Lạc Cổ Nguyệt, vị bằng hữu vừa chính vừa tà của Trác Cao Diễn, hiện giờ là đội trưởng cấm vệ đội, có cái tên thật lịch sự tao nhã.
Nhưng mỗi người quen hắn đều sẽ cảm thấy hắn không xứng với cái tên này. Người cảm thấy hắn tốt liền cho rằng hắn là người rất tốt, người cảm thấy hắn xấu liền cho rằng hắn là người tội ác tày trời.
Trác Cao Diễn và hắn không có ràng buộc lợi ích, chỉ thuần túy tương giao bạn tốt mà thôi. Lạc Cổ Nguyệt cũng thiệt tình thực lòng kết dao với Trác Cao Diễn. Trác Cao Diễn từng cứu hắn, về sau, Lạc Cổ Nguyệt coi hắn là bằng hữu.
Như vậy, có thể nhìn ra Lạc Cổ Nguyệt kỳ thật là người ân oán phân minh.
Trác Cao Diễn hẹn gặp vào trưa hôm đó, Lạc Cổ Nguyệt vui vẻ nhận lời. Nghe bạn tốt nói muốn giới thiệu vài người, tuy rằng cảm thấy ngoài ý muốn nhưng hắn vẫn đáp ứng.
Ngày hôm sau, hai người gặp nhau ở chỗ nào đó, sau đó trực tiếp đến nhà ở tư nhân của Trác Cao Diễn. Tòa nhà này ngay cả Lạc Cổ Nguyệt cũng không biết, cho nên Trác Cao Diễn mới dám để Phó Vô Thiên ở nơi đó.
“Nơi này không tồi, khi ta già rồi, có lẽ sẽ mua một nơi như vậy dưỡng lão, ngươi cảm thấy đâu, Cao Diễn?” Đứng trước cổng lớn, Lạc Cổ Nguyệt cong khóe miệng. Tướng mạo vốn có chút tà khí bởi vì động tác này mà lập tức tà ý tràn ngập, tựa như một con yêu tinh yêu nghiệt, nếu chung quanh có nữ nhân, khẳng định sẽ thét chói tai muốn mang thai.
Trác Cao Diễn cười không nổi, hắn biết Lạc Cổ Nguyệt rất thông minh, khẳng định đã nhìn ra manh mối, chỉ không nói mà thôi.
“Cổ Nguyệt, ngươi chỉ cần tin tưởng ta sẽ không hại ngươi.” Trác Cao Diễn vẫn quyết định trước nói rõ. Hắn vẫn rất quý trọng bằng hữu như Lạc Cổ Nguyệt, không hy vọng hắn bởi vậy tâm sinh khúc mắc. Phó Vô Thiên đã đáp ứng, dù Lạc Cổ Nguyệt cuối cùng không muốn hỗ trợ, chỉ cần Lạc Cổ Nguyệt biết giữ miệng, hắn sẽ không xuống tay.
“Ta đương nhiên tin tưởng, nếu không ta sẽ không theo ngươi đến đây.” Lạc Cổ Nguyệt cười một chút. Trác Cao Diễn là người nào hắn còn không biết sao, nếu tâm tư không thuần, lúc hẹn gặp hắn sẽ hạ thủ ngay lập tức. Bạn tốt mà lại muốn gây bất lợi, hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Trác Cao Diễn nghe vậy, cuối cùng yên tâm.
Phó Vô Thiên biết hai người đã đến. Ám vệ cùng cấm vệ canh giữ trong viện đều không lui đi, vẫn mỗi người thủ vững cương vị, hơi thở huyết tinh trên người thu liễm đi nhiều, không phải vì ra oai phủ đầu với Lạc Cổ Nguyệt.
Trác Cao Diễn biết điểm này, nhưng hắn lo lắng Lạc Cổ Nguyệt hiểu lầm, suy nghĩ ở trong đầu quay cuồng một vòng, tới sảnh ngoài cũng không biết có nên mở miệng.
“Nơi này… Người cũng thật không ít a!” Lạc Cổ Nguyệt cảm khái một câu, sau đó không chút do dự đi vào.
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, hắn vẫn bị đám người bên trong làm cho chấn kinh. Toàn thành thời khắc giới nghiêm, đối tượng truy nã thế nhưng có thể toàn bộ đi vào, hơn nữa không ai phát hiện.
