Đại Đường Đạo Soái

Chương 206: Hiếu đại như thiên



Hồ điệp nhẹ nhàng bay múa, trong lòng Đỗ Hà liền nảy sinh mưu kế.

Hắn chậm rãi vẽ một đứa bé ở phần dưới bên phải tờ giấy, trong tay đứa bé như cầm thứ gì đó đang làm ra hình dáng như đang chạy. Sau đó chậm rãi như đi dạo, ở góc giấy vẽ lên một con bướm khổng lồ. Đỗ Hà không rành việc vẽ tranh, nhưng chữ viết cực đẹp, vì vậy vẽ tranh cũng không chút thua kém. Bởi vì việc vẽ tranh cùng thư pháp đều có hiệu quả như nhau, cho dù hắn vẽ còn kém hơn thư pháp, nhưng cũng không khó coi, vẫn còn hương vị bên trong đó.

Đỗ Hà vẽ xong hồ điệp, ngòi bút lại nhẹ nhàng điểm lên chỗ hai mắt, lại vẽ thêm một đầu sợi tơ kéo dài tới trong tay đứa bé.

Vẽ xong xuôi, hắn tiện tay cắm bút vào lư hương bên cạnh, đem nửa nén hương đánh gãy, cười nói:

- Ta vẽ một tiểu ngoan đồng chơi diều thế nào?

Hắn vẽ sợi tơ kéo dài cả trang giấy dài mười lăm thước, lúc trước hắn xem hồ điệp bay múa, trong lúc vô tình liền nghĩ ra dùng hồ điệp làm diều, cho nên nghĩ tới phương pháp này.

Chỉ cần đem quyển trục vẽ đầy đủ là xem như thắng, một sợi dây nhỏ tự nhiên cũng được tính toán vào bên trong.

Nam Bình công chúa cũng không nghĩ ra Đỗ Hà lại nghĩ được biện pháp như vậy, không khỏi kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ. Trong số những công chúa đã xuất giá như các nàng, chỉ có Trường Nhạc lấy được lang quân như ý. Những người khác cơ hồ chỉ xem như tạm được, ở đâu ra nhân vật xuất sắc như Đỗ Hà?

Đối với Trường Nhạc vừa ghen ghét lại vừa hâm mộ, vì vậy mọi người liên quan đều âm thầm thương nghị thật tốt, nói rõ tâm tư muốn hảo hảo giết đi nhuệ khí của Đỗ Hà. Diệt diệt uy phong của hắn để đáy lòng mình ổn định lại một ít, yêu cầu Đỗ Hà vẽ tranh cũng là có ý muốn gây khó dễ.

Dù sao việc hôn nhân này đã được định ra, qua không được bất quá là nhà trai bị mất mặt mà thôi, không có nghe nói qua bởi vì không qua được một trò chơi mà hôn sự bị thất bại.

Thế nhưng Đỗ Hà lại thành công vượt qua rồi, hắn thật sự đã thành công, hoàn thành việc cơ hồ không thể hoàn thành.

Nam Bình công chúa cười khổ một tiếng, lui ra.

Đỗ Hà đi nhanh lên phía trước, đi tới cửa ải cuối cùng. Người gác cửa ải cuối cùng là một vị công chúa, chính là Tương Thành công chúa. Nàng là nữ nhi đầu tiên của Lý Thế Dân, chỉ là không phải dòng chính, cho nên không tới phiên nàng ngồi lên vị trí trưởng công chúa.

- Muội tế Đỗ Hà bái kiến đại tỷ!

Nội dung cuộc thi thứ hai khiến trong lòng Đỗ Hà vẫn còn sợ hãi, thật không biết ở cửa thứ ba lại gặp phải nan đề gì.

Tương Thành công chúa tựa hồ nhìn ra được vẻ khẩn trương của Đỗ Hà, che miệng cười khẽ:

- Muội tế không cần để ý. Nghe nói ngươi giỏi nhất là sáng tác thơ tình, không bằng ngâm tụng một bài cho Trường Nhạc, nếu để cho chúng ta cảm nhận được chân tâm thật ý của ngươi đối với Trường Nhạc, chúng ta sẽ cho ngươi đi vào!

