Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 57: Nguyện vọng



Bà là ai, Thiền Y không nói rõ nhưng Tiết Thanh biết.

Tống phu nhân bệnh chết, điều này đều được đám thái y xác minh, huống chi còn bị bệnh cả mười năm nay...

Tận mắt nhìn chết đi là như thế nào? 

Nàng ta không phải đại phu, cho dù là đại phu thì cũng đôi khi bất lực với chứng bệnh, chỉ có thể tận mắt nhìn người bệnh trút hơi thở cuối cùng. Điều này không thể bị chất vấn được.

Nhưng không cứu, mặc kệ, là có ý gì?

Tiết Thanh nhìn Thiền Y. 

Thiền Y không phải Thiền Y ngày xưa, khuôn mặt đã trang điểm nhẹ, vẻ ngây ngô của tiểu tỳ nhà bên đã vơi bớt, mặc y phục đẹp đẽ, trông quý giá và đoan trang.

"Là lúc ngươi bị đánh lén, lúc ấy Tống phu nhân muốn đi tìm ngươi, nàng ta ngăn cản, không, cũng không phải ngăn cản. Nàng ta không nói gì để ngăn cản, nhưng không biết vì sao Tống phu nhân thấy nàng ta thì bỏ chạy, sau đó ngã xuống đất. Sau đó nàng ta liền mặc kệ, đứng đó nhìn..."

"Nàng ta nói trong mắt mẹ là nàng ta hại nàng, nếu Tống phu nhân không tin nàng ta, nàng ta sẽ mặc kệ. Tống phu nhân giãy giụa trên đất, nàng ta không gọi ai, cũng không làm gì. Sau đó Tống phu nhân bất động, nàng ta đi tới bên người Tống phu nhân, nói..." 

Thiền Y nhìn Tiết Thanh, Tiết Thanh cũng nhìn nàng.

"Mẹ ạ. Mẹ chết như thế này là vì Tiết Thanh, lòng rất vui vẻ nhỉ."

...... 

Gió lạnh của buổi sáng mùa đông thổi qua cổng tròn, làm y phục hai cô gái bay phất phới.

Tiết Thanh nhìn Thiền Y, nói: "Lúc đó ngươi có mặt?"

Đây như câu chất vấn, là phản ứng bình thường theo bản năng một con người khi nghe được bí mật... 

Thiền Y gật đầu, rồi lập tức lắc đầu: "Ta không sao. Ta không bị phát hiện. Ta núp trong bụi hoa, bịt chặt miệng, ta không hề động đậy."

Nàng biết Tiết Thanh không chất vấn, nàng biết Tiết Thanh đang lo cho nàng.

Nàng học y, biết rằng xét cho cùng Tống phu nhân chết là vì quá yếu, nhưng thấy đang sắp chết mà không cứu chính là thêm một đao. Các đại phu có nói, nếu cứu giúp đúng lúc, Tống phu nhân sẽ không chết, ít nhất là lúc đó... 

Đối với con cái mà nói, mặc kệ cha mẹ chết đi, không gọi đại phu, tất nhiên là bất hiếu. Huống chi đứa con gái ấy giờ có thân phận là đế cơ.

Nàng đã thấy được một đế cơ bất hiếu bất nghĩa.

Đây là chuyện mất mạng, mà nàng còn nói ra. 

"Ta không nói với ai, ta coi như không biết chuyện này." Thiền Y nhìn Tiết Thanh, giọng run run. Vờ như không biết chuyện này, chưa từng thấy chuyện này bao giờ, gặp người mà nên làm thế nào thì làm thế đó, gặp chuyện nên phản ứng thế nào thì phản ứng thế đó, cho tới giờ phút này.

Tiết Thanh nhìn nàng: "Thiền Y..."

Còn chưa nói xong, đã giương tay đẩy một cái thật mạnh. Thiền Y bất ngờ, không kịp chuẩn bị, bị đẩy ra sau, lảo đảo ngã nhào xuống đất. 