Khiếp sợ qua đi Lạc Cổ Nguyệt lại cảm thấy rất thú vị. Hoàng thất Đại Á thế nào hắn kỳ thật mặc kệ. Hắn vẫn luôn coi mình là người ngoài cuộc, hoàng đế hạ lệnh thì hắn làm theo, nhưng tuyệt sẽ không vượt qua phạm vi bản chức.
Hắn biết Quân Tử Thành hiện tại thủ vệ rất nghiêm ngặt, đặc biệt là mấy cửa thành. Mấy ngày trước vừa mới trải qua một lần rửa sạch, binh lính thủ thành đều lo lắng sẽ đến phiên mình, cho nên mấy ngày nay làm việc tương đối nghiêm túc, ngay cả xe lương thực của bá tánh cũng sẽ kiểm tra kĩ.
Một hai người thì có thể chót lọt đi qua, nhưng nhiều người như vậy thì rất khó, vậy mà họ lại làm được, cho nên Lạc Cổ Nguyệt cảm thấy hứng thú.
Trác Cao Diễn thấy vẻ mặt của hắn liền biết có thứ gì đó khiến cho hắn hứng thú. Có thể làm hắn cảm thấy hứng thú, đàm phán sẽ thuận lợi sáu bảy phần. Đây là một mở đầu tốt, hắn vẫn luôn lo lắng Lạc Cổ Nguyệt sẽ ném mặt chạy lấy người.
Phó Vô Thiên trên dưới đánh giá Lạc Cổ Nguyệt một lần.
Tầm mắt hắn rất có cảm giác áp bách, nhưng sắc mặt Lạc Cổ Nguyệt lại không biến một chút.
Đứng trước mặt Vương gia còn có thể như vậy trấn định, khắp Đại Á không có mấy ai, mọi người nguyên bản chỉ tò mò, hiện tại là cảm thấy hứng thú.
“Bổn vương nói ngắn gọn, chúng ta muốn tiến cung, yêu cầu ngươi hỗ trợ, xong việc sẽ không bạc đãi ngươi.”
Thật là gọn gàng dứt khoát, Lạc Cổ Nguyệt khóe miệng cong lên. Quận Vương quả nhiên danh bất hư truyền, hắn nếu không phải người nhìn quen sóng to gió lớn, thì cảm giác áp bách vẫn luôn vờn chung quanh có thể làm hắn lộ ra một tia khiếp đảm. Một khi để lộ ý tưởng trong lòng, quyền chủ động sẽ tuột về tay đối phương.
“Có thể, nhưng ta có một vấn đề.” Lạc Cổ Nguyệt bắt chéo chân, thản nhiên tự tại như ở nhà, vẻ mặt cũng thả lỏng.
Hắn nói vậy làm đại gia ngoài ý muốn một phen, nguyên tưởng rằng sẽ là một khối xương khó gặm, kết quả cũng trực tiếp giống Vương gia, nhưng họ thích người sảng khoái như vậy.
“Vấn đề gì?”
Lạc Cổ Nguyệt đảo mắt qua mọi người ở đây, cuối cùng dừng trên An Tử Nhiên không nói một lời, đang bưng một ly trà. Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng dời tầm mắt, không cần đoán cũng biết là ai, Vương phi bảo bối của Quận Vương. Hắn không muốn câu lên bình dấm trong lòng Quận Vương.
“Ta muốn biết, các ngươi vào thành thế nào?”
Mọi người còn tưởng rằng hắn muốn hỏi vấn đề quan trọng gì, kết quả lại hỏi vấn đề thật râu ria, tức khắc có điểm không hiểu cấu tạo đầu óc của người này.
Phó Vô Thiên trực tiếp trả lời: “Một loại thuật hoá trang mà thôi.”
Lạc Cổ Nguyệt nhướng mày, “Thuật hoá trang?” Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy từ này.
“Ngươi cũng có thể coi nó như thuật dịch dung.” Phó Vô Thiên đột nhiên nói.
Thuật dịch dung là một thứ tương đối truyền kỳ, rất nhiều người chỉ nghe nói, không được chính mắt nhìn. Lạc Cổ Nguyệt không thuộc những người này, hắn đã từng may mắn được kiến thức sự thần kỳ của thuật dịch dung. Nhưng thuật dịch dung có một đặc điểm, đó chính là phiền toái.