Đỗ Hà cảm thấy ngạc nhiên, không thể tưởng được cửa ải này lại đơn giản như thế!

Thấy thần sắc hắn nghi hoặc, Lý Kính Nghiệp đi cùng

liền thấp giọng giải thích:

- Tương Thành công chúa là vị công chúa có lễ pháp nhất dưới gối bệ hạ, là công chúa có lòng đại độ nhất, sẽ không làm khó dễ người khác đâu!

Đỗ Hà kinh nghi liếc mắt nhìn hắn, lại thấy hắn làm ra bộ dáng đạo mạo, tựa hồ lời này không phải xuất từ miệng của hắn, cũng âm thầm buồn cười. Nhưng không nghĩ nhiều, cũng không thể để Trường Nhạc sốt ruột chờ lâu, thoáng chút trầm ngâm, lại ngâm nga lên:

- Tương kiến thì nan biệt diệc nan. Đông phong vô lực bách hoa tàn. Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn, chá cự thành hôi lệ thủy kiền; Hiểu kính đãn sầu vân tấn cải, dạ ngâm ứng giác nguyệt quang hàn. Bồng sơn thử khứ vô đa lộ, thanh điểu ân cần vi tham khán!

Tương Thành công chúa cùng những người tham gia náo nhiệt đứng khắp chung quanh ngây người hồi lâu, cả nhóm đều đỏ mặt tận mang tai, chân tay trở nên luống cuống.

Không thể không nói tuy Đỗ Hà trích ra chính là tình thơ của Lý Thương Ẩn. Nhưng bổn sự trích ra lại thật sự là thuần tình như lửa. Hai câu mở đầu nói về tâm cảnh tao ngộ tình yêu bất hạnh cùng nhân vật trữ tình. Bởi vì bị lực lượng nào đó cách trở, một đôi tình nhân thật khó thể gặp gỡ, thống khổ chia lìa khiến nàng không sao chịu nổi.

Câu thứ ba và thứ tư càng tỏ vẻ tưởng niệm của mình đối với đối phương, như xuân tằm nhả tơ, đến chết không phai. Bởi vì không thể gặp nhau mà thống khổ, không chết không dừng.

Phảng phất như một ngọn nến đốt thành tro tàn mới kết thúc. Tưởng niệm không thôi, thống khổ cũng có thể kéo dài một đời, cả đời thậm chí đều quyến luyến, cho dù thống khổ cũng cam tâm gánh chịu.

Vài câu cuối cùng càng cho thấy, chính mình bởi vì thống khổ tra tấn mà đêm tối trằn trọc không ngủ, vì vậy tóc mai rơi rụng, dung nhan tiều tụy, tưởng niệm càng thêm thắm thiết, liền càng mong mỏi khát vọng còn cơ hội gặp nhau, hy vọng được khai mở một mặt để nhìn thấy nhau.

Bài thơ hoàn toàn phù hợp với ý cảnh trước mắt, Tương Thành công chúa càng không dám ngăn cản, giận dữ nói:

- Ngươi muốn gặp thì cứ gặp là được, làm gì đem chúng ta nói thành người tội ác tày trời, làm như chúng ta là tội nhân thiên cổ vậy!

Cửa cung rốt cục mở ra, Trường Nhạc rốt cục xuất hiện ngay trước mặt Đỗ Hà.

Đỗ Hà vừa nhìn thấy, ngay lập tức hơi thở cũng chợt ngưng lại.

Thật khó thể tưởng tượng trên đời này lại có một nữ tử mỹ lệ đến như thế.

Dung mạo của Trường Nhạc là người đẹp nhất mà hắn từng được nhìn thấy, dung nhan này hắn đã nhìn ngắm không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay nàng trang điểm ăn mặc đúng là có một tư vị khác hẳn. Dĩ vãng Trường Nhạc rung động lòng người, yếu đuối nhu nhu, có khí chất người gặp người thương. Chỉ cần nàng tùy ý đứng ở địa phương nào, nhẹ cau đôi mày liễu, chỉ cần là nam nhân liền tan rã. Ngay lập tức muốn ôm nàng vào lòng thương yêu mãnh liệt, hoặc có khi lại là khí phái cao quý uy nghiêm không thể xâm phạm của một vị công chúa, làm người không dám tùy ý khinh nhờn, muốn nói lại thôi, thật khó thể tự kiềm chế.

