Đỗ Hà theo lời mời của Thác Bạt Vô Song đặt chân lên ốc đảo.
Thác Bạt Vô Song không chỉ có võ nghệ bất phàm, cũng là một hảo thủ nấu
nướng món ăn hoang dã, biết sử dụng thực vật hoang dại làm gia vị. Hơn
năm mươi thi thể đàn sói còn sót lại trở thành nguyên liệu có sẵn, trên
ốc đảo mênh mông biển cát tràn đầy hương vị thịt nướng xông thẳng vào
mũi.
Ngửi được hương thơm, nhóm người Đỗ Hà ăn mãi không thể ngừng.
- Nào, ở tại sa hải này thật khó gặp được nhiều khách nhân như vậy, cùng nhau nếm thử tay nghề của ta đi!
Thác Bạt Vô Song vốn có được tính cách nhiệt tình hiếu khách của nam nhân
phương bắc, huống chi nhóm người của Đỗ Hà là ân nhân cứu mạng của hắn,
còn vì ân tình, nên lấy ra rượu ngon mình đã trân tàng thật nhiều năm.
Đỗ Hà dùng phi đao cắt một khối thịt, không kịp chờ đợi liền đưa lên miệng nhai nuốt nếm thử hương vị.
Hương vị của thịt sói cùng thịt chó không kém bao nhiêu, chất thịt rất tốt,
rất thơm, lại dễ ăn, chỉ có điều hơi có chút cứng rắn, thua kém thịt chó một chút.
Nhưng mặc dù là vậy bọn họ vẫn ăn thật ngon lành.
- Ha ha! Không thể tưởng được thịt sói cũng có tư vị đến như vậy.
Vẻ mặt La Thông thật vui sướng, loại sinh vật như loài sói ở tại thảo
nguyên đại mạc có thể tùy tiện là nhìn thấy được, nhưng ở vùng Quan
Trung nhân khẩu đông đảo thật sự rất hiếm khi nhìn thấy được bóng dáng.
Thác Bạt Vô Song gẩy đống lửa trước mặt, tùy ý nói:
- Ta cũng không cảm thấy, có Mãnh nhi ở đây, món chính của ta ở sa hải
chính là thứ này, thứ này ăn nhiều cũng không thấy có mùi vị gì đặc
biệt!
Đôi mắt Đỗ Hà sáng ngời:
- Mãnh nhi? Ngươi nói chính là đầu ưng hung mãnh kia đi, ha ha, có thể gọi nó xuống cho ta xem thử
một chút hay không, lúc trước nó dùng một chiêu đánh rơi đầu sói thật sự làm người rất rung động, móng vuốt kia tựa hồ muốn đem cả đầu sói trảo
rụng!
Thác Bạt Vô Song cũng không cự tuyệt, cười nói:
- Có gì đâu, vừa lúc ta cũng muốn mời nó xuống ăn cơm.
Nói xong hai tay hắn hợp cùng một chỗ, làm ra một thủ thế thật kỳ quái,
miệng đặt lên khe hở giữa hai bàn tay, thổi mạnh một hơi, mười ngón tay
như có quy luật rung chuyển, một tiếng huýt chói tai truyền ra xa.
Trên bầu trời tối đen truyền tới một thanh âm kêu to sắc nhọn, giống như đáp lời tiếng huýt kêu gọi của Thác Bạt Vô Song. Bóng đen đáp xuống, hạ
trên mặt đất. Khi nó thu hồi lại đôi cánh, liền xoáy lên một trận cuồng
phong, mang theo cát vàng bay tung đầy trời làm đống lửa suýt nữa đã bị
dập tắt.
Cát bụi rơi xuống, một đầu sinh vật khổng lồ xuất hiện trên bãi cát.
Đỗ Hà định thần nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh Thác Bạt Vô Song là một đầu
hùng ưng uy phong lẫm lẫm đứng thẳng, đầu ưng này cao hơn một thước.