Dịch dung biến khuôn mặt mình thành một khuôn mặt khác, nói thì dễ dàng, nhưng làm lại rất khó, bởi vì cần một ít nguyên liệu đặc thù, nhưng bởi vì hai loại nguyên liệu trong đó ngày càng khan hiếm, cho nên loại thuật dịch dung này cũng dần thất truyền.
Một loại dịch dung khác khá ghê tởm, chính là lột mặt của người chết, dùng dược vật đặc thù để bảo tồn, tránh biến chất, có thể dùng bất cứ lúc nào. Cách này bình thường chỉ có sát nhân cùng hung cực ác mới làm, dịch dung sư có chức nghiệp đạo đức đều sẽ không làm.
Lạc Cổ Nguyệt tưởng họ nói đến loại thứ nhất, liền hỏi: “Các ngươi làm thế nào tìm được nguyên liệu?”
Phó Vô Thiên liếc hắn nói: “Lạc công tử, đây là vấn đề thứ hai.”
Lạc Cổ Nguyệt nói thầm tính sai. Ngay từ đầu hắn không ngờ sẽ là thuật dịch dung, cho nên chỉ nói một vấn đề, thật là biết trước đã giàu.
“Như vậy, kế tiếp chúng ta nên bàn về cách tiến cung.” Phó Vô Thiên ha hả cười một tiếng.
Đây là Vương phi dạy hắn. Khi đàm phán, ngẫu nhiên vẻ mặt có thể nhiều một chút, không quá thích đối phương thì sẽ có thể làm đối phương ngột ngạt. Ban đầu hắn cũng không rõ hai chữ ‘ha hả’ rốt cuộc có ý cảnh gì, nhưng nhiều vài lần liền minh bạch.
Không biết vì sao, Lạc Cổ Nguyệt đột nhiên có cảm giác rất ghét hai chữ “ha hả” này.
Cuộc nói chuyện tiến hành rất thuận lợi. Lạc Cổ Nguyệt nếu đáp ứng rồi liền nhất định sẽ làm được, đổi ba bốn mươi cá nhân thành cấm vệ quân hoàn toàn không có vấn đề.
Tuy rằng không có thông truyền, cấm vệ cũng không thể tùy tiện vào ra hoàng cung, nhưng Lạc Cổ Nguyệt lại không giống. Đầu tiên là hắn quản lý những hơn một trăm cấm vệ, số lượng khá đông. Tiếp theo là bởi vì hắn biểu hiện “tốt”, tuy rằng đối phương không đến mức coi là tâm phúc, nhưng cũng coi như người một nhà, cho nên chỉ cần làm chút thay đổi là có thể dẫn người tiến cung.
Trước khi tiến cung, Lạc Cổ Nguyệt tìm người hỏi thăm tin tức.
Hoàng cung giới nghiêm ngày càng nghiêm ngặt, sau khi hơn hai trăm người áo đen tiến cung, cấm vệ thủ ở một vài nơi quan trọng đều bị đổi. Có thể thấy được giả hoàng đế đang rất nóng nảy, hiện tại càng gấp không chờ nổi nắm giữ hoàng cung Đại Á trong tay, hiển nhiên là không tìm thấy Phó Vô Thiên cho nên lo lắng hắn ngày nào đó sẽ trở về.
Bằng bản lĩnh của Lạc Cổ Nguyệt, nơi lão Vương gia cùng vợ chồng Phó Dịch bị giam cầm nhanh chóng được tìm ra. Không ngoài sở liệu, trông coi họ đều là người áo đen, hơn nữa nhân sốtrên năm mươi người, trong ngoài thủ vài tầng.
Chuyện thứ nhất phải làm sau khi tiến cung là bảo đảm an nguy cho lão Vương gia cùng vợ chồng Phó Dịch, sau đó mới đến Phó Nguyên Phàm. Không phải hắn không quan trọng, bởi vì họ biết Thái Hậu sẽ không hại nhi tử của mình. Chuyện nàng đang làm rất bất lợi với Đại Á, nhưng điểm xuất phát cũng coi như là vì Phó Nguyên Phàm.
Vào ban đêm, mọi người ở trong phòng thương lượng kế hoạch. Lạc Cổ Nguyệt nghe An Tử Nhiên cũng muốn tiến cung còn ngoài ý muốn một chút. Theo như tin vỉa hè, Vương phi chỉ là một công tử nhà giàu giá trị vũ lực bằng không mà thôi.