Những năm cuối của Đại Tề, Dương Đế hoang dâm say rượu mà chết, thiên hạ đại loạn, binh mã của đại tướng quân Sở Vệ ở Tương Châu bình định phản loạn, bị binh mã của năm châu vây công, trọng thương chạy trốn và hôn mê ở trước một ngôi miếu đổ nát trong núi sâu, được hòa thượng trong miếu cứu giúp.
Sở Vệ trở về từ cõi chết nản lòng thoái chí, muốn xuất gia bái đại hòa thượng làm sư phụ, đại hòa thượng từ chối, nói vì hắn có tướng đế vương, miếu nhỏ này không thể nhận, ngồi nói chuyện với Sở Vệ ba ngày ba đêm, tặng cho thiên văn địa lý binh pháp, tặng Bạch Mã bảo kiếm rồi đưa ra khỏi núi sâu, sau đó Sở Vệ lại đứng lên dẹp loạn thiên hạ và đăng cơ thành đế quân xây dựng đất nước Đại Chu, gọi là Cao Tổ.
"Sau khi Cao Tổ đăng cơ, tìm lại ngôi chùa kia, lại bái đại hòa thượng làm sư phụ, ban thưởng ngôi miếu đổ nát này thành Hoàng Tự, đại hòa thượng là đế sư."
Giọng nói của Tần Đàm Công ở trong lồng sắt chậm rãi vang lên.
"Cao Tổ kính trọng tín nhiệm Hoàng Tự đại hòa thượng, giao năm vị hoàng tử cho Hoàng Tự đại sư dạy dỗ, Hoàng Tự đại sư dạy dỗ năm năm, Cao Tổ hỏi đại sư vị nào có thể làm được thái tử, đại sư cười không nói, Cao Tổ liền viết xuống cuốn Thủ Thư này giao do Hoàng Tự bảo quản, chờ đến khi Cao Tổ sắp chết, đại sư đưa trả Thủ Thư, bên trên đã viết…"
Ngón tay của hắn chỉ vào Thủ Thư đang từ từ mở ra, một cái tên của hàng đầu tiên, Nghĩa Ninh Thân Vương.
Đây là tục danh của Sở Thế Tổ.
"Từ đó về sau chuyện này liền trở thành tổ huấn của hoàng thất Đại Chu, các hoàng tử do Hoàng Tự dạy dỗ, Hoàng Tự đại sư viết ra tên hoàng tử trên sổ tay, vị hoàng tử này chính là thiên tử được trời chọn lựa."
Tay Tần Đàm Công tiếp tục lướt qua một cái tên lại một cái tên tiếp theo, mãi cho đến tận cái tên cuối cùng, Nguyên Chúc Thân Vương.
Tay hắn dừng lại, cổ hắn có xích sắt buộc chặt ở phía sau không thể khom người, liền yên lặng nhìn cái tên này.
"Nguyên Chúc, điện hạ." Hắn thì thầm.
Các thị vệ ở đây cũng không xa lạ với cái tên này, chính là tục danh của tiên đế.
Trong phòng giam yên tĩnh một khắc, chợt có tiếng vuốt nhẹ khe khẽ vang lên, tay Tần Đàm Công nhẹ nhàng chỉ chỉ ở trong không trung trước người, dường như gõ mặt bàn, Thủ Thư trải ra trên đất, chỗ trống sau tên Nguyên Chúc Thân Vương có chút lõm xuống…
"Lần này vẫn chưa viết tên lên." Hắn nói, tay vừa thu lại, Thủ Thư trên đất rầm một tiếng bay lên rồi rơi xuống trong tay hắn: "Sẽ viết tên ai lên nhỉ?"
Tiên đế mất, Đại Chu chỉ có một vị đế cơ Bảo Chương, ngoại trừ nàng còn có thể viết tên ai, thị vệ ở bốn phía cụp mắt thẫn thờ.
"Công gia, Hắc Giáp vệ đã dựa theo dặn dò tập kích Tống Nguyên, Tống Nguyên nhận định Tiết Thanh là nghịch tặc, còn trước mặt mọi người Tiết Thanh nói mình là Bảo Chương đế cơ thật sự, bây giờ khắp thành đang lùng bắt Tiết Thanh." Người đến lúc này mở miệng nói, sắc mặt kính nể: "Tất cả đều như dự liệu của công gia."
