Tin Phó lão Vương gia đến ngự thư phòng lan truyền trong hoàng cung. Rất nhiều người đều giống Vi Thuận Khánh không ngờ người đầu tiên đứng ra sẽ là lão Vương gia, nhưng trước mắt, lão Vương gia là lựa chọn tốt nhất. Nếu mấy vị hoàng tử đứng ra vạch trần Vi Thuận Khánh cùng Diễm phi, Sùng Minh Đế nhất định sẽ cho rằng họ muốn diệt trừ Diễm phi nên cố ý hãm hại, đến lúc đó sẽ bị Sùng Minh Đế giận chó đánh mèo, mất nhiều hơn được.
Hạt giống được gieo xuống, khi nào mọc rễ nẩy mầm thì không liên quan đến Phó Vương phủ. Có một chuyện có thể khẳng định, Sùng Minh Đế đa nghi, một khi hắn trong lòng không tín nhiệm người nào đó, hắn sẽ có phòng bị nhất định với người đó.
Vi Thuận Khánh cũng phát hiện điểm này, nhưng hắn lại vô kế khả thi. Rời khỏi ngự thư phòng, Diễm phi cùng Vi Thuận Khánh đi cách nhau một thước, cùng đi trên hành lang dài, một lát sau, Diễm phi đột nhiên nghe thấy Vi Thuận Khánh nói một câu.
“Về sau chúng ta phải tận lực giảm bớt thời gian gặp mặt.”
Diễm phi quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, “Vì cái gì?” Nàng còn đang chờ mong mình khỏe lên để ôn tồn với hắn một đoạn thời gian, đoạn thời gian mang thai cùng sảy thai làm nàng nghẹn thật lâu.
Vi Thuận Khánh trầm mặt, “Chẳng lẽ nàng còn chưa nhận ra sao? Sùng Minh Đế đã bắt đầu hoài nghi chúng ta, kế tiếp chúng ta sẽ gặp nhiều nguy hiểm, mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận, đi sai thì chính là vực sâu vạn kiếp bất phục.”
“Nhưng mà…”
Diễm phi còn muốn nói, Vi Thuận Khánh không có kiên nhẫn nghe, vì tị hiềm, hắn nhanh chóng tách ra.
Diễm phi ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, cảm thấy mọi chuyện dần thoát ly quỹ đạo, phát triển theo hướng làm nàng bất an. Nàng nên làm sao bây giờ?
Đầu óc hỗn loạn nên Diễm phi không biết, khi nàng mất đi giá trị lợi dụng, nàng sẽ là người đầu tiên bị Vi Thuận Khánh vứt bỏ, bởi vì khi Sùng Minh Đế chải vuốt rõ ràng suy nghĩ, nàng vụng trộm với người khác sẽ trở thành tội lỗi trí mạng.
Đây vẫn chưa phải kết cục.
Giờ này khắc này, An Tử Nhiên không biết hắn bị Vi Thuận Khánh nói xấu. Hắn đang cùng Phó Dịch đi đến Trịnh gia. Trịnh gia sản xuất xe dệt, sư phó của xưởng đều là tay già đời, có rất nhiều năm kinh nghiệm.
An Tử Nhiên đang muốn tìm những người này. Bông sau khi thu hoạch tạm thời có thể tách hạt bằng tay, nhưng đến tầm tháng 9 lại không được, khi đó sẽ có rất nhiều bông chín rộ, nhân thủ không đủ, tiến độ sẽ chậm nên hắn muốn tìm người chuyên nghiệp, Trịnh gia có rất nhiều sư phó, hẳn là sẽ có mấy người tinh thông phương diện này.
Đương nhiên, An Tử Nhiên không quên kéo theo Phó Dịch. Từ khi Phó Dịch gặp Trịnh Quân Kỳ, hắn cùng Phó Vô Thiên liền không nhúng tay nữa, có thể thành hay không chủ yếu vẫn xem duyên phận.
Phó Dịch đã không thể hiểu được, thoạt nhìn thì hình như hai đứa muốn giúp hắn tìm nửa kia, nhưng lại không có động tĩnh gì, gần nửa năm rồi giờ mới nghĩ cách?
“Vương phủ cùng Trịnh gia không phải có sinh ý lui tới sao, con bảo tiểu Thiên đưa đi không phải được rồi sao?”
