Đại Địa Chủ

Chương 312: Đào tẩu



Vì sao Đại thiếu gia sẽ đột nhiên tỉnh lại?

Xảo Nhi không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, nàng chỉ biết là, Đại thiếu gia muốn giết nàng. Từ ánh mắt hắn, nàng nhìn thấy sát ý không chút che dấu, hoàn toàn không giống Đại thiếu gia trước kia mà nàng biết.

“Các ngươi, đều đáng chết!”

Thanh âm máu lạnh vô tình vang lên trong bóng đêm. Xảo Nhi bắt đầu run rẩy. Nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết ở chỗ này, lại còn chết trong tay Đại thiếu gia, sự không cam lòng bắt đầu mãnh liệt tràn ra.

Nàng không muốn chết!

Đúng lúc này, thuyền hoa đột nhiên lay động một chút.

“Xảo Nhi đâu?” Giọng An Vu Chi kinh ngạc vang lên bên ngoài. Các nàng trở lại vào ngay lúc này, lại không thấy Xảo Nhi vốn nên canh giữ ở bên ngoài nên cảm thấy ngoài ý muốn.

Xảo Nhi trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia vui mừng. Tiểu thư không có võ công nhưng hắc y nữ nhân có, nếu không có nàng, các nàng lúc trước cũng không có biện pháp đưa Đại thiếu gia ra khỏi Quân Tử Thành.

Chỉ cần các nàng tiến vào, nàng có thể được cứu.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên ý niệm này, Xảo Nhi không tiếp tục giảy giụa, mà vươn một bàn tay ý đồ đánh rơi cái chén ở phía đầu giường, muốn khiến tiểu thư cùng hắc y nữ nhân chú ý.

“Rắc!”

Thanh âm tàn nhẫn vang lên, cùng với đó là bàn tay cách cái chén chỉ còn không đến 5cm vô lực buông xuống. Đầu Xảo Nhi lệch về một bên, chết không nhắm mắt, há miệng tựa hồ muốn nói chỉ chút ít nữa thôi, vì sao lại biến thành như vậy.

Cảm giác hy vọng vụt khỏi tầm tay, nếu Xảo Nhi sống lại, nàng chỉ sợ cũng không miêu tả được đó là cảm giác thế nào.

Quá trình này chỉ phát sinh trong vài giây. Bốn phía đều là thanh âm náo nhiệt, hắc y nữ nhân không nghe thấy tiếng động trong thuyền hoa.

Thấy không có ai canh ở bên ngoài, hắc y nữ nhân lập tức đi vào thuyền hoa. Vén rèm lên, nàng vừa đưa mắt nhìn bên trong, tức khắc sắc mặt đại biến.

“Không tốt!”

Trong thuyền ban đầu chỉ thắp một cây nến, đã tắt lúc nào không biết. Nhờ vào ánh trăng, nàng nhìn thấy Xảo Nhi chết không nhắm mắt trên giường, mà người vốn nên nằm ở đó lại không thấy đâu, phản ứng đầu tiên của nàng chính là lao vào xem tình huống.

Đột nhiên một bàn tay vươn tới nhanh chóng bắt lấy cổ tay nàng rồi kéo vào bên trong. Có tiếng gió sắc bén lao xuống từ trên đỉnh đầu, nếu như trúng, nàng khẳng định sẽ không dễ chịu.

Chính như Xảo Nhi nghĩ, hắc y nữ nhân có võ công, người thường có thể sẽ sững sờ một hồi, nàng lại có thể nhanh chóng phản ứng. Cái chén vốn nhằm vào đầu nàng đập trúng khung cửa vỡ thành từng mảnh nhỏ. Hắc y nữ nhân kéo cổ tay đau đớn giơ chân đá kẻ đánh lén. Người nọ vì trốn tránh rốt cuộc buông tay nàng ra.

An Vu Chi nghe tiếng chạy tới. Khi thấy rõ người đánh lén, sắc mặt chợt thay đổi. An Tử Nhiên, hắn tỉnh lúc nào? Không phải đến buổi sáng mới tỉnh sao?

Đang nghĩ ngợi, cặp mặt sắc bén của An Tử Nhiên vút qua dừng trên người nàng. Hàn ý sởn tóc gáy làm An Vu Chi như rơi vào hầm băng.

“Ca…… Ngươi……” An Vu Chi lảo đảo lui lại mấy bước. Tuy nàng rất ghét An Tử Nhiên, nhưng bị hắn như vậy nhìn vẫn cảm thấy thực khủng bố, rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy An Tử Nhiên như vậy.

