Tại nhã gian lớn nhất trong tửu quán Minh Lệ, mọi người lẳng lặng nghe Lý Trân quyết định rời khỏi cuộc tranh tài cuối cùng, Lý Trân đương nhiên sẽ không nói cho mọi người hắn phải đến Phòng Châu, chỉ nói là hắn tiếp nhận nhiệm vụ khẩn cấp, hôm nay phải rời khỏi kinh thành ngay.
Trong phòng lập tức đều nghị luận, dường như nổ tung cùng một lúc, Tửu Chí nhanh mồm nhanh miệng, đầu tiên đứng lên hét lớn: - Lão Lý, trận đấu ngày mốt ngươi không tham gia, chúng ta làm thế nào cướp lấy vòng nguyệt quế đây?
- Mọi người im lặng một chút, nghe ta nói cho hết lời.
Lý Trân hô hai tiếng, trong phòng mới dần dần an tĩnh lại, hơn mười cặp mắt nhìn chăm chú vào hắn, Lý Trân lại nói: - Vừa rồi ta gặp Đậu Tiên Vân, y biết được ta ngày mốt không thể lên sân, y nói là để đạt được mục đích công bằng, ngày mốt y cũng không tham gia cuộc đấu, như vậy, áp lực của các ngươi sẽ nhỏ đi rất nhiều, phát huy đầy đủ kỹ thuật dẫn bóng của bản thân, cũng không phải là không thể thắng được trận đấu.
Tin tức Đậu Tiên Vân không ra sân giống hệt như một viên thuốc an thần cho mọi người. Mọi người thoáng cái thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có Đậu Tiên Vân, thực lực của Thiên kỵ doanh sẽ giảm đi một chút, bọn họ còn có một tia hy vọng.
- Lão Lý, ngươi không thi đấu, vậy ai làm chủ tướng? Tửu Chí lại reo lên.
Đây đúng là một vấn đề rất lớn, Lý Trân đã nghĩ đến chuyện này trên suốt dọc đường đến đây, hắn nhìn thoáng qua Trương Lê, nói với mọi người: - Trận chung kết ngày mốt, Trương Lê làm chủ tướng.
Trương Lê hoảng sợ: - Nhưng... Ta không thể lên thi đấu.
- Chủ tướng cũng không nhất định phải lên thi đấu, chủ tướng chỉ cần bày mưu nghĩ kế, an bài chiến thuật, ngươi ở dưới sân quan sát, xuất hiện vấn đề gì sẽ nhìn càng thêm rõ ràng hơn, ngươi có thể thông qua phương pháp thay đổi người đem ý đồ của mình truyền đạt cho mọi người, ngươi cũng không nên từ chối.
Trương Lê yên lặng gật gật đầu, y cảm thấy trên vai mình gánh trọng trách rất nặng. Lý Trân lại nghiêm nghị nói với mọi người: - Sân đấu như chiến trường, bất kể kết cục như thế nào, ta đều hy vọng các ngươi có thể phục tùng sự chỉ huy của Trương Lê, ta trước nay đều ăn nói ngay thẳng, nếu phát sinh sự tình không nghe quân lệnh, đừng trách ta trở mặt.
Hắn đưa ánh mắt sắc bén nhìn khắp mọi người một lượt, tất cả mọi người đều tỏ thái độ, nguyện ý phục tùng sự chỉ huy của Trương Lê, Lý Trân bưng lên một chén rượu nói với mọi người: - Chúng ta đi cho tới bước hôm nay, đã là thành công rất lớn, các ngươi không cần có thêm bất kỳ gánh nặng nào, đem hết toàn lực đánh cuộc tranh tài cuối cùng đẹp mắt nhất, bất kể thắng bại như thế nào, chúng ta đều là người thắng. Để ta mời mọi người chén rượu này, uống cạn.
Lý Trân uống một hơi cạn sạch, mọi người đều nâng chén uống rượu, vì Lý Trân rời đi mà sĩ khí có chút giảm đi, lại lần nữa ngẩng cao đầu đứng lên.
