Đại Đường Đạo Soái

Chương 265: Thăng quan, thăng đại quan



Năm Trinh Quán thứ mười hai.

Tiết trời đang vào cuối thu, không khí ấm áp.

Đỗ Hà mang theo bốn người La Thông, Vương Đức Chính, Phòng Di Ái, Lưu Nhân Quỹ vào điện Văn Đức.

Điện Văn Đức là nơi tân quan hành lễ, sắc phong chức vị ở đây là thích hợp.

Đỗ Hà, La Thông, Vương Đức Chính, Phòng Di Ái đều mặc giáp mới, cộng thêm vẻ mặt tươi cười, tinh thần phấn chấn nên lộ ra uy phong lẫm lẫm. Lưu Nhân Quỹ mặc y phục nho sinh chỉnh tề, trán cao, mi dài, hai mắt có thần, mặt hao gầy, râu dài năm tác, có phong phạm trí giả.

Phòng Di Ái nhếch miệng cười cười, trêu ghẹo Lưu Nhân Quỹ:

- Đổi vỏ nên ngươi từ giả tiên sinh trong nháy mắt trở thành chân tiên sinh?

Lưu Nhân Quỹ không giống với nho sĩ bình thường, cũng không quá chú trọng bề ngoài. Nho sĩ cùng thời ăn mặc kiểu dáng kỳ lạ, đa số đội mũ dạ hình tròn, đi dày mũi vuông, tay áo rộng thùng thình phiền toái, bất lợi cho đi lại, càng không thể hành quân. Vì thế lúc hành quân tác chiến hắn đều mặc đồ bó sát, chưa bao giờ mặc y phục nho sĩ, cũng mất đi khí độ nho sĩ.

Phòng Di Ái tính cách ngả ngớn, thấy Lưu Nhân Quỹ không hề có bộ dạng tiên sinh lại được cả đám gọi là tiên sinh nên đặt cho hắn biệt hiệu “giả tiên sinh”. Hôm nay thấy hắn ăn mặc một thân nho sinh, lại rất có phong độ nên trêu chọc.

Lưu Nhân Quỹ lườm hắn một cái, cũng không chấp nhặt.

- Nhìn xem, giả tiên sinh, ngươi nhìn ta thế nào? Đây là bộ giáp mà mẹ ta đích thân nhờ tượng sư chế tạo riêng cho ta, mặc vào đặc biệt uy vũ!

Phòng Di Ái cũng không có ý định buông tha Lưu Nhân Quỹ, dạo qua một vòng trước mặt hắn, dương dương tự đắc.

Lưu Nhân Quỹ nheo mắt:

- Áo giáp không tệ, chỉ là người kém cỏi chút ít!

- Ngươi!

Phòng Di Ái giận dữ.

Đỗ Hà thấy hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau, có chút đau đầu, hai người vốn không cùng một loại người, suốt ngày gây náo loạn., cũng không biết là nguyên nhân gì.

- Được rồi, đừng cãi, cũng không nhìn xem đây là đâu, để cho người chê cười!

Lưu Nhân Quỹ hai mắt nhìn lên trời, ra vẻ không liên quan.

Phòng Di Ái cũng không dám cãi lời Đỗ Hà, chỉ hừ nhẹ .

Bọn họ đang chờ ở bên ngoài, đột nhiên nghe truyền:

- Hoàng Thượng giá lâm!

Thần sắc cả đám khẽ động, biết thời điểm mấu chốt sắp đến. Sau khi quan viên trong đại điện hành lễ tham bái thì một lão thái giám mặt trắng không râu đi ra, lanh lảnh hô:

- Hoàng thượng có chỉ: Tuyên trung Vũ Tướng quân Tả Uy vệ Trung Lang tướng Đỗ Hà, Tả lang tướng La Thông, Hữu lang tướng Vương Đức Chính, Hiệu úy Phòng Di Ái, Binh Tào Tham quân sự kiêm Trưởng sử Lưu Nhân Quỹ nhập điện yết kiến!

Sau khi nghe tuyên chỉ, những chức quan thấp như Đỗ Hà, La Thông mới có tư cách đi vòa Văn Đức điện.

Đỗ Hà lặng lẽ nhìn lướt qua, thoáng hiểu được đại khái tình huống trong điện : Lý Thế Dân ngồi ở trên cùng không cần phải nói, vẻ mặt tươi cười, tâm tình rất tốt! Trước bậc điện là Thái tử Lí Thừa Càn, hoàn toàn có thể tưởng tượng tâm tình của hắn khó chịu cỡ nào, khuôn mặt lạnh băng như người khác thiếu nợ hắn mấy vạn. Chư thần văn võ hai bên đều tỏ vẻ cung kính, biểu lộ khác nhau. Đứng đầu văn thần là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối, còn bên võ tướng đã từ Hầu Quân Tập đổi thành Lý Tích .

