Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 214: Chủ tướng đơn đấu



Thời gian đánh một trận đánh mã cầu là một canh giờ. Nếu đôi bên vẫn bất phân thắng bại thì cần phải tiến hành sút gôn quyết đấu. Mỗi bên cử ra một tuyển thủ đánh bóng vào cầu môn đối phương sau đó mới phân thắng bại. Cách này có phần hơi giống với đá luân lưu trong thi đấu bóng đá hiện đại, chủ yếu đề cao tài năng mã cầu của cá nhân. Đây cũng là phương thức quyết chiến mà vô số người hâm mộ mã cầu yêu thích.

Phương thức sút cầu môn quyết đấu có hai loại, một loại là tất cả cầu thủ thay phiên nhau đá, một loại khác là chủ tướng quyết chiến, cuộc thi đấu mã cầu Đại Đường lần này chọn loại sau, chủ tướng quyết đấu, chủ tướng hai bên được bắn mười lần, ai bắn vào nhiều hơn người đó thắng.

Trong đại trướng, Lý Trân cẩn thận cởi bỏ bộ bì giáp trên người, con dao găm Trương Xương Tông đâm vẫn cắm y nguyên chỗ cũ trên bộ giáp của hắn, dao găm dán chặt lấy da thịt hắn, đây là hắn còn tránh dao đúng lúc, chậm thêm một chút nữa là sẽ nhận trọn nhát dao dẫn đến xuất huyết rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng nghe nói liền chạy tới thăm hỏi, bởi vì nàng phải tham gia nghi thức Chính Sự đường nên đến khi chạy đến sân đấu thì trận đấu đã diễn ra một nửa rồi. Đội Nội vệ và đội Thái Bình Phủ đã trải qua một canh giờ thi đấu gian khổ, cuối cùng cũng có thể ở thế hòa, đương nhiên khiến nàng cảm thấy rất vui sướng, nhưng Lý Trân bị người ta đánh lén lại khiến nàng cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.

- Xá Nhân, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.

Mọi người phẫn nộ kêu to, Vương Đại Lực cố ý phóng ngựa đụng bị thương Tiểu Diệp, tuy làm người ta căm tức nhưng dù sao trong thi đấu mã cầu không tránh khỏi đấu đá gây thương tích, điều này nằm trong phạm vi cho phép, nhưng trong trận đấu mã cầu đâm sau lưng đả thương người, bọn họ lần đầu nghe nói, khơi dậy lửa giận trong lòng mọi người.

Lý Trân khoát tay nói:
- Mọi người không cần ầm ĩ, tin tưởng Xá nhân sẽ xử lý tốt việc này.

Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu, nói với mọi người:
- Mọi người yêu tâm, ta tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, ta sẽ đòi cho Lý thống lĩnh và mọi người một sự công bằng.

Lúc này, Lễ bộ Thị lang Đỗ Cảnh Kiệm đi đến, bước nhanh vào đại trướng:
- Nghe nói đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

- Đỗ Thị Lang, không phải chuyện ngoài ý muốn, mà có kẻ giở trò trong trận đấu.

Thượng Quan Uyển Nhi chỉ vào dao găm vẫn cắm y như cũ ở bộ giáp, lạnh lùng nói:
- Đỗ Thị Lang, trước khi kết thúc trận đấu không lâu, Lý Thống lĩnh bị đối phương đánh lén, hắn lắc mình nhanh, may mắn tránh được một kiếp nạn này, ta hi vọng có thể thấy Đỗ Thị Lang theo lẽ công bằng mà xử lý đúng chuyện này.

- Việc này_____

Đỗ Cảnh Kiệm hít một hơi khí lạnh, còn dám dùng lưỡi dao sắc bén đả thương người, y là lần đầu tiên chứng kiến được, nhưng y cảm thấy rất khó xử, đối phương lại là đội bóng của Thái Bình công chúa, y là ai mà dám động vào Thái Bình công chúa, nhưng y cũng không dám đắc tội với Thượng Quan Uyển Nhi.

- Không biết quý phương có ai bị thương?

- Là ta bị thương.

Lý Trân mở một khối băng gạc băng bó bên bụng trái ra, hắn cố ý động mạnh vào vết thương một chút, cơ hồ lộ ra một vết máu đỏ sẫm, điều này thực khiến Đỗ Cảnh Kiệm giật mình kinh sợ:
-Lý Thống lĩnh, thương thế của ngài nghiêm trọng vậy sao?

