Hầu Quân Tập ngây ngốc đặt mông ngồi trên mặt đất.
Từ xưa đến
nay, những người thực sự thành tựu nghiệp lớn đều trải qua trùng trùng
điệp điệp tôi luyện, còn những kẻ tài hoa cái thế, thuận buồm xuôi gió
thường chỉ vì không chịu được một lần thất bại mà thua trong tay mình.
Hầu Quân Tập vừa lúc là người như thế.
Hắn sinh ra hèn mọn, thuở nhỏ nhận hết ánh mắt khinh bỉ của thế nhân nên
khao khát vượt lên, từ đó ra sức khổ luyện bắn cung cưỡi ngựa, nghiên
cứu binh pháp thao lược.
Sau này lớn lên hắn đi theo Lý Thế Dân,
nhiều lần theo quân xuất chinh, mưu công võ công đều có kiến thụ, rất
nhanh đã được Lý Thế Dân vốn coi trọng nhân tài chú ý, trở thành trọng
điểm huấn luyện. Hắn cũng không phụ Lý Thế Dân coi trọng, nhiều lần hiến kế, trở thành một trong những nòng cốt của phủ Tần Vương.
Sau
khi Lý Thế Dân kế vị thì đại thưởng công thần, địa vị của Hầu Quân Tập
gần với Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Trường Tôn Vô Kỵ cùng với Lý Tĩnh. Năm Trinh Quán thứ tư thăng làm Binh bộ Thượng thư, tuổi còn trẻ đã gần sánh ngang với danh tướng Lý Tĩnh.
Hoàn toàn có thể nói con đường làm quan của Hầu Quân Tập là thuận buồm xuôi gió, không bị bất luận trở ngại gì.
Tính cách của hắn vốn dễ dàng tự mãn, cảm thấy bản thân đã là một nhân vật,
được Lý Thế Dân coi trọng như thế, thậm chí cho rằng Lý Thế Dân không có hắn thì bọn họ sẽ không có được một thiên giai thoại minh quân mưu thần trong lịch sử.
Hắn ôm lòng bài xích Phòng Huyền Linh, Đỗ Như
Hối, cho rằng dù không có bọn họ, chỉ với bản thân mình thì Đại Đường
cũng sẽ đồng dạng cường thịnh như hiện giờ, thậm chí càng mạnh hơn nữa.
Nhưng thái độ hôm nay của Lý Thế Dân đã khiến hắn chết lặng, không tiếp nhận nổi sự thật tàn khốc.
- Là ai, nhất định là ai, ác ý hãm hại ta. Bệ Hạ, chẳng lẽ trung tâm của
Hầu Quân Tập ta đối với ngươi là giả? Tại sao phải đối với ta như vậy!
Hắn tê tâm liệt phế gào thét, nước mắt chảy dài, cực kỳ ủy khuất.
- Không! Lòng trung thành của ngươi, trẫm biết đến rất rõ ràng, nhưng
ngươi lần này thật sự làm hơi quá đáng. Trẫm cũng biết bình thường đối
với ngươi quá mức dung túng, quá mức phóng túng mới gây thành họa này.
Ngươi cứ ở trong lao từ từ ngẫm lại, ngẫm lại đến tột cùng sai ở nơi
nào! Trẫm, mấy ngày nữa lại đến!
Lý Thế Dân cũng quả thật khó xử, một mặt Hầu Quân Tập xác thực vì Đại Đường lập nhiều công lao hãn mã,
là mình một trong những danh tướng mà mình nể trọng, mặt khác, thái độ
của Hầu Quân Tập đối với Đỗ Hà và hành vi ở Cao Xương đã vượt quá phạm
vi một thần tử, khiến hắn khó có thể chịu được. Nhất là thấy Hầu Quân
Tập hiện giờ vẫn không biết hối cải, càng biết vì xưa nay mình dung túng đã khiến hắn kiêu căng đến cực hạn nên quyết định trừng phạt để cho hắn biết có một số chuyện mình có thể chịu được, nhưng có một số việc là
không thể chấp nhận. Nghĩ tới phần tấu chương thứ hai mà Đỗ Hà đưa tới
hôm nay, Lí Thế Dân thở dài, thầm nghĩ nếu mỗi người cũng như cha con Đỗ gia thì tốt biết bao
Lý Thế Dân đang muốn rời đi, Hầu Quân Tập lại kêu lớn lên:
- Là ai, là thằng ranh Đỗ Hà tố cáo ư...... Tên vương bát đản này, sớm biết như vậy đã một đao chém hắn ở Cao Xương!
Ánh mắt của hắn ngầu đỏ, hành vi của mình ở Cao Xương chỉ có Đỗ Hà hiểu rõ, cũng chỉ có hắn mới có thể cáo trạng.
