Đại Đường Đạo Soái

Chương 207: Cực phẩm Cao Dương



Đỗ Hà cùng Trường Nhạc quỳ lạy trước phủ, việc như thế có lẽ đời sau không phải không có, nhưng so với ngày trước lại là chưa từng có. Nhất là mỗi chữ mỗi câu của Đỗ Hà xuất từ tâm phổi, thật sâu đả động tất cả mọi người có mặt tại hiện trường.

Đỗ Như Hối cùng Chương thị thấy Đỗ Hà còn có tâm tư như thế, càng cảm động đến tột đỉnh.

Đỗ Như Hối liền quyết định thật nhanh, lôi kéo Chương thị bước tới đứng trước mặt hai người, tuy hắn biết theo lý không hợp, nhưng Đỗ Hà đã nổi lên tính bướng bỉnh, nếu như mình còn không nhận cho hai người cúi đầu, hai người nhất định quỳ mãi không đứng dậy, Trường Nhạc cũng bởi vì thế mà trễ nãi giờ lành bước vào cửa.

Trong lịch sử cho hắn đánh giá chính là tính cách này, nên quả đoạn mà không quả đoạn, tất sẽ rối loạn.

Đỗ Như Hối đối mặt với loại tình huống này, hắn quyết đoán đứng dậy, nhận hai người cúi đầu.

Điều này làm những khách khứa có mặt thậm chí liền ao ước không thôi. Có thể lấy được một vị công chúa vừa xinh đẹp lại hiểu lễ nghi hoàn toàn có thể xem như khó hơn lên trời.

Đỗ Hà lôi kéo Trường Nhạc đứng dậy, nắm tay của nàng. Chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh buốt, vẫn còn run rẩy. Thật không biết do nàng quá khẩn trương hay là kích động, nhịn không được bóp nhẹ hai cái, hướng nàng mỉm cười như an ủi, lúc này mới giúp nàng bình tĩnh trở lại gật nhẹ đầu, cất bước đi vào cửa lớn Đỗ gia.

Một bước này tiến lên, xem như Trường Nhạc đã chính thức trở thành người của Đỗ gia.

Hôn lễ triều đình chọn dùng là chu chế hôn lễ, chính hôn lễ được chia làm: ốc quán lễ, đồng lao hợp quyển lễ, bái đường lễ, kết lễ, chấp tay lễ.

Ốc ân lễ chính là rửa tay, đây cũng là có chú ý. Không thể trực tiếp đem nước đổ vào chậu mà dùng, dụng cụ chuyên dụng là từ bên trên rót xuống, hai người trực tiếp đưa tay ra hứng mà rửa.

Đồng lao hợp quyển là tách ra thực hành, đồng lao là hai vợ chồng cùng ăn một ngụm thức ăn, tỏ vẻ cùng nhau bắt đầu sinh hoạt, về phần hợp quyển được xưng là rượu giao bôi, đó là chuyện xếp sau.

Bái đường lễ là khâu trọng yếu nhất bên trong. Người cổ đại xem thiên địa phụ mẫu là lớn nhất, cho nên khi tới giờ kết hôn, tất nhiên phải bái thiên địa cùng cha mẹ.

Trường Nhạc là một công chúa, phải bái thiên địa, nhưng bái cha mẹ chỉ cần hành lễ là được, nhưng Trường Nhạc vẫn quỳ xuống như trước.

Bái đường xong, Trường Nhạc được thị nữ dìu về động phòng. Nhiệm vụ của Đỗ Hà vẫn chưa hoàn thành, còn phải đi mời rượu từng người, trưởng bối thân nhân bạn tốt chí giao, từng người đều tương kính. Có một ít người ghen ghét Đỗ Hà ôm được mỹ nhân về, đặc biệt làm khó dễ, muốn kính rượu từng người.

Đỗ Hà cũng không quan tâm, ai đến cũng không cự tuyệt, uống với từng người.