- Tuy chỉ là thương thế ngoài da, nhưng ảnh hưởng đến trận đấu kế tiếp của ta.

Sau một hồi do dự, Đỗ Cảnh Kiệm ấp a ấp úng nói:
-Thôi được, ta đi thương lượng với đối phương một chút, coi như là trận đấu này đội Nội vệ thắng, các ngươi thấy thế nào?

Lý Trân lắc đầu:
- Đỗ Thị lang, thế này không hợp tình hợp lý, bất phân thắng bại đã rõ ràng, còn phải để chủ tướng một mình quyết chiến một lần nữa mới có thể quyết định thắng bại, ngươi lại tuyên bố chúng ta thắng lợi, ngươi làm sao giải thích cho bàn dân thiên hạ, chẳng lẽ ngươi nói với bọn họ, đội mã cầu của Thái Bình Phủ dùng dao đâm người? Đỗ Thị Lang cho rằng Thái Bình công chúa có đáp ứng hay không?

- Nếu không ta đi thương lượng trước với Thái Bình công chúa.

Thượng Quan Uyển Nhi sao lại không nhìn ra, Đỗ Cảnh Kiệm muốn dĩ hòa vi quý, dàn xếp cả hai bên, nàng cười lạnh một tiếng nói:
- Đỗ Thị Lang, muốn đi đàm phán với đối phương thì cũng được thôi, nhưng ta phải lưu lại chứng cứ, nếu Đỗ Thị Lang không thể giải quyết được, ta đây đi tìm Thánh Thượng, tóm lại chuyện này chúng ta nhất định phải có một lời giải đáp hợp lý.

Trong lòng Đỗ Cảnh Kiệm áp lực thật lớn, nếu chuyện này thực sự đến tai Thánh Thượng, người gặp chuyện xui xẻo chính là y, Đỗ Cảnh Kiệm không phản bác lại được, chỉ dám ậm ừ cho qua rồi vội vàng đi đến tòa đại trướng kia.

Trong đại trướng của đội Thái Bình Phủ, Thái Bình công chúa đang mắng chửi các cầu thủ như tát nước:
- Chưa thấy qua đám người hạng người vô năng như các ngươi, không phải các người bình thường đều tự xưng mình là thiên hạ đệ nhất hay sao? Sao hôm nay giống lũ cẩu bị thiến vậy, một cái đội vừa mới thành lập còn non yếu mà cũng không thể thắng được, còn phải để chủ tướng ra quyết chiến, ta đối với các ngươi thật không còn điều gì để nói, ta nói cho các ngươi biết, cuối cùng hôm nay nếu bị đánh bại, ta đây sẽ đuổi cổ các ngươi ra khỏi phủ cho làm bọn ăn mày xin cơm.

Mọi người bị chửi đều nơm nớp lo sợ, xấu hổ cúi đầu không dám nói. Thái Bình công chúa giống như con chim ưng hung ác, ánh mắt lướt qua trên mặt của mọi người đảo qua đảo lại một lượt.

Lúc này, Trương Xương Tông bước lên phía trước một bước, ôm quyền nói:
- Công chúa điện hạ, dù sao chúng ta vẫn chưa thua, hơn nữa khả năng thắng lợi của chúng ta rất lớn, đợi đến khi kết thúc rồi hẵng nói chuyện được mất chẳng phải tốt hơn sao?

- Đúng vậy ư? Làm sao ngươi biết là sẽ thắng lợi, ngươi có thể thắng Lý Trân được hay sao?
Thái Bình công chúa nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, nàng biết rất rõ Trương Xương Tông, trên giường còn lợi hại một chút, chứ cưỡi ngựa bắn cung so với Lý Trân còn thua xa vạn dặm.

Trương Xương Tông lại hết sức tự tin mà nói:
- Nếu bình thường lúc khác ty chức không dám chắc, nhưng lần này ty chức nắm chắc tám phần chiến thắng trong tay.

Thái Bình công chúa nghi hoặc nhìn gã, không biết từ lúc nào gã lại trở nên tự tin đến như thế?

Đúng lúc này, thị nữ ở cửa bẩm báo:
- Công chúa điện hạ, Đỗ Thị lang có việc cầu kiến.

