Đêm hôm đó, Ổ Khải Thành không giữ Dung phi lại qua đêm. Dung phi đã đạt tới mục đích, muốn trở về thông báo, cho nên không chú ý tới Ổ Khải Thành khác thường.
Kế sách của Lôi Dương không tồi, chỉ tiếc chậm hơn họ một bước. Cũng coi như họ đánh bậy đánh bạ ăn may, chỉ có thể nói Lôi Dương vận khí không tốt.
Lôi Dương rất cẩn thận, Ổ Khải Thành căn bản không thể biết đến hắn.
Ổ Khải Thành là hoàng đế Vạn Thanh Quốc nhưng không nắm giữ thực quyền. Sa Thừa tướng cầm đầu các quan viên, trước mắt đều không rõ ràng tỏ thái độ.
Sa Thừa tướng ẩn núp ở Vạn Thanh đã nhiều năm, nếu hắn không ủng hộ Ổ Khải Thành, các đại thần khác nhiều ít cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Con đường làm hoàng đế của Ổ Khải Thành sẽ rất vất vả, thậm chí có khả năng bị biến thành con rối. Nếu không có Liễu Hữu Vi giúp hắn mưu hoa, đoạt lại binh quyền của Ổ Khánh Minh, hắn cuối cùng tám chín phần sẽ có kết cục này.
Vấn đề hiện tại là, Ổ Khải Thành không biết Sa Thừa tướng là thám tử của Tử Vi Quốc, đây là lợi thế lớn nhất của Lôi Dương.
Ổ Khải Thành muốn nắm giữ triều chính thì nhất định phải thu phục được Sa Thừa tướng. Mục tiêu của Sa Thừa tướng cũng là hắn, nhưng so với Liễu Hữu Vi, Ổ Khải Thành hiển nhiên càng tín nhiệm Liễu Hữu Vi, bởi vì nguyên nhân này, họ mới muốn giải quyết Liễu Hữu Vi.
Dung phi trở về liền báo kết quả cho Lôi Dương. Nàng rất có tự tin. Lôi Dương lại dặn dò nàng phải cẩn thận.
“Ổ Khải Thành gần đây bị ta mê đến không thể nghĩ ngợi. Liễu Hữu Vi tuy là tâm phúc của hắn, nhưng hạt giống hoài nghi một khi đã vùi xuống, không cần ta nhắc nhở, nó cũng sẽ chậm rãi nẩy mầm.” Dung phi nghịch lọn tóc đẹp, vứt mị nhãn với Lôi Dương.
Nàng không phải sát thủ của Tử Y Môn, không có khả năng tiếp xúc với nhân vật lớn như Lôi Dương. Lôi Dương đến mang theo tin xấu Tử Y Môn bị diệt, nhưng bản thân hắn là tin tốt đối với nàng. Nàng có thể tạo quan hệ với Lôi Dương, có khi còn có thể lọt mắt hoàng đế Tử Vi Quốc.
Lôi Dương làm lơ Dung phi khoe phong tao trước. Hắn không có hứng thú với nữ nhân lả lơi ong bướm vạn người cưỡi.
“Ngươi cho rằng Ổ Khải Thành bị ngươi mê hoặc sao?”
“Lôi Vương gia có ý gì?” Dung phi nhăn mày.
Lôi Dương không chính diện trả lời nàng, chỉ nói một câu: “Ngươi cứ chờ xem.”
Dung phi không được giải đáp, chỉ phải kiềm chế nghi hoặc trong lòng. Nhưng nàng không phải chờ lâu, ngày hôm sau, Ổ Khải Thành đưa đáp án đến trước mặt nàng.
Ổ Khải Thành không có mấy người tài ba, chỉ có thể phái cung nữ thái giám để giám thị Dung phi, cho nên hắn tìm lý do ban hơn hai mươi cung nữ thái giám cho Vô Hoan điện. Nếu Dung phi không được Lôi Dương nhắc nhở, có lẽ thật sự sẽ cho rằng Ổ Khải Thành bị nàng mê hoặc.
“Hắn hoài nghi ta? Vì cái gì?” Sắc mặt Dung phi rất xấu.
