Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 249-2: Tô án mở rộng (2)



Trong ngự thư phòng, Lai Tuấn Thần nhịn xuống đau đớn ở đầu vai, dâng một chồng tài liệu rất dày lên cho Võ Tắc Thiên.
- Khởi bẩm bệ hạ, đây là khẩu cung đầy đủ của Tô Kiền, do hắn tự tay viết và chỉ điểm.

Võ Tắc Thiên tiếp nhận khẩu cung giở một chút, lại từ dưới ngự án rút ra một túi da, lấy vật trong túi da ném trên bàn, mấy kiện thư và một khối ngân bài của Hưng Đường hội, những chứng cứ này, hơn nữa thêm khẩu cung khá hoàn chỉnh, có thể khiến người khác tin phục.

Võ Tắc Thiên từ trong đó tìm ra một phong thư hỏi:
- Phong thư này mơ hồ có ý rằng Lý Nguyên Gia ở Dương Châu tuyển quân mua ngựa, gã ở trong khẩu cung có hay không?

- Có.
Lai Tuấn Thần vội vàng nói:
- Bệ hạ, ở trang thứ ba, trong khẩu cung viết rất rõ ràng, Quảng Lăng Vương Lý Nguyên Gia ở Dương Châu âm thầm tuyển quân mua ngựa, số lượng hơn ngàn người.

Võ Tắc Thiên lật đến trang khẩu cung thứ ba nhìn nhìn, không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Ánh đom đóm mà đòi so với trăng sáng, không biết tự lượng sức mình là gì.

Bà lại hỏi Lai Tuấn Thần:
- Phong thư này và nội dung bản cung trừ ngươi ra còn có bao nhiêu người biết?

- Khởi bẩm bệ hạ, còn có hai gã ghi chép khẩu cung.

- Chuyện này trừ ngươi ra, không thể cho thêm người nào biết được, người ghi chép cũng không được lưu lại, ngươi hiểu chưa?

- Vi thần đã rõ.

Lai Tuấn Thần hiểu ý tứ của Võ Tắc Thiên, nhất định phải diệt khẩu hai gã ghi chép biết nội dung, không để đánh cỏ động rắn( rút dây động rừng), không thể rò rỉ ra tin tức gì.

Võ Tắc Thiên khoanh tay lại đi vài bước, trầm tư một lát, lại lạnh lùng nói:
- Trẫm tin tưởng quan lớn Hưng Đường Hội trong triều đình không chỉ có một người là gã, bắt thêm vài người nữa ra.

- Thần tuân chỉ.

Đúng như lo lắng của Lý Trân, vụ án của Tô Kiền dần dần mở rộng. Tô lại cung khai ra hơn mười đồng đảng của Hưng Đường Hội, bao gồm cả tướng quốc Tô Vị Đạo, Môn hạ thị lang Tiết Nguyên Tống, Trung thư thị lang Chu Doãn Nguyên, Binh bộ thị lang Tôn Nguyên Lý, cùng với mười mấy tên quan viên từ trung tầng trở xuống. Lai Tuấn Thần tróc nã toàn bộ giam vào ngục, nghiêm hình tra khảo.

Y lại tự mình dẫn mấy trăm võ sĩ Hắc Lại đến từng nhà điều tra, trên danh nghĩa là điều tra chứng cớ nhưng thực tế là điều tra tài bảo của nhà bọn họ, đem phần lớn tài bảo định tội là tài sản tạo phản, thu không còn một cái gì. Trong lúc nhất thời trấn động cả dân chúng và triều đình. Khi nhắc đến Lai Tuấn Thần, các đại thần đều hận thấu xương, ác danh của y khiến trẻ con ban đêm cũng không dám khóc lóc.

Thời gian lại qua thêm vài ngày, Tô án chẳng những không hề đình chỉ, ngược lại càng có xu thế nghiêm trọng. Trung thư thị lang Chu Doãn Nguyên chịu không được khổ hình, bệnh chết ở trong ngục.Thậm chí người quyền cao chức trọng như tướng quốc Lý Đức Chiêu cũng bị liên lụy, bị Tô Vị Đạo chỉ ra là đồng đảng, Võ Tắc Thiên lập tức hạ chỉ miễn chức tướng quốc của Lý Đức Chiêu, đem y đi Ngự Sử Đài chịu thẩm vấn.