Ăn cơm trưa, mọi người quay trở về công sở, trên đường, tâm tư của Trương Lê nặng nề hỏi Lý Trân: - Đánh với Thiên kỵ doanh, ta nghĩ bỏ tiền quân, đổi thành dùng ba hậu quân, tận lực ổn định phòng tuyến hậu doanh trước, chọn thời cơ phản kích lại, ngươi cảm thấy như thế nào?
Lý Trân cười cười nói: - Ta sẽ không phát biểu cách nhìn như thế nào, hết thảy bài binh bố trận và chiến thuật sách lược đều do ngươi quyết định, ta vẫn nói một câu, chúng ta tiến vào trận chung kết cũng đã là thắng lợi rồi.
Trương Lê hiểu Lý Trân muốn giảm bớt áp lực cho mình, y cười khổ một tiếng nói: - Kỳ thật ta cũng hiểu được, đối mặt với trận chung kết, trong lòng thực tại lại rất khẩn trương, yên tâm đi, ta sẽ dốc toàn lực an bài cho tốt trận đấu cuối cùng.
Lý Trân vỗ nhè nhẹ bờ vai của y: -Chúc ngươi may mắn.
Cùng các đội viên chia tay, Lý Trân lại đi đến Địch phủ, mới đến bậc cửa, vừa lúc nhìn thấy Địch Yến đang cưỡi ngựa đi đến, Địch Yến thấy Lý Trân, lập tức vui mừng hỏi: - Lão Lý, huynh là tới tìm ta sao?
- Ta là đến gặp riêng muội nói một chuyện.
- Chuyện gì? Địch Yến hơi bất an nhìn hắn.
- Ta nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, xế chiều hôm nay phải rời khỏi kinh thành.
- Vậy trận đấu ngày mốt phải làm sao bây giờ?
Không đợi Lý Trân nói xong, Địch Yến lập tức vội la lên: - Không có huynh, đội Nội vệ khẳng định không thắng được.
Lý Trân rất bất đắc dĩ nói: - Ta cũng biết, nhưng không có cách nào, là mệnh lệnh của Thánh Thượng, ta chỉ có thể nghe lệnh, ta đã sai Trương Lê thay ta an bài cuộc tranh tài cuối cùng, nếu muội nguyện ý, muội cũng có thể tham gia thảo luận và đưa ra ý kiến chiến thuật với bọn họ,
Địch Yến liếc qua hắn, nhẹ nhàng cắn môi một cái: - Huynh không hỏi ta xem, ta có nguyện ý đi cùng huynh không à?
- Nhưng... muội còn phải chăm sóc bà nội ——
- Huynh ít nói nhảm đi, huynh biết rõ mẫu thân của ta cùng huynh trường đều đã trở về rồi.
Địch Yến mất hứng nhìn hắn: - Ta hỏi huynh, huynh có dẫn ta đi cùng hay không?
Lý Trân gật đầu cười, hắn đến tìm Địch Yến, kỳ thật chính là hy vọng Địch Yến có thể đi cùng hắn, Địch Yến lập tức bắt đầu cảm thấy vui vẻ, vội vàng nói: - Ta đây đi sửa soạn hành lý một chút, ta hẹn gặp huynh đâu?
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút: - Trễ nhất một lúc lâu sau ta sẽ dẫn mọi người xuất phát, muội có thể tới trước công sở bên ngoài của Nội vệ chờ ta.
- Nhiều nhất nửa canh giờ ta tới ngay.
Địch Yến lòng nóng như lửa đốt, quay đầu ngựa lại về hướng Địch phủ chạy đi, Lý Trân nhìn nàng đi xa, lúc này mới tiến đến tìm Triệu Thu Nương an bài nhân sự, một lúc lâu sau, Lý Trân suất lĩnh hơn ba mươi tên võ sĩ Nội vệ tinh nhuệ rời Lạc Dương, hướng về Phòng Châu mà đi gấp.
