Đại Đường Đạo Soái

Chương 234: Kế trong lòng



Xích Đình cốc.

Trương Hùng nhìn địa hình hiểm yếu, đáy lòng có cảm giác nắm chắc thắng lợi: nơi này thực sự quá hiểm trở, tất cả đều vì nhằm vào Đại Đường mà tạo nên bình chướng.

Nguyên lão là người Trung Nguyên, bởi vì tỷ tỷ xuất giá tới Cao Xương, trở thành hoàng hậu Cao Xương, hưởng tận vinh hoa nên lão cũng theo đến đây. Lão hiểu tường tận thực lực quân sự Đường triều, biết Đường triều cường đại ở hầu hết các mặt nhưng những điểm then chốt nhất bao gồm tướng, binh, khí giới.

Tướng tự nhiên là đại tướng, vùng Trung Nguyên từ xưa kỳ nhân dị sĩ xuất hiện lớp lớp. Từ thời Tùy mạt thiên hạ đại loạn, hiện lên ra vô số anh hùng. Thiên hạ thái bình mới chừng hơn mười năm, đám lão tướng năm xưa bình định thiên hạ cho Đại Đường vẫn còn khỏe mạnh.

Mỗi người bọn họ đều kinh qua lễ rửa tội trên chiến trường, thân kinh bách chiến. Bất luận là tài trí, kinh nghiệm đều là đứng đầu.

Hầu Quân Tập là đại tướng đệ nhất Đại Đường, trí dũng song toàn, luận quân lược tại Tây Vực thực sự khó tìm được một nhân vật để đối kháng.

Trương Hùng tuy có tự tin nhất định với trí kế quân lược của bản thân nhưng cũng không tự đại đến mức cho rằng có thể so được với Hầu Quân Tập. Đối mặt với một địch thủ như vậy là thống khổ lớn nhất của đời người.

Binh mã Đường triều cũng khó lường, hổ lang chi sư trên núi có thể bắt hổ, xuống biển có thể bắt giao long, hơn nữa mang vinh quang của Đại Đường nên đều kiêu ngạo bất tuần. Vũ khí càng không phải nói nhiều lời, với khoa học kỹ thuật tiên tiến của Đường triều, binh giáp bình thường khó có thể chống nổi đao thương của bọn họ.

Nhưng bởi vì Xích Đình cốc, những ưu thế của Đường triều đều hầu như biến mất. Ở đây chỉ có một đường hiểm, không có chỗ cho đại tướng bày binh bố trận. Mặc cho Hầu Quân Tập cao minh ra sao thì đối mặt với tình huống này cũng vô kế khả thi. Cửa vào hẹp mà trong cốc rộng, cũng có ý nghĩa Đường binh chỉ có thể đi ra từng người một, đối mặt với mười người trước mặt. Dù Đường binh dũng mãnh vô cùng cũng không thể lấy ít địch nhiều, về phần binh khí cũng đồng dạng, dù binh giáp Đường triều kiên cố sắc bén ra sao nhưng đối mặt với tên nhọn, dầu hỏa thì có cách gì?

Không chiếm được địa lợi, những ưu điểm của Đường triều hoàn toàn bị khắc chế. Chiến tuyến quá dài, vận tải bất tiện cũng vì nguyên nhân này mà phóng đại gấp trăm lần.

Thắng lợi chỉ ở trong Xích Đình cốc đã nghiêng hẳn về bên mình.

- Mộc Côn Quát, đem toàn bộ ngựa dồn vào bãi cỏ bên phải sơn cốc! Một trận chiến này không dùng được chúng, còn phải tận khả năng chuẩn bị một ít dầu hỏa chuyển tới hai bên vách núi. Mặt khác chuẩn bị hai vạn cung thủ xuất sắc nhất trong tộc chia làm hai tiến lên vách núi hai bên tác chiến.

Vốn lão còn định ra lệnh cho cung thủ trực tiếp đóng quân trên vách núi nhưng trên đó không có chỗ nào để chắn gió. Mùa đông năm nay cực lạnh, cũng không biết Hầu Quân Tập bao giờ mới đến, bảo bọn họ ở trên đó chịu lạnh sẽ ảnh hưởng đến thực lực.

Trương Hùng bình tĩnh quyết đoán chỉ huy bố trí hết thảy.

