Lúc này, trong một trấn nhỏ cách huyện Vấn Thủy về phía đông khoảng mười dặm, hơn mười người áo đen cưỡi ngựa đến trước một khách điếm. Bọn họ xoay người xuống ngựa, đi vào khách điếm. Trong đám người có một trung niên nam tử tầm năm sáu mươi tuổi, ánh mắt phù thũng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vẫn còn nét hoảng sợ chưa hết, đúng là người tìm được đường sống trong chỗ chết Võ Thừa Tự.
Đám người áo đen mà cứu được y là sĩ binh Nội Vệ, bọn họ dùng kế kim thiền thoát xác đưa Võ Thừa Tự giả lên xe ngựa, mà Võ Thừa Tự thật tránh ở trong tòa nhà, để cho khi Võ Sùng Liệt dẫn thủ hạ đuổi theo xe ngựa thì võ sĩ Nội Vệ mới mang theo Võ Thừa Tự trốn ra khỏi tòa nhà, từ cửa bắc chạy ra khỏi thành, lại đi vòng theo hướng đông, rồi mới tới trấn nhỏ này.
Võ Thừa Tự tận mắt thấy tình hình Võ Sùng Liệt dẫn nhóm lớn võ tướng đuổi giết thủ hạ và thế thân của y, trong lòng y vẫn hoảng sợ và bất an như trước, dường như Võ Sùng Liệt ngay lập tức lại đuổi theo mình. Y thấp giọng nói: - Hay là chạy xa thêm chút đi!
Thủ lĩnh sĩ binh cười nói: - Yên tâm đi! Nơi này rất an toàn, tướng quân của chúng ta cũng tới rồi.
Võ Thừa Tự nghe được Lý Trân cũng ở đây, lòng y lập tức buông xuống, đi theo sĩ binh Nội Vệ vào khách điếm. Trong một gian phòng ở tầng hai, Võ Thừa Tự rốt cục gặp được Lý Trân. Lý Trân cười mà khoát tay chặn lại nói: - Võ tiên sinh mời ngồi!
Võ Thừa Tự gật gật đầu, ngồi xuống, một tên binh linh đem trà lên cho họ. Y bưng trà đang nóng bỏng tay lên uống một ngụm, lòng còn sợ hãi hỏi: - Không biết thủ hạ của ta hiện tại sao rồi?
Lý Trân lắc lắc đầu: - Ta vừa mới nhận được tin tức, tất cả thủ hạ và hai thị thiếp của ngươi, bao gồm cả thế thân kia đều bị giết chết rồi, không còn ai sống sót.
Võ Thừa Tự vừa hận lại vừa sợ, không kìm nổi mà run lên. Y không nghĩ tới Võ Tam Tư lại lòng lang dạ sói như vậy, phải đưa mình vào chỗ chết. Lý Trân nhìn chăm chú y trong chốc lát nói: - Thực lực bây giờ của ngươi còn lâu mới đấu lại được Võ Tam Tư, ngươi chỉ có thể cầu Thánh Thượng che chở. Nếu Thánh Thượng đồng ý tha cho ngươi, bà nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn.
- Ngươi đã đáp ứng, sẽ thuyết phục Thánh Thượng tha cho ta, đây là giao dịch của chúng ta, ngươi không thể nói không giữ lời được.
- Ta sẽ không nói mà không giữ lời, ta sẽ cầu Cao Diên Phục thay ngươi cầu tình, ta lại phối hợp một chút, tin tưởng Thánh Thượng cuối cùng sẽ bỏ qua cho ngươi, tuy nhiên ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý trước.
- Chuẩn bị tâm lý gì? Âm thanh Võ Thừa Tự run rẩy hỏi.
- Ngươi có khả năng sẽ bị giam lỏng một thời gian ngắn. Đương nhiên, chúng ta sẽ hết sức trợ giúp ngươi, bao gồm chọn lúc tâm tình Thánh Thượng tốt nhất mà đị gặp bà, giúp ngươi tránh được kiếp này.
Kỳ thật Võ Thừa Tự không nghĩ rõ ràng, y đối với Lý Trân vẫn còn một quân cờ tốt nhất để đối phó Võ Tam Tư, không lợi dụng cho tốt, chẳng phải là đáng tiếc sao. Võ Tam Tư không nghĩ thông chỗ này, tâm tình y nặng nề gật gật đầu.
Vào đêm, Lý Trân liền hối hả dẫn Võ Tam Tư trở về Lạc Dương. Mà lúc này, Võ Sùng Liệt còn ở Huyện Vấn Thủy lùng bắt toàn thành.
Thẳng đến khi trời sáng, thủ hạ của hắn ta mới từ chỗ quân coi cửa đông biết được rằng tối qua có người theo cửa đông chạy rồi, đi về hướng nào không rõ. Võ Sùng Liệt nổi trận lôi đình, hạ lệnh đập hai mươi tên lính trông cửa đông một trận. Nhưng hắn ta lại không thể làm gì, chỉ đành phải trở về tổ trạch Võ thị tiếp túc phá mộ.
Cao Diên Phúc mời Lý Trân vào thư phòng, hai người phân chủ khách ngồi xuống. Cao Diên Phúc sai thị nữ dâng trà, rồi mới cười nói với Lý Trân: - Từ trước ngươi và Võ Thừa Tự là đấu người chết ta sống, hiện tại không ngờ ngươi lại muốn bảo vệ y, thực làm ta nghĩ không ra mà!
