Thẩm vấn Lai Tuấn Thần có thể nói là thần tốc, ngày mới mới vừa sáng, liền do Đại Lý Tự, Hình Bộ và Ngự Sử Đài tạo thành Tam Ti Đường hoàn thành thẩm vấn lần đầu tiên, cứ việc Lai Tuấn Thần kiên quyết không chịu thừa nhận bản thân giết người, nhưng với chứng cớ và nhân chứng lớn trước mặt, Lai Tuấn Thần không thể nào biện giải, chỉ đành miễn cưỡng thừa nhận thê tử của Kiều Tri Chi là chết do tự sát, cũng không phải gã cố ý giết người.
Lúc xế chiều Tam Ti hội thẩm ở bên trong, vài tên quan chủ thẩm cùng nhau nhất trí ý kiến, hai hạng tội danh thân phụ của Đồng Châu Tham quân Lai Tuấn Thần bắt cóc mệnh phụ triều đình cùng với cố ý giết người, ứng với phán xử cực hình, các Tướng quốc Chính sự đường lập tức hội thẩm thông qua, đem tấu chương thỉnh cầu xử trảm Lai Tuấn Thần đưa vào hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, Võ Tắc Thiên nhìn tấu chương thỉnh cầu xử trảm Lai Tuấn Thần mấy lần, bút son thủy chung không thể đặt xuống, lúc này, bà để bút xuống hỏi: - Nội vệ Thống lĩnh Lý Trân trở lại chưa?
Một gã hoạn quan khom người nói: - Hồi bẩm bệ hạ, vừa rồi tiền cung báo lại, Lý Trân đã trở về, ở ngoài cung chờ bệ hạ triệu kiến.
Võ Tắc Thiên ngẩn ra, có chút bất mãn nói: - Vì sao không sớm thông báo một chút, nhanh chóng gọi hắn đến tiến kiến.
Hoạn quan sợ tới mức chạy như bay, không bao lâu ở bên ngoài bẩm báo: - Bệ hạ, Lý Trân đã đưa tới.
- Tuyên hắn vào.
- Bệ hạ có chỉ, tuyên Lý Trân tiến kiến ——
Chỉ nghe một trận tiếng bước chân dồn dập, Lý Trân bước nhanh đến, khom người thi lễ nói: - Thần Lý Trân, hướng bệ hạ giao chỉ.
- Lý ái khanh khổ cực rồi.
Võ Tắc Thiên tươi cười rạng rỡ, mắt phượng thấy được trong tay hoạn quan nâng mâm vàng, hoạn quan lập tức đem mâm vàng trình lên, trong mâm là kim bài điều binh của bà và bản ghi chép kê biên tài sản của Lộc Minh sơn trang. Võ Tắc Thiên thu kim bài, lại nhặt lên quyển trục chậm rãi mở ra, trên đó tràn ngập tài sản được kê biên chi tiết rõ ràng, hoàng kim năm mươi lăm ngàn hai, bạc trắng bốn mươi bảy ngàn hai, tiền năm mươi ba ngàn quan, ruộng tốt vạn khoảnh, các loại báu vật nhiều vô số.
Võ Tắc Thiên cười đến nheo mắt lại, dù cho của cải Lai Tuấn Thần nhiều ngoài dự liệu của bà, như vậy cùng với tiền tài của tài phú kếch xù Lý Nguyên Gia lúc trước, liền hoàn toàn giải quyết xong chỗ hổng quân phí rất lớn. Bà thu hồi danh sách hỏi: - Đều ở nơi này sao?
- Hồi bẩm bệ hạ, toàn bộ đều ở trong đây, tiền tài đã đưa vào kho, vi thần và thủ hạ không tự ý lấy một đồng tiền nào.
- Làm tốt lắm.
Võ Tắc Thiên lòng tràn đầy khen ngợi nói với Lý Trân: - Lý Thống lĩnh thật sự là phúc tướng của trẫm vậy. Trẫm ban thưởng cho ngươi thế nào mới tốt?
- Vì bệ hạ tận lực là bổn phận của vi thần, thần không dám và cũng không nên cầu thưởng.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu: - Lý khanh là tướng tài của trẫm, vì trẫm nhiều lần lập công lớn, mặc dù có người ta nói ngươi kinh nghiệm lý lịch hơi nông, nhưng trẫm lại thà rằng có thể dùng đoản thần, cũng không dùng trường thần ngu ngốc, ngươi đi xuống trước nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ có phong thưởng.
- Đa tạ bệ hạ.
Lý Trân lui xuống, Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lát, cầm bút lên vẽ một vòng tròn trên tấu chương xử trảm Lai Tuấn Thần.
Trời dần tối, bên trong Tả Ngạn tửu quán ồn ào sôi động náo nhiệt, tân khách ngồi đầy, gần như tất cả mọi người đang nghị luận về vụ án của Lai Tuấn Thần, một lão già nói: - Nghe nói Lai Tuấn Thần đã bị định tử tội, không biết Thánh Thượng có phê chuẩn hay không.
