Trúc Lục Hiên một năm bốn mùa như xuân, nhưng khí hậu lại không thể làm giả, đảo mắt nện bước của mùa đông lại sắp tới, thời tiết dần dần chuyển lạnh.
An Tử Nhiên đột nhiên nhớ tới mình bị trói đến Cao Trạch tựa hồ đã gần một tháng, thời gian trôi thật sự nhanh, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ rời Đại Á lâu như vậy.
“Ca ca, ăn quả nho.” Ngốc tử đột nhiên duỗi tay, cầm một chùm nho đã rửa sạch sẽ. Quả nho lớn đỏ thẫm, chỉ có quý tộc mới có thể ăn.
An Tử Nhiên lắc đầu, “Ngươi ăn đi.”
Ngày đó Hoa Vương gia mời hắn đến Vương phủ làm khách, hắn liền ở tới bây giờ, nguyên nhân là ngốc tử chết sống không chịu tách khỏi hắn. Có thể là do lần trước bị lừa, hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cho nên lần này mặc kệ người khác hống thế nào, hắn cũng không chịu buông tay.
Hoa Vương gia lo lắng tiểu tôn tử sẽ lại lần nữa một mình trộm đi ra ngoài, chỉ có thể chiều theo ý tôn tử, thuyết phục An Tử Nhiên ở lại, hơn nữa để hắn ở vào Trúc Lục Hiên.
Họ vẫn không tra được thân phận của An Tử Nhiên, nhưng An Tử Nhiên đã cứu ngốc tử là sự thật, hơn nữa trải qua quan sát, An Tử Nhiên thoạt nhìn xác thật không giống như có ý đồ xấu, nếu không chỉ bằng ngốc tử nghe lời hắn như vậy, hắn tương đương có được một khối kim bài miễn tử có thể áp chế Hoa Vương gia cùng hoàng đế Cao Trạch.
“Hoàng huynh, Hướng Bác Minh này lai lịch không rõ, nếu vẫn luôn để hắn ở bên Tiểu Thiên, thần đệ lo lắng sớm hay muộn sẽ là một tai hoạ ngầm.” Hoa Vương gia nói đến cùng vẫn là không yên tâm.
Cao Trạch hoàng đế cũng có cùng nỗi sầu lo, có thể tra được thân phận thì ít nhất còn có thể dự phòng, cố tình chính là cái gì cũng không tra được, “Lại quan sát mấy ngày đi, nếu hắn thật sự có sở đồ, sớm muộn gì sẽ lộ ra dấu vết.”
Hoa Vương gia thở dài một hơi.
Hai đại nhân vật quyền khuynh Cao Trạch không biết, An Tử Nhiên không hề có tí tẹo ý đồ gì với Cao Trạch Quốc. Hắn chỉ là một thương nhân, cảm thấy khá hứng thú với làm buôn bán, chính trị từ trước đến nay thì xin miễn, nước quá sâu.
An Tử Nhiên tướng mạo tốt, tính cách thiên hướng lãnh đạm, nhưng hắn có thể hơi thay đổi tùy từng đối tượng, khuôn mặt tao nhã thanh tuấn ngẫu nhiên nhàn nhạt ôn hòa mỉm cười với hạ nhân của Vương phủ. Không đến hai ngày, có không ít hạ nhân thả lỏng cảnh giác, trong đó hiệu quả rõ nhất chính là Tiểu Lý Tử.
Tiểu Lý Tử bởi vì không canh chừng ngốc tử cho tốt, bị Hoa Vương gia tàn nhẫn mắng một trận, vốn phải chịu trừng phạt, nhưng có người hỗ trợ cầu tình nên mới miễn xử phạt về thể xác. Nhưng tội chết được miễn, tội sống khó tha, vì thế hắn vẫn bị phạt tiền lương một năm.
Tiểu Lý Tử đau lòng nhưng tốt xấu nhặt về một cái mạng nhỏ.
Người cầu tình là ngốc tử, nhưng là An Tử Nhiên bảo ngốc tử làm. Tiểu Lý Tử sau này mới biết, tâm phòng bị với An Tử Nhiên ngay lập tức dỡ xuống, thậm chí cảm thấy An Tử Nhiên thật tốt.
An Tử Nhiên nhân cơ hội nói bóng nói gió mấy vấn đề. Sống trong Hoa Vương phủ, hắn vẫn luôn lo lắng Cao Lương Tài sẽ xuất hiện, nếu chạm mặt thì khẳng định sẽ bị nhận ra.