"Ngươi có thôi đi không?" Giọng Tiết Thanh đầy không kiên nhẫn, nàng cất cao giọng: "Ta giả nam không phải để quyến rũ ngươi!"

Những tiếng bước chân hỗn độn truyền tới.

Thiền Y giơ tay chống mặt đất, ngẩng đầu lên, nước mắt rơi như mưa. 

"Tiết Thanh! Ngươi khinh người quá!" Nàng hô lên, cũng đứng dậy, lao tới đánh Tiết Thanh.

Lúc này đây nàng thậm chí còn không tới gần được người của Tiết Thanh, bị nàng ta giơ tay đẩy thẳng ra. Thiền Y lại ngã nhào xuống đất. Mùa đông nên mặt đất rất cứng, bàn tay nàng lập tức bị chà rách. Nàng càng khóc to hơn nhưng vẫn bướng bỉnh đứng lên, lại muốn lao tới tiếp. Nhưng lần này nàng không bị Tiết Thanh đẩy ra, mà bị đám người nhào tới ngăn lại.

Người tới trước là mấy nam tử, không tiện kéo Thiền Y lại nên đành dùng thân mình ngăn cản nàng ta, không cho tiến lên. 

"Ôi chao, làm cái gì thế!"

"Mau lên, có ai không!"

"Đây là ai vậy!" 

Còn có người không nhận ra Thiền Y. Nhiều người nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tới. Có nam, có nữ. Tôi tớ hộ vê của Tống gia đều tới đây.

"To gan!"

Đám hộ vệ của Tống gia mặc kệ nam nữ, ở Tống gia này phàm là gió thổi cỏ lay thì đều đánh chết tươi. Thiền Y bị xách lên như một con gà con. 

Cuối cùng Tiết Thanh xua tay ngăn lại, nói: "Thôi."

"Thiền Y." Dương Tĩnh Xương vội vàng chen qua đám người tới đây, đỡ lấy Thiền Y bị hộ vệ bắt: "Sao ngươi lại..." Rồi thở dài một tiếng, không nói gì thêm.

Thiền Y che mặt khóc. 

"Đế cơ điện hạ đã tự mình giải thích rồi còn gì." Dương Tĩnh Xương nói tiếp: "Lại ban thưởng cho ngươi vào làm nữ y ở Thái Y viện, để ngươi đoàn tụ với người nhà, tiền đồ như gấm, ngươi còn rối rắm cái chuyện nhỏ nhặt này làm gì chứ."

Thiền Y chỉ khóc, không nói lời nào.

Dương Tĩnh Xương nhìn Tiết Thanh với vẻ mặt phức tạp, nói: "Ngươi bao dung cho nàng một chút, vẫn còn lẩn quẩn trong lòng..." 

Tiết Thanh sửa sang lại đồ tang đã bị lệch, nói: "Ta không so đo. Nể tình lúc trước nhà nàng ta đã chăm sóc ta rất nhiều. Nhưng đừng có lại đi theo ta nói đạo lý mãi như vậy." Liếc Thiền Y một cái, hóa ra y phục đẹp đẽ kia chính là lễ phục của nữ y: "Làm y nữ của ngươi đi, phải hiểu chuyện to nhỏ nặng nhẹ. Đừng có mà ngày lành không muốn, lại làm hỏng tiền đồ, được cái gì đâu." Nói xong phất tay áo bước đi.

Người vây xem vội tránh đường, nhìn Tiết Thanh đi tới.

Đây là lần đầu tiên gặp Tiết trạng nguyên mặc đồ nữ nhân xuất hiện sau khi ngất xỉu trên đại điện, thoạt trông không khác gì nam tử, dáng vẻ kia. 