Thái Bình công chúa quay đầu lại, chỉ thấy Đỗ Cảnh Kiệm thập thò ngoài cửa đại trướng, vẻ mặt cấp bách, liền lệnh:
-Cho ông ta vào.

Đỗ Cảnh Kiệm bước nhanh đi vào đại trướng, khom người thi lễ nói:
- Ty chức tham kiến Công chúa điện hạ.

- Đỗ Thị lang, ngươi có chuyện gì gấp?

- Công chúa điện hạ, ty chức mới từ đại trướng Nội vệ bên kia qua đây.

- Có chuyện gì không? Thái Bình công chúa sắc mặt dần dần trầm xuống, trực giác nói cho nàng biết, Đỗ Cảnh Kiệm tìm nàng lúc này không phải là chuyện gì tốt.

Đỗ Cảnh Kiệm trong lòng càng thêm bối rối, lắp bắp nói:
- Lý Trân khi ở cuối trận đấu, bị… bị một lưỡi dao sắc bén đâm bị thương dưới bụng.

Thái Bình công chúa quay đầu căm tức nhìn Trương Xương Tông, nàng bỗng nhiên hiểu được, vì sao Trương Xương Tông nói nắm chắc đánh bại Lý Trân, tất nhiên là gã cho đây thật là một chuyện tốt.

Trương Xương Tông chột dạ cúi đầu, Thái Bình công chúa sau một lúc lâu trừng mắt nhìn gã, quay đầu lại hướng về Đỗ Cảnh Kiệm lạnh lùng nói:
- Ý của Đỗ Thị lang muốn nói là người của ta đâm Lý Trân bị thương.

- Ty chức không có ý đó, chỉ có điều,chỉ có điều…

- Chỉ là cái gì?
Thái Bình công chúa căm tức nhìn y.

Đỗ Cảnh Kiệm cúi đầu, kiên trì nói: "Chỉ có điều trên áo giáp của Lý Trân cắm một lưỡi dao găm sắc bén, Thượng Quan xá nhân cho rằng là cầu thủ của Thái Bình Phủ hạ thủ.

Thái Bình công chúa cười lạnh một lúc, nàng lấy trên giá gỗ một kiện áo giáp, rút ra một con dao găm, hung hăng đâm vào, nàng quay đầu lại căm tức nhìn Đỗ Cảnh Kiệm:
- Chúng ta ở trong trận đấu cũng bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén gây thương tích, Đỗ Thị lang có cần cho chúng ta một lời giải đáp hay không?

Thái Bình công chúa ra lệnh một cách ngang ngược khiến trán của Đỗ Cảnh Kiệm chảy ra mồ hôi lạnh, y sau một lúc lâu nói không nên lời, chỉ đành yên lặng thối lui ra khỏi đại trướng. Đi đến cửa trướng, Thái Bình công chúa lại đột nhiên hỏi y:
- Lý Trân thương thế như thế nào?

- Hồi bẩm Công chúa, hắn bị thương ở bụng dưới phía bên trái, dường như không phải quá nghiêm trọng.

- Ngươi đi đi.

Đỗ Cảnh Kiệm trong lòng thở dài, chỉ đành thối lui ra khỏi lều lớn. Thái Bình công chúa trầm tư một lát, lại hỏi Trương Xương Tông:
- Ngươi thực sự có nắm chắc không?

- Ty chức đánh bóng trong vòng bốn mươi bước, chưa từng để lỡ quả nào, đối phương ngoại trừ Lý Trân ra, những người còn lại đều không đáng để lo nghĩ, cho dù Lý Trân buộc phải ra trận, trên người hắn có thương tích, nhất định sẽ có ảnh hưởng đến lực đánh, ty chức có thể chiến thắng.

Thái Bình công chúa vốn định thay đổi chủ tướng ngay lúc này, Dương Thận Giao trình độ cao hơn một bậc ra trận, tuy nhiên Lý Trân bị thương, để Trương Xương Tông ra trận cũng không là vấn đề lớn, dù sao cũng là nam nhi được nàng sủng ái, không đến mức bất đắc dĩ, nàng sẽ không làm tổn thương lòng tự ái của Trương Xương Tông.

- Được rồi, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.

Tùng tùng, sau một khắc đồng hồ hai đội nghỉ ngơi, tiếng trống lại gõ vang, thời khắc chủ tướng hai quân quyết chiến đã đến.