Hận tùy tâm sinh, sát ý sát tâm, tự nhiên sinh ra.
- Làm càn!
Lý Thế Dân nghe xong giận tím mặt.
Hầu Quân Tập đã giận mờ mắt, cảm giác bản thân bị uất ức cực lơn nên lúc
này không còn giữ được tôn ti, cao giọng quát Lý Thế Dân:
- Ta không có làm càn, là tên vương bát đản kia cấu kết với Cao Xương trước! Ta giết hắn có lý......
Hắn đem chuyện Đỗ Hà cùng Trương Hùng kể lại, cuối cùng càng gào thét:
- Đây là hắn thông đồng với địch, đây là bán nước. Tội so với ta lớn......
Hắn trừng mắt với Lý Thế Dân, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Ánh mắt Lý Thế Dân hừng hực nộ diễm, khuôn mặt thậm chí có chút méo mó.
- Hầu...... Quân...... Tập......
Lý Thế Dân rít lên:
- Trẫm đã nhẫn nhịn đối với ngươi, ngươi còn muốn như thế? Thực cho rằng trẫm không dám phạt ngươi sao?
Hầu Quân Tập vốn tưởng rằng nói ra những lời này, Lý Thế Dân sẽ biết ai đối với ai sai, lại không nghĩ hoàn toàn ngược lại, trong lòng càng thêm
phẫn nộ, cho rằng Lý Thế Dân thiên vị Đỗ Hà, đối với hắn bất công.
Thấy vẻ mặt oán giận của Hầu Quân Tập , Lý Thế Dân lấy từ trong ngực ra hai phần tấu chương, ném cho Hầu Quân Tập, nói:
- Đây là hai phần tấu chương của Đỗ khanh trước sau từ Cao Xương đưa tới, ngươi xem cho trẫm!
Hầu Quân Tập có chút chấn động, khẽ cúi đầu xuống, hai phần tấu chương rơi
vào dưới chân của hắn. Hắn nhặt lên một phong, đúng là cáo chương cáo
trạng đầu tiên của Đỗ Hà, ghi rõ tội trạng, càng xem càng giận, vò nát,
gầm nhẹ:
- Quả nhiên là hắn......
Lý Thế Dân đè lửa giận, rất bình tĩnh nói:
- Xem phong thứ hai!
Hầu Quân Tập nhặt lênphong tấu chương thứ hai, xem xong ngẩn ngơ: Phong tấu chương thứ hai cũng là của Đỗ Hà nhưng có nội dung ngược lại, là tấu
chương xin tha cho hắn.
Trong tấu chương viết:
Hầu Quân
Tập làm Binh bộ Thượng thư, là một cánh tay mà Bệ Hạ không thể thiếu.
Được Bệ Hạ đề bạt, nhận trách nhiệm tướng soái chi đảm nhiệm lại không
thể tự mình phụng pháp báo ân. Hành động tùy tiện là tội, cần phải xử
phạt để giữ nghiêm triều cương. Nhưng Cao Xương ở tây bắc xa xôi, không
giữ lễ nghĩa, Hầu Quân Tập đã vận dụng mưu lược bình định Cao Xương làm
cho Đại Đường uy chấn Tây Vực. Nếu bàn về sự thật, Hầu Quân Tập thực có
công lớn.
Thần thường nghe danh quân thiên cổ lúc cho tướng xuất
quân nếu khắc được địch thì trọng thưởng, không được thì thụ nghiêm
hình. Hầu Quân Tập chiến thắng, cần ban thưởng công lao, dù tham tàn
nhưng vẫn cần thể tất.
Chu thư viết:‘Nhớ công của người, quên lỗi của người mới là bậc quân vương. Năm đó danh tướng Lý Quảng tổn hại năm vạn quân, chi phí ức vạn kim, tuần thú bốn năm chỉ lấy được ba mươi
chiến mã. Tuy chém được Uyển Vương nhưng tham lam không yêu lính, tội ác rất nhiều. Vũ Đế vẫn nghĩ tới tình hắn vạn dặm chinh phạt, không trách
phạt mà phongHải Tây hầu, thực ấp tám ngàn hộ. Giáo úy Trần Thang giả
mạo chỉ dụ vua khởi binh, mặc dù chém chất chi củaThiền Vu nhưng tham
lam tài vật cũng được Nguyên đế xá tội, phong làm quan nội hầu, ban
thưởng hoàng kim trăm cân. ……
Bởi vậy xem ra thần tử làm tướng
soái người liêm chính ít mà người tham nhiều, trong “Quân thế ” của
Hoàng Thạch Công có viết:‘Sử trí, sử dũng, sử tham, sử ngu. Người trí
lập kì công, người dũng lập chí. Người tham theo lợi, kẻ ngu phải chết.’
