Thượng Quan Uyển Nhi trở lại quan phòng của mình, từ xa nàng đã nhìn thấy Lý Trân đứng ở cửa lớn quan phòng của mình, vẻ mặt nàng âm trầm bàng quan đi qua không thèm nhìn mặt hắn, đi đến cửa mới dừng bước, cũng không quay đầu lại mà nói: - Vào đi!
Lý Trân cười khổ một tiếng đi theo nàng vào phòng. Hắn vừa nghe được tin có Ngự Sử lúc lâm triều đã buộc tội hắn khiến văn võ cả triều ồ lên. Tuy tình huống này nằm trong dự đoán của hắn nhưng dù sao động tĩnh quá lớn khiến hắn hơi căng thẳng.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống trước bàn của mình, lạnh lùng hỏi: - Vì sao chuyện này không bẩm báo với ta?
Lý Trân cho rằng Thượng Quan Uyển Nhi sẽ trách hắn làm việc lỗ mãng khiến cả triều đình mưa gió, vậy hắn sẽ rất khiêm tốn mà nhận phê bình, thậm chí hắn sẽ tự phê, không ngờ Thượng Quan Uyền Nhi lại trách cứ hắn không bẩm báo trước. Điều này khiến Lý Trân cảm thấy đau đớn cho sự tự tôn của mình.
Trong lòng Lý Trân cũng hơi căm tức, nếu chuyện gì cũng phải bẩm báo trước với nàng thì mình là cái gì? Thực sự nàng trách mình là sai rồi.
- Tôi đã viết rất rõ ràng trong báo cáo, Thượng Quan xá nhân chưa đọc báo cáo của tôi sao? Lý Trân bất mãn trong lòng hỏi.
- Ngươi…
Thượng Quan Uyển Nhi tức giận vỗ bàn một cái, căm ghét Lý Trân: - Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy à?
Rốt cuộc Lý Trân cũng đứng phắt dậy đón nhận cự tức giận của Thượng Quan Uyển Nhi, hắn nói không một chút sợ hãi: - Tôi tôn trọng Thượng Quan xá nhân cho nên mới viết nhanh báo cáo cho người. Nếu không tôi đã giao báo cáo cho Võ Du Tự hoặc nộp trực tiếp lên Thánh thượng. Nếu Thượng Quan xá nhân thấy tôi làm thế vẫn chưa đủ, vậy xin miễn chức vụ của tôi, đi mời cao minh khác!
Thượng Quan Uyển Nhi trừng mắt lên, bỗng nàng ý thức được mình hơi nóng vội. Lý Trân không phải là người dễ dàng lôi kéo. Nàng nhất định phải dùng thủ đoạn đưa hắn về bên cạnh mình, nếu không, trở mặt cãi nhau với hắn thì cuối cùng cũng chỉ biếu không Thái Bình công chúa.
Lửa giận trong mắt nàng nhanh chóng tan đi, nàng dịu giọng nói: - Chuyện này ta và ngươi đều có điểm nóng vội, chúng ta bình tĩnh lại trước đã.
Lý Trân ngồi xuống, mắt nhìn xuống đất không nói một câu. Lúc này Tiểu Nga dâng trà cho bọn họ, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn hắn một lúc lâu rồi dịu dàng hỏi: - Ta từ chỗ Thánh thượng về, trong lòng có áp lực rất lớn, tâm trạng cũng không được tốt lắm. Lý thống lĩnh, vừa rồi ta vô lễ, xin lỗi ngươi!
Lý Trân là người cứng rắn không chịu thua, Thượng Quan Uyển Nhi còn dùng giọng điệu uyển chuyển để nói chuyện với hắn thì hắn cũng không đối đầu lại nàng nữa. Hắn trầm mặc một lát cũng thở dài nói: - Vừa rồi thái độ của ta không tốt, mong Xá nhân thứ tội.
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười nói: - Chúng ta không nhắc chuyện này nữa, vụ án Hồ Tăng trong lòng ta hiểu không phải ngươi làm việc lỗ mãng, mà muốn dùng chuyện này để dò xét Thánh thượng. Nói thẳng ra là, chuyện này ngươi làm rất tốt trong chừng mực, cũng rất thích hợp để ta có thể nhìn thấu tâm tư của Thành thượng, tránh cho ta phạm sai lầm lớn.
