Nơi ở tư nhân của Trác Cao Diễn trong ngoài có vài lớp bảo hộ. Trác Cao Diễn biết họ có chuyện quan trọng muốn bàn, hắn không tiện ở lại liền cáo từ.
Chờ hắn rời đi, Cung Vân mới báo cáo những chuyện họ đã làm sau khi đến Quân Tử Thành, còn cả về xưởng công binh ở Tĩnh Sơn Châu.
Giả hoàng đế thật sự sốt ruột. Nhưng hắn không biết, tri phủ của các châu có một phần là nhát gan sợ phiền phức, hầu hết đều là bằng mặt không bằng lòng, tiêu biểu là Xương Châu, Hồng Châu cùng Tĩnh Sơn Châu, sau đó là tri phủ tương đối thông minh của các châu khác.
Xương Châu đã bị giả hoàng đế cắm một chân, nhưng không sâu. Giả hoàng đế vẫn luôn cho rằng Xương Châu có một xưởng công binh khác chế tạo bom, cho nên vẫn luôn phái người tập trung điều tra, nhưng vẫn luôn không có tin tức, cho nên hắn ở trên triều đã phát hỏa vài lần.
Hồng Châu cùng Tĩnh Sơn Châu cũng thuộc diện trọng điểm điều tra, nhưng vì có hai tri phủ bằng mặt không bằng lòng, người của hắn vẫn luôn bó tay bó chân, cho nên đến bây giờ cũng không có một chút tiến triển, còn ăn mệt rất nhiều lần, đặc biệt là ở Tĩnh Sơn Châu.
Tĩnh Sơn Châu nơi nơi đều là người của Phó Vô Thiên.
Từ khi Phó Vô Thiên giúp bá tánh nơi đó giải quyết hai khối u ác tính, sinh hoạt của bá tánh đã tốt hơn rất nhiều. Hiện giờ đã không còn nhà nào đặc biệt nghèo khó, ít nhất đều có thể ăn no mặc ấm, bá tánh tự nhiên là giúp đỡ Phó Vô Thiên, kỹ năng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ với một đám người xa lạ đã rất thành thạo.
Cung Vân cùng Tĩnh Sơn Châu tri phủ Dư Chấn chế định một kế hoạch. Người của giả hoàng đế tới đây, Dư Chấn phái người dẫn họ vào tận trong núi sâu, cho họ đi đến mệt mỏi, rốt cuộc phát hiện không thích hợp thì cho một đao giải quyết.
Những nơi khác cũng xuất hiện tình huống tương tự. Giả hoàng đế khi biết chuyện này, chính hắn cũng không rõ rốt cuộc châu nào có vấn đề.
Thu được mật hàm của Vương gia, Cung Vân mới giao lại mọi chuyện cho thủ hạ, sau đó cùng Việt Thất về Quân Tử Thành.
“Chúng ta đã điều tra rõ, lão Vương gia cùng gia đình Dịch thúc một tháng trước bị giả hoàng đế đưa vào cung, mỹ kỳ danh rằng bảo vệ họ, kỳ thật là muốn bắt họ làm con tin.” Cung Vân trầm giọng nói.
Giả hoàng đế thay thế Phó Nguyên Phàm tay nắm quyền to, nhưng hắn và Thái Hậu đều biết họ hiện tại không thể cứng đối cứng với Phó Vô Thiên, cho nên chỉ có thể xuống tay từ nhược điểm của hắn. Toàn bộ Đại Á đều biết nhược điểm của hắn chính là An Tử Nhiên, nhưng An Tử Nhiên không ở Đại Á, vì thế chỉ có thể xuống tay từ trưởng bối của Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên hỏi: “Hoàng cung hiện tại đề phòng thế nào?” Trước khi hành động, họ trước hết cần đảm bảo an nguy cho lão Vương gia cùng tiểu thúc, thẩm thẩm và mấy hài tử.
“Rất nghiêm ngặt, cấm vệ quân đã bị giả hoàng đế khống chế. Cấm vệ đến bây giờ cũng không biết Hoàng Thượng bị đánh tráo, vạch trần mặt nạ của hắn sẽ rất có lợi cho chúng ta.”
Cung Vân đột nhiên nói, “Còn có một việc.”
“Chuyện gì?”
“Mấy ngày gần đây, chúng ta phát hiện có rất nhiều người bộ dạng khả nghi ra vào hoàng cung. Những người đó mặc đồ đen toàn thân, không thấy rõ mặt, chia làm vài lượt tiến vào hoàng cung, mỗi lượt có hơn năm mươi người. Chúng ta từng tìm người thăm dò, họ đều có võ công, theo tính toán đã có hơn hai trăm năm mươi người.”