Sau khi Hầu Quân Tập hạ vị, Lý Thế Dân đã chuyển cho Lý Tích làm Binh Bộ Thượng thư, với danh vọng và công tích của hắn hoàn toàn có tư cách thay thế Hầu Quân Tập.

Đối với chuyện Lý Tích kế vị, Đỗ Hà cũng ủng hộ từ đáy lòng. Luận dùng binh, Hầu Quân Tập tuy là bách chiến danh tướng nhưng so với Lý Tích vẫn kém một bậc, phương diện khác càng không nói. Ngoại trừ võ nghệ cỡi ngựa bắn cung thì Hầu Quân Tập không có mấy thứ có thể so với Lý Tích .

Khuôn mặt mập mạp như Phật Di Lặc của Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn tươi cười, biểu tình vẫn một mực vô hại!

Hai người Phòng Đỗ nhìn con trai của mình, bộ dạng vui vẻ. Lý Tích cũng biểu hiện vẻ tán thưởng nhìn Đỗ Hà. Hắn thụ mệnh Lý Thế Dân bồi dưỡng Đỗ Hà, bình thường lúc nào cũng trông nom, Đỗ Hà trong mắt hắn như đồ đệ, thấy hắn lấy được thành tựu như vậy cũng hoan hỉ.

Đỗ Hà ghi lại biểu tình hết thảy, sơ bộ phán đoán là địch là bạn.

Lý Thế Dân lấy từ trên án một biểu ghi chép công tích, liệt kê cho mọi người công lao của mấy người Đỗ Hà, Phòng Di Ái, La Thông.

Hắn đọc xong dòng cuối cùng thì cao giọng:

- Đỗ Hà tiến lên nghe phong

- Thần nghe chỉ!

Đỗ Hà tiến lên một bước, đáp lời.

Lý Thế Dân hắng giọng nói:

- Lần này đại quân ta tây chinh tuyên Trung Vũ Tướng quân Tả Uy vệ Trung Lang tướng Đỗ Hà làm đại tướng tiên phong, dùng nhược lực đột kích bảy vạn hùng binh Tây Đột Quyết, trí định Cao Xương, uy chấn Tây Đột Quyết, bách hàng A Sử Na Bộ Chân, cướp lấy Khả Hãn Phật thành, công lao cực lớn. Ái khanh thuần chất trung thành đền nợ nước, thụ phong Tả Uy Vệ Tướng quân, thưởng 300 lạng hoàng kim, lụa bố, lăng la, tơ lụa tất cả một vạn.

Lời vừa nói ra,văn võ đại thần trong điện đều xôn xao.

Đỗ Hà khẽ giật mình, lập tức đại hỉ.

Lần này phong thưởng không thể bảo là không lớn: Đừng nhìn chỉ là Tả Uy vệ Trung Lang cùng Tả Uy Vệ Tướng quân, khác biệt trong đó cực lớn.

Cái này tựa như chênh lệch như đoàn trưởng cùng quân trưởng.

Số binh mà Tả Uy vệ Trung Lang có thể cầm nhiều nhất không quá 3000, vì Lý Thế Dân đặc biệt khai ân cho nên Đỗ Hà mới có thể thống soái 5000, nhưng hôm nay Tả Uy Vệ Tướng quân lại là chân chân chính chính Tướng quân. Tướng quân này không phải là một khẩu hiệu, không phải là một tiểu tướng dưới trướng người khác mà là một đại tướng có thể lĩnh hơn vạn binh mã.

Nếu lại có chiến sự, bằng vào thân phận Tả Uy Vệ Tướng quân, hắn hoàn toàn có thể ngồi vào vị trí phó thống soái toàn quân. Bình thường không có chiến sự, trong tay có thể quản một vạn đến hai vạn người, lúc chiến tranh có thể lĩnh năm vạn đại quân, một mình xuất chiến.

Đây chính thức là một chức vị nắm giữ thực quyền, những người ở Đường triều có được chức vị như vậy ít nhất đều ngoài ba bốn mươi tuổi, cơ hồ đều là đại tướng thân kinh bách chiến. Đỗ Hà chỉ mới mười bảy tuổi đã có chức vị Tả Uy Vệ Tướng quân, trong Đường triều quả thật chưa từng có.

Hắn thậm chí đã chuẩn bị tâm lý chờ người khác phản đối.

Nhưng ngoài ý muốn là cả triều văn võ ngoại trừ khe khẽ tư nghị, cũng không có một người đứng ra phản đối .

Đỗ Hà đang cảm thấy kỳ quái, chợt thấy thần sắc bất đắc dĩ của Lí Thừa Càn thì giật mình minh bạch, không phải bọn hắn không muốn phản đối, mà là công tích bản thân đánh hạ Cao Xương đủ xứng với thân phận, bọn họ muốn phản đối cũng lực bất tòng tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.