Trong tửu quán Tả Ngạn, Lý Trân, Địch Yến và Tôn Lễ ngồi trong một nhã gian ở lầu ba thương lượng đối sách. Lý Trân cũng không muốn tham gia đại án Hưng Đường Hội do Lai Tuấn Thần bịa đặt, nhưng phụ thân Tôn Lễ là Tôn Nguyên Lý lại liên lụy mà bị bỏ tù, nếu tội danh thành lập chỉ sợ chức quan ở Đại Lý Tự của Tôn Lễ cũng không giữ nổi.

Tôn Lễ thở dài:
- Ta coi như nhìn không thấu, đương kim thiên tử căn bản không coi đại thần là con người, hôm nay thăng ngươi làm tướng quốc, ngày mai sẽ có thể bắt ngươi hạ ngục, ngay cả Tô Vị Đạo, người khéo đưa đẩy như vậy cũng không tự bảo vệ được mình, càng nói chi đến người khác. Ta đây chức quan thấp kém này có hay không cũng chẳng sao cả, mấu chốt là hi vọng phụ thân có thể bình an vô sự, không cần như Chu Doãn Nguyên khuất tất mà chết trong ngục.

Lý Trân biết rằng Tôn Lễ đây là nghĩ một đằng nói một nẻo, y cực kỳ coi trọng chức quan của bản thân, nhịn nhiều năm như vậy mới có thể lên chức một chút, nào muốn từ chức, chỉ có điều y không còn cách nào khác mới đành nói lời không sao cả này.

Trong lòng Lý Trân biết rõ, lại cũng không tiện nói rõ, chỉ đành an ủi y:
- Chu Doãn Nguyên là người quá mức cương trực, ngày thường lại đắc tội Lai Tuấn Thần nên mới bị Lai Tuấn Thần nhân cơ hội này trả thù, bị khổ hình mà chết, mà lệnh tôn và Lai Tuấn Thần cũng không có đụng chạm gì nhau, ta nghĩ không có chuyện gì đâu.

Lúc này, Địch Yến ở một bên căm giận nói:
- Quả thực là càn quấy, nghe nói đến ngay cả Lý tướng quốc cũng bị bắt. Ông mặc dù là tôn thất nhưng ông có phải cũng là người của Hưng Đường Hội sao? Còn có Tô ba phải nữa, ai cũng biết y là một con rùa cổ nhưng đến cả y cũng bị nhận định là người của Hưng Đường Hội, vậy cả triều đình văn võ bá quan kia cũng đúng rồi, còn thẩm vấn cái gì, một phát tận diệt cho nhanh.

Tôn Lễ cười khổ một tiếng nói:
- Thật ra Địch cô nương nói đúng, căn bản không phải do Hưng Đường Hội, phụ thân ta rõ ràng thuộc phe của Võ Tam Tư, cũng bị nhận định là người của Hưng Đường Hội. Còn có Lý Đức Chiêu, y bị bắt vì y tướng quyền quá lớn, uy hiếp đến quân quyền. Tô Đạo Vị là vây cánh tin cậy của Lý Đức Chiêu nên nhất định phải diệt trừ. Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Hưng Đường Hội chỉ là một giỏ, cái gì cũng có thể ném vào bên trong.

Lý Trân yên lặng ở một bên không nói gì, hắn hiện tại có thể hiểu rõ tại sao Thượng Quan Uyển Nhi lại bảo hắn duy trì sự trầm mặc, đây thực ra là lợi dụng việc Hưng Đường Hội tạo phản mà tạo ra một lần thanh lý quan trường. Khó trách Võ Tam Tư buộc tội Lai Tuấn Thần vô ích, cũng là do Lai Tuấn Thần vẫn còn có tác dụng.

Tuy nhiên Lý Trân vẫn cảm thấy Võ Tắc Thiên lợi dụng Hưng Đường Hội để đả kích đám người của Lý Đức Chiêu thực ra là tung hỏa mù, vì che giấu mục đích thật sự của bà ta, mục đích thật sự của bà ta vẫn là Hưng Đường Hội.

- Nói về phụ thân ta đi, ngươi cảm thấy ta còn biện pháp nào cứu ông không?
Tôn Lễ trong mắt tràn đầy chờ mong mà nhìn Lý Trân. Y và Lý Trân đã làm không ít việc, đối với ánh mắt và tư duy của hắn thì y vẫn luôn kính nể, chính y vô kế khả thi nên chỉ có thể cầu cứu Lý Trân.

Lý Trân ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Ngươi có thể gặp được lệnh tôn không?