Tần Đàm Công cười cợt, nói: "Tiên đế từng nói thiên hạ là bàn cờ, cảm giác của người cầm quân cờ thật sự rất tốt."
Người đến ngẩng đầu lên nói: "Tiết Thanh đã chạy khỏi kinh thành."
Tần Đàm Công nói: "Rất tốt, quân cờ đều bày ra, ai thua ai thắng, bổn công rất chờ mong." Tay chuyển động, Thủ Thư nhẹ nhàng cuốn thành trục, để vào trong tay áo, hai tay vung một cái, đặt lên đầu gối hơi vỗ: "Rót rượu."
Thị vệ hai bên một người cầm bình, một người bưng chén, kèm theo rầm một tiếng vang lên lồng sắt bị mở ra, thị vệ quỳ một gối xuống bưng chén rượu lên, Tần Đàm Công một tay đỡ đầu gối một tay nhận lấy chén rượu chậm rãi uống, thị vệ hai bên cung kính đứng yên, ánh đuốc sáng sủa chiếu rọi dù cho áo tù trắng, xích sắt trói buộc cả chân tay và cổ nhưng hắn vẫn giống như ngồi trong trị phòng ở hoàng cung, ghế sắt dưới thân dường như làm từ da hổ trắng.
…..
Gió lạnh thổi qua, đám người trên đường phố Trường An phủ rụt cổ lại dùng quần áo che kín, từ sau khi tiến vào tháng chạp, trời càng ngày càng lạnh, chỉ là đến nay Trường An phủ vẫn chưa có tuyết rơi.
Không có tuyết rơi thì sẽ không có điềm lành báo mùa màng bội thu, dân chúng thành Trường An sắc mặt sầu lo, không chỉ là những người dân nhỏ bé vì sinh kế mà bôn ba, những người nhà quyền quý phú hào kia cũng đều trở nên nín thở, đều rất lo lắng.
Bên trong Trường An phủ nha, Lý tri phủ đại nhân đã ba ngày không đi ra khỏi thư phòng rồi.
Gã sai vặt canh giữ ở bên ngoài cũng nhịn không được nữa, thừa dịp đưa cơm xông vào, phát hiện trong thư phòng lạnh lẽo, chậu than đã tắt một ngày, còn Lý Quang Viễn ngồi ở trước bàn đọc sách không biết đang nghĩ gì, tay ấn trán, nhìn công văn chất đống trên bàn, chỉ lẩm bẩm nói làm sao có thể chứ.
"Trường An phủ trong lịch sử cũng từng có một mùa đông không có tuyết rơi mà." Gã sai vặt không nhịn được nói: "Đại nhân không cần lo, bây giờ vẫn chưa sang năm mới đâu, có lẽ sang năm mới có tuyết rơi."
Lý Quang Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn hắn, nói: "Sang năm mới có tuyết rơi à, ngày đó thì càng lạnh hơn…"
Đại nhân nghĩ gì thế, gã sai vặt không hiểu, ngoài cửa có lão bộc cả người đầy sương lạnh đi tới.
"Đi, đi." Hắn xua tay với gã sai vặt.
Đây là lão bộc mấy ngày trước nói là về nhà đưa lễ mừng năm mới thay Lý tri phủ, nhanh như vậy đã trở lại rồi à? Hay là chưa đi nhỉ, đây không phải một gã sai vặt như hắn có thể hỏi đến, thay xong chậu than đã bị đuổi ra ngoài.
Lão bộc cũng không khuyên Lý tri phủ ăn cơm mà là vội vàng nói: "Đại nhân, đã hỏi thăm rõ ràng rồi."
Lý Quang Viễn nói: "Nói."
Lão bộc hít sâu một hơi, có vẻ ổn định nhưng khi mở miệng vẫn là lộn xộn: "Việc này chính xác trăm phần trăm, đế cơ thật sự là Tống Anh nữ nhi của Tống Nguyên, Tiết Thanh chỉ là người thay thế, Tần Đàm Công nhận tội bị bắt, thú nhận việc năm đó mưu hại hoàng đế hoàng hậu, Tống Nguyên bị hành thích, sau đó Tiết Thanh nói mình là đế cơ thật sự, bị nói là nghịch tặc chạy trốn rồi."
