì tội danh cũng đã định rồi, chẳng lẽ còn muốn tạo phản hay sao?"
Trên đường cái khắp nơi đều là tiếng nghị luận, binh mã tụ tập trong thành và ngoài thành càng ngày càng nhiều, tâm tình dân chúng cũng trở nên lo lắng.
......
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
Tiết Thanh từ xích đu ngồi dậy.
Hai tay Tứ Hạt tiên sinh xé rách con gà ở trên bàn, trong miệng mơ hồ nói: "Trên triều đình thì có gì mà phức tạp."
Tiết thanh nói: "Lão già này nghe lời vậy sao, tại sao không giết luôn tại chỗ a?"
Tứ Hạt tiên sinh hứ một tiếng rồi phun ra một miếng xương gà, nói: "Đó là triều đình, thiên tử ở ngay trước mặt, không phải chợ bán thức ăn mà có thể ngay tại chỗ mà giết gà làm thịt dê."
Tiết Thanh nói: "Trong lịch sử cũng không phải là không có, giả bộ cái gì chứ." Nàng hừ một tiếng rồi quay lại xích đu nằm lên: "Nếu như bọn họ đã khống chế được hoàng thành rồi, sao còn không thừa cơ động thủ chứ."
"Giải quyết vấn đề cũng không cần phải dựa vào việc giết người." Tứ Hạt tiên sinh nhồm nhoàm nói, dùng chân gà chỉ vào Tiết Thanh: "Con nên nhớ kỹ điểm này a, đừng có mà làm bạo quân."
Tiết Thanh há miệng a ô thất bại.
Tứ Hạt tiên sinh thu hồi lại chân gà rồi nhét vào miệng mình.
"Thánh nhân đã từng nói, nếu không giải quyết được vấn đề thì hãy giải quyết người gây ra vấn đề." Tiết Thanh nói: "Nhất là khi đối đãi với người xấu."
Tứ Hạt tiên sinh loáng thoáng nói một câu “Quỷ như con thánh nhân không để ý tới”.
Tiết Thanh nói: "Vậy cái này đã xong rồi? Đưa vật chứng nhân chứng giao lên, định tội, con liền có thể làm hoàng đế rồi hả?"
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Chấm dứt cái gì a, ta nói rồi, trên triều đình đơn giản lắm. Mấu chốt là bên ngoài, thu phục dân chúng, thu phục thiên hạ a, còn có biên cảnh, còn có… binh mã vây thành, ám vệ ám sát…" Mắt lé nhìn Tiết Thanh: "Tiểu tử, lúc này mới chỉ vừa bắt đầu thôi, thiên hạ mới là chợ thức ăn, giết gà làm thịt dê, xem ai là dao thớt, xem ai là thịt cá, máu tanh, hung hiểm…"
Tiết Thanh à lên một tiếng, nói: "Vậy tiên sinh, người còn không mau ra ngoài thăm dò xem, đừng có chờ đến lúc người ta đem chúng ta ra thành thịt cá mà chặt."
Tứ Hạt tiên sinh tức giận nói: "Ta trở lại ăn bữa cơm cũng không được sao? Có còn để cho ta sống hay không?"
Tiết Thanh khoát tay nói: "Giữ lại được tính mạng thì ăn ở đâu cũng được, đi nhanh lên. Lúc đệ tử gặp nguy hiểm người lại tỏ ra lạnh nhạt không ra tay giúp đỡ thì thôi đi, giờ bảo đi tra xét trước tình hình xem có nguy hiểm hay không cũng không được sao? Cũng không bảo người phải cùng đệ tử bán mạng. Nếu phát hiện nguy hiểm thì người cứ bỏ chạy, trước lúc chạy thì nhớ nói trước một tiếng coi như là không uổng công thầy trò chúng ta…"
Lạch cạch, một trận gió xương và chén đĩa thổi qua, Tứ Hạt tiên sinh vốn đứng bên bàn giờ đã biến mất không thấy đâu.
"Đánh một trận thì dù ta chết đi cũng có thể nhắm mắt được." Tiết Thanh đem những lời còn lại nói ra hết, tay gõ đầu gối chậm rãi dao động.
......
Tần Đàm Công đóng cửa ở trong nhà cũng không có nghĩa là người khác không thể đến.
"Ta mới chỉ ra ngoài có nửa buổi thôi, tại sao công gia đã lại bị ba cái kia lão già kia hại rồi?"
Trong sảnh chính của Tần Đàm Công, Tống Nguyên đấm ngực giậm chân.
Những người khác trong sảnh cũng nhíu mày không vui.
"Tống đại nhân, ngài không phải cũng như vậy chứ?"
"Đây là vấn đề ai tham gia ai không tham gia sao?"
Mấy người phản bác.
Tống Nguyên mặt nhăn nhó đối diện với bọn họ cười làm lành, lại nói: "Đúng, đúng, ta biết rõ, ta biết rõ việc này đều là bởi vì bọn họ đã khống chế được cấm quân ở hoàng thành, quân lính bên ngoài kinh thành cũng đã rơi vào tay Vương Liệt Dương." Hắn hung hăng cắn chặt răng: "Nhưng chớ vội đắc ý, chúng ta cũng không có thiếu người, lệnh điều binh vào thành ta cũng đã truyền ra ngoài rồi."
Tần Đàm Công nói: "Binh lính tới là chuyện nhỏ, mấu chốt là thu phục được dân chúng." Hắn nhìn về phía mọi người: "Những nhân chứng kia…"
Những nhân chứng kia hắn muốn diệt trừ hết không thể lưu lại.