Đi tới bàn rượu của đám hồ bằng cẩu hữu, Lý Nghiệp Tự dẫn đầu vọt lên mời rượu, nửa năm trước hắn kết hôn, đã bị người mời rượu trực tiếp đem hắn chuốc say ngã lăn, bây giờ đến thời điểm cho hắn báo thù.

Đỗ Hà vẫn là ai đến cũng không cự tuyệt, tiếp đón từng chén, uống trên trăm chén rượu cũng không say, mọi người chỉ đành cảm thán mà buông tha.

Đỗ Hà đuổi cổ một đám người muốn náo động phòng, có chút vội vã đi tới phòng tân hôn, đèn đuốc trong phòng sáng rực, nhiều bóng người tú lệ đang đứng bên trong. Đỗ Hà ho khan một tiếng bên ngoài cửa, ba bóng người bên trong lập tức đứng dậy, đứng bên cạnh theo thứ tự là đại tỷ Tương Thành công chúa, hai người khác là thị tỳ thiếp thân do Trường Nhạc mang theo, là tới chăm sóc Trường Nhạc, nhưng vẫn chưa biết tên.

Trường Nhạc xấu hổ ngồi bên mép giường, một thân hỷ phục hoa lệ đã thay ra, nhưng vẫn mặc một thân cung trang cao quý như trước.

Tương Thành công chúa nhìn trái lại nhìn phải, đột nhiên hỏi:

- Nha đầu Cao Dương đâu rồi? Như thế nào không nhìn thấy đây?

Hai thị tỳ cả kinh, vội vàng chạy đi tìm.

Đỗ Hà phàn nàn nói:

- Đã biết rõ nha đầu kia là không đáng tin cậy a!

Cao Dương tồn tại lại có một ý nghĩa khác, nàng là người dùng để áp giường.

Căn cứ theo tập tục vào buổi tối trước đêm hoa chúc gia đình tiểu tân lang phải thỉnh nhi nữ song toàn đem giường chiếu chuẩn bị tốt, sau đó mời người nằm lên giường trước rồi mới lên giường động phòng, được xưng là áp giường.

Vốn đây là chuyện do nhà trai xử lý, nhưng áp giường còn có chú ý khác, thanh niên áp giường phải nhỏ hơn chú rể, bình thường là để thân đệ của tân lang hoặc các vị tiểu đệ bên thúc bá hoặc bên cậu dì giúp áp giường. Nếu như trong thân thích của mình không có ai, vậy cũng có thể tìm bằng hữu.

Đỗ Hà không có thân đệ, bên thúc bá thân thích lại không có mấy người, tìm không ra ai phù hợp. Bằng hữu thì thật nhiều, nhưng người áp giường phải có thêm điều kiện, chính là thanh niên còn chưa lập gia đình, nhất định phải còn là xử nam. Bởi vì thiếu niên còn tràn ngập khí tức thanh xuân xử nam mới là biểu tượng thuần khiết cùng dương khí.

Đám hồ bằng cẩu hữu của Đỗ Hà mỗi tên đều sinh ra từ thế gia, trong bọn họ mà có tên nào còn là xử nam chẳng khác gì là tìm thanh niên thiếu nữ thời thế kỷ 21 còn là xử nam xử nữ.

Cho nên chỉ đành để lại cho nhà gái lựa chọn người để áp giường, Lý Thế Dân lại để cho Tương Vương Lý Huy đến giúp áp giường. Nhưng Lý Huy không biết lại gà mờ thế nào, lại bị Cao Dương đuổi ra giành lấy, cuối cùng để cho nàng nữ giả nam trang đến làm người áp giường.

Sự tình sau đó, Đỗ Hà, Lý Thế Dân, Đỗ Như Hối không ngừng cười khổ, cũng may bọn họ cũng không thuộc dạng người cổ hủ, đâm lao phải theo lao, cũng chỉ tán thành để cho Cao Dương giúp đến áp giường.

Y theo tập tục người áp giường phải là người chứng kiến toàn bộ lễ tiết, nhưng hiện tại Cao Dương lại chơi trò biến mất vô tung.