Lý Quang Viễn cũng không hỏi dò thêm về việc hỗn loạn này, ba ngày hắn đã hiểu gần hết rồi, lúc này chỉ là cần câu nói chính xác trăm phần trăm của lão bộc.
"Tại sao lại thành giả." Hắn lại đưa tay ấn trán: "Tại sao còn thành nghịch tặc hả?"
Lý Quang Viễn cúi đầu xem công văn trước mặt chất đống bên trong có lẫn một tấm bố cáo, bên trên có hai hình chân dung, văn chương đường nét ngắn gọn phác họa ra một thiếu niên thanh tú, một thiếu nữ xinh đẹp, bất kể là nam hay là nữ, tướng mạo đều là cùng một người.
Lão bộc nhỏ giọng nói: "Tin tức ở kinh thành phong tỏa rất chặt, hiện nay tin tức có thể biết được chỉ có vậy, chi tiết quá trình cụ thể thì không rõ ràng nữa."
Lý Quang Viễn trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn bố cáo chân dung trên bàn.
"Lão gia, không thể kéo dài thêm nữa, đã nhận được nhiều ngày như vậy, vẫn không dán…" Lão bộc nói, thở dài: "Chỗ chúng ta là Trường An phủ đấy."
Tiết Thanh là người của Trường An phủ, triều đình liền đưa bố cáo đến Trường An phủ đầu tiên.
Lý Quang Viễn nói: "Cái này làm sao có thể dán ra ngoài hả!" Từng chữ từng chữ: "Thanh Hà tiên sinh chết rồi, Tiết Thanh lại thành nghịch tặc, ta biết giải thích sao với dân chúng của Trường An phủ đây!"
Đó là Tiết Thanh mà, nàng ở Trường An phủ là thần đồng thi từ, trạng nguyên trẻ tuổi nhất, thiếu niên lang có tình có nghĩa, vì bạn học mà chống đối thái giám Liêu Thừa, vì Thanh Hà tiên sinh mà ở trên Kim Loan điện đấu với Tần Đàm Công, nghịch tặc?
Lão bộc cúi đầu nói: "Đại nhân, những cái này không cần nghĩ nữa, sẽ có tri phủ mới tới giải thích."
Tri phủ mới tới à, Lý Quang Viễn nhìn về phía bàn, ở bên trong một đống công văn còn có một bức thư điều lệnh, muốn hắn trở lại kinh thành, lên chức.
"Lên chức cái gì chứ, chỉ là đề phòng Trường An phủ chúng ta, đề phòng chúng ta - những người trước kia có quan hệ tốt với Tiết Thanh…" Hắn ngẩng đầu lên nói: "Không yên tâm mà thôi."
Lão bộc cũng ngẩng đầu, nói: "Đại nhân người làm nhiều như vậy, là vì đế cơ điện hạ mà."
Lý Quang Viễn vẻ mặt cứng đờ.
Đúng vậy, hắn tận trung không sợ sống chết, là vì Bảo Chương đế cơ, là vì giúp đỡ chính thống, cũng không phải vì Tiết Thanh…
Trước đây Tiết Thanh là Bảo Chương đế cơ, hắn tận tâm với nàng, hiện tại Tiết Thanh không phải nữa, vậy hắn…
Trong phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động, chậu than mới giống như khống có chút ấm áp nào, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Lý Quang Viễn đứng lên, nói: "Thu dọn đi."
Thu dọn rồi có thể dán ra ngoài.
Lão bộc trả lời vâng, vội thu dọn bàn, rốt cuộc vẫn là trong lòng không thể bình tĩnh được, nhất thời tay chân luống cuống đánh đổ một chồng sách, vội ngồi xổm xuống thu dọn, Lý Quang Viễn đứng ở một bên chắp tay nhìn bức bình phong theo bản năng quay người lại, liếc nhìn sách rải rác trên đất, bên trong có mấy bức thư, trong thư kiểu chữ đẹp đẽ, quen thuộc…
Đó là khi Tiết Thanh đi tham gia kỳ thi quân tử ở Huỳnh Sa Đạo và đọc sách ở Quốc Tử Giám kinh thành viết thư cho hắn, cũng không có việc lớn gì, chính là kể một ít chuyện vụn vặt hằng ngày.
Nàng biết hắn quan tâm nàng, vì vậy để hắn biết nàng đang làm gì gặp phải cái gì…
Thật là hành động không có ý nghĩa gì mà.