Mọi người gật đầu xác nhận, đây đúng là việc cấp bách.
"Nhân chứng, vật chứng quan trọng nhất đương nhiên không phải là những cái mà Lâm Việt đã trình lên kia. Hiện tại trong tay bọn chúng còn bao nhiêu chúng ta không thể biết được. Đây mới là chính là điểm mấu chốt nhất, cũng chính là chuyện phiền phức nhất."
"Ta cho rằng…"
Trong tiếng nghị luận chợt có một âm thanh cao vút vang lên: "Cha."
Âm thanh ở ngoài cửa truyền đến, vô thanh vô khí mà tiếp cận khiến cho những người đang bàn chuyện càng thêm hoảng sợ, bên cạnh cánh cửa bên có thân ảnh của một thiếu niên đang ngó đầu nhìn vào.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Hắn hỏi: "Các ngươi đang nói cái gì vậy? Sao lại náo nhiệt như vậy?"
Tống Nguyên ai nha một tiếng, nói: "Tiểu công gia a, người không biết là xảy ra chuyện rồi sao…"
Tần Mai đứng thẳng người bên cạnh cánh cửa, đôi lông mày xinh đẹp nhăn lại, cắt ngang lời hắn: "Thực sự đã xảy ra chuyện à? Rất phiền phức sao? Rất nguy hiểm sao? "
Tần Đàm Công nhìn hắn cười cười: "Không có việc gì, không phiền phức, cũng không nguy hiểm."
Tống Nguyên vội hỏi: "Tiểu công gia thật sự lo lắng…"
Hắn nói còn chưa dứt lời, lông mày của thiếu niên bên cạnh cửa bỗng giãn ra, nói: "Vậy là tốt rồi, con đi đây." Dứt lời liền quay người lảo đảo đi ra ngoài.
Đi rồi, đi xa rồi…
"Công gia, nhìn xem..." Tống Nguyên đem lời khen Tần Mai ân cần, lo lắng, hiếu thảo với phụ thân, trời đất chứng giám ban đầu nuốt xuống, thay vào đó là một loại tán thưởng khác: "Tiểu công gia thật sự có phong độ của một đại tướng, không kiêu ngạo, không nóng nảy."
Mọi người trong phòng đã hình thành thói quen nghe Tống Nguyên thổi phồng mọi chuyện nên cũng khinh thường trợn mắt trừng một cái rồi cũng không rảnh mà để ý đến hắn.
Tần Đàm Công nhìn theo bóng lưng Tần Mai, cười gật đầu nói: "Thật sự thì hắn làm vô cùng tốt."
Kỳ thật thì Tần Mai hắn đã làm những gì chứ? Trong lòng mọi người thầm nghĩ, sau khi vào kinh liền huênh hoang, khoác lác khắp nơi, thiêu nhà người ta, cùng Tiết Thanh đánh nhau, bị dân chúng chỉ trích là ương ngạnh. Hơn nữa lại kết giao cùng Tiết Thanh, khiến cho Tần Đàm Công bị mang tội danh thao túng, sau đó mỗi ngày đều ăn uống chơi đùa… Quả nhiên người sáng suốt anh minh cũng khó tránh khỏi việc cưng chiều con cái. Vận khí tốt của Tống Nguyên đây chính là vuốt đúng mông ngựa.
Vẫn may Tần Đàm Công cũng chỉ mất một chút lý trí vào việc này, mọi người liền quay lại chủ đề lúc nãy.
"Sự việc tiếp theo rất đơn giản, chính là giải quyết người." Tần Đàm Công nói: "Chỉ cần không có những người này, cũng sẽ không có những vấn đề này, vấn đề tội danh này cũng sẽ không tồn tại, vậy thì ta ở nhà hay trên triều cũng đều giống nhau cả."
Đúng vậy, mọi người gật đầu lên tiếng phải.
"Công gia, yên tâm đi." Tống Nguyên vỗ ngực, cười nói: "Những người này, một người cũng chạy không thoát được, chỉ một cái kinh thành thì làm sao có thể giam cầm được tay chân của chúng ta."
......
Khi hoàng hôn phủ xuống thì cửa thành liền đóng lại, thời điểm này so với trước kia sớm hơn rất nhiều. Có rất nhiều người muốn ra vào cũng vì vậy mà bị ngăn cách, ồn ào ầm ĩ cũng không tiếp tục bao lâu liền bị đuổi ra.
Trong ánh oàng hôn rất nhiều đội cấm vệ quân lượn đi lượn lại quanh thành để kiểm tra, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua những đoàn người qua đường. Mọi người theo bản năng thu hồi lại sự phàn nàn, hoặc là tản đi hoặc là tìm mấy quán trà ven đường nghỉ ngơi một chút, nghĩ xem hôm nay phải làm sao bây giờ.
Cách cổng thành khoảng mười dặm có một quán trà làm ăn vô cũng tốt, trước nay chưa từng có. Trong ngoài đều ngồi chật kín người, lấy thanh âm khi thì cất cao khi thì đè thấp để nghị luận, tranh chấp.
"Một bát súp dê." Một nam nhân đốn củi đi tới, tháo đống củi trên vai xuống, la lớn: "Sợ là sắp loạn rồi, cửa thành đóng sớm như vậy, ngay cả nhà ta cũng trở về không được."
Loại phàn nàn này đã nghe nhiều rồi, vị phu nhân đằng sau nồi súp dê sôi sùng sục cũng không hề để ý, nhanh chóng bưng một chén đi tới.
"Đúng vậy." Bà giống như có chút bất an, nói: "Sợ là sắp loạn rồi."