- Xá nhân quá khen, Lý Trân không dám nhận.
- Ta chưa từng khen.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ cười nói: - Qua nhiều năm như vậy người dám đối đầu với Tiết Hoài Nghĩa e rằng ngươi là người đầu tiên. Lần này diệt hết Hồ Tăng không chỉ có trong Nội vệ mà tất cả thị vệ, thậm chí cả vua và dân đều bị chấn động.
Mặc dù đã đắc tội với Tiết Hoài Nghĩa nhưng ngươi cũng là hi vọng của triều thần đang căm hận Tiết Hoài Nghĩa, đây là kết quả ta muốn nhìn thấy.
- Ty thức cũng không ngờ chuyện này lại khiến cả triều chấn động, gây thêm áp lực cho Xá nhân, ty chức rất áy náy. Lý Trân tiếp tục xin lỗi.
- Chuyện này không có gì, ta xử lý xong rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi cười nhạt một tiếng, nàng lại trầm tư một lát rồi nói với Lý Trân: - Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, tạm thời đừng có hành động quá đáng với Tiết Hoài Nghĩa. Trong lúc Thánh thượng đang do dự, thời cơ lật đổ y còn chưa chín muồi, ngươi hiểu ý ta chứ?
- Ty chức hiểu rồi!
Lý Trân suy nghĩ lại hỏi: - Về vụ án Hồ Tăng này, Thánh thượng quyết định xử lý thế nào?
- Vũ án này ta đã thuyết phục Thánh thượng giao cho Đại Lý Tự đi điều tra. Chỉ cần ngươi giao bằng chứng Hồ Tăng giết người cho Đại Lý Tự, sau đó ngươi đừng hỏi nữa. Đám Hồ Tăng này tội ác đầy sách trúc, có cơ hội này để đám quan triều đình ứng phó đi.
Lý Trân lặng im gật đầu: - Nếu xá nhân không còn chuyện gì, ty chức xin cáo lui.
- Đi đi! Đi gặp thủ hạ của ngươi, có lẽ mọi người đang rất chờ đợi nhìn thấy ngươi.
Thượng Quan Uyển Nhi gượng cười, nhìn Lý Trân chậm rãi lui xuống. Nàng lâm vào trầm tư, vụ án Vi Thập Phương và Hồ Tăng gây ra đả kích nghiêm trọng cho Tiết Hoài Nghĩa. Chắc chắn y sẽ mất hoàn toàn sức lực, mình không thể tiếp tục im ắng, phải lập kế hoạch thực hiện nhanh một chút.
…
Lý Trân đi ra từ cung Thái Sơ, hơn mười người Thiên Ngưu Bị thân của Võ Tắc Thiên xúm lại. Trước đó không lâu bọn họ còn là đồng sự, quan hệ rất tốt, một gã thị vệ hõm vai ôm quyền cười nói: - Lão Lý, làm tốt lắm! Không ngờ giết chết Hồ Tăng của Tiết Hoài Nghĩa. Chuyện hay như vậy sao không cho các huynh đệ cùng đi làm?
Một gã thị vệ khác cũng cười nói: - Đừng để ý đến đám Ngự Sử kia, bọn họ ăn no không có chuyện gì làm. Lòng người thấu tình đạt lý, tất cả mọi người đều ủng hộ huynh.
Trong lòng Lý Trân cảm động, hắn cười nói với mọi người: - Đa tạ các huynh đệ ủng hộ! Hôm nào tôi mời mọi người đi uống rượu.
- Vậy quyết định thế đi, nhất định phải mời chúng tôi uống rượu, đừng thăng quan mà quên huynh đệ cũ đấy.
- Đâu có! Đang là mùng 3 tháng Giiêng, tôi mời mọi người uống rượu ở Hương Trúc lầu, mọi người nhất định phải nể mặt nhé!
Mọi người cười nói: - Nhất định! Nhất định!