Buổi chiều, Võ Phù Dung mang theo hơn mười thủ hạ cưỡi ngựa chạy tới phủ của Thái Bình công chúa, tuy rằng Võ Phù Dung đối với môn mã cầu không mấy cảm thấy hứng thú, nhưng nàng ta cũng biết đội Thái Bình công chúa thua trong tay đội Nội vệ, trong nội tâm nàng cũng rất rõ, lúc này Thái Bình công chúa sẽ không bộc lộ cảm xúc gì, nhưng tại sao Thái Bình công chúa lại khẩn cấp triệu kiến nàng, dù thế nào nàng ta cũng không nghĩ ra nguyên do.
Vào Thái Bình Phủ, tùy tùng chờ ở cổng, Võ Phù Dung đi theo một gã quản gia vào bên trong, nàng thấy hai bên đều không có người, liền thấp giọng hỏi: - Mấy cầu thủ mã cầu bị xử trí như thế nào rồi?
Kỳ thật Võ Phù Dung chỉ quan tâm đến Trương Xương Tông, gã đã từng là nam nhân mà nàng sủng ái, bị nàng hiến tặng cho Thái Bình công chúa, nghe nói chính là vì Trương Xương Tông bại trong tay Lý Trân, mới khiến đội Thái Bình Phủ bị đội Nội vệ đánh bại, nàng đối với vận mệnh của Trương Xương Tông có chút quan tâm.
- Vẫn ổn chứ?
Quản gia cười nói: - Không biết Công chúa trừng phạt bọn họ như thế nào, chỉ có điều nghe nói khấu trừ tiền thưởng của bọn họ, hình như còn bị chửi mắng một trận, nhưng trong hậu cung có người đến.
- Có người trong cung đến?
Võ Phù Dung nghe được chút manh mối, nữ nhân luôn có trực giác đặc biệt, nó nói cho nàng biết, Thái Bình công chúa lúc này triệu kiến nàng, khả năng có liên quan với người từ trong cung tới.
- Là Thánh Thượng phái tới, cụ thể chuyện gì lão nô cũng không biết, Võ Thống lĩnh lát nữa hỏi Công chúa sẽ biết.
Trong lòng Võ Phù Dung nghĩ ngợi lung tung, theo sau quản gia bước nhanh đi vào trong nhà.
Trên Nội đường, Thái Bình công chúa đang khoanh tay đi qua đi lại, cứ việc biểu hiện của đội bóng khiến nàng thất vọng cực độ, nhưng chuyện Phòng Châu xảy ra đã khiến nàng phải gác thất bại của đội mã cầu sang một bên, nàng dù sao cũng là một nữ nhân có dục vọng quyền lực, nàng theo đuổi không phải một trận bóng, mà thật sự là theo đuổi quyền lực.
Chuyện ở Phòng Châu xảy ra thực sự tới quá bất ngờ, nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, đây cũng là hợp tình lý, ý nghĩ giáng Lý thăng Võ suốt mười mấy năm vừa mới thay đổi, liền lập tức đã xảy ra sự kiện Phòng Châu, không thể không nói, có người đang có ý đồ cản trở quyết định của mẫu thân.
Nàng là Lý Lệnh Nguyệt với tư cách con gái Lý thị, đồng thời thân lại là con dâu Võ thị, đúng ra việc Phòng Châu nàng không có khả năng quan tâm đến, dường như mẫu thân cũng hiểu được điểm này, cho nên mới phái hoạn quan đến nói chuyện này cho nàng biết, chính là hy vọng nàng không tự tiện nhúng tay vào, giống với việc thích khách lần trước để lộ ra nhược điểm.
Thái Bình công chúa đương nhiên hy vọng Lý thị có thể một lần nữa khôi phục xã tắc, trong thân nàng là huyết mạch hoàng tộc khiến nàng càng thiên hướng về Lý thị, tuy nhiên về mặt cảm tình mà nói, nàng ủng hộ Tứ huynh Lý Đán hơn, chứ không phải Tam huynh Lý Hiển bị giáng chức đến Phòng Châu, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Thái Bình công chúa và phu nhân của Lý Hiển là Vi thị quan hệ không tốt.
- Cao Lang, ngươi cảm thấy để Võ Phù Dung đi Phòng Châu thích hợp sao? Thái Bình công chúa quay đầu lại hỏi người đứng ở một bên Cao Tiễn.