May mắn chính là, Tiểu Lý Tử cho biết Cao Lương Tài tuy là con nuôi của Hoa Vương gia nhưng không sống tại Hoa Vương phủ. Ba người con nuôi của Hoa Vương gia hiện giờ đều làm quan trong triều, hơn nữa cả ba đều đã cưới vợ sinh con, mấy năm trước đã có phủ đệ của riêng mình. Hiện tại, họ ngẫu nhiên sẽ qua một chuyến, nhưng thông thường sẽ không tới Trúc Lục Hiên, chỉ đi gặp Hoa Vương gia mà thôi.
Nghe thế, An Tử Nhiên cuối cùng yên tâm.
“Tiểu Lý Tử, ngươi có hiểu biết nhiều về hoàng thất sao?” An Tử Nhiên nghĩ đến vấn đề làm hắn bối rối gần đây, trong mắt quang mang lóe lóe.
Tiểu Lý Tử sửng sốt, trả lời: “Hồi Hướng công tử, vậy phải xem cụ thể là phương diện nào. Công tử cũng biết hoàng thất vốn nhiều bí mật, nô tài chỉ là hạ nhân, thứ biết đến khẳng định không phải đặc biệt nhiều.”
“Vậy nói về huyết mạch hoàng thất, trừ tiểu Vương gia nhà các ngươi thì thật sự không có người thừa kế nào khác sao?”
“Cái này nô tài biết.” Tiểu Lý Tử nở nụ cười, “Trước mắt, xác thật chỉ có tiểu Vương gia có tư cách kế thừa ngôi vị, nhưng Hướng công tử cũng thấy đấy, tiểu Vương gia đầu óc không tốt, căn bản không có khả năng. Hoàng Thượng và Vương gia tuy bảo bối tiểu Vương gia, nhưng vẫn không có từ bỏ tìm kiếm người có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Nghe thấy câu cuối cùng, An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhướn mi, “Nghe ý ngươi, chẳng lẽ Hoàng Thượng cùng Hoa Vương gia đều cho rằng còn có huyết mạch hoàng thất lưu lạc bên ngoài?”
“Không sai.” Tiểu Lý Tử gật đầu, “Nhưng có phải thật hay không cũng chỉ có Hoàng Thượng cùng Vương gia biết, nô tài chỉ biết là, Hoàng Thượng cùng Vương gia chưa từng từ bỏ tìm kiếm, nhưng tìm ai thì không ai biết.”
An Tử Nhiên suy tư một lát, “Hoàng Thượng cùng Hoa Vương gia thật sự không có con nối dõi sao?”
Sắc mặt Tiểu Lý Tử đột nhiên nghiêm lại, thật cẩn thận nhìn bốn phía, xác định không có ai đi qua mới lại gần An Tử Nhiên, hạ giọng ở bên tai hắn nói thầm mấy câu.
Ngốc tử nghiêng đầu nhìn họ châu đầu ghé tai, cũng chạy tới ghé tai nghe.
Tiểu Lý Tử nói xong mới phát hiện tiểu Vương gia cũng chạy tới xem náo nhiệt, dọa hắn giật mình, còn tưởng rằng là ai mà nghe lén quang minh chính đại như vậy. Phản ứng của hắn chọc cười ngốc tử.
An Tử Nhiên gắt gao nhíu mày. Nếu đúng như hắn nghĩ, chuyện đó nếu lộ tẩy thì có thể không được.
Suy xét nửa canh giờ, An Tử Nhiên đưa ra quyết định.
…
“Hướng công tử muốn rời đi?” Hoa Vương gia trở về không bao lâu đã nghe hạ nhân nói An Tử Nhiên muốn cầu kiến. Ông rất hiếu kì đối phương muốn nói cái gì liền đồng ý, không ngờ đối phương vừa mở miệng đã nói muốn rời Vân Trạch, thực sự làm ông bất ngờ.
“Tại hạ có chuyện rất trọng yếu phải làm, cho nên không thể ở lại lâu, thỉnh Vương gia thứ lỗi.” An Tử Nhiên thành khẩn nói.
Hoa Vương gia tức khắc lộ vẻ khó xử, “Hướng công tử cũng biết Tiểu Thiên hiện tại cuốn lấy ngươi rất chặt, nếu công tử rời đi, hắn chỉ sợ sẽ nháo lên.”
An Tử Nhiên biết Hoa Vương gia đang thử mình, lắc lắc đầu: “Vương gia, tại hạ thật sự có chuyện quan trọng, hai ngày trước đã hẹn với một thương đội ở bến tàu, ngày mai sẽ xuất phát, thật sự không thể ở tại đây lâu.”