Trang giấy rơi xuống, lão bộc run run cầm vài tờ bố cáo, mở ra, dưới ánh mặt trời ngày đông thiếu niên thanh tú trên bức họa yên tĩnh không hề có một tiếng động.
"Khoan đã." Lý Quang Viễn đột nhiên nói.
Lão bộc không hiểu cầm bố cáo nhìn hắn.
"Đã có tri phủ mới, vậy thì chờ tri phủ mới đến rồi dán những bố cáo này lên đi." Lý Quang Viễn nói: "Tri phủ mới nhậm chức mới xử án mới, còn nữa, hãy khống chế tin tức thật tốt, tránh làm cho dân chúng kinh hoảng, ta cũng đỡ phải liên luỵ nhiều hơn đến dân chúng Trường An phủ."
A, như vậy à? Lão bộc nhìn Lý Quang Viễn, lại cúi đầu xem bố cáo cầm trong tay.
……
Liễu gia, trong phòng lớn ấm áp như mùa xuân, Liễu lão thái gia nằm ở trên xích đu, vừa nhìn hai võ sư mô nương bên cạnh tranh đấu, vừa nghe một người quản sự đọc tin tức từ kinh thành, nghe tới Tần Đàm Công bị bắt, Bảo Chương đế cơ về triều, vỗ chân một cái kêu một tiếng tốt.
"Hóa ra là như vậy." Hắn nói: "Chỉ biết Bảo Chương đế cơ chưa chết, mọi người từ lâu đã đoán ra rồi." Lại giục: "Còn gì nữa?" Lại hơi đắc ý: "Quả nhiên trong triều có người mình liền thuận tiện."
Quản sự nhìn bức thư ngắn gọn, nói: "Hết rồi, Xuân Dương thiếu gia chỉ viết những thứ này."
"Chỉ những thứ này? Bảo Chương đế cơ này là ai thế? Ở đâu ra? Những cái này trên triều đình đều sẽ nói đến." Liễu lão thái gia cau mày nói.
Quản sự nhìn cuối thư, nói: "Xuân Dương thiếu gia nói chuyện này liên quan đến những vấn đề nghiêm trọng, vội vàng gửi thư để thông báo, mà triều đình không cho phép nói nhiều về nó, ra vào kinh thành kiểm tra rất nghiêm ngặt, chờ sau khi kinh thành yên ổn lại sẽ viết tỉ mỉ."
Liễu lão thái gia xì một tiếng nói: "Trẻ con đúng là nhát gan, triều đình không cho nói thì không nói nữa hả?"
Quản sự nói: "Tiểu nhân đã sai người đi nghe ngóng."
Liễu lão thái gia khoát tay nói: "Thôi, chờ một chút đi, Bảo Chương đế cơ về triều là chuyện lớn, tránh để chúng ta nghe ngóng được rồi lại dọa Xuân Dương, lá gan quá nhỏ, tương lai làm sao nắm quyền?" Nói rồi cười ha ha.
Quản sự cười theo.
Liễu lão thái gia cười xong rồi chuyển hai quả cầu vàng trong tay, nói: "Mặc dù là chuyện lớn nhưng Bảo Chương đế cơ về triều thực ra cũng chẳng liên quan gì đến Liễu gia chúng ta, chúng ta là bách tính đàng hoàng mà, trên trời thần tiên đánh nhau…" Nói tới đây kêu lên một tiếng tốt.
Quản sự nhìn lại, thấy bên kia một võ sư mô nương sử dụng một chiêu đòn sát thủ, hắn vội vàng vỗ tay khen hay theo tiết tấu thú vị này, trong phòng lớn rất là náo nhiệt, chuyện lúc trước nói đều bị vứt qua một bên rồi.
Ngoại trừ Liễu gia, rất nhiều người Trường An phủ đều nhận được tin tức từ kinh thành, tin tức Tần Đàm Công bị bắt, Bảo Chương đế cơ về triều đã truyền ra, khiếp sợ suy đoán lại nghị luận, nhưng hình như bởi vì kinh thành vẫn đang trong giới nghiêm nên không có tin tức càng rõ ràng truyền đến, mà Trường An phủ cũng bắt đầu giới nghiêm rồi.