Đợi thật lâu, thị nữ quay về nhưng không thấy bất luận tung tích nào. Đỗ Hà đành nói:

- Đại tỷ, bỏ đi thôi! Nha đầu ngốc kia nói không chừng đã trốn đi chơi rồi!

Tương Thành công chúa cũng cảm thấy có lý, đành tự mình chủ trì lấy lễ tiết cuối cùng:

- Thỉnh phò mã cùng công chúa uống rượu hợp quyển, từ nay về sau cùng cam khổ, cùng tôn ti, tâm tâm tương liên, bất ly bất khí!

Rượu hợp quyển chính là rượu giao bôi, chỉ là dụng cụ để uống khác nhau mà thôi, thứ này được xưng là hồ lô, khi kết hôn đem hồ lô tách thành hai nửa. Dùng sợi dây gắn kết nối nhau, tân lang tân nương mỗi người cầm một bên uống rượu, tượng trưng từ nay về sau trở thành một thể, hợp hai làm một.

Đỗ Hà cùng Trường Nhạc cầm lên, hai người nhìn nhau cười cùng uống một hớp, lướt trong miệng, nâng cốc nhả trở vào bên trong.

Sau đó là kết lễ, cắt tóc lẫn nhau, cột chung một chỗ, bỏ vào trong túi thơm cất giữ.

Mọi việc xong xuôi, Tương Thành công chúa cười nói:

- Chúc phò mã tân nương, sớm sinh quý tử!

Nói xong các nàng lui ra ngoài, đóng cửa lại!

Nhìn nhìn Trường Nhạc, nàng đang cúi đầu, gương mặt xinh đẹp lộ ra dưới ánh nến lập lòe càng tăng thêm vẻ mỹ lệ. Lại làm cho Đỗ Hà cảm giác hết thảy đều không chút chân thực, hắn tiến lên kéo tay nàng nói:

- Trường Nhạc, ta không phải đang nằm mơ đi!

Trường Nhạc nhìn hắn thật sâu:

- Thiếp thân cũng có ý nghĩ này, hồi tưởng hết thảy, tựa như ảo mộng, lại giống như đang nằm mơ. Nhưng thiếp thân có thể khẳng định đây không phải nằm mơ, kể từ hôm nay thiếp thân chính là người của Đỗ gia, thiếp thân thật cao hứng, cũng rất vinh hạnh!

- Ta cũng như thế!

Đỗ Hà càng thêm cảm động, nhẹ nhàng ôm lấy Trường Nhạc vào lòng, một tiếng kinh hô vang lên, đôi mắt Trường Nhạc mở to, mị ý xấu hổ không ngừng lưu chuyển.

Đỗ Hà hôn môi nàng, đôi tay chậm rãi lướt vào trong vạt áo.

Đúng lúc này bỗng nhiên tâm linh hắn báo động, đứng bật lên.

Trường Nhạc đã bị hắn khiêu khích đến mơ hồ, toàn thân không còn chút khí lực, không có Đỗ Hà dìu đỡ liền ngã xuống trên giường.

- Làm sao vậy?

Trường Nhạc trợn tròn mắt nhìn hắn, cũng đã động tình, trên mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập không ngừng.

Trên mặt Đỗ Hà âm tình bất định, chợt quát một tiếng:

- Cao Dương, tiểu a đầu vương bát, cút ra đây cho ta!

Tai mắt hắn thông linh, trước đó nghe được bên dưới giường truyền ra tiếng động, ban đầu còn tưởng rằng có thích khách. Nhưng tinh tế nghĩ lại, mới nhớ tới sự tồn tại của nha đầu Cao Dương. Nha đầu kia mưu ma chước quỷ đầy ý nghĩ tinh quái, trước kia hắn vốn cảm thấy kỳ quái, Cao Dương vì sao lại có ý tốt muốn áp giường cho bọn họ, cho tới bây giờ mới hiểu được là vì muốn tìm hiểu địa hình, lựa chọn một chỗ ẩn núp.

- Cao Dương?