Lý Trân đã đi trước một bước chờ quyết chiến ở trước cầu môn, hắn nhìn thoáng qua thấy Trương Xương Tông từ đối diện chạy tới, trong ánh mắt hiện lên một tia cười lạnh, khó có thể phát hiện. Cứ việc Thái Bình công chúa kiên quyết không chịu thừa nhận có sự vi phạm nghiêm trọng quy định trong trận đấu, nhưng nàng ta vẫn ngộ nhận cho rằng hắn thực sự bị lưỡi dao sắc bén gây thương tích, vẫn phái Trương Xương Tông ra trận, mà không dùng Dương Thận Giao, người có kỹ thuật đánh bóng cao minh nhất.

Đương nhiên, dựa theo trận đấu thì thấy, kỹ thuật dẫn bóng của Trương Xương Tông quả thật cũng không tệ, nhưng so với Dương Thận Giao vẫn là kém một bậc, cả ba lần dẫn bóng đều là Dương Thận Giao đánh vào, Trương Xương Tông làm chủ tướng tiền quân, lại không thể đánh vào một đường bóng nào, có điểm này là nhìn thấy rõ nhất.

Trương Xương Tông phi ngựa đến, gã nhanh chóng liếc qua bụng của Lý Trân, thấy hắn không mặc bì giáp nữa, mà chỉ mặc áo y phục mã cầu mềm mại, điều này hiển nhiên là vì bụng có thương tích, không cách nào mặc bì giáp, trong lòng Trương Xương Tông âm thầm đắc ý. Sở dĩ gã kiên trì phải xuất chiến lần này, cũng là bởi vì gã muốn mượn cơ hội này chiến thắng thực lực cường đại của Lý Trân, nhờ đó giúp danh tiếng của hắn lan truyền khắp kinh thành.

Khi Chủ tướng quyết chiến, một tấm ván gỗ được đặt ở giữa sân, giúp tất cả người xem đều có thể chứng kiến cảnh tượng quyết chiến, phương thức quyết chiến khá đơn giản, có tên là “Đánh bóng ngoài khu vực bốn mươi bước.” (gần giống đá luân lưu trong khu vực 16m50 của bóng đá hiện đại). Tức là lựa chọn mười điểm sút gôn ngoài khu vực bốn mươi bước theo thứ tự để đặt mười quả bóng, hai đội thay phiên đánh bóng, vòng thứ nhất người đánh toàn bộ vào cầu môn là người chiến thắng, nếu hai đội hòa nhau, như vậy lại đến đợt thứ hai, mãi cho đến khi hai đội phân ra cao thấp mới thôi.

Người bắn xác định địa điểm kiểu này cao minh nhất chính Đậu Tiên Vân, y đem hai mươi đồng tiền xu thả trên mặt đất, tung cao từ hai mươi trượng rơi xuống, theo thứ tự lần lượt đánh hai mươi đồng tiền vào cầu môn ngoài khu vực bốn mươi bước, trấn động kinh thành.

Bóng đã chuẩn bị xong, hai đội rút thăm, vẫn là Lý Trân đánh trước. Lý Trân chậm rãi bước lên điểm xuất phát ngoài khu vực ba mươi bước, nhẹ nhàng cử động cổ tay và gậy đánh bóng, tìm kiếm cảm giác bóng tốt nhất.

Trong lúc này, bốn phía sân bóng gần một trăm ngàn người xem đều đứng lên, mắt không chớp nhìn chăm chú vào Lý Trân và quả bóng trên mặt đất. Ở sân bóng khác, đội Thiên kỵ doanh và đội võ tướng Lương Vương chiến đấu kịch liệt, đội Thiên kỵ doanh đang dẫn trước sâu với tỷ số 5-2, còn có một khắc nữa sẽ chấm dứt trận đấu, đội Thiên kỵ doanh thắng đã là kết cục đã định.

- Bắt đầu.

Lễ Bộ Lang trung Vương Cẩn ra lệnh một tiếng, có quan viên phất cờ đỏ, Lý Trân thúc chiến mã, bắt đầu chạy ra khỏi hàng, hắn càng chạy càng nhanh, nháy mắt đã vọt tới trước quả bóng, vung trượng đánh một đòn mạnh mẽ, chỉ nghe một tiếng giòn vang, quả bóng từ mặt đất bắn ra, bóng từ mặt đất chuẩn xác bay tới cầu môn hắn đánh bóng như nước chảy mây trôi, không hề do dự, người xem bốn phía vang lên tiếng hoan hô giòn giã.