Thiệu Phi căm giận nói: “Nhất định là người của giả hoàng đế, thời kỳ nước sôi lửa bỏng này mà họ có thể quang minh chính đại tiến vào hoàng cung, ngoài giả hoàng đế ra thì không có người thứ hai.”
Nói xong liền thu được một đống ánh mắt coi thường cùng khinh bỉ.
“Làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn ta, chẳng lẽ ta nói không đúng?” Thiệu Phi oa oa kêu lên.
Quản Túc an ủi hắn, “Không, ngươi nói rất đúng.” Sở dĩ khinh bỉ ngươi là bởi vì kết luận này ai nấy đều đoán được. Người áo đen chỉ có thể là người của giả hoàng đế, tuyệt đối không thể là của Thái Hậu hay những người khác. Những lời này hắn không nói ra, miễn cho đả kích đến lòng tự trọng của Thiệu Phi.
“Thái Hậu không có khả năng hợp tác với Tử Vi Quốc.” Phó Vô Thiên gõ bàn nói, “Giả hoàng đế cũng chỉ có thể là người Vạn Thanh Quốc.”
Việt Thất tò mò hỏi: “Theo ý Vương gia, lần này khả năng không có bóng dáng Tử Vi Quốc?”
“Không, còn không thể kết luận.”
“Ta cho rằng, chuyện này rất có thể là Tử Vi Quốc đứng sau thao túng.” An Tử Nhiên đột nhiên mở miệng.
Khi ánh mắt mọi người đều tập trung về phía mình, hắn mới phân tích tiếp: “Đầu tiên là trói ta đến Cao Trạch, sau đó nhân lúc Vương gia rời Đại Á thì cổ động Vạn Thanh nhằm vào Đại Á. Vạn Thanh thèm nhỏ dãi bom, khẳng định sẽ động tâm, nhưng họ trước đó không có chuẩn bị, cho nên chỉ có thể xuống tay từ Thái Hậu. Thái Hậu bị Vương gia chèn ép nên không cam lòng, nhi tử duy nhất lại không đứng về phía nàng. Thái Hậu yêu thương nhi tử, nhưng vì diệt trừ Vương gia, để con trai của nàng chân chính nắm giữ Đại Á, nàng đáp ứng hợp tác với Vạn Thanh. Con người thường không phòng bị với người thân của mình, Phó Nguyên Phàm lại là người hiếu thuận, cho dù Thái Hậu từng làm một chuyện không tốt, hắn cũng sẽ không quá mức trách móc nặng nề.”
“Nếu ta là quân chủ Tử Vi Quốc, ta sẽ làm như vậy, không tốn sức lực lại có thể làm hai quốc gia đấu đến chết đi sống lại. Vương gia tức giận, Vạn Thanh Quốc sẽ thừa nhận lửa giận của Đại Á. Tử Vi Quốc mượn cơ hội xúi giục, cùng Vạn Thanh Quốc kết thành minh hữu. Dung Quốc từng có quan hệ minh hữu với Tử Vi Quốc từ trước, lại trở mặt với Đại Á, khẳng định đứng về phía Tử Vi Quốc. Ba cường quốc kết thành liên minh, dù Đại Á có thể mượn sức Cao Trạch, thấy thế nào đều không có phần thắng.”
“Nhưng ta cho rằng đây chỉ là một phương án, còn có một phương án khác bất lợi với Đại Á, nhưng sẽ không xảy ra. Tử Vi Quốc xúi giục Vạn Thanh Quốc mục đích chỉ có thể là bom, thông qua quyền lực của hoàng đế tìm ra xưởng công binh chế tạo bom. Có được cách chế tạo, họ có thể chế tạo bom, Đại Á sẽ mất đi ưu thế. Ba đấu hai, Đại Á tình cảnh kham ưu. Cho nên sau sự vụ này, Tử Vi Quốc mới là người thắng, thành công hay thất bại thì họ đều sẽ không chịu tổn thất gì.”
Nói xong câu cuối cùng, An Tử Nhiên tức khắc cảm giác khát nước.
“Vương phi, uống chén nước.” Phó Vô Thiên đúng lúc đưa qua một chén nước, trong mắt ý cười một mảnh.
An Tử Nhiên tiếp nhận một ngụm uống cạn. Phó Vô Thiên lại rót thêm.
An Tử Nhiên giải quyết khát nước, mới phát hiện trong nhà thật im ắng. Hắn cho rằng không có gì đặc biệt cả, chỉ là một loại đổi vị tự hỏi mà thôi, kỳ thật không có gì ghê gớm. Nghĩ nghĩ, hắn lại bổ sung một câu.
