Cúc Trí Thịnh lấy danh nghĩa Cao Xương Vương tuyên bố quyết định của mình, đưa hàng thư cho Đỗ Hà, Cao Xương đầu hàng.
Sau khi đưa ra quyết nghị, phái chủ chạy nhất thời nhảy ra phản đối. Nhưng
Cao Xương là quốc gia mà người Hán chiếm chủ thể, đa số văn võ trong
triều đều là người Hán, bọn họ căn bản không quen cuộc sống của dân tộc
du mục, thực lực của phái chủ hòa còn xa mới bằng phái chủ chạy, cộng
thêm lời nói của Trương Hùng trấn áp, khí thế của phái chủ chạy trong
nháy mắt bị bọn họ chèn ép.
Trát A Thất Lợi nhíu mày rời khỏi
vương cung, ánh mắt như rắn độc nhìn lướt qua người Trương Hùng, tâm tư
không ngừng chuyển động, lại nghĩ đến con đường mình sắp bước đi, trong
lòng không khỏi hoảng hốt.
Hắn biết văn võ trong triều bất đồng
với mình, bọn họ nghĩ rằng đầu hàng chẳng khác nào vinh hoa phú quý đang đợi bọn họ, còn mình đầu hàng chính là đầu rơi xuống đất.
Bởi vì hắn chính là kẻ dẫn đầu của đám người giết chết thương khách, mặc dù
nói tất cả chuyện này đều là kết quả thương nghị của Cúc Văn Thái và Ky
Lợi Thất, nhưng hắn lại là đao phủ. Nếu Đường triều đến đây không thể
nào không truy cứu trách nhiệm.
Nhớ tới mấy ngày vừa rồi mình
chạy ngược chạy xuôi, thu mua trọng thần trong triều, nội thị trong
cung, để tránh ngồi chờ chết, kêu Cúc Trí Thịnh đồng ý chạy về phía tây, rõ ràng bước đầu đã có hiệu quả, Cúc Trí Thịnh cũng đã tâm động, nhưng
Trương Hùng lại chặn ngang, thuyết phục Cúc Trí Thịnh thay đổi chủ ý.
- Lão gia hỏa này làm hỏng chuyện tốt của ta, lão tử không tha cho ngươi đâu.
Trát A Thất Lợi đầy phẫn hận, vô tình nhìn thấy Nhị Vương tử Cao Xương Cúc
Trí Cương, thần sắc cũng khẽ động, trong lòng lập kế hoạch.
- Nhị Điện hạ.
Trát A Thất Lợi gọi Cúc Trí Cương, vui vẻ cười nói:
- Trong phủ ta gần đây có mấy bình rượu ngon, hay là chúng ta cùng nhau thưởng thức?
Cúc Trí Cương thích nhất là rượu, vừa nghe nói thế, ánh mắt bừng sáng, cười to nói:
- Vẫn là tỷ phu hiểu ta.
Trát A Thất Lợi là đệ nhất đại tướng của Cao Xương, rất được Cúc Văn Thái
tin cậy, gả trưởng công chúa của Cúc Văn Thái làm vợ hắn. Cũng vì như
vậy, Cúc Văn Thái mới giao chuyện cơ mật đại sự ám sát thương khách cho
hắn làm.
Phủ đệ của Trát A Thất Lợi nằm ở thành đông Cao Xương,
có diện tích rất rộng, chừng một bãi bóng, nhưng trong phủ lại không quá xa hoa. Đây không phải vì chủ nhân liêm khiết, mà vì Cao Xương còn xa
mới so sánh được với đình viện nghệ thuật của Đường triều, cho dù vị trí có rộng lớn cũng không có hoàng cung mỹ lệ.
Ngoài ra Cao Xương
lại rất ít nhân khẩu, Cao Xương giàu có, nhưng nhân khẩu ít ỏi, chỉ có
hơn mười vạn người, để tăng sinh sản sức lao động, đặc biệt quy định,
cho phép thế gia có người hầu, nhưng không được phép quá 12 người.