Lôi Dương khinh miệt nói: “Còn cần phải hỏi sao, hắn không tin ngươi. Sa Thừa tướng nói buổi tối ngày Ổ Khải Thành đăng cơ, Liễu Hữu Vi đã tìm hắn, khẳng định đã nói chuyện gì đó bất lợi với ngươi.” Nữ nhân ngu xuẩn tự cho là đúng chỉ có thể làm được như vậy.
Dung phi cắn chặt răng, “Ta đã biết, chiến thần Đại Á nói ra quan hệ giữa ta và Ổ Khánh Minh, cho nên hắn mới hoài nghi ta.” Lưu Đức biết gần như tất cả mọi chuyện. Khó trách Ổ Khải Thành đột nhiên xuống tay giết Lưu Đức.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Dung phi khẩn trương hỏi. Ổ Khải Thành hoài nghi nàng, hoàng cung đã không an toàn, nàng vẫn rất quý trọng mạng sống.
Lôi Dương nhìn ra không trung ngoài cửa sổ. Mây trắng lững lờ trôi, gió mát thổi vào Vô Hoan điện, làm tâm tình của hắn thoáng đãng hơn.
“Khẩn trương cái gì, hiếm khi có thể giao thủ với chiến thần Đại Á trong lời đồn, bổn vương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Kế tiếp phải xem ai cao tay hơn.” Nghĩ đến một người làm hoàng huynh nhớ mãi không quên, người đó hiện tại hẳn cũng đang ở hoàng cung Vạn Thanh Quốc đi, hắn rất muốn gặp một lần.
…
Đêm đó, chỉ bởi vì nhiều thêm một chữ ‘giá’, An Tử Nhiên đã bị Phó Vô Thiên lăn lộn một trận, mát xa cũng quên béng.
Hai ngày sau, ám vệ báo cáo động tĩnh của Ổ Khải Thành.
Phái cung nữ thái giám đi làm nội gian là thủ đoạn quen dùng của rất nhiều phi tử, nhưng đối phó với Dung phi lại không thích hợp, bởi vì Lôi Dương cũng ở. Hộ vệ của hắn đều là cao thủ, một khi tới gần, ám vệ có tỷ lệ lớn sẽ bị phát hiện, cho nên hiện tại hai bên đều không thể nghe lén kế hoạch của đối phương, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
“Sa Thừa tướng chuẩn bị liên hợp với các quan viên tạo áp lực lên Ổ Khải Thành, đoạt lấy binh quyền. Nếu họ thực hiện được, chúng ta sẽ gặp bất lợi.” Một ám vệ nói.
Phó Vô Thiên nói: “Chuyện này không khó. Bổn vương viết phong thư cho ông ngoại, để tạm hoãn kế hoạch tiến công Vạn Thanh. Sau đó, Hứa Vi đề cử mấy thân tín cho Ổ Khải Thành, giữ chặt hổ phù. Nhưng chúng ta có thể nghĩ đến, Lôi Dương khẳng định cũng có thể nghĩ đến.”
“Lãng phí thời gian, còn không bằng dứt khoát một chút.” An Tử Nhiên bình tĩnh nói.
Phó Vô Thiên nhìn về phía hắn, nở nụ cười, “Đúng vậy!”
Ám vệ bày tỏ, Vương phi có lẽ còn hợp làm sát thủ hơn họ. Rõ ràng là người làm ăn, am hiểu âm mưu quỷ kế hơn mới đúng, sao trong đầu lại toàn là đánh đánh giết giết……
Năm ngày sau, Cao Trạch tạm hoãn tiết tấu tiến công. Ổ Khải Thành không hoài nghi, Cao Trạch liên tục tấn công đã gần một tháng, binh lực mạnh thế nào cũng phải có lúc thở dốc. Hơn nữa, bom và súng etpigôn không phải có thể vô điều kiện tiêu hao.
Ngày thứ hai, Liễu Hữu Vi đề nghị tổ chức một hồi đại hội luận võ để tuyển chọn tướng lãnh.
Đại hội luận võ là tất yếu. Trước kia, bởi vì Ổ Khánh Minh chèn ép, rất nhiều lão tướng sớm đã cởi giáp về quê, làm cho các tướng lãnh có năng lực gánh vác vị trí Thống soái trong triều không nhiều. Các tướng lãnh trẻ không đủ năng lực phục chúng, cho nên muốn mượn cơ hội này chọn lựa người tài đảm đương Thống soái.
