Quả nhiên có mấy thí sinh bị bắt quả tang, bị thủ vệ không chút lưu tình đuổi ra ngoài. Họ không mặt mũi lăn trên đất, cảm thấy mất mặt liền chạy. Năm nay không được, năm sau tái chiến.
Tất cả thí sinh theo số báo danh đi vào chỗ ngồi.
Năm nay thí sinh tương đối nhiều, trường thi trước kia không đủ dùng nên năm nay đổi sang một nơi khác. Vì xây trường thi mới, Đại Á mất bốn năm tháng. Không ít thí sinh vừa vào đã nhìn đông nhìn tây. Các thí sinh thích sạch sẽ tâm tình tức khác thả lỏng rất nhiều.
Khi tất cả các thí sinh đã vào chỗ, giám khảo rốt cuộc xuất hiện, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy.
Đứng giữa chính là quan chủ khảo Phó Vô Thiên.
Hắn xuất hiện làm các thí sinh theo bản năng nuốt nước miếng. Quả nhiên là thật, Quận Vương thật sự là quan chủ khảo. Một vài thí sinh ôm tâm lý may mắn lập tức ỉu xìu. Tâm tư của võ tướng, đặc biệt là Quận Vương, tuyệt đối rất khó đoán.
Văn Thanh Vũ ánh mắt sáng quắc nhìn lên. Hắn tuy là văn nhân thư sinh, nhưng rất hâm mộ võ tướng Phó Vô Thiên. Nhân sinh tiêu sái tùy ý hắn đời này có thể không thể đạt được. Phụ thân hy vọng hắn có thể vào triều làm quan, bằng con đường khoa cử chính thống, bằng không hắn đã sớm nhập ngũ.
“Bổn vương là quan chủ khảo của khoa thi lần này. Tin tưởng các sĩ tử đang ngồi đều đã nghe nói về bổn vương, bổn vương liền không nói nhiều. Ba tràng khảo thí đều do bổn vương đảm nhiệm quan chủ khảo, hy vọng chư vị nỗ lực, khơi dậy tiềm lực. Nhưng vẫn phải nhắc nhở một điều, ngàn vạn đừng gây chuyện thị phi trong lúc bổn vương chủ khảo, một khi phát hiện, tự gánh lấy hậu quả.”
Phó Vô Thiên chắp tay sau lưng đứng trên lầu nhìn xuống, rất có khí thế đứng trên cao nhìn chúng sinh.
Không cần ngước nhìn, chỉ nghe thanh âm của hắn thôi đã có cảm giác da đầu tê dại. Đặc biệt là câu cuối cùng, trần trụi uy hiếp, làm một số thí sinh tính toán gian lận run lên vài cái, trong lòng bắt đầu do dự.
“Kế tiếp, bổn vương tuyên bố, khoa cử bắt đầu.”
Giám khảo bắt đầu phát đề thi.
Nội dung đề thi làm đại bộ phận thí sinh hít hà một hơi. Có thể nói đây là đề thi trực tiếp nhất mà các thí sinh từng gặp. Nội dung không nhiều lắm, tổng kết lại là muốn thí sinh tiến hành phân tích ngũ đại quốc, không nói cụ thể phải phân tích phương diện nào, hay là phân tích từ góc độ của quốc gia nào, có thể nói phi thường rộng khắp.
Cơ hồ không thí sinh nào lập tức hạ bút, cắn cán bút minh tư khổ tưởng. Sau nửa canh giờ đã có thí sinh không chịu được phải từ bỏ. Kỷ lục trước đó là những hai canh giờ, có thể thấy được đề thi lần này xác thật vượt qua năng lực của rất nhiều thí sinh.
Lục tục có thí sinh bị mang ra khỏi trường thi, cũng có thí sinh bắt đầu chắp bút.
“Tố chất của thí sinh năm nay vẫn có thể.” Một giám khảo phát hiện những thí sinh có tiềm năng trở thành Trạng Nguyên đều rất trấn định, có người đã bắt đầu viết.
“Năm nay có những thí sinh nào nổi trội?”
Một thanh âm xa lạ đột nhiên vang lên, giám khảo sửng sốt một chút, quay đầu phát hiện người mở miệng là Vương phi. Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Quận Vương, phát hiện hắn không có phản ứng gì, liền giải thích: “Hồi Vương phi, năm nay tương đối nhiều thí sinh nổi trội, nhưng có bảy người tương đối nổi danh, không ít người đều cho rằng Trạng Nguyên lang sẽ là một trong bảy người này.”
“Bảy người nào?” An Tử Nhiên thuận miệng hỏi.
“Lần lượt là Thôi Bình, Đào Trường Tùng, Tịch Nhất Thành, Nghê Khiêm, Kim Hoành, Văn Thanh Vũ cùng Trác Hải Đường.”
Nghe cái tên cuối cùng, An Tử Nhiên hơi ngẩn ra, “Trác Hải Đường?” Không phải là Trác Hải Đường hắn biết chứ?
Giám khảo thấy hắn tựa hồ rất bất ngờ, kinh ngạc nói: “Vương phi không biết sao? Trác Hải Đường này không phải chính là người phụ trách An gia tửu lầu sao?” Hắn còn tưởng rằng Vương phi đã sớm biết, thậm chí mịt mờ thảo luận với đồng liêu có nên cho Trác Hải Đường đi cửa sau.
An Tử Nhiên kinh ngạc không phải Trác Hải Đường tới tham gia khoa cử khảo thí, mà là hắn nhớ rõ Trác Hải Đường am hiểu vẽ tranh, từ khi nào học vấn cũng không cạn, thậm chí là một trong bảy ứng cử viên. Tiểu tử này thật đúng là im lặng thì thôi, ra tiếng kinh người.