“Kỳ thật nếu Vương gia không phải cháu ngoại của hoàng đế Cao Trạch, Tử Vi Quốc thậm chí muốn mượn sức luôn cả Cao Trạch. Ta bị bắt cóc đưa đến Cao Trạch, trên đường còn có bao nhiêu người tiếp ứng, người bình thường khẳng định sẽ cho rằng Cao Trạch rất có thể là chủ mưu. Nếu Vương gia bởi vậy mà mất lý trí, giận chó đánh mèo Cao Trạch, Đại Á rất có khả năng trở mặt với Cao Trạch. Tử Vi Quốc lại thêm dầu vào lửa, lại kéo Cao Trạch đến trận doanh, loại chuyện này không phải không thể nào.”
An Tử Nhiên dám nói như vậy là bởi vì hắn biết nếu hắn xảy ra chuyện, Phó Vô Thiên nhất định sẽ thập phần tức giận.
Cứ việc không phải lần đầu tiên nghe Vương phi lập luận, nhưng tất cả mọi người vẫn bị kinh diễm. Đổi vị tự hỏi xác thật mỗi người đều có thể, nhưng không phải ai cũng có thể toàn diện phân tích, còn có thể nói có lý như vậy. Người không biết Vương phi có khi sẽ cho rằng Vương phi là gián điện.
An Tử Nhiên sờ sờ mũi, bổ sung: “Việc cấp bách hiện tại là giải quyết giả hoàng đế.”
“Đúng đúng đúng.” Mọi người sôi nổi phụ họa.
Vẫn đừng nên đua chỉ số thông minh với Vương phi, sẽ chỉ biết càng đua càng đau lòng, đặc biệt là Thiệu Phi. Hắn cảm thấy kết luận của mình thật là nhược bạo, cũng rốt cuộc minh bạch vì sao mọi người lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, chính hắn đều muốn khinh bỉ bản thân.
Làm thế nào ẩn vào hoàng cung là một nan đề. Nếu không có người áo đen, họ không cần quá sốt ruột, nhưng hiện tại lại có mấy trăm người không rõ thân phận ẩn núp trong hoàng cung, họ cũng cần thiết đẩy nhanh kế hoạch, ai biết giả hoàng đế sẽ nghĩ ra chiêu số gì.
Trác Cao Diễn biết chuyện này, đưa ra một đề nghị khá bất ngờ. Hắn nói hắn có biện pháp đưa họ tiến vào hoàng cung, nhưng có chút nguy hiểm.
Trác Cao Diễn nhìn Quận Vương trước kia chỉ có thể nghe qua lời đồn, hiện tại được quan sát ở khoảng cách gần, khí thế quả nhiên không tầm thường.
“Vị bằng hữu kia của ta là một đội trưởng cấm vệ. Nguyên đội trưởng bị giả hoàng đế đá xuống ngựa, hắn là phó đội trưởng. Bởi vì giả hoàng đế không thể phân ra quá nhiều tinh lực cho nên hắn nhất thời vận may thành đội trưởng, quản lý một đội cấm vệ tầm trăm người, nếu Vương gia tin được hắn, hắn có thể giúp.”
Phó Vô Thiên trầm ngâm nói: “Ngươi xác định hắn tin được?”
Trác Cao Diễn do dự một chút, “Tính cách hắn có điểm vừa chính vừa tà, không phải thuần chính phái, đương nhiên cũng không phải vai ác, vẫn tương đối đáng tin cậy, chỉ cần hắn cảm thấy mua bán có lời, thông thường đều sẽ đồng ý.”
Quen nhau nhiều năm như vậy, Trác Cao Diễn kỳ thật cũng không thực khẳng định vị bằng hữu của hắn rốt cuộc là tốt hay xấu. Nói hắn tốt, có đôi khi lại rất hư, nếu không những người đó cũng sẽ không cho hắn lên làm đội trưởng. Người tâm thuật bất chính thông thường tương đối dễ khống chế, bởi vì dễ dàng bị bắt chẹt nhược điểm.
“Chính là loại gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ đúng không?” An Tử Nhiên cười nhạt.
Trác Cao Diễn hơi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc trực tiếp với An Tử Nhiên, nói thật, còn đạm nhiên trầm ổn xuất sắc đẹp mắt hơn cả trong lời đồn. Hơn nữa lời này… cmn rất đúng.
“Đúng vậy.”
Ngắn ngủi trầm mặc một lát, Phó Vô Thiên mở miệng. “Sắp xếp thời gian, chúng ta gặp hắn một lần.”