Ổ Khải Thành cảm thấy rất có lý, liền đồng ý.
Tin tức truyền tới tai Lôi Dương, lập tức biết thời khắc rốt cuộc đã đến. Hắn lại gọi Bạch Hoành tới.
“Còn nhớ vấn đề ngươi hỏi bổn vương lần trước sao?”
Đương nhiên nhớ, hơn nữa phi thường rõ ràng.
Sau ngày đó, Bạch Hoành luôn có dự cảm bất an, cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào. Hắn trước kia chính là nhị thế tổ, nào có thể là đối thủ của cổ nhân luôn lớn lên trong âm mưu.
“Vương gia rốt cuộc muốn nói gì?”
“Bổn vương có nhiệm vụ muốn giao cho ngươi.” Lôi Dương không có ý tốt nói.
Bạch Hoành vừa thấy vẻ mặt của hắn liền rất muốn cự tuyệt.
…
Đại hội luận võ sắp tới, bất cứ kẻ nào đều có thể báo danh tham gia, chỉ cần có tự tin vào thực lực của chính mình. Phó Vô Thiên và Lôi Dương đều không muốn đối phương thực hiện được, vì thế thí sinh dự thi nhiều thêm một vài gương mặt lạ, cơ hồ đều là thân phận hộ vệ hoặc cấm vệ.
Lại nói tới Bạch Hoành. Nghĩ đến phải gặp người đến từ cùng thế giới với mình, hắn trong lòng đã thấp thỏm lại kích động.
Thấp thỏm chính là nguy hiểm rình rập. Người nọ tuy là đồng hương, nhưng họ hiện tại đứng trên hai trận doanh đối đầu. Kích động chính là, người này hại hắn mất một con mắt và một ngón tay, cơ hội báo thù rốt cuộc tới.
Trước ngày đại hội luận võ một ngày, Lôi Dương thường sẽ tụ tập cấp dưới thương thảo kế hoạch, Bạch Hoành nhân lúc này trộm khối lệnh bài trốn khỏi Vô Hoan điện.
Đương nhiên, đây là kế hoạch của Lôi Dương.
Ám vệ canh giữ bên ngoài Vô Hoan điện thấy Bạch Hoành lén lút từ trong điện chuồn ra, liền đi theo.
Bạch Hoành lấy được lệnh bài của Dung phi. Thủ vệ ở cửa cung cho rằng hắn là người của Dung phi, không cản lại.
Ra khỏi hoàng cung, Bạch Hoành làm bộ hỏi thăm đâu đó, sau đó mới tới phủ đệ của Liễu Hữu Vi. Hắn không lập tức nói muốn gặp Liễu Hữu Vi, ở bên ngoài do dự một thời gian rồi mới hạ quyết tâm đi gõ cửa.
Liễu Hữu Vi nghe nói có nam tử mù một mắt muốn gặp hắn, lập tức biết là ai. Tốc độ thật đúng là mau.
Hắn không biết chân tướng, chỉ có thể suy đoán người này rốt cuộc muốn ra chiêu gì số gì. Họ sẽ không cho rằng tùy tùy tiện tiện một người nói muốn đầu nhập thì họ sẽ tin tưởng đi? Hắn tin tưởng Lôi Dương không phải tên ngốc.
“Nghe nói ngươi muốn tìm bản quan?”
Liễu Hữu Vi thong thả ung dung bưng ly trà, đôi mắt quét qua Bạch Hoành có chút co quắp bất an. Ánh mắt đánh giá làm Bạch Hoành có chút không được tự nhiên.
Bạch Hoành trong lòng chửi cmn. Trước kia không biết nghe ai nói, cổ nhân không phải đều tương đối dễ lừa sao, vì sao một đám cổ nhân mà hắn gặp đều như thành tinh, như hắn chỉ cần động chút tâm tư đều sẽ bị nhìn thấu. Lôi Dương và đế vương còn chưa tính, Liễu Hữu Vi gì đó này cũng cho hắn cảm giác đó.
Hắn mắng xong mới nói ra lời kịch mà Lôi Dương dạy hắn, “Liễu đại nhân, tại hạ biết ngài và Sa Thừa tướng là đối thủ một mất một còn, chỉ cần ngài chịu giúp tại hạ, tại hạ có thể nói cho ngài một bí mật của họ.”