Trát A Thất Lợi có địa vị rất cao ở Cao Xương, cũng chỉ có 15 người hầu,
ngoại trừ nấu ăn, chiếu cố chủ nhân, giữ nhà hộ viện, người phụ trách
quét dọn chỉ có 2, 3 người, vì vậy căn bản không có thời gian bố trí phủ đệ.
Trong một gian phòng có vẻ cũng được trang trí, Trát A Thất
Lợi và Cúc Trí Cương ngồi đối diện với nhau, lần lượt cạn ly, thức ăn
trên bàn vẫn chưa động đũa.
Đối với những kẻ hảo tửu như bọn họ, có rượu là đủ rồi. Sau khi đối ẩm khoảng năm chén, Cúc Trí Cương hô to thống khoái:
- Hảo tửu, thực sự là hảo tửu! Chỉ có con ngựa mẹ thuần chủng nhất mới có thể làm ra hảo tửu này.
Trát A Thất Lợi ngơ ngẩn nhìn chén rượu trước mặt nói:
- Uống đi, cứ uống thỏa thích đi, chỉ sợ mấy ngày nữa, Nhị Điện hạ sẽ không cơ hội mà uống.
Cúc Trí Cương nhíu mày:
- Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?
Trát A Thất Lợi đáp:
- Nhị Điện hạ còn chưa biết sau? Đây là cách làm quen thuộc chết tiệt của Đường triều, mỗi khi bọn hắn chinh phục một quốc gia đều sẽ giam lỏng
thành viên hoàng thất ở Trường An. Nhị điện hạ còn nhớ Lĩnh Lợi Khả Hãn
của Đông Đột Quyết không? Hắn chính là được Hoàng đế Đường triều kêu tới Trường An, sau này Hoàng Đế Đường triều lại kêu hắn nhảy múa trước mặt
mọi người trong tiệc rượu, tìm niềm vui cho Hán cẩu, sỉ nhục đến chết.
Lần này các ngươi đi Trường An, sợ rằng sẽ không tốt đẹp hơn Lĩnh Lợi Khả Hãn bao nhiêu.
Bọn chúng không sỉ nhục các ngươi đã là may mắn lắm rồi, còn trông cậy có
thể uống rượu ngựa thượng đẳng của Đột Quyết ta sao? Ta đã quyết định
ngày mai sẽ từ quan, quay về Tây Đột Quyết, Trát A Thất Lợi ta tuyệt đối không đầu hàng Đường triều.
Cúc Trí Cương biến sắc, run giọng nói:
- Đường triều thật sự ghê tởm như vậy sao? Tỷ phu, nếu không, chúng ta đi khuyên bảo Vương huynh, kêu hắn đừng đầu hàng.
- Chuyện này còn không thật sao? Chuyện của Lĩnh lợi Khả Hãn, có ai không biết.
Trát A Thất Lợi trào phúng nói:
- Đại vương, chà, hiện tại Đại vương căn bản không có can đảm như tiên
vương, hắn đã bị Đường triều dọa vỡ mật rồi, bị lão đầu Trương Hùng mê
hoặc, làm sao còn nghe gì nữa. Ài, chỉ tiếc tiên vương mất quá đột ngột, nếu không vương vị của Cao Xương còn không phải của Nhị điện hạ.
Cúc Trí Cương lắc đầu nói:
- Trước đây ta còn có chút lưu luyến với vương vị, nhưng hiện giờ….ha
ha….Ta không còn lưu luyến nữa. Ngươi không thấy sau khi Vương huynh kế
vị già đi rất nhiều?
Trong ngữ khí của hắn tràn ngập vẻ hả hê. Bọn họ tranh đấu năm năm, quan hệ vẫn rất cương.
Trát A Thất Lợi lớn tiếng quát:
- Thế nhưng hắn vô tri, hắn nhu nhược sẽ phá hủy Cao Xương, phá hủy cơ
nghiệp cật lực xây dựng trăm năm qua của Cao Xương chúng ta!
Hắn tỏ vẻ đau lòng, biểu hiện mình là một đại trung thần đối với Cao Xương.
- Nếu không hàng thì sao?