Hoa Vương gia đã sớm biết chuyện này, nhưng ông và hoàng huynh chỉ cho rằng An Tử Nhiên dựng nên quỷ kế để họ giảm cảnh giác mà thôi, không ngờ hắn thật sự phải rời khỏi Vân Trạch.
“Hướng công tử không thể lại suy xét một chút sao?”
An Tử Nhiên lắc đầu: “Tại hạ tâm ý đã quyết.”
Hoa Vương gia than nhẹ một tiếng, “Vậy thì thôi, nếu Hướng công tử khăng khăng muốn đi, bổn vương cũng không khuyên bảo thêm, còn Tiểu Thiên, bổn vương sẽ giúp ngươi.”
Lúc này, An Tử Nhiên cùng Hoa Vương gia đều không ngờ ngày hôm sau sẽ xuất hiện biến số làm hắn vẫn không thể lập tức rời Vân Trạch. Nguyên nhân là hoàng đế Cao Trạch ngã xuống. Vị hoàng đế tại vị hơn bốn mươi năm, chống đỡ đến gần bảy mươi tuổi, cuối cùng vẫn không thể đấu lại tuổi già, khi lâm triều đột nhiên ngã xuống.
Hoa Vương gia vội vàng tiến cung, bất chấp ước định với An Tử Nhiên.
Hoa Vương phủ trên dưới cũng bởi vì tin tức này trở nên trầm trọng. Rất rõ ràng, nếu cuối cùng vẫn không có người thừa kế thích hợp, Cao Trạch nhất định sẽ loạn. Không ai hy vọng quốc gia của mình xảy ra náo động.
Cao Trạch tình huống vốn đã không tốt, nếu lúc này không có người đứng ra ổn định nỗi lòng bá tánh, các quốc gia khác nhất định sẽ sấn hư mà nhập, chờ đợi họ rất có thể sẽ là một quốc gia chia năm xẻ bảy.
Hoàng đế Cao Trạch biết rõ kết quả này, mấy năm nay vẫn luôn hy vọng có thể tìm được người. Đáng tiếc một lần hy vọng lại một lần thất vọng, cơ thể ông rốt cuộc không chịu nổi.
Ngốc tử tựa hồ cũng cảm nhận được không khí bất an này, từ sáng sớm đã như cái đuôi nhỏ đi theo An Tử Nhiên. Dưới tình huống đó, An Tử Nhiên biết mình hôm nay đừng nghĩ rời đi.
Hoa Vương gia đến tối mới trở về. Tuổi tác ông cũng không nhỏ, bởi vì tính cách tương đối rộng rãi, cũng không có công vụ phải làm giống hoàng huynh, cho nên ông còn khỏe hơn lão nhân thất tuần. Nhưng hiện tại, mới một ngày thôi, ông tựa như già đi cả chục tuổi, sắc mặt tiều tụy.
An Tử Nhiên cuối cùng vẫn quyết định không đi quấy rầy ông.
Ngốc tử cảm thấy mỹ mãn đi theo hắn cả ngày, đến bữa liền vô ưu vô lự kéo hắn cùng đi ăn.
Có đôi khi, làm ngốc tử xác thật vui sướng hơn người bình thường rất nhiều.
Hoàng đế Cao Trạch đổ bệnh, Hoa Vương gia tạm thời thay thế xử lý triều chính, huynh đệ hai người từ trước kia đã thương lượng tốt. Hoa Vương gia cơ hồ tiêu dao cả đời, chưa từng nghĩ mình sẽ tiếp nhận trọng trách này ở cái tuổi gần đất xa trời. Nhưng đây là biện pháp tạm thời có thể lấp miệng những người không có ý tốt, cho nên Hoa Vương gia bất đắc dĩ cũng chỉ có thể ngồi lên long ỷ.
An Tử Nhiên cũng rất bất đắc dĩ. Hắn đã trì hoãn hai ngày, thương đội không đợi được hắn nên đã sớm rời đi. Hắn cũng nghĩ tới tìm người truyền tin, nhưng Vân Trạch hiện giờ thế cục không rõ, truyền tin mà bị người nắm bắt cơ suất rất lớn, hắn không thể mạo hiểm.
Kết quả vẫn chỉ có thể chờ, nhưng lần này chỉ qua một ngày, Cao Trạch lại lần nữa xuất hiện biến cố lớn.