An Tử Nhiên quay đầu lại nói: “Vương gia sáng nay đi đến vùng ngoại ô giúp con kiểm tra tiểu nông trường cùng xưởng, tiểu thúc cũng biết, từ khi xuất hiện bãi công, những việc này đều phải nghiêm khắc đối đãi.”
Phó Dịch bất đắc dĩ, hai đứa căn bản không có xung đột, xử lý hai việc trong cùng một ngày rõ ràng là cố ý, nếu hắn không nhìn ra thì quả là sống uổng phí bốn mươi mốt năm.
Hai người đi đến xưởng của Trịnh gia. Sớm được thông báo, Trịnh Quân Kỳ đã đứng ở cửa chờ họ. Trịnh gia hiện tại phát triển không ngừng, có thể có hôm nay, tất cả đều nhờ Phó Vương phủ, hơn nữa Phó Dịch đã nói với nàng, người mua xe dệt là Vương phi của Phó Vương phủ.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Quân Kỳ gặp An Tử Nhiên. Phó Vương phi, từ trước đến nay nàng chỉ nghe danh chứ chưa được gặp, bên ngoài tin đồn liên quan đến hắn không nhiều, chỉ biết là thiếu niên mười bảy phong thần tuấn tú, mở bốn năm tửu lầu, tửu lầu nào cũng lấy được thành công lớn, nếu không phải bởi vì mới khởi bước không lâu, chỉ sợ không chỉ là bốn, năm gia.
Trịnh Quân Kỳ nhìn thiếu niên nghênh diện đi đến, chỉ cảm thấy hào quang trên người hắn thực loá mắt, sực tỉnh lại, thiếu niên đã đi đến trước mặt.
“Thực vinh hạnh được gặp mặt, ta là Trịnh Quân Kỳ.” Thái độ của nàng không giống đối đãi với người có thân phận địa vị hơn mình, ngược lại giống sơ giao bằng hữu, thực điềm đạm, cũng thực thoải mái.
An Tử Nhiên vốn đã có hảo cảm, chính mắt nhìn lại thấy càng tốt.
Phó Dịch đã nói với nàng mục đích bọn họ đến, Trịnh Quân Kỳ lập tức dẫn họ đi gặp những sư phụ già, Trịnh gia khởi nghiệp không phải ở Quân Tử Thành, mà là ở Phượng Thành. Phượng Thành tuy rằng không phải thành trấn đệ nhất Đại Á, nhưng là thành trấn có số dân đông nhất Đại Á.
Trịnh gia dọn đến Quân Tử Thành. Lúc ấy là giai đoạn hung thịnh nhất của Trịnh gia nên xưởng ở Phượng Thành đều giữ lại, rồi lại mở ở Quân Tử Thành mấy nhà xưởng, một vài lão công nhân được điều đến Quân Tử Thành, mang tính chất là thăng chức nên lão công nhân nguyện ý chuyển đi không ít.
Phượng Thành là nơi khởi nguyên của cây lanh, cũng là đại thành phân phối vải bố cùng tơ lụa, rất nhiều tiệm vải ở Quân Tử Thành đều nhập nguyên liệu từ Phượng Thành, từ đó kéo các nghề phụ phát triển theo, tỷ như xe dệt cùng kỹ thuật dệt.
Trịnh gia có lịch sử lâu đời, thế hệ của Trịnh Quân Kỳ là đời thứ tư, những kỹ thuật mà công nhân trong xưởng nắm giữ đều là thế hệ trước truyền xuống, Trịnh Quân Kỳ không dám cam đoan kỹ thuật của họ là tốt nhất, nhưng tuyệt đối tốt hơn rất nhiều người.
“Vương phi, ngài xem hai vị sư phó này có thể chứ?” Dựa theo yêu cầu của An Tử Nhiên, Trịnh Quân Kỳ gọi tới hai sư phó có kỹ thuật tốt nhất trong xưởng, tuổi của hai vị sư phó đều không nhỏ, nhìn thực thành thật, cũng không giống loại người khua môi múa mép.
An Tử Nhiên trên dưới đánh giá bọn họ một lần, gật gật đầu: “Có thể.”
Hai vị sư phó hai mặt nhìn nhau, không biết Đại tiểu thư gọi họ tới có chuyện gì, thấy có người lạ ở chỗ này ngược lại có chút khẩn trương. Trịnh Quân Kỳ chưa thông báo gì với bọn họ nên đơn giản giải thích một chút.