Ngữ khí của Cúc Trí Cương cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, rượu cũng không
làm đầu óc hắn mê muội, dù sao Cao Xương cũng là nơi hắn trưởng thành,
nhìn thấy quốc gia bị diệt vong, trong lòng cũng cảm thấy mất mát.
- Có thể né tránh.
Trát A Thất Lợi lạnh lùng nói:
- Đại Đường thiên lý viễn chinh, bọn chúng không thể dây dưa với chúng
ta, chỉ cần chúng ta chạy đi xa, Đại Đường cũng không thể làm gì được.
Chúng ta có binh, có người tài, lẽ nào sợ không xây dựng lại được Cao
Xương hay sao.
Cúc Trí Cương trầm mặc hồi lâu, gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng có đạo lý, đáng tiếc, ta không phải
Điện hạ.
- Vậy ta sẽ thay ngươi làm Điện hạ.
Trát A Thất Lợi tiến lên lôi kéo Cúc Trí Cương nói:
- Nhị Điện hạ, hiện tại Điện hạ không có đủ dũng khí, căn bản không có tư cách làm Điện hạ của Cao Xương ta. Còn Nhị Điện hạ lại là người thích
hợp nhất, Trát A Thất Lợi ta và binh lính trong tay ta nguyện ý nghe Nhị Điện hạ triệu hoán Cúc Trí Cương không phải không muốn kế nhiệm Cao
Xương Vương, mà vì Đại Đường thực sự quá mức cường đại, cho nên không
dám. Hiện giờ nếu làm theo cách của Trát A Thất Lợi, không cần đối mặt
với Đại Đường lại có thể ngồi lên vương vị. Điều này khiến hắn thật sự
tâm động.
Trát A Thất Lợi âm hiểm cười nói:
- Không bao
lâu nữa, Đường tướng sẽ đến Cao Xương tiếp thu hàng thư của Đại vương,
chỉ cần trong lúc đó chúng ta giết chết Đường tướng, Đại vương cũng chỉ
có thể lựa chọn chạy về phía tây. Trên đường đi, chúng ta giết chết Đại
vương, vương vị lập tức sẽ thuộc về Nhị Điện hạ.
Cúc Trí Cương do dự hồi lâu mới nói:
- Chuyện này, ta làm được.
Ngoài cửa sổ cách đó không xa có một bóng đen lóe lên.
Hầu Quân Tập liếm bờ môi khô khốc, nghĩ đến thế cục trước mắt, không khỏi hoảng hốt.
Hắn vốn là một nhân vật lợi hại, tài trí hơn người, chỉ có điều vì coi
thường Đỗ Hà cho nên cũng không suy nghĩ suy xa. Hiện giờ nhận được tin
tức, sáu ngàn quân của Đỗ Hà đã phá được bảy vạn binh của Tây Đột Quyết
mới hoàn toàn tỉnh ngộ, suy nghĩ thấu đáo toàn bộ vấn đề, thầm hận mình
ngu xuẩn đã phạm phải sai lầm lớn nhất là khinh địch.
Tốc độ hành quân của Đỗ Hà rất dị thường, ngay cả A Sử Na Nhĩ cũng cảm giác được,
nhưng thống soái tam quân là hắn lại không nhìn ra.
Nhiệm vụ của
đại tướng tiên phong là tìm kiếm địa hình, tu đường bắc cầu, bình định
nguy hiểm ven đường, chứ không phải là bộ phận giao chiến đầu tiên với
địch quân. Vì vậy đại tướng tiên phong phải duy trì cự ly nhất định với
đại quân, đồng thời với hoàn thành nhiệm vụ, nếu gặp phải nguy hiểm,
trung quân có thể kịp thời tới trợ giúp.
Đây cũng là nguyên nhân
vì sao đại tướng tiên phong thất bại sẽ bị chém đầu, còn chủ tướng tam
quân thất bại tối đa cũng chỉ bị giáng chức. Chủ tướng tam quân thất bại là chuyện thường ngày của binh gia, nhưng nhiệm vụ của đại tướng tiên
phong không phải tác chiến với địch nhân, thắng lợi cố nhiên được hưởng
công, nhưng thất bại hay tùy tiện xuất chiến, cãi lại quân lệnh có thể
bị giết.