Hình dạng thật hung hãn, màu lông vũ nửa người trên là nâu đậm, nửa thân dưới là vàng nhạt cùng màu trắng giao nhau, sau đầu có thật nhiều lông
mao như lá liễu màu vàng lấm tấm. Mặt cùng mỏ đều là màu đen, nhìn thật
cao ngất, diện mục cổ quái, hiển lộ ra bộ tướng hung ác của “ưng trung
chi hổ”, ánh mắt lóe tinh quang lạnh băng làm người sợ hãi đang lạnh
lùng quan sát khắp bốn phía. Khi hai cánh của nó xoãi rộng, toàn bộ thân thể phải rộng chừng hơn ba thước. Càng làm cho người sợ hãi chính là mỏ nhọn như móc câu, móng vuốt sắc bén như lưỡi đao, là một chủng loại
trước đây chưa từng được nhìn thấy.
Động tĩnh này liền hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người. Cơ hồ mọi người đều bị sinh vật vừa giáng xuống kia làm rung động.
La Thông kinh ngạc nói:
- Đây là một đầu ưng sao?
Dù sao thân phận của hắn cũng được xem như quan nhị đại, bình thường phóng ngựa đuổi ưng cũng trải qua không ít, nhưng bọn hắn nhìn thấy qua ưng
cũng chính là thương ưng, tước ưng và xích phúc ưng là những chủng loại
thường gặp, những loại ưng kia đạt tới sáu mươi cm đã là cực hạn, mà
xuất hiện ngay trước mặt bọn họ chí ít phải dài tới một thước hai, mạnh
khỏe chẳng khác gì một thân người, đôi cánh xoãi rộng càng thêm khổng
lồ.
Toàn bộ hộ vệ cùng đi theo thậm chí đều ngây dại, người dẫn
đường thậm chí còn sợ tới mức quỳ rạp xuống đất bái lễ. Miệng hắn không
cần gọi “thần ưng”. Loại ưng có hình thể thế này trong chủng loại lang
ưng cũng thật sự chưa từng thấy qua.
Đừng nói là bọn họ, mặc dù là Đỗ Hà cũng hoàn toàn ngây dại, ánh mắt hắn nhìn liên mỏ ưng, kinh hô một tiếng:
- Thực Viên Điêu?
Nhưng khi ánh mắt hắn rơi lên móng vuốt của đầu ưng lại lắc đầu:
- Đây là Kim Điêu?
Hắn đã hoàn toàn bị làm hồ đồ.
Đối với ác điểu Đỗ Hà cũng có một ít kiến thức, điều này quy công cho người bạn say mê binh khí của hắn. Người kia là phú nhị đại vì vậy có rất
nhiều sở thích, không chỉ luôn sưu tầm đủ loại binh khí lạnh lẫn nóng,
còn nuôi hơn mười chủng loại ác điểu: có Kim Điêu, Thực Viên Điêu, Khang Đa Ngột Thứu, Xà Thứu…đều là những ác điểu mà mọi người trên thế giới
đều được nghe tên.
Hắn thích nhất chính là Châu Á Kim Điêu, Thực Viên Điêu, cho rằng chúng thật ngoan độc cùng uy phong.
Cũng từ trong miệng của hắn nên Đỗ Hà hiểu rõ Thực Viên Điêu được xưng là
loại ưng có hình thể lớn nhất trên thế giới, còn có thanh danh là “Ưng
trung chi hổ”, điểm lợi hại nhất của nó chính là mỏ cùng cánh. Mỏ của nó có thể nhẹ nhàng gõ thủng não cốt của một đầu viên hầu, ăn tủy não, uy
lực vô cùng. Đôi cánh cực lớn là một trong những vũ khí hữu lực của nó,
mười phần lực lượng, một cánh quét qua có thể trực tiếp đánh ngã con mồi trên mặt đất, thậm chí còn có thể trực tiếp chụp chết tại chỗ.
Mà Kim Điêu hiện tại được xưng là ác điểu Thực Lang Ưng, đặc điểm của nó
bất đồng cùng Thực Viên Điêu, nó lợi hại nhất không phải mỏ của nó cũng
không phải cánh mà là móng vuốt sắc bén cùng tốc độ. Kim Điêu có bốn
vuốt, ba vuốt phía trước một vuốt phía sau, trên vuốt còn mọc ra chất
sừng vừa thô lại dài như sư hổ. Vuốt bên trong cùng vuốt phía sau khi
thấy được con mồi, nó trảo xuống chẳng khác gì lưỡi dao sắc bén hướng
ngay bộ vị yếu hại mà xé rách da thịt, xé vỡ mạch máu, thậm chí vặn gãy
cổ con mồi, Kim Điêu trưởng thành có thể dùng một trảo đánh vỡ đầu sói,
một kích trí mạng.