Sắc mặt Trường Nhạc cũng có chút tái nhợt, vội vã nhìn xuống gầm giường, Cao Dương giống như con mèo nhỏ đang núp ở góc, bộ dáng làm như “ngươi không nhìn thấy ta, nhìn không thấy hình dạng của ta”.

Trường Nhạc vừa bực mình vừa buồn cười, cả giận nói:

- Cao Dương, muội đi ra cho ta!

Cao Dương kêu lên:

- Không đi ra, nhất định không ra!

Đỗ Hà càng nổi trận lôi đình, quấy rầy cả động phòng hoa chúc, còn ngông cuồng như thế?

Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục. Hắn ngồi xổm xuống thấy bộ dáng đà điểu của Cao Dương, liền tìm tới một cây gậy dài, đánh xuống lưng của nàng, đánh đánh vài gậy, chọc cho nàng ngao ngao kêu to.

- Đi ra, đi ra là được!

Cao Dương thấy không còn cách nào trốn nữa, đành bò ra ngoài.

Vừa ra khỏi giường, Cao Dương thoáng chốc bổ nhào vào trong ngực Trường Nhạc, gào khóc, nước mắt rơi xuống như mưa:

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ phu đánh muội, đau quá, đau quá a!

Trường Nhạc thấy Cao Dương khóc thương tâm như thế, cũng đành vỗ về sau lưng nàng thấp giọng an ủi.

Đỗ Hà thấy nàng giả vờ giả vịt như vậy càng thêm khó thở. Hắn ra tay vô cùng đúng mực, dùng sức thỏa đáng, chỉ làm người đau đớn mà không bị thương da thịt. Hiện tại nha đầu đại sư biến mặt lại chơi trò biến mặt này, hắn nổi giận.

- Trường Nhạc, nàng không cần để ý tới nha đầu, nha đầu quả nhiên coi trời bằng vung rồi!

Trường Nhạc cũng trách giận nhìn Cao Dương, đáy lòng cũng thầm thở ra, ngẫm lại hậu quả đúng là sau lưng có chút giá lạnh, nếu không phải Đỗ Hà kịp thời phát hiện, động phòng đêm nay chẳng phải đều bị Cao Dương nghe thấy hết, trong mắt nàng liền hiện lên ý trách cứ.

Cao Dương thấy Trường Nhạc cũng không giúp nàng, đứng thẳng cúi đầu ủy khuất nói:

- Ta chỉ là hiếu kỳ nha, có gì làm dữ vậy!

- Ách…

Hiếu kỳ sao, bởi vì tò mò mà trốn dưới gầm giường nghe lén chuyện nam nữ ân ái, kháo, Lý Thế Dân sao lại sinh ra một cực phẩm khuê nữ như vậy đây?

Đỗ Hà đối với cực phẩm Cao Dương không khỏi không phục.

Trường Nhạc đối với Cao Dương cũng thấy đau đầu, thấy vẻ mặt hối hận ủy khuất của nàng, chỉ có thể nói:

- Được rồi, đã biết rõ là sai thì tỷ cũng không trách muội nữa, trở về đi. Muội mất tích bên ngoài nhất

định là náo loạn!

Cao Dương biến mặt cười:

- Vẫn là Trường Nhạc tỷ tỷ hiểu rõ Cao Dương nhất!

Nàng cười, thị uy nhìn Đỗ Hà, trong mắt lộ vẻ đắc ý.

Đỗ Hà đợi khi nàng đi ngang qua người mình, giơ gậy lên gõ vào mông của nàng!

Nha đầu can thiệp vào chuyện tốt của hắn, còn dám đắc ý như thế, không hảo hảo giáo huấn một chút, thật sự khó thể tiêu trừ mối hận trong lòng hắn.

Cao Dương không tưởng được Đỗ Hà thật đúng là ra tay, kêu to nhảy lên, lại bị hắn đánh đuổi ra ngoài!

- Phanh!

Một tiếng vang lên, Đỗ Hà đóng sập cửa phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.