“Vương gia đã sớm biết chuyện này?” An Tử Nhiên liếc xéo Phó Vô Thiên. Thân là quan chủ khảo, không có khả năng không biết, thế nhưng gạt hắn, hắn keo kiệt như vậy sao?
Phó Vô Thiên biết Vương phi sẽ không tức giận, nói: “Trác Hải Đường xác thật đã xin bổn vương tạm thời không nói cho Vương phi, ý hắn là nếu Vương phi phản đối, mặc kệ có thành danh hay không, hắn đều sẽ không rời An gia tửu lầu.”
“Nếu hắn có được thứ hạng tốt mà ta lại không cho hắn vào triều làm quan, chẳng phải là làm người xấu, nói với ta một tiếng, ta cũng sẽ không ăn hắn.” Hắn lại không phải loại người cố chấp ngốc nghếch, nếu hứng thú với làm quan, hắn khẳng định sẽ ủng hộ, thậm chí còn sẽ cho Trác Hải Đường nghỉ để nghiêm túc chuẩn bị cho khoa cử.
“Hắn hy vọng có thể bằng thực lực của chính mình đạt được, mà không phải dựa vào Vương phi.” Phó Vô Thiên vẫn rất thưởng thức cốt khí này, nếu không cũng sẽ không đáp ứng giúp hắn dấu diếm.
“Tiểu tử này thật đúng là thâm tàng bất lộ, hắn đang ở góc nào?” An Tử Nhiên hỏi.
Giám khảo bên cạnh lập tức trả lời. An Tử Nhiên lập tức nói với Phó Vô Thiên: “Vương gia, cùng đi nhìn xem?”
Phó Vô Thiên không dám nói không.
Thân ảnh hai người biến mất, các giám khảo vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Là ảo giác sao? Quận Vương và Vương phi đối thoại không bình thường lắm, Quận Vương giống như có chút lấy lòng Vương phi? Nhất định là ảo giác.
Trác Hải Đường ngồi tương đối khuất, An Tử Nhiên ở trên lầu không thấy hắn, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy họ.
Tiếng bước chân khiến cho các thí sinh chú ý. Khi họ ngẩng đầu nhìn qua, bút lông thiếu chút nữa rớt xuống. Quận Vương sao lại tự mình xuống dưới tuần tra, thật là áp lực như núi.
Lại còn mang theo Vương phi, tại trường thi cũng muốn tú ân ái sao?
Đa số người đều không cảm thấy Phó Vô Thiên đưa Vương phi tới trường thi có cái gì không đúng, ngược lại theo bản năng cảm thấy hai người đi cùng nhau rất bình thường.
Văn Thanh Vũ cũng ngẩng đầu. Hắn không nóng lòng hạ bút, sáu ứng cử viên còn lại cũng giống hắn. Đề thi phạm vi khá lớn nên càng nên thận trọng.
Vốn tưởng rằng chỉ là giám khảo, hai người cầm tay đi tới lại làm hắn dào dạt kinh ngạc. Trùng hợp An Tử Nhiên cũng nghiêng đầu nhìn qua. Hai tầm mắt gặp nhau ở không trung vô tình đâm ra một tia hỏa hoa, rồi lại chỉ như ảo giác.
An Tử Nhiên thấy hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu, khóe miệng nhẹ nhàng câu liền thu hồi tầm mắt.
Trác Hải Đường vừa vặn ở gần đó. Hắn nghe thấy tiếng bước chân lại không ngẩng đầu, trong tay cầm bút lông đưa qua đưa lại, đến gần mới phát hiện hắn không phải đang viết, mà chỉ tự hỏi bắt đầu từ đâu.
Bóng tối nhàn nhạt bao phủ, Trác Hải Đường mới phát hiện có người đứng trước lều, ngẩng đầu lên nhìn, bút lông tức khắc rớt trên mặt đất.
Trác Hải Đường hít hà một hơi, thân thể ngửa ra sau, “Vương, Vương…… Vương phi? Ngài như thế nào…” Sau đó theo bản năng nhìn Phó Vô Thiên.
“Tiểu tử ngươi tàng đủ thâm.” An Tử Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười.
Trác Hải Đường thật sự bị dọa, hoảng loạn đứng lên, khom lưng 90o, “Thực xin lỗi, Vương phi, ta thật sự không cố ý muốn gạt ngài.”
An Tử Nhiên không nói gì, vươn tay.
Trác Hải Đường nhắm mắt lại, trán đột nhiên bị búng một cái, tức khắc bị ngốc, “Vương phi?”
An Tử Nhiên bình tĩnh nói: “Ngươi có tài năng thì tham gia khoa cử, chuyện này rất bình thường, có gì mà dấu diếm. Không có lần sau, minh bạch sao?”
Trác Hải Đường lập tức lộ vẻ vui sướng, “Vâng, thưa Vương phi.”
An Tử Nhiên chậm rì rì bổ sung: “Nếu đã tham gia khoa cử thì không thể đến không một chuyến, nghe nói ngươi là một trong số những ứng cử viên, nếu cuối cùng không có được kết quả tốt, đi ra ngoài cũng đừng nói ngươi làm việc ở An gia tửu lầu.”
Trác Hải Đường tươi cười cứng đờ, “Ta nhất định sẽ nỗ lực.”
An Tử Nhiên gật gật đầu, vỗ vỗ vai hắn liền rời đi với Phó Vô Thiên. Họ dừng lại quá lâu sẽ mang đến phiền toái cho Trác Hải Đường, đã có rất nhiều thí sinh nhìn qua bên này.
Họ rời đi rồi, một vài thí sinh mới chua lòm nói, “Sách, còn không phải là ỷ vào có quan hệ với Phó Vương phủ, coi mình giỏi giang lắm ấy.”