Lý Trân chắp tay về phía mọi người: - Các vị, tôi còn có việc xin đi trước một bước.
- Uống rượu ở Hương Trúc lầu thật thoải mái, lão Lý phải chuẩn bị tâm lý nhé!
- Chuyện cạn ly khiến mọi người chúng ta thoải mái nhất.
Lúc mọi người đang cười vang, Lý Trân bước nhanh đi, đúng như lời Thượng Quan Uyển Nhi, chuyện hắn thiêu cháy đám Hồ Tăng của Tiết Hoài Nghĩa đã lan truyền trong thị vệ.
Mặc dù có người âm thầm cười chê hắn làm việc lỗ mãng, đắc tội với Tiết Hoài Nghĩa nhưng đại đa số đều ủng hộ hắn. Dọc đường có không ít thị vệ chào hỏi hắn.
- Lý thống lĩnh! Làm tốt lắm! Mấy tên thị vệ xa xa phất tay khen ngợi hắn.
Chỉ trong buổi sáng ngẳn ngủn, Lý Trân đã trở thành người nổi tiếng để bọn thị vệ họ bàn luận. Chuyện này khiến đám thị vệ còn cảm thấy hứng thú hơn cả bắn báo ở Đông thú. Dù sao Tiết Hoài Nghĩa cũng đã khiến mọi người căm hận hơn 10 năm nay rồi.
- Lão Lý, chờ ta một chút!
Phía sau có tiếng gọi lo lắng của Tửu Chí. Lý Trân dừng bước, chỉ thấy Tửu Chí thở hồng hộc chạy tới.
- Lão Lý, chuyện tốt như vậy sao không gọi ta cùng đi.
Tử Chí kéo hắn thấp giọng oán trách: - Từ nhỏ đến lớn, có trận đánh nào chúng ta không đánh cùng nhau. Không ngờ lần này ngươi không bảo ta, tốt gớm nhỉ?
Lý Trân cười cười vỗ vai y: - Lần này quá vội, không kịp gọi ngươi, lần sau nhất định sẽ gọi ngươi.
- Nếu chẳng may lần sau ngươi lại vội thì sao?
Mắt của Tửu Chí lóe lên tia giảo hoạt, nhìn hắn đầy trông mong. Lý Trân lập tức hiểu được suy nghĩ của tên mập này, y muốn theo mình làm Nội vệ.
Thực ra mang Tửu Chí vào Nội vệ cũng được. Y là huynh đệ của mình có thể phụ tá đắc lực cho mình.
- Thế này đi! Tối nay chúng ta cùng ăn cơm, gọi cả Tiểu Tế lên. Các ngươi đến nhà tìm ta.
- Cứ quyết thế nhé!
Tửu Chí hớn hở, lại sợ hắn đổi ý liền vung chân tay chạy mất rồi lại nghe từ xa thấy y hô: - Lão Lý, ít nhất ngươi cũng phải để Mập gia ta làm Giáo úy, nếu không thì quá là không biết nghĩ đấy!
Lý Trân cười lắc lắc đầu, hắn cũng rất muốn tên mập này thành Giáo úy nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy.
…
Quân nha Nội vệ ở cạnh quân nha của vệ quân Thiên Ngưu hoàng thành, cũng là một quân nha nhỏ nhất trong vệ quân, chỉ có 5 mẫu đất. Một trục tâm quân nha chia làm hai. Phía bắc xa xôi chính là quan phòng của Thống lĩnh Nội vệ, quan phòng hai bên trục là thuộc về tả, hữu Phó thống lĩnh.
Hiện tại Thống lĩnh Nội vệ do vệ tướng Thiên Ngưu Võ Du Tự kiêm nghiệm. Nhưng y chỉ có cái danh, trên cơ bản không hỏi chuyện của Nội vệ, cũng rất ít đến quan phòng của Nội vệ.
Còn các sự vụ bình thường do Trưởng sử phụ trách. Dưới Trưởng sử lại có mấy tòng sự và chủ bộ hợp thành hệ thống văn chức của Nội vệ.