Nhưng vẫn còn thứ khác càng khiến nàng mềm chân. Tử trạng của Xảo Nhi nhanh chóng đập vào mắt, dưới ánh trăng bành bạc, đồng tử trừng lớn, chết không nhắm mắt.

An Vu Chi sắc mặt trắng bệch ngã phịch xuống đất.

“Mau, đi tìm tên Lý Khuê Chí kia về!”

Hắc y nữ nhân nhanh chóng ra khỏi thuyền khoang nhỏ hẹp. Khi giao thủ với An Tử Nhiên, nàng nhạy bén nhận thấy được đối phương không phải công tử thế gia bình thường.

Hết thảy hoàn toàn không giống với nội dung ghi trong tư liệu. Theo tin tức thu được, An Tử Nhiên là con nhà địa chủ, từ nhỏ đã rất béo, đến mười lăm, mười sáu tuổi vẫn luôn là tên mập ham ăn biếng làm, cho nên không có khả năng biết võ công, dù sau này giảm béo, cũng chưa từng có ai thấy hắn ra tay.

Ngôn hành cử chỉ của An Tử Nhiên tựa như quý công tử tuấn tiếu ôn tồn lễ độ, lại có Phó Vô Thiên bảo hộ, càng không cần hắn động tay động chân. Hơn nữa, khi An Vu Chi ra tay, đối phương cũng không hề kháng cự, cho nên họ cho rằng An Tử Nhiên không có võ công.

Nhưng hôm nay, đối phương có thể dễ dàng giết Xảo Nhi, sự tàn nhẫn độc ác đủ làm nàng hoàn toàn thay đổi cái nhìn.

Hắc y nữ nhân giấu tay phải bị thương không có sức lực ra phía sau, vẻ mặt ngưng trọng, nàng không nắm chắc có thể một lần nữa bắt lấy An Tử Nhiên.

An Vu Chi bị dọa choáng váng. Xảo Nhi đã đi theo nàng rất nhiều năm, hiện giờ đã chết, nàng nhất thời không thể phản ứng. Hắc y nữ nhân hận không thể đá nàng xuống thuyền hoa, tiện nhân này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, còn chẳng bằng nha hoàn của mình.

“Còn không mau đi!” Hắc y nữ nhân không thể đè nén lửa giận lại rống lên một câu.

An Vu Chi rốt cuộc hoàn hồn, lung tung gật gật đầu, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy đi tìm người. Đi nơi nào tìm, phỏng chừng phải chờ nàng bình tĩnh lại mới có thể nghĩ tiếp.

An Tử Nhiên từ thuyền hoa đi ra, trên người mặc áo vải bố xanh đen họ lúc trước tùy ý tròng lên người hắn, thoạt nhìn bình phàm đến cực điểm.

Vải dệt thô ráp không thể làm hỏng gương mặt tinh xảo đẹp quá phận. Dưới ánh trăng, khuôn mặt không có biểu cảm làm quanh thân hắn như nhiễm vài phần tử khí. Đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng nhìn chằm chằm hắc y nữ nhân mặt lộ vẻ kiêng kị đối diện.

“Ngươi chính là Độc Hạt Tử đúng không?”

Giọng nói trầm thấp vang lên từ miệng thanh niên. Hắc y nữ nhân sửng sốt một chút, chỉ là đối phương tựa hồ không cần nàng trả lời, lại hỏi một vấn đề.

“Là ai phái các ngươi tới bắt ta?”

Hắc y nữ nhân ánh mắt trầm xuống, vặn vẹo cổ tay phải, rốt cuộc không còn đau như trước, lập tức rút chủy thủ bên hông. Chủy thủ phản quang, bề mặt tựa hồ bôi thứ gì màu xanh lá, vừa thấy là biết có độc.

Nàng cười lạnh, “Muốn biết liền ngoan ngoãn đi theo ta, tuy rằng hắn phân phó ta tận lực không làm ngươi bị thương, nhưng nếu ngươi không phối hợp, ta không thể cam đoan ngươi có thể hoàn hảo không sứt mẻ gì.”

An Tử Nhiên vẫn chưa bị hù dọa, khóe miệng lại hơi gợi lên, “Nghe ý ngươi, ‘hắn’ này tựa hồ đã gặp ta?”

Hắc y nữ nhân đồng tử co rụt lại.