Mà hôm nay nàng lại có một cỗ tư thái phong độ khác hẳn, tạo hình của nàng càng khoa trương hơn trong truyền hình phim ảnh biểu diễn gấp mười lần. Nhìn vào trang phục của nàng, bây giờ Đỗ Hà mới hiểu được cái gì gọi là trang phục cùng trang sức của hoàng tộc.

Mái tóc của nàng được bới lên thành hình dáng như một lưỡi câu uốn lượn, tóc mây được bới nhẹ, phiêu miểu như cánh ve sầu, làm nổi bật gương mặt trái xoan thật hoàn mỹ cùng đôi mắt dễ thương hàm tình mạch mạch. Vẻ thon dài ưu mỹ, thân thể mềm mại thon thả, phối hợp mũ phượng thúy ý, càng khiến cho nàng trở nên cao cao tại thương tiên tư siêu vượt chúng sinh, khó thể với tới.

Trên người nàng đeo đủ loại trang sức, nhưng chói mắt nhất là viên bảo thạch xanh sẫm trước ngực, viên bảo thạch lớn bằng nắm tay của một hài nhi, giá trị khiến cho người có kiến thức như Đỗ Hà cũng chỉ có thể nói một câu – không thể đo lường!

Dùng viên bảo thạch xanh sẫm kia làm trung tâm, những trang sức bằng hoàng kim cùng bảo thạch tôn vinh lẫn nhau, trong suốt óng ánh, sặc sỡ lóa mắt, nhưng lại không cách nào che giấu được vẻ thanh tú thoát tục của nàng, khí chất hoa lệ vượt trên hết những phú quý.

Sau lưng nàng thậm chí còn có mười cung nữ thanh tú đang nâng cao đuôi áo của nàng.

Hào hoa xa xỉ!

Ngoại trừ bốn chữ này Đỗ Hà thật không biết phải dùng từ gì để hình dung. Nhưng tận đáy lòng hắn cũng quan tâm, Trường Nhạc làm người thế nào hắn hiểu rõ, nàng cũng không phải người xa xỉ như vậy, giải thích duy nhất là nàng thật xem trọng hôn lễ này, xem trọng cuộc hôn lễ cả đời chỉ có một lần.

Trường Nhạc xấu hổ nhìn Đỗ Hà đang đi về phía mình, ngừng ngay trước người của nàng, nàng ngẩng lên gương mặt đỏ hồng, đôi mắt nàng lấp lánh như sương khói, khiến người tâm động.

- Thật đẹp!

Đỗ Hà tán thưởng một câu, nghĩ thầm lấy được giai nhân như thế trở thành thê tử của mình, trong nội tâm không khỏi tràn đầy tự hào, tràn đầy tự đắc!

- Đi thôi!

Đỗ Hà cùng Trường Nhạc sóng vai cùng đi, nữ tuyệt mỹ, nam tuấn tú đúng là một đôi bích nhân người người tán thưởng.

Hai người đứng cùng một chỗ bái biệt Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân nhìn vào khuê nữ mà mình sủng ái dưỡng dục mười mấy năm, hiện tại lại trở thành người của Đỗ gia, không khỏi có chút ghen ghét với Đỗ Hà, đôi mắt quét ngang hậm hực nói:

- Tiểu tử thối, liên đem bảo bối khuê nữ của mình giao cho ngươi, nếu để liên biết ngươi có lỗi gì với khuê nữ của liên, liên không lột da ngươi xuống, liên không phải hoàng đế Đại Đường!

Đỗ Hà sờ sờ mũi, ta đây chọc ai gây ai a?

- Phụ hoàng!

Trường Nhạc kêu một tiếng.

Sắc mặt Lý Thế Dân lập tức thay đổi, thần sắc hung ác biến mất, chuyển thành vẻ mặt nhu hòa chẳng khác gì một đầu mẫu ngưu đang liếm láp bảo hộ con mình.