Về phần tốc độ, nhà nhiếp ảnh Tây Ban Nha hạp
cốc Ai Bố La Hà quay chụp được một đầu Kim Điêu, mỗi tiếng đồng hồ lao
xuống chụp mồi, tốc độ của nó có thể so với loại máy bay nhỏ.
Cho nên đối với mỏ của Thực Viên Điêu cùng trảo của Kim Điêu Đỗ Hà có ấn
tượng rất sâu, nhưng hôm nay đầu ưng xuất hiện trước mặt hắn lại có cả
mỏ của Thực Viên Điêu cùng trảo của Kim Điêu, căn bản không cách nào
phân biệt rõ ác điểu trước mặt rốt cục là Thực Viên Điêu hay Kim Điêu.
Hắn ngây người hồi lâu mới le lưỡi hỏi:
- Đầu ưng này thuộc chủng loại gì, sao lại dữ dằn như thế?
Thác Bạt Vô Song gãi gãi đầu nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, là chủng loại rất mới, do a cha của ta dùng
hai chủng ưng khác nhau kết hợp sinh ra. A cha của ta lớn lên tại thảo
nguyên, thuở nhỏ đặc biệt cảm thấy hứng thú với loài ưng, tự luyện ra
một thân bổn sự dưỡng ưng. Tới năm ba mươi tuổi hắn phát hiện được chủng loại ưng khác nhau sẽ sinh ra ưng con có đặc tính của cả cha lẫn mẹ, vì vậy có tâm muốn thuần dưỡng ra một đầu ưng vương.
Nhưng kết quả
cũng không được như ý, thực lực cũng khó đoán, có mạnh có yếu. Về sau
hắn tại Vũ Uy bắt được Thực Lang Ưng, lại từ Bột Hải bắt được một loại
ưng chưa từng xuất hiện, cho hai loại ưng giao phối với nhau. Sau đó thì sinh ra đầu ưng này, cũng không biết tại sao tiểu gia hỏa này lại có
được tốc độ cực nhanh của mẫu thân cùng đặc điểm của trảo sắc bén, còn
có được đặc tính mỏ sắt của phụ thân nó!
Đỗ Hà giật mình hiểu được, đối với lý luận động vật tạp giao hắn cũng hiểu được một ít.
Cơ hồ toàn bộ những động vật tạp giao đều được truyền thừa từ chỗ thực lực của cha mẹ quyết định năng lực mạnh yếu của chúng nó, có loại chiếm đa
số truyền thừa từ cha, có khi chiếm đa số truyền thừa từ mẹ. Có khi là
mỗi bên một nửa, còn có cả trực tiếp biến dị. Đạt được bản lĩnh dù là
cha mẹ cũng không có được, đây được gọi là gien biến dị.
Nói như
vậy động vật tạp giao trên cơ bản đều là tứ bất tượng. Có được năng lực
của mẹ cũng có được năng lực của cha, nhưng nếu kế thừa năng lực mẹ thì
vĩnh viễn không thể siêu việt mẹ của nó, ngược lại đối với cha nó cũng
là như thế.
Nhưng thế sự vô thường, có chút cá biệt may mắn, có
thể hoàn mỹ đem huyết thống của cha mẹ toàn bộ kế thừa, hơn nữa còn tiến hành dung hợp, hình thành một chủng loại hoàn toàn mới, đây chính là
điều mà người ta thường gọi là tiến hóa.
Đầu ưng cường tráng
trước mặt bọn họ tám chín phần mười là may mắn trong số đó. Cha của nó
có thể là Thực Viên Điêu từng sinh trưởng tại Philippines. Về phần tại
sao lại xuất hiện tại Bột Hải, có thể là do di dân a! Trên sách cũng
từng ghi lại ven bờ đông Bột Hải Trung Quốc là một trong những thông đạo di chuyển trọng yếu nhất của loài ác điểu toàn thế giới, hàng năm số
lượng ác điểu thông qua rất lớn, thật hiếm thấy trên thế giới.
