Đại Đường Đạo Soái

Chương 205: Cửa ải khó



Cả thành Trường An tưng bừng, nhất là Đỗ phủ lại càng náo nhiệt.

Cũng không phải cái gì khác mà hôm nay chính là ngày kết hôn của Trường An đại danh đỉnh đỉnh, đại danh đỉnh đỉnh Đỗ gia Nhị Lang cùng công chúa trưởng Trường Nhạc của Hoàng Đế Lý Thế Dân. Đỗ gia Nhị Lang trong năm nay thanh danh lên cao, đầu năm tết Nguyên Tiêu qua một bài [Ái liên thuyết] được thế nhân khen ngợi, sau đó tại cuộc đấu dũng giả dùng lực lượng một người đoạt ba kim bài, sáng tạo ra tráng cử độc nhất vô nhị ở hạng mục săn bắn, lực sát hai hổ, trở thành tiểu anh hùng đánh hổ. Mấy tháng trước tại Yến Xuân lầu dùng hai bài thơ tình đoạt danh hào tài tử phong lưu! Gần đây càng phát minh ra giấy in và thuật in ấn.

Đủ loại chuyện tình, từng chuyện đều khó có thể kể tỉ mỉ nhưng đều cho thấy danh tiếng của Đỗ gia Nhị Lang hấp dẫn ánh mắt của dân chúng toàn Trường An.

Tiếng tăm của công chúa trưởng Trường Nhạc tuy không kịp Đỗ Hà nhưng hiền lương thục đức, mọi người đều biết, một bức vẽ hoa sen đầu năm tết Nguyên Tiêu đã đem địa vị của nàng không kém hội họa gia Diêm Lập Bổn.

Hai người bọn họ kết hôn, đúng là cái gọi là ông trời tác hợp.

Qua tiết nông vụ, dân chúng tương đối nhàn rỗi, dĩ nhiên không thể bỏ qua náo nhiệt bậc này, chen nhau chờ Đỗ Hà đón dâu trên đường, nhìn xem trò hay.

Đội cổ nhạc và đội nghi trượng đi trước mở đường, kiệu phu mang kiệu hoa ở trong đội ngũ.

Đội ngũ đón dâu của Đỗ Hà cực kỳ rầm rộ, dù sao Trường Nhạc là công chúa trưởng, chẳng những là công chúa có địa vị cao nhất Đại Đường mà cũng là bảo bối được hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân yêu thích nhất.

Mấy ngày trước lúc định đồ cưới, Lý Thế Dân yêu cầu riêng đồ cưới của Trường Nhạc công chúa gấp đôi Vĩnh Gia công chúa. Vĩnh Gia công chúa là muội muội của Lý Thế Dân, công chúa trưởng của tiên hoàng Lý Uyên, đồ cưới năm xưa xuất giá nhiều vô số kể.

Lý Thế Dân ra lệnh như vậy, đủ thấy sự cưng chiều của hắn với Trường Nhạc công chúa, bất quá Ngụy Chinh đứng ra khiến việc này không thành.

Lý Thế Dân coi trọng hôn sự này như vậy, Đỗ gia cũng chỉ có thể tận lực làm càng thêm long trọng.

Trên đường, bọn họ hấp dẫn vô số ánh mắt, Đỗ Hà giục ngựa đi trước kiệu hoa, thảnh thơi vẫy tay với dân chúng xung quanh. Lúc này hắn mặc hồng bào, trên đầu cắm hoa hồng, trước ngực cũng đeo một đóa hoa hồng giấy cực lớn, trong lòng hoan hỷ, cưỡi một con ngựa trắng thuần, lộ vẻ anh tuấn tiêu sái như hạc giữa bầy gà khiến cho người người hâm mộ, nhất là những cô nương đều nhìn hắn say mê không rời, xôn xao bàn tán.

- Nhìn đi, đây là đại danh đỉnh đỉnh Đỗ gia Nhị Lang, nhìn xem khí chất người ta chẳng khác kim đồng, không trách có thể lấy được công chúa!

- Lấy được công chúa cùng tướng mạo có quan hệ gì, Đỗ gia Nhị Lang là dựa vào tài hoa, ngươi không đi hỏi thăm một chút, tài văn chương của Đỗ gia Nhị Lang là thế nào, hắn làm thơ dễ dàng như uống nước.

- Nói nhảm, làm thơ có tiền đồ gì, Đỗ gia Nhị Lang mạnh là công phu, qua cuộc đấu dũng giả đoạt

ba kim bài, nhân vật như vậy tìm ở đâu đây?

Đủ các loại bàn tán trong đám người lúc nào cũng truyền đến!