Lý Trân liếc Trương Xương Tông một cái, quay đầu ngựa lại lui sang một bên. Đến lượt Trương Xương Tông đánh bóng, gã cũng giục ngựa đi vào hàng bắt đầu đánh bóng, nhưng trong lòng hơi bất an, nhìn thái độ đánh bóng của Lý Trân có thể thấy, căn bản không giống bộ dạng bị thương trầm trọng, chẳng lẽ hắn bị thương là giả hay sao?

Lúc này Trương Xương Tông đã không thể nghĩ tiếp, hồng kỳ lại phất ra, Trương Xương Tông cũng phóng ngựa chạy gấp, vung trượng đánh một gậy mạnh mẽ, quả bóng cũng đã đánh vào cầu môn, gã cũng dương dương đắc ý lui xuống.

Xa xa ở bên cạnh đại trướng, Địch Yến chăm chú nhìn vào cuộc đọ sức của hai bên không dời mắt, trong nội tâm nàng hiện giờ đang lo lắng, liền chậm rãi đi đến bên cạnh Trương Lê, thấp giọng hỏi:
- Trương đại ca, huynh cảm thấy lão Lý cuối cùng có thể thắng được không?

So với Tửu Chí, Trương Lê điềm đạm hơn nhiều. Y nói không nhiều, nhưng tuyệt sẽ không ăn nói lung tung. So với Tửu mập, Địch Yến càng tín nhiệm lời y nói hơn. Trương Lê chăm chú nhìn hai người phía xa xa một lát, chậm rãi nói:
- Phương thức đánh bóng này khá đơn giản, tạm thời còn chưa nhìn ra sự chênh lệch thực lực của hai bên, ta phỏng đoán đến hai quả bóng cuối cùng, đánh bóng từ góc bên, có lẽ sẽ xuất hiện chút ít chênh lệch, thắng bại lúc đó được phân định.

Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi đến bên cạnh Địch Yến, dịu dàng nói:
- Đây không chỉ là đọ kỹ thuật bóng cao thấp, mà còn là đọ ý chí và dũng khí hai bên. Ta tin tưởng Lý Trân sẽ không để cho ta và cô thất vọng.

Thượng Quan Uyển Nhi nói cũng không sai, phương thức xác định địa điểm sút gôn này thật sự khó khăn cũng không lớn, đối với cao thủ mã cầu mà nói, chỉ là một loại kiến thức cơ bản, sẽ có rất ít người đánh trượt, nhưng cái khó chính là sau mỗi quả bóng đánh trúng, càng đi về phía sau áp lực càng lớn, cần ý chí kiên định, trên thực tế đã là một cuộc đấu về ý chí.

Hai bên đã đánh hết vòng thứ 7, đến vòng thứ tám, hồng kỳ đã phất ra, Lý Trân giục ngựa chạy gấp, không chút do dự một gậy đánh ra, bóng theo gậy bóng bắn ra, chuẩn xác vào cầu môn như trước.

Lúc này Trương Xương Tông đã nhìn ra Lý Trân không có bị thương, dựa vào vẻ mặt, dựa vào thái độ là có thể nhìn ra được, người bị thương không có khả năng đánh bóng dễ dàng như vậy, trong lòng của gã bắt đầu có áp lực, tay thấm đầy mồ hôi, vẻ mặt đắc ý lúc ban đầu đã không còn, khuôn mặt tuấn mỹ cũng có chút biến đổi, gã có vẻ vô cùng căng thẳng.

Gã cắn chặt răng, hét lớn một tiếng, giục ngựa lao ra, quyết định chắc chắn, vung gậy đánh bóng một phát, quả bóng bắn ra, lại đi hơi lệch một chút, đánh vào bên cạnh cầu, đi vào cầu môn, gã lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Còn có hai bóng, Trương công tử phải gắng sức thêm một chút.

Trương Xương Tông hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng của hắn lại không có chút nào lo lắng, Trương Xương Tông càng cảm thấy căng thẳng hơn, cánh tay như mềm nhũn ra rồi.

- Vòng thứ 9.