- Trước khác nay khác, hiện tại bảo vệ y, cũng chỉ là không muốn y chết, không cho y có ý tưởng phục chức lần nữa. Giữ y lại là có lợi cho chúng ta, phủ quân cảm thấy thế nào?
Cao Diên Phúc biết rằng Lý Trân chỉ ‘chúng ta’ là ý chỉ Hưng Đường Hội, ông đương nhiên hiểu được tại sao Lý Trân phải bảo vệ Võ Thừa Tự. Võ Thừa Tự không chết, Võ Tam Tự có đối thủ một mất một còn, gia tộc Võ thị sẽ không thể bền chắc như thép được. Điều này đối với hoàng tộc Lý thị đương nhiên có lợi, là Cao Diên Phúc vì ủng hộ Tương Vương Lý Đán, kết cục này cũng là ông hy vọng nhìn thấy.
Cao Diên Phúc khẽ mỉm cười: - Việc gì cũng có lợi có hại, nếu lưu lại Võ Thừa Tự đúng là lợi nhiều hơn hại, như vậy đi! Hai ngày tiếp ta sẽ tìm cơ hội nói với Thánh Thượng một câu, để bà nhìn mặt mũi của cha và huynh, tha cho Võ Thừa Tự một mạng.
Lòng Lý Trân lập tức hạ xuống, chỉ cần Cao Diên Phúc đáp ứng, chuyện này thành được tám phần. Lúc này, hắn lại nghĩ tới việc mình suýt chút nữa thành nam sủng, trên mặt nóng lên, thấp giọng hỏi: - Phủ quân, gần đây Thánh Thượng có hỏi đến ta không?
Ánh mắt Cao Diên Phúc lập tức híp lại, cười ha hả nói: - Ngày hôm qua Thánh Thượng còn hỏi về ngươi, hỏi Lý tướng quân đi đâu rồi?
Tim Lý Trân nhảy dựng lên, chẳng nhẽ Trương Xương Tông vẫn không thể thỏa mãn được bà ta. Bà ta vẫn có ý đồ với mình sao?
Cao Diên Phúc liếc mắt nhìn hắn đầy thâm y, lắc đầu nói: - Ngươi ấy! Cơ hội ngàn năm một thuở không ngờ ngươi lại từ bỏ, bao nhiêu người năm mơ cũng không được, ngươi lại ra sức khước từ, cuối cùng để cho huynh đệ Trương thị được lợi.
Trong lòng Lý Trân có chút không thoải mái, như Cao Diên Phúc mà cũng trở nên dung tục, không ngờ coi chuyện như thế này là cơ hội? Nhưng hắn cũng nghĩ lại, Cao Diên Phúc là thái giám, hàng năm lại sinh hoạt trong cung, ông ấy nghĩ như vậy cũng chẳng có gì lạ, một chút vui sướng trong lòng Lý Trân cũng lập tức biến mất, hắn tò mò hỏi: - Tại sao lại là huynh đệ Trương thị?
Cao Diên Phúc khẽ mỉm cười: - Thánh Thượng dục vọng rất cao, Trương Xương Tông ăn hơi không tiêu, gã lại kêu huynh trưởng đang làm thị vệ của mình là Trương Dịch Chi đề cử cho Thánh Thượng. Người này vừa trắng vừa đẹp, lại giỏi âm luật ca từ, hai người cùng nhau hầu hạ Thánh Thượng, cho nên hai huynh đệ cùng được sủng ái. Trương Xương Tông làm Vân Huy tướng quân, trung lang tướng của Thiên Ngưu Vệ, Trương Dịch Chi làm Ti vệ thiếu khanh, mới qua có hai ba ngày mà hai người đó lại được thăng làm Ngân thanh quang lộc đại phu, Hữu tán kỵ thường thị, đều phong hầu tước, một đêm được thăng chức làm chấn động toàn dân. Chúng ta đều cho rằng nếu như không có huynh đệ Trương thị thay thế thì Lý Trân hiện tại là Thiên Ngưu Vệ đại tướng quân, làm quốc công rồi. Đáng tiếc, cơ hội tốt như thế lại không nắm chắc.
Lý Trân giờ mới hiểu được là Trương Dịch Chi cũng vào cung rồi, hắn lại nói: - Nếu hiện tại ta tiến cung diện thánh, chắc không còn gì khó xử nữa nhỉ!
- Ý ngươi là việc gì, nếu như là chuyện nam sủng, vậy ngươi có thể hết hi vọng đi, Thánh Thượng hiện tại vô cùng say mê huynh đệ Trương thị, bà không còn hứng thú gì với ngươi nữa.
Lý Trân rốt cục yên tâm, đứng dậy thi lễ nói: - Việc Võ Thừa Tự, vậy không làm phiền phủ quân nữa, ta không quấy rầy phủ quân nghỉ ngơi, xin cáo từ.
Cao Diên Phúc cũng không lưu hắn lại, tiễn hắn ra tòa nhà. Nhìn bóng dáng Lý Trân đi xa, Cao Diên Phúc không khỏi lắc đầu, ông quả thật có chút không rõ, tại sao Lý Trân phải từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này…