Tuy rằng khuya ngày hôm trước giữa bọn họ đã xảy ra cãi vã, nhưng ngày hôm qua Thái Bình công chúa liền phái người tìm Cao Tiễn trở về, cũng chịu nhận lỗi với y, lại cùng y ân ái triền miên một đêm, kịp thời trấn an lòng vị quân sư này.
Mặc dù Cao Tiễn trong lòng bất mãn đối với Thái Bình công chúa cũng chưa hẳn tiêu tan toàn bộ, nhưng y cũng không dám thật sự đắc tội với Thái Bình công chúa, dù sao nàng là chỗ dựa vững chắc của y, là bảo đảm cho con đường làm quan của y, hơn nữa y biết rằng Thái Bình công chúa không thể cho ai biết bí mật của mình, một khi y muốn rời đi Thái Bình công chúa, tất nhiên sẽ bị nàng giết người diệt khẩu.
Chính là bởi vì biết rõ điểm này, Cao Tiễn mới phải ngoan ngoãn nhận lời xin lỗi của Thái Bình công chúa, cùng nàng trở lại tốt đẹp như trước. Cao Tiễn khẽ cười nói: - Điện hạ không cần lo lắng, nàng ta ắt điều tra ra được là ai đứng phía sau bày ra chuyện này, nàng ta chắc chắn rất có hứng thú. Vả lại, đây đối với nàng ta cũng là một cuộc khảo nghiệm, điện hạ không phải lo lắng bụng dạ nàng khó lường sao, từ chuyện này là có thể nhìn ra nàng ta rốt cuộc có tâm tư gì.
- Ý của ngươi là nói, ta cũng cần phái người đi thám thính nàng ta?
Cao Tiễn lắc đầu: - Kỳ thật không cần phái người khác đi, nàng ta nhất định sẽ mang chuyện này báo với đám người Võ thị gia tướng kia, bên trong không phải còn có cơ sở ngầm của Công chúa sao?"
Thái Bình công chúa gật đầu: - Ngươi nói không sai, dù sao nàng là Nội vệ Phó thống lĩnh, phái nàng đi Phòng Châu phù hợp với ý mẫu thân, ta không muốn phức tạp hơn.
Hai người đang nói, nhà dưới truyền đến tiếng quản gia bẩm báo: - Công chúa điện hạ, Võ Thống lĩnh đến rồi.
- Mời nàng vào.
Rất nhanh, Võ Phù Dung đã bước vào nội đường, nàng khom người thi lễ: - Tham kiến Công chúa điện hạ.
Thái Bình công chúa ngồi xuống, khẽ cười nói: - Gần đây các tân võ sĩ của Nội vệ được huấn luyện như thế nào rồi?
- Hồi bẩm điện hạ, trên cơ bản huấn luyện đã kết thúc rồi.
- Theo ta biết ngươi làm việc cũng không tệ, Nội vệ tân võ sĩ của Lý Trân bên kia còn đang ở Minh Tú sơn trang huấn luyện, hy vọng ngươi bắt đầu từ chuyện này, từ nay về sau hơn hẳn Lý Trân, chỉ cần ngươi dùng sở trường áp đảo hắn một lần, ta tin tưởng ngươi sớm hay muộn sẽ trở thành Thống lĩnh Nội vệ.
- Đa tạ điện hạ nói lời tốt.
Võ Phù Dung biết rằng Thái Bình công chúa sẽ không vì chuyện này tìm nàng, đây chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi, nàng kiên nhẫn chờ đợi Thái Bình công chúa đi vào chủ đề chính ngày hôm nay.
Quả nhiên, hai nàng chỉ hàn huyên một hai câu, Thái Bình công chúa liền đi vào mục đích thực sự tìm Võ Phù Dung tới: - Phù Dung, ta cho ngươi biết một chuyện, Lý Trân xế chiều hôm nay đã rời Lạc Dương, đi đến Phòng Châu rồi.
Võ Phù Dung ngẩn ra: - Lý Trân ngày mốt không phải tham gia thi đấu sao?
- Phù Dung, ta ngược lại hy vọng hắn ngày mốt có thể tiếp tục trận đấu.