Tôn Lễ gật gật đầu
- Đêm nay ta muốn đi thăm tù, đưa cho ông ít đồ. Đây là Lai Tuấn Thần cho Đại Lý Tự chúng ta chút mặt mũi mới đáp ứng đấy.

- Nếu như có thể gặp lệnh tôn, ngươi liền khuyên ông không nên cùng Lai Tuấn Thần cứng đối cứng, trước tiên bảo vệ được tính mạng đã, có thể thừa nhận bản thân và Hưng Đường Hội có lui tới.

- Nhưng…phải chỉ điểm người khác nữa, phụ thân ta biết tìm đâu ra người của Hưng Đường hội đây? Cũng không thể tùy tiện oan uổng người khác đi.

Lý Trân khẽ mỉm cười
- Không cần chỉ người lung tung, chỉ cần chỉ ra Quảng Lăng Vương Lý Nguyên Gia là được, ít nhất cái gì mà thưa qua lại, liền nói đã đốt bỏ. Tóm lại về chuyện Lý Nguyên Gia, Lai Tuấn Thần yêu cầu phụ thân ngươi nói cái gì, thì bảo ông khai cái đó, như thế ít nhất có thể giữ được tính mạng, không cần chịu quá nhiều khổ.

- Ta biết rồi, đa tạ lời vàng ngọc của Lý thống lĩnh.

Tôn Lễ nhìn sắc trời một chút, đứng dậy hành lễ:
- Ta phải trở về chuẩn bị trước một chút, đi trước một bước.

- Tôn huynh cứ việc tùy ý.

Tôn Lễ vội vàng thi lễ cáo từ. Bên trong nhã gian chỉ còn lại hai người Lý Trân và Địch Yến, Địch Yến thấp giọng hỏi:
- Huynh cảm thấy chuyện Hưng Đường Hội, chúng ta thực sự có thể không đếm xỉa đến sao?

Lý Trân lắc lắc đầu:
- Ta không biết nên trả lời muội như thế nào, theo ý của ta, đương nhiên không có ý định cuốn vào vụ án này, nhưng lần này không bị cuốn vào rồi ư? Trên thực tế ta thân bất do kỷ, ở Thành Đô giết Dương Bái, chúng ta liền bị cuốn vào vụ án Hưng Đường Hội rồi, hiện tại duy nhất không biết là lúc nào chúng ta lại bị cuốn vào thôi.

Địch Yến cũng thở dài:
- Nữ hoàng đế hành hạ như thế, không biết lúc nào mới kết thúc?

Lý Trân cười nói:
- Nói không chừng sau lần gây sức ép này xong, phụ thân muội sẽ được điều trở lại.

- Huynh nhận được tin tức gì ư?

Địch Yến vội hỏi, nhà bọn họ kỳ vọng lớn nhất là có thể đoàn viên cả nhà, phụ thân có thể phục lại chức tước hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phụ thân có thể điều về lại kinh thành, bọn họ mỗi ngày trông ngóng. Lý Trân bỗng nhiên nói ra những lời này, chẵng nhẽ không khiến Địch Yến không kích động ư?

- Là Thượng Quan Xá nhân nói cho huynh sao?

Lý Trân cười cười:
- Nàng ta không nói cho ta biết chuyện này, đây chỉ là một loại trực giác của ta.

Địch Yến lập tức trở nên mặt ủ mày chau, tức giận lườm hắn một cái nói:
- Những lời vô căn cứ này tốt nhất đừng nói lung tung, muội ngược lại không sao cả, nhưng sẽ làm mẫu thân và tổ mẫu muội đau lòng, bọn họ mỗi ngày đều mong mỏi phụ thân trở về.

- Thực ra thì cũng không phải không có căn cứ, trước đây Thượng Quan Xá nhân từng nói với ta, nữ hoàng đế sớm hay muộn cũng sẽ triệu phụ thân muội trở lại, mấu chốt là lúc nào, nhất định là đợi thời cơ. Hiện tại Lý Đức Chiêu, Tô Vị Đạo bị hỏi tội, thời cơ nay đã xuất hiện rồi, vậy thì phụ thân muội có thể không lâu sau sẽ được triệu trở lại?

Lời Lý Trân lại làm Địch Yến có một chút hi vọng, ánh mắt nàng trở lên đặc biệt sáng ngời, giờ khác này nàng thật hi vọng lời Lý Trân nói trúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.