Nhưng có chuyện gì vậy? Mọi người đều nhìn Dương Tĩnh Xương và Thiền Y, nữ y? Đế cơ điện hạ thưởng cho vào Thái Y viện? Rồi nhanh chóng châu đầu ghé tai dò hỏi, vẻ mặt khi nhìn Thiền Y đầy kinh ngạc và ao ước. Con nhóc nhà quê này thật có phúc.

Nhưng nữ nhi rất dễ hồ đồ, dễ phạm sai lầm. Tiết Thanh kia nói đúng, cho dù giao nhầm tấm chân tình thì có gì lớn lao, tiền đồ như gấm, tương lai sẽ không thiếu lang quân như ý nên ai nấy đều khuyên bảo Thiền Y.

Nữ y của đế cơ điện hạ đó, càng đáng mượn sức kết giao hơn cả đám đại thần trong triều. Đâm ra không ai nhìn Tiết Thanh bước đi nữa. 

Bị mọi người bao quanh, Thiền Y chỉ cúi đầu, che mặt khóc. Nước mắt thấm ướt ống tay áo đẹp đẽ và tinh xảo. Nàng hiểu được lời của Tiết Thanh, đừng có bỏ qua ngày lành, đừng làm hỏng tiền đồ của mình, được gì đâu?

Đúng vậy. Giờ đây nàng có tiền đồ như gấm, nàng có thể đoàn tụ với người thân, nàng có đế cơ điện hạ, hoàng đế tương lai tin tưởng. Chỉ cần nàng muốn, nàng có thể lên như diều gặp gió. Đây là điều mà một con nhóc ăn nhờ ở đậu có nằm mơ cũng không được.

Nhưng giờ nàng lại mạo hiểm cái nguy cơ bị phát hiện, bỏ qua tiền đồ như cẩm, tính mạng người thân chỉ vì chạy tới nói câu đó cho Tiết Thanh. 

Một câu mà giờ nghĩ lại thì cũng không có ý nghĩa gì lắm. Người đã chết, nói thì có thể làm gì? Bây giờ không phải rất tốt sao.

Nhưng nàng vẫn muốn nói. Khi biết Tiết Thanh là nữ nhi của Tống phu nhân, nàng càng hạ quyết tâm. Nàng muốn cho Tiết Thanh biết trước khi mẹ ruột của nàng ấy chết, chuyện gì đã xảy ra. Nhất là để nàng ta biết rằng trước khi chết, mẹ ruột nhớ nàng ta.

Chỉ có như vậy mà thôi. 

Bỏ qua tính mạng người thân, tiền đồ như gấm, chỉ là vì điều này.

Tiền đồ như gấm ấy là do Tống Anh cho, nếu nàng muốn, Tống Anh cũng có thể cho nàng cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng mà...

Thiền Y che mặt, đôi mắt đẫm nước mắt dưới đôi tay ấy vừa trong trẻo vừa kiên định. 

Nhưng mà sở dĩ nàng có hôm nay, chính là vì ba năm trước Tiết Thanh đã cho nàng tính mạng.

Khi đó Tiết Thanh không có gì cả, không chút do dự hay sợ hãi lấy mạng mình đổi mạng cho nàng.

Chỉ có như vậy mà thôi. 

......

Trên đường phố ở kinh thành, mênh mông biển người, một mảng trắng thuần. Tiếng bàn tán ong ong tuôn trào như sóng nhưng không hỗn loạn. Bởi quan binh đứng hai bên như hai bức tường ngăn cách.

Nghi thức trước và sau quan tài Tống phu nhân đứng kín con đường. Dân chúng đứng xem tìm kiếm trong đội ngũ đưa tang. 

"Tiết Thanh kia là con gái của Tống Nguyên."

"Ở chỗ nào? Ở chỗ nào?"

"Thấy chưa?" 

Khắp nơi đều là người mặc đồ tang, khó mà phân biệt trai hay gái. Khó khăn lắm mới có người nhìn ra được, còn chưa kịp nhìn kỹ thì tiếng hô hét náo loạn khắp đường phố.

"Bảo Chương đế cơ ra rồi!"