Đáy lòng Đỗ Hà ác hàn, từ biệt Lý Thế Dân, đội ngũ đón dâu liền hướng phủ phò mã đi tới.

Đi vào phủ phò mã, nhũ mẫu trong nội cung cõng Trường Nhạc tới cửa, Đỗ Hà tiến lên dìu đỡ, lại phát hiện nhóm người Đỗ Như Hối đang đứng xếp thành hàng, tựa hồ muốn bái lễ. Sắc mặt Đỗ Hà lập tức trợn trắng, hắn ngây ra tại chỗ, không ngờ hắn lại quên hẳn việc này, tựa hồ cha mẹ chồng ở Đường triều thấy công chúa phải bái lễ, thế cho nên thường thường cha mẹ chồng thấy công chúa liền muốn tránh né không muốn tiếp xúc.

Ở thời điểm này bỗng nhiên Trường Nhạc làm ra một hành động ngoài ý liệu, ngay khi thân thể phu thê Đỗ Như Hối còn chưa kịp bái xuống, nàng đã nhanh chóng quỳ xuống đất:

- Con dâu Lý Lệ Chất bái kiến công công bà bà!

Ở Đường triều không lưu hành quỳ lễ, mặc dù thấy hoàng đế chỉ khom người hành lễ là xong, chỉ khi tế tổ hoặc gặp thời điểm trọng đại mới có quỳ lễ.

Trường Nhạc hiện tại lại quỳ xuống trước mặt mọi người, quả thật vượt qua bất luận dự kiến của mọi người, phần lớn những người đang có mặt đều sợ ngây người.

Đỗ Như Hối lúng túng không kịp tránh né, chút ít thân thích đứng phía sau, Chương thị, đại ca Đỗ Cấu sắc mặt đều đại biến, vội vàng tránh né.

Trường Nhạc đã bái xuống, nói:

- Lý Lệ Chất đã gả vào Đỗ gia được xem là người của Đỗ gia, quỳ lạy cha mẹ chồng có gì không được?

Nàng chỉ gọi danh tự của mình mà không nhắc tới phong hào, hiển nhiên đã không hề xem mình là công chúa!

Đứng một bên Đỗ Hà cảm động, đây mà là lão bà tốt của Đỗ Hà này đi!

Đỗ Hà cũng tiến lên một bước, quỳ xuống bên cạnh Trường Nhạc.

Đỗ Như Hối cả giận nói:

- Xú tiểu tử, ngươi không khuyên giải công chúa, còn tới tham gia náo nhiệt gì!

Đôi mắt Đỗ Hà chợt đỏ, cao giọng nói:

- Phụ thân, mẫu thân, cha mẹ sinh ra con, nuôi dưỡng con, ân tình cao ngất còn hơn biển cả. Ân tình như thế, nếu còn không biết báo ân, chẳng khác gì như một súc sinh. Hai vị lão nhân gia ngày càng tuổi già, mà bản thân hài nhi lại mang quân chức trong người, lúc nào cũng phải chuẩn bị ra sức vì nước, không thể thời khắc ở bên cạnh ra sức hiếu kính hai vị lão nhân gia, thật sự khó thể an tâm. Hài nhi cưới vợ, cũng không phải chỉ là vì nối dõi tông đường, càng quan trọng hơn chính là hài nhi cần một người con dâu tốt, mà không phải một vị bồ tát sống đem về để hai vị lão nhân gia phải ra sức cung phụng quan tâm. Trường Nhạc là con dâu tốt mà hài nhi lựa chọn, hài nhi tin tưởng Trường Nhạc có thể giúp hài nhi tận đủ hiếu đạo với hai vị nhân gia.

Cho nên Trường Nhạc cũng không phải là một vị công chúa cao cao tại thượng, nàng là thê tử của Đỗ Hà này, là con dâu của hai vị nhân gia, thỉnh hai vị nhân gia thành toàn!

Trường Nhạc cũng theo bái xuống:

- Con dâu cũng thỉnh hai vị nhân gia thành toàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.