Tiền thánh dùng người đều dùng sở trường mà bỏ qua sở đoản. Hầu Quân Tập đã
có lỗi nặng, nhưng nếu Bệ Hạ ban ơn mưa móc, trách phạt nhẹ nhàng lại
trọng thưởng sẽ khiến cho hắn hiệu lực cho Đại Đường. Thánh đức như vậy
sẽ khiến hắn hổ thẹn lấy công chuộc tội.
Nội dung tấu chương hoàn toàn khuyên bảo Lý Thế Dân không khuất nhục công thần Đại tướng, huống
chi từ xưa đến nay vẫn nói “thần tử làm tướng soái người liêm chính ít
mà người tham nhiều”, Hầu Quân Tập cũng không đến nỗi quá đáng trong số
đó, không cần một mực xử phạt mà cần cho hắn cơ hội sửa đổi.
Đỗ Hà cầu tình khẩn thiết, chứng cứ hùng hồn, liệt kê sự tích mấy vị danh tướng trong lịch sử để cầu tình cho Hầu Quân Tập.
Nhìn Hầu Quân Tập kinh ngạc sững sờ, Lý Thế Dân trầm giọng hỏi:
- Thế nào, có cảm tưởng gì?
Hầu Quân Tập hừ nói:
- Ngụy quân tử...... Cáo ta là hắn, cầu tình cho ta lại là hắn. Ta nhổ vào...... Hầu Quân Tập ta không thèm!
- Ngươi...... không thể nói lý......
Lý Thế Dân dù là một đế vương đại lượng nhưng lúc này giận nói không ra lời:
- Phong tấu chương thứ nhất của Đỗ Hà là nhiệm vụ của một thần tử, phong
thứ hai không hề đề cập đến việc ngươi hại hắn, chỉ một lòng cầu tình
cho ngươi, đó chính là gì? Hắn không muốn Đại Đường mất đi ngươi, không
muốn Đại Đường mất đi một cây trụ cột. Còn có Đỗ tể tướng, hắn biết rõ
ngươi lạm dụng tư quyền, hại con hắn lại lựa chọn trầm mặc cũng là đồng
dạng.
- Ngươi chỉ cho mình có công lao lớn, chỉ đổ cho bọn họ hai ngươi lại không thấy bản thân ngươi có chỗ phải chăng không thoả đáng. Ngươi sao không học hỏi cha con Đỗ gia một chút? Bọn họ có lượng dung
người, có thể vì Đại Đường bỏ qua lỗi lầm của ngươi, thậm chí không quan tâm ngươi hại hắn để nói cho ngươi nhưng ngươi đã làm gì?
-
Ngươi ngoại trừ đầy bụng bực tức, đầy bụng ủy khuất, lúc này thân hãm
lao ngục cũng không biết tự xét lại, càng thêm bịa đặt mấy chuyện vu hãm hắn. Thực cho rằng trẫm là một hôn quân không biết đúng sai ? Ngươi nói Đỗ Hà bịa đặt, dù ngươi lấy ra cái gọi là ‘Chứng cứ rõ ràng’, trẫm cũng một chữ không tin. Ngay như có vài đại thần nói ngươi cậy công kiêu
ngạo, ôm tâm làm phản. Cậy công sinh kiêu là thực, nhưng lòng mang phản
ý, trẫm không tin. Ngươi...... Tự giải quyết cho tốt!
Nói xong, hắn phất tay áo mà đi.
Có được tấu chương Đỗ Hà cầu tình, hắn cũng hiểu được Đỗ Hà nói không sai, Hầu Quân Tập ngàn sai vạn sai cũng công thần, phạt quá nặng khiến hắn
không thể ngẩng mặt trước các đại thần sẽ có hại cho tiền đồ sau này nên cố tình đặc xá.
Lúc này chỉ cần Hầu Quân Tập có thể nói một câu nhận sai thì dù thế nào cũng sẽ được đặc xá.
Nhưng Hầu Quân Tập chẳng những không sửa đổi còn vu cáo Đỗ Hà, cáo Đỗ Hà thông đồng với địch.
Điều này đã triệt để chọc giận Lý Thế Dân, Hầu Quân Tập lòng dạ hẹp hòi, Đỗ
Hà độ lượng rộng rãi cao thượng; Hầu Quân Tập cậy công tự ngạo, Đỗ Hà
trầm ổn khiêm nhượng đã thành đối lập sâu sắc. Ý định tha thứ của Lí Thế Dân cũng tiêu tán vô tung, chỉ có một ý niệm, Hầu Quân Tập nếu không
hối cải, phải trọng phạt.