Bọn họ không biết người ngồi trên lưng ngựa đang giống như bị lửa đốt, có thể cưới được kiều thê như ngọc dĩ nhiên là thiên đại phúc phận nhưng hắn thật sự không chịu được cách ăn mặc như thế này.

Hắn vốn không quá ưa thích màu đỏ, nếu như nói kết hôn phải mặc đồ đỏ cũng không sao, mặc một lúc thành quen nhưng đóa hoa trên đầu và trước ngực quả thật khó có thể chịu được.

Bản thân là nam nhi, sau khi đeo thứ đồ chơi này lên người hắn không dám soi gương, sợ tạo thành tâm lý oán hận.

Đương nhiên tại đây trước mắt bao người không thể ném đi nên hắn cũng chỉ có thể chịu đựng.

Vốn công chúa xuất giá sẽ có một tòa phủ công chúa nhưng Trường Nhạc lại quả quyết cự tuyệt hảo ý của Lý Thế Dân:

- Con gái gả vào Đỗ gia, tất nhiên là con dâu Đỗ gia, giúp chồng dạy con, hiếu kính cha mẹ chồng, há có thể lại tự cho mình là công chúa, hư mất nhân luân? Chuyện hao phí tiền bạc như vậy, chi bằng dùng vào việc khác.

Lý Thế Dân không lay chuyển được Trường Nhạc, vì vậy đất công chúa xuất giá chỉ đổi thành Hà Gian Quận Vương phủ.

Xuyên qua năm đầu phố, rốt cục đi tới phủ đệ của Hà Gian Quận Vương Lý Hiếu Cung.

Đi vào bên ngoài Hà Gian Quận Vương phủ đã thấy một đám phù dâu cản đường, trên tay các nàng cầm lấy côn bổng, phất trần ngăn ở ngoài cửa.

Đây là lúc để đám phù rể La Thông, Phòng Di Ái thi thố tài năng, bọn họ xông lên phía trước đỡ lấy côn bổng, phất trần, đem tiền lì xì đưa đến trên tay của các nàng.

Phòng Di Ái tay chân thô kệch, trúng mấy đòn càu nhàu:

- Lần sau ta kết hôn cũng phải bảo lão đại làm phù rể!

Đỗ Hà hừ hừ một tiếng, ở trên lưng ngựa nhìn xuống, thầm nói:

- Kẻ đần mới làm phù rể cho ngươi.

Đi vào phủ đệ, lại gặp mấy tiểu quỷ khác cản đường nhưng lần này là chơi mấy trò như ném thẻ vào bình rượu hay là đưa bao lì xì.

Đỗ Hà một mực quá quan trảm tướng đi tới trung đình đại đường. Lý Thế Dân, Lý Hiếu Cung cùng với một đám văn võ đại thần đều đã mặc cát phục chờ ở trong điện.

Đỗ Hà cũng rốt cục gặp được nhân vật truyền kỳ Lý Hiếu Cung, tuổi hắn chừng bốn mươi, tay chân thô tráng hơn bình thường, hai mắt lấp lóe thần quang, diện mục hào phóng, vô cùng có khí khái.

Lý Hiếu Cung là đường chất của Đường Cao Tổ Lý Uyên, là một chiến tướng thân kinh bách chiến chiến, diệt Tiêu Duệ, định Giang Nam, nửa giang sơn Đại Đường phía nam gần như là do một tay hắn đánh chiếm, luận quân công bình định thiên hạ, Lý Thế Dân cùng Lý Hiếu Cung là số một số hai.

Lý Hiếu Cung ở một bên chủ trì, hắn nói như thế nào, Đỗ Hà liền làm như thế đó. Lý Thế Dân ngồi trên cao, mặc long bào mới, mặt mày hồng hào, thần sắc vui vẻ. Vào lúc lễ tiết gần xong thì Lý Thế Dân lúc này mới nói chuyện, thêm vào đã sắc phong cho phò mã Đỗ Hà chức Đô úy, sau đó là mấy lời thường thấy của người làm cha, đại loại như tin tưởng mới gả con gái Trường Nhạc gả cho ngươi, ngươi sẽ đối Trường Nhạc tốt một chút, vợ chồng hòa thuận ở chung, tương ái lẫn nhau… xong đâu đó mới thả hắn đi.

Cuối cùng còn liếc hắn một cái, thấp giọng nói:

- Coi chừng một chút, đoạn đường kế tiếp gắng mà chịu đấy!

Nói xong, hắn lại lộ ra thần sắc có chút hả hê.

Lý Hiếu Cung thấy hai cha con nói chuyện xong xuôi liền tiếp tục chủ trì gần nửa canh giờ, sau khi hoàn thành hết thảy thì Đỗ Hà như gặp đại xá, mang đám người vội vã rút lui tiến về phòng khách.