Nghe thấy tiếng kêu ấy, đám người hai bên đường lập tức ùa tới một phương hướng. 

Trên ngự phố cách đó không xa, quan binh ngăn cách như rừng rậm nhưng không thể ngăn cản dân chúng tới xem.

Đây chính là Bảo Chương đế cơ.

Cái tên kiêng dè mười năm gần như không nhắc tới nay lại xuất hiện, lúc này còn xuất hiện trước mọi người, ai không không muốn nhìn thấy. 

"Không đúng, thì ra là con gái Tống Nguyên, không phải là chưa thấy bao giờ..." Một người nói.

Nhưng nhanh chóng bị phản bác.

"Khi đó với bây giờ giống nhau được à?" 

"Giờ chính là đế cơ mà!"

"Đế cơ cũng tự mình tới đưa tang Tống phu nhân."

"Đó là đương nhiên. Mẹ con mười năm còn gì." 

Đám người như sóng nước ùa tới bên đó, khiến phía trước đội ngũ đưa tang càng thêm trống trải. Tiết Thanh không quay đầu lại, cầm tiền giấy rải đều như tuyết, rơi trên người, rơi trên mặt...

Tiết Thanh giơ tay xoa mũi, hất tiền giấy ra. Bên cạnh người, Tống Hổ Tử đã hắt xì hai cái. Phát hiện hắt xì có thể thổi bay tiền giấy, lại vui sướng cố ý hắt xì liên tục...

Tiết Thanh mặc cho nó chơi đùa, ôm tay nhìn phía trước. Tiếng ồn ào đằng sau đã dần đi xa, dường như có thể thấy được cổng thành phía trước. 

Cửa thành đóng kín đã nhiều ngày nay được mở ra, quan binh đứng san sát, đề phòng, binh khí cũng được buộc vải trắng. Nay Tống phu nhân được hạ táng theo quy cách ngang với hoàng thân.

"Hổ Tử à, ngươi có nghe qua câu này bao giờ chưa?" Tiết Thanh đột nhiên nói.

Đương nhiên là Tống Hổ Tử chưa bao giờ nghe qua. Tiết Thanh nói gì nó còn nghe không hiểu, vẫn vui vẻ giơ tay bắt lấy tiền giấy đang bay lên. 

Tiết Thanh quay đầu nhìn xe chở quan tài Tống phu nhân, xoay người quỳ xuống trước xe, cúi người dập đầu.

Hiếu tử hiếu phụ khi đưa tang phải quỳ cản ba lượt, để tỏ lòng luyến tiếc không tha. Đám tùy tùng, vú già, nha đầu xung quanh lập tức quỳ xuống, tiếng khóc vang lên khắp cả đội đưa tang. Tiết Thanh cúi người, khóc hay không cũng không ai phát hiện.

"Bỏ mạng rất dễ, sống mới khó." Nàng thì thào, trịnh trọng vái lạy ba lần, rồi lại ngẩng đầu lên. Cảm thấy mặt như ẩm ướt, nàng giơ tay lên. Trong đám tiền giấy bay loạn còn xen cả hạt tuyết... 

Tuyết rơi rồi.

......

Tuyết bay lả tả khắp trời đất. Tống Nguyên đứng trong đó, không phân biệt được thứ rơi vào mặt là tiền giấy hay là tuyết, nhìn xe tang nhanh chóng ra khỏi cửa thành. Lần từ biệt này, khó có thể gặp lại. Nước mắt lại trào ra, tầm mắt trở nên nhòe đi nhưng lại không chịu nhắm mắt. 

Thị vệ bên người khẽ nhúc nhích. Một người bước nhanh tới.

"Đại nhân, Hoàng Thành ty báo lại, Tần Đàm Công nhận tội rồi."

Tần Đàm Công nhận tội rồi! 

Tống Nguyên quay người, giơ tay áo lau đi nước mắt.

"Đi mau." Hắn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.