Đỗ Hà nhìn đầu sinh vật khổng lồ trước mặt, nói:
- Đầu ưng này cũng có thể dò xét quân địch đi?
Thác Bạt Vô Song tự hào nói:
- Đây là tự nhiên, mặc dù loại ưng tầm thường trên thảo nguyên sau khi
huấn luyện đều làm được điểm này, càng không cần nói tới đầu ưng vương
này rồi. Lúc chạng vạng tối ta bị đám sói kia vây khốn, trong lòng biết
không ổn. Liền để cho Mãnh nhi nhìn xem trong sa hải còn có người đi qua hay không, khiến cho nó tìm người tới cứu. Nó vừa bay đi liền phát hiện các ngươi đang đi về phía bên này, liền sớm thông tri cho ta. Ta thấy
các ngươi không có động tĩnh lại không hề rời khỏi, liền đoán các ngươi
đang chờ đợi thời cơ. Vì vậy mạo hiểm để cho Mãnh nhi giết một đầu sói
sáng tạo cơ hội cho các ngươi!
Đỗ Hà thầm khen tâm tư Thác Bạt Vô Song thật tỉ mỉ tinh tế, ánh mắt không ngừng lướt trên người Mãnh nhi, tán thán:
- Mãnh nhi này đúng là một gia hỏa lợi hại, lúc đối địch lại là một trợ
thủ khó được, dùng vào quân sự cơ hồ chẳng khác gì một vệ tinh gián
điệp!
Tuy Thác Bạt Vô Song không biết “vệ tinh gián điệp” là vật
gì, nhưng nghe Đỗ Hà khen ngợi đầu hùng ưng của hắn trong nội tâm cũng
thật cao hứng. Hắn dùng cầm thú làm vũ lực, đối đãi với loài ưng như con ruột của mình, yêu mến vô cùng. Nghe Đỗ Hà khen ngợi hắn còn vui vẻ hơn được nghe người khen ngợi chính mình.
Đột nhiên hai tiếng rít sắc lạnh chợt truyền đến.
Thác Bạt Vô Song cười nói:
- Ha ha, Mãnh nhi đã nóng nảy, đang đề nghị ta cho nó ăn đây!
Đỗ Hà cắt một chân thịt ngon trên đống lửa, ném cho Mãnh nhi.
Ánh mắt Mãnh nhi nhìn cũng không nhìn, vung đôi cánh giống như chơi đánh bóng chày, đem khối thịt đánh văng thật xa.
Thác Bạt Vô Song giải thích:
- Mãnh nhi chỉ ăn thức ăn do ta đút cho nó, dù người ngoài cho nó đồ vật
gì thật ngon nó cũng không nếm chút nào, trừ phi thật quen thuộc với nó, sau khi nhận được tín nhiệm của nó mới có thể tiếp nhận!
Đỗ Hà
xấu hổ cười, nhưng đối với Mãnh nhi càng cảm thấy hứng thú. Nghĩ đến nếu như có thể chỉ huy được nó, đây chính là việc uy phong tới cỡ nào, hắn
liếc mắt nhìn Thác Bạt Vô Song, hỏi thăm vì sao hắn lại ở lại đại sa hải này một mình sinh sống.
Thác Bạt Vô Song im lặng thật lâu mới thở dài đáp:
- Nếu như mấy năm trước ngươi hỏi ta vấn đề này, ta sẽ trả lời là vì một
người. Nhưng hiện ta nghe vấn đề này, ta đã không cách nào trả lời.
Hắn ngẩng đầu nhìn sa hải mênh mông, nói:
- Phu nhân của ta đã chết ở nơi này, tâm của ta cũng đã chết, thầm nghĩ ở lại sa hải bồi nàng cả đời. Nhưng mười hai năm trôi qua, ta phát hiện
bản thân mình đối với phần tình nghĩa này đã không xem nặng như ngày
xưa. Ít nhất cảm giác đau đớn kia đã sớm biến mất. Ngay cả chính ta cũng không biết vì sao mình còn muốn ở lại sinh sống tại sa hải, có lẽ chỉ
do thói quen đi. Mười mấy năm qua ta đã thói quen sinh hoạt tại nơi này!