Đi lên phòng khách đã thấy một đám nữ nhân phong tỏa, đứng đầu là một thiếu nữ xinh đẹp chắn đường.

Phòng Di Ái thấy nàng xinh đẹp, bước lên trước định đưa tiền lì xì.

Thiếu nữ mặc cung trang cũng không thèm nhìn hắn, ánh mắt vui vẻ nhìn qua Đỗ Hà nói:

- Ta chính là Dự Chương, Trường Nhạc tỷ tỷ đối đãi chúng ta vô cùng tốt, chúng ta cũng không muốn Trường Nhạc tỷ tỷ cứ như vậy để cho tỷ phu đơn giản mang đi. Muốn mang đi tỷ tỷ cũng được, nhất định phải qua ba cửa ải chúng ta.

Đỗ Hà để cho Phòng Di Ái lui ra, tiến lên một bước nói:

- Rửa tai lắng nghe!

Loại trò chơi này rất thông dụng vào lúc đón dâu thời cổ đại, cũng không thấy bất ngờ.

Dự Chương công chúa sai người bưng tới một cái đĩa, bên trong đựng chín viên Minh Châu, cười nói:

- Đây là cửu khúc Minh Châu nhưng đã đứt. Không biết tỷ phu có thể chỉ dùng một sợi tơ tằm xâu chúng lại với nhau?

Phòng Di Ái kêu lên:

- Tơ tằm mềm mại như vậy, cửu khúc Minh Châu cong vẹo, sao có thể dùng tơ tằm, đây không phải ép buộc sao?

Đỗ Hà khoát khoát tay, khẽ mĩm cười nói:

- Chuyện nào có đáng gì?

Hắn tự tay cầm tơ tằm trực tiếp xâu qua cửu khúc Minh Châu, chỉ qua thời gian uống xong một chén trà đã hoàn thành.

- Ngươi xem coi thế nào?

Đỗ Hà đem chín viên Minh Châu làm thành một chuỗi vòng cổ quàng qua đầu Dự Chương công chúa, khẽ mĩm cười nói:

- Không biết ta có tính vượt qua kiểm tra?

Dự Chương công chúa sợ ngây người, cũng không dám nữa tiếp lời, vội vàng lui xuống.

Phòng Di Ái ngạc nhiên hỏi:

- Lão đại, sao ngươi làm được?

Đỗ Hà mỉm cười, nói hai chữ bí mật, dùng tơ tằm quả thực không dễ xuyên qua nhưng hắn thân phụ nội lực, quán chú vào tơ tằm dù không thể đến cảnh giới cỏ cây làm vũ khí nhưng đủ để khiến nó cứng ngắc như mảnh dây kẽm, tự nhiên dễ dàng rồi.

Đi trăm bước, lại có người chắn trước mặt, lúc này đây là Nam Bình công chúa.

Nam Bình công chúa là công chúa thứ tư của Lý Thế Dân, tuổi lớn hơn Đỗ Hà một chút.

Đỗ Hà tiến lên cười làm lễ:

- Em rể bái kiến Tứ tỷ.

Nam Bình công chúa khinh khỉnh nói:

- Cái gì em rể hay không, qua một cửa ta rồi nói! Trường Nhạc muội muội đam mê thi họa, muốn trở thành hôn phu của nó thì bản lĩnh hội họa nhất định không tệ, ta có một quyển trục, ngươi chỉ cần trong một thời gian cố định vẽ đầy coi như qua cửa.

Tay nàng vung lên, họa trục mở ra.

Đỗ Hà nhất thời trợn tròn tròng mắt, - qua Họa trục rất lớn, cao chừng bằng người hắn, trải dài kín cả hành lang, chừng khoảng mười lăm mét.

Đỗ Hà nuốt nước miếng, kinh ngạc hỏi:

- Có bao nhiêu thời gian?

Nam Bình công chúa cười âm hiểm, lấy ra lư hương, trên đó cắm nửa que hương, nhìn tốc độ cháy chỉ chừng nửa canh giờ.

Nửa canh giờ sao có thể vẽ một bức họa như thế? Đừng nói là Đỗ Hà không sở trường hội họa, dù hắn là Đường Bá Hổ tái thế cũng không thể trong thời gian nửa nén hương vẽ xong!

Đỗ Hà trợn tròn mắt! Đến tột cùng làm sao bây giờ? Cũng không thể dẹp đường hồi phủ a?

- Các ngươi có ý kiến gì không?. Đi theo Đỗ Hà đến đều là hắn mang đến mưu sĩ, chuyên môn cho hắn nghĩ kế đấy.

Đối mặt với bức họa cực lớn này, cả đám đều trợn tròn mắt.

Đỗ Hà nhìn ra ngoài phòng thấy một con bướm đang bay qua thì trong lòng khẽ động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.