“Xem ra ta đoán đúng rồi.” An Tử Nhiên từ vẻ mặt nàng lấy được đáp án, “Để ta đoán xem là ai, mất công tốn sức như vậy.”

“Ngươi quả nhiên giảo hoạt, nhưng đoán ra được thì thế nào, nhiệm vụ của ta chính là đưa ngươi tới trước mặt hắn, khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, nếu không ta chỉ có thể làm ngươi ăn chút đau khổ.” Hắc y nữ nhân giơ chủy thủ trong tay.

Đáp lại nàng là một mảnh chén vỡ, hắc y nữ nhân lắc mình tránh thoát, giây tiếp theo, An Tử Nhiên đã xông tới trước mặt, tốc độ nhanh đến nàng có chút rùng mình. Vương phi này không đơn giản chỉ biết chút quyền cước công phu mà thôi, hắn rất có thể đã trải qua nghiêm khắc huấn luyện.

Hai người đánh nhau trên thuyền hoa, ngươi tới ta đi, làm thuyền hoa đang đứng yên chậm rãi di động. Người chung quanh vốn nhiều, thực mau có người chú ý tới.

“Mau xem, có người đánh nhau!”

Không biết là ai hô lên, một đám người lập tức tụ tập bên hồ, sau tiếp trước nhìn thuyền hoa dần trôi đi.

Cảnh tượng này không xem như khó gặp. Nguyệt Hạ hồ mỗi đêm đều có rất nhiều người, đặc biệt là ngày mười lăm. Người nhiều, ngẫu nhiên sẽ xảy ra tranh cãi, nhưng hai người có trình độ đánh nhau như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Các thuyền hoa gần đó nghe thấy tiếng vang cũng sôi nổi chạy ra xem, đặc biệt là các thuyền hoa rất gần hắc y nữ nhân. Họ vừa thấy lưỡi dao sắc bén trong tay hắc y nữ nhân, sợ tới mức nhanh chóng chèo thuyền ra xa, sợ sẽ bị ngộ thương.

An Tử Nhiên chưa bao giờ sợ bị thương, hắn kiếp trước đi làm nhiệm vụ cũng sẽ ngẫu nhiên bị thương, trên người hoặc nhiều hoặc ít sẽ có vết sẹo. Nhưng khi đoán ra nữ nhân này chính là Độc Hạt Tử, hắn liền đoán được đối phương hẳn là am hiểu dùng độc, bởi vậy không dám đại ý.

Khi nữ nhân nắm chủy thủ đâm tới, An Tử Nhiên nhìn chuẩn thời cơ ném mạnh dải đai lưng. Đai lưng thô ráp cuốn lấy cổ tay Độc Hạt Tử. Trong nháy mắt hành động của đối phương bị hạn chế, An Tử Nhiên ra sức đá chân.

Độc Hạt Tử kêu lên một tiếng, chủy thủ trong tay bay đi, ‘tõm’ một tiếng rơi xuống nước, trong khoảnh khắc chìm không thấy bóng dáng.

Lúc này, An Vu Chi rốt cuộc tìm được Lý Khuê Chí chạy về. Nàng mơ hồ dạo một vòng, không tìm được người làm nàng gấp đến độ xoay quanh, may mắn nhớ ra Lý Khuê Chí hẳn sẽ không đi quá xa, lúc này mới tìm thấy người ở một con con thuyền gần bờ.

Nhưng vẫn đến chậm một bước. Khi họ đuổi tới, thuyền hoa đã trôi tới giữa hồ.

“Làm sao bây giờ?” An Vu Chi khẩn trương nhìn về phía Lý Khuê Chí. Nàng phát hiện Độc Hạt Tử đã rơi xuống hạ phong, An Tử Nhiên từ khi nào trở nên lợi hại như vậy, có thể đánh bại cả Độc Hạt Tử. Nếu Độc Hạt Tử thua, An Tử Nhiên nhất định sẽ tìm nàng tính sổ.

Lý Khuê Chí trăm triệu không ngờ mình mới rời đi một hồi đã biến thành thế cục không xong này, lập tức lên một con thuyền hoa, đuổi chủ thuyền xuống bờ rồi tự mình chèo thuyền hoa qua.

Hành vi của Lý Khuê Chí đã sớm rơi vào trong mắt An Tử Nhiên. Độc Hạt Tử quát An Vu Chi tìm nam nhân này về, đối phương khẳng định biết võ, khả năng kém hơn Độc Hạt Tử.