Mộc Côn Quát tuy xem thường Trương Hùng trói gà không chặt nhưng cũng không dám trái lời Ky Lợi Thất, ra lệnh cho nhân mã dưới trướng nghe lệnh lão, bản thân phóng ngựa bỏ đi. Hắn làm như vậy lại rất có lợi cho Trương Hùng, để lão hoàn toàn thi triển hết sở trường, căn cứ vào suy nghĩ đế bố trí phòng tuyến.

Hắc Cám lĩnh!

Vào lúc này, mấy người Đỗ Hà, La Thông, Lưu Nhân Quỹ cũng đã biết được hướng đi của người Tây Đột Quyết, thần sắc kinh hãi. Bọn họ đã từng nhìn thấy Xích Đình cốc hiểm trở, biết rõ Xích Đình cốc quan hệ đến thắng bại của Đại Đường tây chinh lần này nên đều lo lắng.

- Bọn họ căn bản là không để ý đến chúng ta, ngay từ đầu đã đem binh mã điều tới Xích Đình cốc, chứng tỏ biết rõ Xích Đình cốc mới là nơi then chốt quyết định thắng bại. Ở nơi hiểm địa dễ thủ khó công như vậy, dù là Hầu đại tổng quản cũng khó công phá, chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề, bằng không vạn sự coi như xong.

Lưu Nhân Quỹ tỏ vẻ nặng nề.

La Thông cũng trầm giọng nói:

- Không chỉ có là bọn hắn, còn có chúng ta. Lương thảo chúng ta mang theo chỉ đủ dùng không quá một tháng, cũng có nghĩa là sau một tháng nếu không hội hợp với Hầu đại tổng quản để động thủ, chúng ta sẽ xong đời. Nhưng Xích Đình cốc sao một tháng có thể công phá ?

- Việc đã đến nước này đã không có khả năng dựa vào Hầu đại tổng quản. Tình huống của bọn họ càng nghiêm trọng hơn chúng ta.

Chúng ta tốt xấu gì cũng có thể tự do hành động, bọn họ hoàn toàn bị vây ở Xích Đình cổ đạo, không thể động đậy. Chúng ta phải làm sao đoạt lại Xích Đình cốc, trợ hắn đi ra mà không phải hắn tới cứu chúng ta.

Đỗ Hà cũng không lộ ra bất kỳ lo lắng nào mà bình tĩnh phân tích tình huống, hắn biết đã trong tình huống như vậy càng phải cực độ bảo trì bình tĩnh.

- Chúng ta chỉ có sáu ngàn binh mã.

Phòng Di Ái không động não nhưng cũng không phải

đứa ngốc.

Phòng Di Ái nói vậy là không đem đám công tượng của Khương Hành Bản gộp vào, bọn họ khi có chiến sự cũng chỉ biết lui về phía sau.

- Cũng không hẳn là sáu ngàn binh mã, chúng ta có thể mượn binh!

Lưu Nhân Quỹ nhìn phía Đỗ Hà đạo:

- Tướng quân, Yên Giả cách Cao Xương, chịu sự thống trị của Đại Đường ta. Hơn nữa lại có bất hòa với Cao Xương, bọn họ cũng biết đạo lý môi hở răng lạnh, chắc sẽ xuất binh tương trợ. Nhưng Yên Giả chỉ là một nước nhỏ ở Tây Vực, có thể có hai ba vạn binh đã rất không tệ.

Đỗ Hà vui vẻ nói:

- Đây quả thực là một biện pháp, có hai vạn cũng tốt! Địa hình Xích Đình cốc như cái phễu, không sợ từ bên trong đánh ra mà chỉ sợ từ bên ngoài đánh vào. Với hai vạn binh mã, chúng ta hoàn toàn có thể giáp công với Hầu đại tổng quản bên trong, có thể phá trận!

Hắn nói vậy nhưng cũng biết không thể thuận lợi đến thế, Tây Đột Quyết có đại quân mười lăm vạn, hôm nay mới đến bảy vạn, còn có tám vạn đến sau, Cao Xương cũng có hai vạn binh mã. Đợi được Lưu Nhân Quỹ mượn binh quay về thì tám vạn đại quân của Tây Đột Quyết trên cơ bản cũng sẽ chạy tới. Song phương thực lực cách xa, có thể lay động đại quân bọn chúng hay không cũng không thể xác định.