Nhưng quyền nắm Nội vệ thực sự là nằm trong tay Phó thống lĩnh. Một là Vạn Quốc Tuấn tâm phúc của Thái Bình công chúa, người kia là Lý Trân do Thượng Quan Uyển Nhi đề cử.
Trưởng sử tên là Thôi Thiếu Dĩnh, người huyện Thanh Hà Bối Châu. Năm nay khoảng 30 tuổi, dưới hàm có một chòm râu nhìn khá nho nhã.
Thôi Thiếu Dĩnh đã biết Lý Trân được bổ nhiệm làm Phó thống lĩnh, nghe nói hắn đến nhận chức y dẫn đám quan Nội vệ ra cửa lớn nghênh đón.
- Hoan nghênh Lý thống lĩnh đã đến.
Vẻ mặt của Thôi Thiếu Dĩnh tươi cười, đi lên khom người thi lễ, Lý Trân cũng cười đáp lễ y: - Tiên sinh là Thôi trưởng sử! Lý Trân đã sớm nghe nói, mong Trưởng Sử chiếu cố nhiều.
- Ha ha! Như nhau như nhau thôi! Nào! Ta giới thiệu với Lý thống lĩnh một chút.
Thôi Thiếu Dĩnh nhiệt tình giới thiệu mấy quan viên cho Lý Trân: - Vị này chính là Dương chủ bộ, người Từ Châu. Làm trong Nội vệ đã 6 năm, có kinh nghiệm lý lịch dày dặn nhất.
Dương chủ bộ là người đàn ông trung niên đầu hoẵng não chuột, sắc mặt khô vàng, dưới hàm để rúm ria chuột, đôi mắt đậu xanh ti hí, sáng quắc, lại cứng rắn như chiếc ủng da vừa được xát qua.
Tối qua Lý Trân đã nghe Tôn Lễ nói đến người này, y không phải đào tạo từ chính quy mà là từ tiểu quan chuyển thành quan viên. Từng ở qua rất nhiều nha môn ở hoàng thành, tuy tài mạo không xuất chúng nhưng vô cùng khôn khéo, là một người rất có khả năng. Lý Trân liếc nhìn y mấy lần, cảm thấy y khá giống Võ Tam Tư.
Dương chủ bộ vẻ mặt cười nịnh thi lễ với Lý Trân một cái: - Xin Lý thống lĩnh chiếu cố nhiều hơn.
Cho dù Tôn Lễ khen ngợi y rất nhiều nhưng vẻ mặt nịnh bợ của y lại khiến Lý Trân khá coi thường. Hắn gật gật đầu, lại nhìn mấy Giáo úy. Triệu Thu Nương thì không cần phải nói, nàng đứng ở phía sau cười dịu dàng khiến trong lòng Lý Trân thấy ấm áp.
Hai gã Giáo úy khác một là Lã Tấn, một tên là Vương Tông Ý đều là quân nhân khôi ngô tuấn tú, khoảng 30 tuổi. Trong mắt họ tràn đầy sự kính nể Lý Trân. Hai người họ càng hi vọng Lý Trân sẽ đến. Nếu hắn không đến thì bọn họ coi như sẽ bị Vạn Quốc Tuấn xử lý sạch rồi.
- Ty chức tham kiến thống lĩnh! Hai người cùng nhau quỳ một gối ôm quyền thi lễ.
- Hai vị không cần đa lễ, xin đứng lên!
Lý Trân vội vàng đỡ bọn họ dậy, chỉ vào một Giáo úy có nốt ruồi đen to nói: - Nếu ta đoán không sai, ngươi là Lã giáo úy?
- Tại hạ Lã Tấn!
Lý Trân cười với người còn lại: - Vị này là Vương giáo úy rồi!
- Tại hạ Vương Tông Ý, xin thống lĩnh chiếu cố nhiều!
Mọi người thấy Lý Trân không hề kiêu ngạo mà giản dị gần gũi đều rất thích hắn. Lúc này Lý Trân lại nhìn hai bên cười nói: - Vạn Phó thống lĩnh có ở đây không?
Mọi người đang cười đều cứng đờ ra, tỏ rõ sự xấu hổ.