- Hẳn là không có vấn đề đi, người trong thiên hạ đều lên tiếng kêu giết Lai Tuấn Thần, Thánh Thượng sẽ không thể vì ác quan này mà đánh mất lòng dân thiên hạ đi.
- Lưu lão đệ, đạo lý này ai cũng biết, nhưng Thánh Thượng sống trong thâm cung, bà ấy chưa chắc hiểu biết dân tình.
Mọi người mồm năm miệng mười, có người hô: - Cho dù không suy xét ý tiểu dân như chúng ta, đủ loại quan lại ở trong triều đình thì sao? Ý kiến của bọn họ Thánh Thượng cuối cùng cũng phải suy nghĩ một chút chứ.
Mọi người đang nghị luận, bỗng nhiên một gã tửu bảo giống như một trận gió chạy như điên vào, hưng phấn hô lớn: - Tin tức mới nhất, Lai Tuấn Thần đã bị treo cổ ở ngoài Đoan môn.
Bên trong tửu quán lập tức sôi trào, tiếng đập bàn hô to, tiếng quẳng chén đập đĩa, tiếng khóc. Một lão già ngửa mặt lên trời khóc thảm thiết: - Đại thù con ta được báo, trời rốt cục đã mở mắt rồi.
Bên trong một nhã gian ở lầu ba, Lý Trân và Địch Yến đang ngồi đối diện uống rượu, nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận sôi trào giống như tiếng gào thét, Địch Yến hé miệng cười nói: - Ngươi đoán thử coi chuyện gì xảy ra?
Lý Trân thản nhiên cười: - Nếu ta không đoán sai, hẳn là tin tức Lai Tuấn Thần bị giết đã truyền đến.
- Lần này huynh có thể trở thành anh hùng trong lòng người dân Lạc Dương rồi, nào, tiểu nữ tử kính huynh một ly. Địch Yến cười dài nâng chén nói.
Lý Trân nhướn mày, từ từ nói: - Đâu chỉ là người anh hùng trong lòng người dân Lạc Dương, hẳn là người anh hùng trong lòng thiên hạ mới đúng.
- Huynh da mặt thật dày, phạt huynh ba chén.
Lý Trân rót ba chén rượu, một ngụm một ly uống cạn, cười ha hả nói: - Rượu mời của người khác huynh không uống, lại muốn uống rượu phạt của muội, chuyện này không phải là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?
Địch Yến che miệng cười, lòng tràn đầy vui mừng nói: - Nếu giống như cha ta, ông khẳng định cũng muốn mời huynh một chén rượu, ngay cả mẫu thân ta cũng khen huynh có thể đến chơi, chừng nào thì huynh đi gặp bà?
Lý Trân mừng rỡ, liền vội vàng hỏi: - Ta khi nào đi thì thuận tiện?
- Bà nội ta ngày mai không có nhà, nếu không ngày mốt đi, sau khi trời tối tới nhà ta ăn cơm."
- Ta đây nên mua chút gì làm lễ gặp mặt nhỉ? Nếu không cứ mua một tấm tơ lụa tốt nhất đi được không? Lý Trân vừa cười hỏi.
Địch Yến mặt lập tức trở nên đỏ bừng, theo phong tục Lạc Dương, tương lai con rể lần đầu tiên tới cửa cần tặng một tấm tơ lụa cho nhạc mẫu, tuy nhiên trong nội tâm nàng cũng rất vui mừng, cúi đầu nhỏ giọng nói: - Huynh nếu muốn đưa thì tùy huynh đi.
Trong lòng Lý Trân nhảy loạn, hắn chậm rãi thay đổi vị trí, đến gần Địch Yến, đang muốn ôm bả vai Địch Yến, nhưng vào lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy đại chưởng quỹ của tửu quán vẻ mặt kích động đi đến, quỳ xuống dập đầu với Lý Trân: - Lý Thống lĩnh diệt trừ Lai Tuấn Thần, xin nhận của tiểu nhân một lạy.
Lý Trân vội vàng đi tới cửa nâng ông ta dậy, cười hỏi: - Chẳng lẽ Lai Tuấn Thần làm việc thương thiên hại lí gì với chưởng quầy sao?
Vương chưởng quỹ thở dài nói: - Năm trước Lai Tuấn Thần đi tuần tra theo lệnh thiên tử, ở tiểu điếm bắt đi mấy người, bắt luôn cả tiểu nhân vào đại lao ngồi mấy ngày. Đông chủ nhà ta tìm hai trăm quan tiền chuộc được ta ra, ta tận mắt nhìn thấy bọn họ giết hại người vô tội như thế nào, mặc dù ta không có lọt vào khổ hình, nhưng có thể nghe thấy Lai Tuấn Thần bị giết, cũng cảm kích Lý Thống lĩnh vạn phần.