Hơn nữa lúc này ở trong Đại Chu, rất nhiều nơi cũng giới nghiêm giống Trường An phủ, chỉ khác nhau là cửa thành dán thêm vài tờ bố cáo.
Một cơn gió thổi qua, bố cáo dán ở trên tường bay phần phật, cuốn lên, chân dung bên trên rung rung… Đùng một tiếng, thủ binh bên cạnh đập phẳng bố cáo xuống.
"Nhìn rõ ràng, đây chính là nghịch tặc." Hắn nhìn dân chúng đang vây xem: "Cung cấp manh mối, có phần thưởng."
Dân chúng vây xem nhìn chân dung chỉ chỉ trỏ trỏ, gây rối, có người chen lên trước, gần như dính vào bố cáo.
"Thưởng bao nhiêu?"
Kèm theo giọng nói mềm mại đó là mùi son phấn nức mũi.
Thủ binh cau mày nhìn nữ tử mùa đông mà ăn mặc trang điểm lộng lẫy này, trang điểm đậm như vậy lại thêm cả người phong trần… Kỹ nữ nhà nào!
"Đi ra… đi ra." Hắn giơ tay dùng trường thương ngăn cản.
Nữ tử kia lùi về sau, vòng eo uốn éo như liễu, khăn mùi soa vung lên hờn dỗi: "Ta xem một chút bao nhiêu tiền, binh gia, những tù nhân này trốn trại rất thích trốn đến chỗ kia của chúng ta, sắp qua năm mới, kiếm chút tiền." Dứt lời đi cà nhắc lại nhìn bố cáo, nhớ kỹ càng tướng mạo, lúc này mới lắc mông thong thả rời đi.
Nữ nhân này đi vào thành không bao xa, phía sau tiếng móng ngựa vang lên vội vàng, nàng quay đầu nhìn lại, thấy một đội quan binh cưỡi ngựa chạy qua, mặc áo giáp nghiêm chỉnh, mà theo đó là cửa thành vốn đang tùy ý ra vào lại đóng lại…
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tại sao không cho vào thành?"
"Ta muốn ra khỏi thành."
"Nghịch tặc tù nhân trốn trại đang ở đây, sắp sửa kiểm tra nghiêm ngặt, bất kì người nào cũng không được tùy ý ra vào."
Tiếng bọn quan binh hô quát cũng theo sau vang lên, trước cửa thành, trên đường phố nhất thời ầm ĩ.
"Hóa ra tên nghịch tặc tù nhân kia chạy trốn tới đây ư."
"Thật là đáng sợ."
"Thoạt nhìn không đáng sợ mà, đứa bé thanh tú…"
Dân chúng né tránh vào ven đường kinh ngạc nghị luận, nữ nhân kia vẻ mặt tức giận hơi vung khăn tay.
"Thực sự là đáng ghét, không có tiền để kiếm rồi." Nàng nói, lắc mông rời đi.
Cửa thành đóng, trong thành vẫn như cũ, đi qua hai con đường náo nhiệt liền đến một con đường hơi yên lặng, trên đường có một tiểu điếm, treo hai chữ Canh Dê, trước cửa bày một cái nồi to, trong gió rét nước sôi sùng sục, như mây như sương, khiến hình ảnh một khách hàng ngồi trong tiểu điếm trở nên mơ hồ.
Nữ tử lắc mông chậm rãi đi qua, trong cửa hàng lạch cạch một tiếng.
"Vị tiểu thư này, đi vào ngồi một chút đi." Có giọng nói lanh lảnh vang lên theo: "Tiểu gia vừa mới kiếm được chút tiền, mời ngươi ăn bữa cơm."
Nữ tử hơi kinh ngạc quay đầu nhìn lại: "Ai? Ta sao?"
Một trận gió lạnh thổi qua, tản đi nhiệt khí, dáng vẻ của khách nhân cũng lộ ra trước mắt.
Đây là dáng người của một người đàn ông, ngồi ở trước bàn, đầu đội mũ trùm màu đen, mũ cũng che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm đẹp đẽ.
Trên bàn bày một bát canh dê, một bát xương dê, hắn vứt một khúc xương ở trên bàn, một tiếng lạch cạch chính là từ đó phát ra, sau đó hắn lại cầm một khúc xương lên, đưa tới bên miệng, cắn xương như là cắn bánh quai chèo.