Sau khi Đỗ Hà đảm nhiệm đại tướng tiên phong, lập tức
vứt bỏ trung quân, một đường hành quân, vứt bỏ trung quân lại xa phía
sau, hành quân có thể nói tương đối đáng nghi. Nhưng mình lại chủ quan
chỉ xem Đỗ Hà là một đứa trẻ 16 tuổi, xem hắn như Triệu Quát chỉ có lý
luận suông chứ không có bản lĩnh thật sự , thậm chí còn bỏ mặc, kêu hắn
tới tiền tuyến, trước một bước, giống như Triệu Quát để Cao Xương hoặc
Tây Đột Quyết giết chết, cũng không có bất cứ khuyên nhủ gì đối với tốc
độ hành quân dị thường của Đỗ Hà.
Nhưng hiện giờ mới biết Đỗ Hà
căn bản đã có chủ ý từ trước, hắn sớm đã nhìn thấu dụng tâm ác ý gây khó dễ của mình, nên cố ý thoát khỏi khống chế của mình, tới chiến trường
sớm một bước, đạt được thắng lợi tranh công với mình. Trên đường đi
không có tin tức, chắc là sợ mình phát hiện, ngăn cản hắn.
- Tiểu tặc Đỗ Hà gian xảo như quỷ, lẽ ra ta phải sớm phát giác.
Tròng mắt hắn đỏ đậm, vừa phẫn nộ vừa không cam lòng lại vừa hối hận, hầu như không nhịn được chửi ầm lên, trong lòng thầm hận bản thân.
Nghĩ
đến chuyện này, hắn tựa hồ muốn thổ huyết, mình không những chỉnh đốn Đỗ Hà không thành, còn bị hắn đi trước một bước, giành được thắng lợi huy
hoàng.
- Đại tổng quản, đại tổng quản.
Nhìn thấy sắc mặt
Hầu Quân Tập liên tục biến đổi. A Sử Na Xã Nhĩ và Khế Tâm Hà Lực đều lộ
ra thần sắc lo lắng, nhất là A Sử Na Xã Nhĩ, trên đường đi luôn cảm thấy Hầu Quân Tập có gì đó bất ổn.
Hầu Quân Tập xấu hổ ho khan, biểu thị mình không việc gì.
Người Đột Quyết vốn thẳng tính, A Sử Na Xã Nhĩ và Khế Tâm Hà Lực cũng không
suy nghĩ nhiều, đồng loạt gật đầu, bọn họ cũng không ngờ Đỗ Hà có thể
đạt được chiến tích như vậy.
Hầu Quân Tập không rảnh nhiều lời với bọn họ, đưa tay gọi tâm phúc đến nói:
- Vương Phó tướng, ngươi lập tức cầm lệnh tiễn của ta đến quân doanh của
Đỗ Hà, kêu hắn ở nguyên vị trí đợi lệnh, không được hành động thiếu suy
nghĩ, người trái lệnh trảm Đỗ Hà đã tiêu diệt bảy vạn binh mã của Tây
Đột Quyết, nếu để hắn tiếp tục càn rỡ thì không biết còn xảy ra chuyện
gì.
Hầu Quân Tập thực sự bắt đầu nôn nóng, biểu hiện của Đỗ Hà
trong chiến dịch này đã hoàn toàn lấn át vẻ ung dung trấn định của lão
tướng. Hắn vốn dự định dùng trận chiến này để chứng minh có năng lực làm Tể tướng, nhưng hiện giờ Đỗ Hà lại gây náo động. Nếu tiếp tục để hắn
kiêu ngạo, vậy thống soái tam quân như hắn không phải sẽ trở thành trò
cười.
Lúc này để áp chế Đỗ Hà, Hầu Quân Tập thậm chí không tiếc
vận dụng suất lệnh tam quân, tiếp theo phải lệnh cho toàn quân cấp tốc
tiến lên.