Quan viên hô to một tiếng, lại phất hồng kỳ xuống, Lý Trân nhẹ nhàng vuốt ve chiến mã, thấp giọng bên tai nó nói:
- Còn có hai bóng, ông bạn già, lại thêm một lần cố gắng.

Con ngựa Xích Yên Tuyết dường như nghe hiểu chủ nhân dặn dò, nó thật mạnh phát ra tiếng phì phì trong mũi, tinh thần phấn chấn, bốn vó mở ra hướng bóng chạy đi. Vung trượng đánh bóng một phát, quả bóng bay ra chênh chếch thẳng tắp, gần như là lao vào cầu môn, bốn phía lại vang lên tiếng hoan hô như sấm động, quả bóng vào cầu môn lần này cực kỳ đẹp mắt.

Lúc này, Trương Xương Tông nói với quan viên chủ trì một câu cgì đó, quan viên gật đầu, chạy tới nói với Lý Trân:
- Lý Thống lĩnh có thể đánh quả bóng cuối cùng trước được không? Cổ tay của Trương công tử hơi bị trật, cần một chút thời gian khôi phục.

Trong lòng Lý Trân biết rõ, cổ tay Trương Xương Tông làm sao mà bị trật, rõ ràng là trong lòng e sợ, muốn ổn định cảm xúc, như vậy cũng tốt, làm cho mình hăng hái tinh thần thêm đánh cho xong quả bóng cuối cùng.

Hắn nhìn thoáng qua vị trí quả bóng cuối cùng, từ vị trí kia trực tiếp đánh vào cầu môn gần như là không thể nào, chỉ có thể dùng kỹ xảo cao minh nhất đánh vào quả bóng này, hắn trầm tư một lát, quyết định chọn dùng kỹ xảo đảm bảo nhất.

Lý Trân giục ngựa chạy đi, chiến mã thẳng đến tới trước bóng, hắn dừng chiến mã lại, dùng gậy nhẹ nhàng đập một phát, quả bóng bay lên trời, không bay một đường thẳng tắp, mà là một đường vòng cung, lực quả bóng lượn vừa đúng lúc, quả bóng bay vào bên cạnh cầu môn, Lý Trân cũng nín lặng, chỉ thấy bóng ở bên cạnh bắn một chút, không ngờ lại vào cầu môn.

Mười bóng đều trúng, Lý Trân kích động giơ hai tay lên, tiếng trống, tiếng hoan hô vang vọng khắp sân bóng. Trương Xương Tông sắc mặt trắng bệch, gã đã trông mong vào Lý Trân không đánh trúng quả bóng cuối cùng, mang đến cho gã một tia hy vọng, không ngờ bóng vẫn vào cầu môn, đẩy hắn vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Trương Xương Tông ngơ ngác nhìn quả bóng thứ chín của gã, trong đầu trống rỗng.
- Trương công tử, bắt đầu đi.
Quan viên cầm cờ đang thúc giục gã.

Vạn bất đắc dĩ, gã đành phải chậm rãi giục ngựa tiến lên, gã hít sâu một hơi, giơ gậy lên hướng quả bóng đánh tới, trong nháy mắt lúc nhìn quả bóng, mắt gã thấy xuất hiện ánh mắt của Thái Bình công chúa hung ác lạnh lùng nghiêm nghị, khiến tay không khỏi run rẩy.

- Không xong rồi.
Trong lòng của gã hô một tiếng, quả bóng này không được rồi. Trên mặt Lý Trân cũng không khỏi lộ ra ý cười, chỉ thấy quả bóng bay thẳng đến cầu môn. Khoảng cách quả bóng đánh vào cầu môn ước chừng trên ván gỗ một tấc, rồi bay ra ngoài, Trương Xương Tông lập tức mặt xám như tro tàn, gậy đánh bóng rơi xuống đất.

Hơn mười vạn người xem bốn phía cùng hoan hô, các cầu thủ đội mã cầu Nội vệ đều kích động ôm chặt lấy nhau. Địch Yến cũng chảy nước mắt, nàng dựa vào lòng Thượng Quan Uyển Nhi, kích động khóc òa lên.

Đội Nội vệ cuối cùng dùng phương thức chủ tướng quyết chiến, dùng thực lực mạnh mẽ đánh bại đội Thái Bình phủ, đi vào trận chung kết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.