- Như vậy đi, Lưu Trưởng sử đi Yên Giả một chuyến, nói rõ lợi hại với Yên Giả vương để mượn binh. Ở đây, ta sẽ nghĩ biện pháp khác!

Đỗ Hà quyết định.

Lưu Nhân Quỹ nghiêm túc nói:

- Tướng quân yên tâm, Nhân Quỹ tất nhiên không phụ sứ mệnh. Ngươi chờ tin tức tốt của ta.

Đỗ Hà gật đầu, cũng điểm mười tên hộ vệ đi theo.

Đỗ Hà cùng La Thông, Vương Đức Chính cùng ngồi lại nghĩ cách khác!

Màn đêm buông xuống, Đỗ Hà không ngủ, lặng lẽ đứng lên, nói mấy câu với La Thông bảo đi ra ngoài một chút.

Ly khai doanh trại, hắn như một u linh lướt đi trong đêm, bỏ lại cây cối ào ào sau lưng.

Đỗ Hà từ sau khi lĩnh ngộ tầng thứ hai "Ngũ khí Quy Nguyên" thì khi thi triển khinh công đã không kém ngựa phi, dùng toàn lực thì dù tuấn mã cũng không hơn, chỉ là không thể duy trì lâu dài.

Qua mấy thời thần, Đỗ Hà đã tới ngoài Xích Đình cốc, từ xa thấy địch doanh đèn đuốc sáng trưng, thủ vệ nghiêm cẩn nên không dám mạo hiểm thâm nhập, chỉ vòng qua dùng khinh công leo lên vách đá. Hắn tới một chỗ cao, phóng tầm mắt chung quanh. Dưới ánh trăng chiếu rọi, bốn phía thế núi kéo dài, nham sắc đỏ như chu sa, gió rít ầm ào, mây mù giăng kín, cảnh sắc biến ảo vô định, bên dưới là doanh trại khổng lồ kéo dài tới hơn mười dặm của Tây Đột Quyết.

Muốn dùng nhược binh phá doanh, phải nắm vững hư thực bố cục doanh trại của đối phương, sau đó nắm được nhược điểm để một kích phải trúng, đó chính là mục đích điều tra tối nay của hắn.

Đỗ Hà đứng trên vách đá ngưng thần nhìn ra xa, thấy đại thế doanh trại của Tây Đột Quyết phân bố tầng tầng lớp lớp, phòng thủ nghiêm ngặt, từng đội tuần doanh tinh khí mười phần, trong lòng thầm khen:

- Không ngờ bố cục quân doanh của người Đột Quyết đạt tới mức như vậy, thật sự khó lường.

Hắn nhíu mày, trong mắt ánh lên dị sắc, bày biện trong quân doanh đều hiển hiện sự chặt chẽ của người Trung Nguyên, không phải là thủ pháp của người Đột Quyết, nhất định là có cao nhân chỉ điểm.

- Có chút phiền phức !

Đỗ Hà đi xuống, đảo qua toàn bộ đại doanh thấy bố cục như vậy thầm nói một câu. Người Trung Nguyên thích trận địa chiến, hai quân trước khi giao chiến đều chọn chỗ dễ thủ khó công làm doanh trại quân đội, tiến có thể công, lui có thể thủ, tạo thế bất bại. Cứ vậy nên người Trung Nguyên đối với bố cục bày biện doanh trại quân đội có tâm đắc nhất định, sơ hở rất ít.

Tây Đột Quyết di chuyển như gió, tôn chỉ chiến tranh là đánh nhanh thắng nhanh. Doanh trại nghiêm cẩn chỉ trói tay trói chân bọn họ nên không chú ý đến.

Lúc này, doanh trại trước mặt Đỗ Hà là một pháo đài tinh tế đến mức tận cùng, không phải nói không có kẽ hở, chỉ là kẽ hở rất nhỏ khả dĩ bỏ qua, đối phương không thể lợi dụng thành điểm yếu trí mạng, dù có thể cũng phải trả cái giá nhất định.

Đỗ Hà nhiều lần nghiên cứu, ánh mắt vô tình nhìn về phía sau doanh trại, đột nhiên quát khẽ:

- Có, ta có biện pháp ! Không cần mượn binh Yên Giả, chỉ cần sáu ngàn binh mã trong tay đủ phá bảy vạn lính tôm tướng cua.

Hắn nghĩ tới diệu kế phá địch, liền xem bảy vạn binh mã Tây Đột Quyết như lính tôm tướng cua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.