Nếu hắn đang ở trạng thái bình thường, thêm một Lý Khuê Chí hắn cũng ứng phó được. Nhưng hắn ban ngày mới ăn mê dược, thân thể vẫn chịu tác dụng phụ, một chấp hai, hắn hiện tại không có nắm chắc.

Suy xét đến điểm này, An Tử Nhiên chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.

Nhận thấy ý tưởng của hắn, Độc Hạt Tử càng ra sức dây dưa.

“Ngươi trốn không thoát đâu.” Độc Hạt Tử âm ngoan nhìn chằm chằm hắn.

“Ngươi cho rằng, xảy ra động tĩnh lớn như vậy, các ngươi còn có thể che dấu được sao?” An Tử Nhiên trả lời lại một cách mỉa mai, không phải không có trào phúng.

Độc Hạt Tử sắc mặt khẽ biến. An Tử Nhiên nắm bắt khoảnh khắc nàng thất thần, bắt lấy cánh tay nàng dùng sức túm, một chân đá về phía bụng. Phần bụng bị đá trúng, Độc Hạt Tử ở trên boong tàu lăn vài vòng, ‘bùm’ một tiếng rơi xuống nước.

An Tử Nhiên nhanh chóng khua mái chèo lái thuyền hoa về phía bờ.

Lý Khuê Chí vì cứu Độc Hạt Tử bụng đang đau đớn không thôi, không thể không trì hoãn một chút thời gian. Chờ hắn cứu được người, An Tử Nhiên đã cập bờ, ném xuống mái chèo nhảy lên bờ, bóng dáng nhanh chóng hòa vào dòng người rậm rạp.

“An Tử Nhiên, ngươi tốt nhất đừng để ta bắt được, nếu không ta nhất định sẽ làm ngươi nếm thử thủ đoạn chân chính của Độc Hạt Tử!” Độc Hạt Tử đau đến gân xanh tuôn ra, cả người ướt đẫm lại không thể che dấu hơi thở âm lãnh, chỉ hận không thể giết An Tử Nhiên.

Lý Khuê Chí không thể không nhắc nhở, “Độc Hạt Tử, đừng quên chủ nhân muốn hắn, chủ nhân nói hắn muốn một An Tử Nhiên hoàn chỉnh.”

Độc Hạt Tử dùng sức đánh lên boong tàu, “Đáng giận!” Nàng sao lại không biết, nàng chỉ muốn phát tiết cơn tức trong lòng.

An Vu Chi đứng ở bờ đối diện, thấy An Tử Nhiên đào tẩu cũng nhịn không được chân mềm dựa vào thân cây. Cho dù cách thật sự xa nên không thấy rõ lắm, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt An Tử Nhiên vọng lại đây trước khi rời đi, giống như đang nói, sớm muộn gì có một ngày, hắn sẽ tìm đến nàng, sẽ bắt nàng trả giá cho hết thảy.

An Vu Chi phát hiện mình chưa từng chân chính biết rõ về An Tử Nhiên. Hai người cùng sống ở An gia mười mấy năm, nàng thế nhưng chưa bao giờ biết An Tử Nhiên còn có một mặt này. Cảm xúc hối hận từ đáy lòng chậm rãi nảy sinh, đặc biệt khi nghĩ đến thảm trạng khi chết của Xảo Nhi.

Lý Khuê Chí cùng Độc Hạt Tử lập tức kéo nàng rời Nguyệt Hạ hồ. Chính như An Tử Nhiên nói, xảy ra động tĩnh lớn như vậy, truy binh sớm hay muộn sẽ tới, họ cần thiết mau chóng tìm được An Tử Nhiên, sau đó rời đi.

“Làm sao bây giờ, hắn nhất định sẽ tìm đến ta báo thù.” An Vu Chi mặt cắt không còn hạt máu, chỉ cần nghĩ đến An Tử Nhiên tàn nhẫn, nàng liền lo lắng mình sẽ bước lên vết xe đổ của Xảo Nhi. Nàng không muốn chết.

“Hắn nếu thật sự tới tìm ngươi báo thù, vừa lúc, chỉ sợ hắn không tới.” Độc Hạt Tử tức giận nhìn nàng. Nàng ghét nhất loại người nhu nhu nhược nhược lại còn kéo chân sau. Nếu không phải An Vu Chi còn có giá trị lợi dụng, nàng đã sớm bỏ rơi An Vu Chi.

Nguyệt Hạ hồ nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.