“Ý của Đại tiểu thư là muốn cho vị công tử này mượn hai người chúng ta một đoạn thời gian?” Một vị sư phụ già trừng lớn đôi mắt, không phải không thể tiếp thu, chỉ là có một chút đột xuất, bọn họ làm ở Trịnh gia rất nhiều năm, biết Đại tiểu thư làm người thế nào, nàng chắc không có khả năng sẽ hại bọn họ.
Trịnh Quân Kỳ trấn an nói: “Hai vị sư phó xin yên tâm, chỉ là một thời gian mà thôi, mọi việc xong xuôi rồi hai người có thể trở lại.”
“Này……” Hai người hai mặt nhìn nhau.
“Nếu hai vị sư phó lo lắng tiền công, tiền công mà Trịnh gia phát là bao nhiêu, ta sẽ trả gấp ba cho các ngươi, như vậy có thể chứ?” An Tử Nhiên đột nhiên mở miệng thành công hấp dẫn lực chú ý của hai người.
Một vị sư phó kinh ngạc nói: “Gấp ba?”
An Tử Nhiên gật gật đầu. Hai người há to miệng nói không ra lời.
Trịnh Quân Kỳ cũng hơi kinh ngạc nhìn hắn, tiền công cao đến thái quá. Trịnh gia chưa bao giờ bạc đãi công nhân, đây là sự thất rất nhiều người đều biết, đặc biệt là từ khi sinh ý dần tốt lên sau, tiền công không chỉ tăng trở lại, còn cao hơn ban đầu một ít. Những công nhân có kỹ thuật tốt giống hai vị sư phó lại có tiền công cao một ít, An Tử Nhiên hứa hẹn gấp ba, đó chính là mười hai lượng bạc.
“Cái này, có thể hay không quá nhiều?” Hai vị sư phó mặt đỏ lên, bọn họ sợ là ảo giác.
An Tử Nhiên lắc đầu nói: “Chỉ cần các ngươi toàn tâm toàn ý làm việc.”
“Chúng ta làm!” Hai vị sư phó lập tức đáp ứng, chuyện tốt như vậy nếu bỏ lỡ thì hối hận không kịp, bọn họ kỳ thật cũng là tin tưởng Trịnh Quân Kỳ, người Đại tiểu thư giới thiệu hẳn sẽ không có vấn đề.
Đạt thành hiệp nghị, An Tử Nhiên mang theo hai vị sư phó rời đi trước, Phó Dịch bị hắn lưu lại để thay hắn cảm tạ Trịnh Quân Kỳ, mời người ta một bữa cơm, không chờ hắn cự tuyệt đã vội vàng chạy lấy người.
Còn lại Phó Dịch bất đắc dĩ cùng Trịnh Quân Kỳ xấu hổ. Nàng nhìn ra được An Tử Nhiên muốn tác hợp cho nàng cùng Phó Dịch, nàng rốt cuộc là cô nương, da mặt không dày như nam nhân.
An Tử Nhiên mang hai vị sư phó nhanh chóng trở về Phó Vương phủ. Hai vị sư phó biết Phó Vương phủ trợ giúp Trịnh gia nên ngay từ đầu không cảm thấy kinh ngạc, nhưng lần đầu tiên tới tòa nhà lớn thế này vẫn có chút khẩn trương.
An Tử Nhiên nghe thủ vệ nói Phó Vô Thiên còn chưa trở về, để Chu quản gia sắp xếp chỗ ở cho hai vị sư phó, ăn mặc đều từ vương phủ cung cấp.
Phó Vô Thiên trở về khi hoàng hôn buông xuống, người đi sau lại không phải Cát Khiêm An hoặc Chung Nguyệt, mà là một nam nhân An Tử Nhiên chưa bao giờ gặp.
Nam nhân còn tính anh tuấn, nhưng không cương nghị giống Phó Vô Thiên, mà là một mãnh nam cơ bắp rắn chắc hùng tráng, cao gần bằng Phó Vô Thiên, nhưng dáng người vạm vỡ hơn Phó Vô Thiên, cách một lớp vải mà cơ hồ vẫn có thể nhìn rõ từng khối cơ bắp trên cánh tay, vừa nhìn là biết dạng nam nhân tính cách dũng cảm không kềm chế được.
Thực mau, An Tử Nhiên phát hiện hắn sai rồi. Không phải dũng cảm không kềm chế được, rõ ràng là phóng đãng không kềm chế được.