Đại Đường Đạo Soái

Chương 268: Hoạch tặng bách chiến kính lữ



Nhìn thần thái dương dương đắc ý của Lý Tuyết Nhạn, Đỗ Hà chỉ cười khổ, nhưng nghĩ lại cũng hiểu được nàng nói không sai, nếu ngay cả gương mặt của Trình Phỉ Thúy cũng có thể cải trang, những người khác tự nhiên thật dễ dàng, không đủ nhắc tới.

- Để ta thử xem!

Đỗ Hà nhìn kiệt tác đôi xảo thủ của Lý Tuyết Nhạn, nhớ tới trình tự ghi chép lại trong sách, liền động tâm tư muốn làm thử. Hắn đi tới cạnh bàn bắt chước trình tự Lý Tuyết Nhạn đã làm đem tài liệu trộn lẫn vào nhau, bắt đầu nhồi lên.

Việc chế tác mặt nạ thoạt nhìn dễ dàng kỳ thật lại muôn ngàn khó khăn.

Nếu mặt nạ hơi dầy sẽ không giống, nếu quá mỏng sẽ dễ rách, chỉ cần chênh lệch mảy may sẽ sai cả ngàn dặm, muốn nắm giữ đúng mực xác thực không dễ.

Đỗ Hà thường xuyên luyện võ, lòng bàn tay đã có vết chai, thật sự không cách nào nắm chắc lực đạo, không phải dày thì lại quá mỏng, có khi còn dày như da lợn, không được cân bằng, chẳng khác gì loại mặt nạ cứng mua được ngoài đường, kết quả tệ hại làm Lý Tuyết Nhạn cười không ngớt.

Không thể không nói mỗi người đều có tài năng riêng, lời này không hề giả dối.

Lý Tuyết Nhạn vô sư tự thông, không có một người nào chỉ điểm chỉ đọc bí tịch lại học được thuật dịch dung thật tốt. Luận tài trí Đỗ Hà vượt hơn Lý Tuyết Nhạn rất nhiều thế nhưng đối với tuyệt kỹ thuật dịch dung này mặc dù bên cạnh có người làm mẫu chỉ dẫn nhưng hắn không cách nào làm ra được có hình có dạng, càng không cần nói tới vẽ lên mặt nạ, vì vậy cũng không tiếp tục cưỡng cầu. Lý Tuyết Nhạn đã sắp trở thành thê tử của hắn, kỹ thuật của nàng cũng có khác gì kỹ thuật của chính mình đây?

Vì vậy hắn ghi chép lại thuật biến âm để có thời gian luyện tập thường xuyên. Đồng thời cũng dặn dò Lý Tuyết Nhạn không được đem chuyện mình biết thuật dịch dung nói cho bất luận kẻ nào, cho dù là phụ thân của nàng.

Vẻ mặt Lý Tuyết Nhạn nghi hoặc, không biết vì sao trò chơi thú vị này lại không thể chia xẻ với người khác.

Đỗ Hà thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng, cũng không khỏi cười khổ:

- Thuật dịch dung này là kỹ nghệ bàng môn tả đạo, dùng thỏa đáng có thể tạo phúc dân chúng, nhưng dùng sai chỗ sẽ tạo thành nguy hại không cách nào đánh giá. Chẳng hạn như Thi Ngọc Hoa, dựa vào tài nghệ dịch dung làm ác khắp nơi, cải trang thành trượng phu của người khác dâm loạn thê tử họ. Đây chỉ là một người làm ác tuy nguy hại cực lớn nhưng chỉ có hạn. Nhưng nếu như có người lợi dụng thuật dịch dung cải trang thành quan lớn địa phương hoặc tướng quân địa phương, nguy hại một phương, người chịu khổ sẽ lên tới hàng vạn, thậm chí là mấy chục vạn dân chúng, còn có thể làm cho quốc gia bị rung chuyển, như vậy sẽ thật khó lường.

Khó trách nàng lại lộ ra thần sắc như thế, thời đại này hài tử nhà nghèo đã sớm biết lo liệu việc nhà, Lý Tuyết Nhạn xuất thân cao quý, nàng không giống như Trường Nhạc từ thuở nhỏ đã tiếp xúc qua sự tranh đấu trong cung đình. Cũng không giống như hài tử nhà nghèo khổ, trải qua đủ mọi khổ sở của thế gian. Là nữ nhi duy nhất của Giang Hạ Quận Vương phủ Lý Đạo Tông, nàng chẳng khác gì đóa hoa lớn lên trong nhà ấm, không biết ngọt bùi cay đắng của nhân gian cùng lòng người hiểm ác. Cho nên hoàn toàn không biết được hậu quả nếu thuật dịch dung này rơi vào trong tay người xấu.

Đỗ Hà trầm giọng nói:

- Tuyết Nhạn, muội đã có được môn kỹ thuật này tương đương như có thể hóa thân ngàn vạn, là tội mất đầu. Bằng năng lực của muội hiện tại còn có ai bắt giữ được muội, bởi vì muội có thể hóa trang thành bộ dáng của bất cứ ai nghênh ngang đi ra khỏi thành Trường An. Cho nên nếu thuật dịch dung bị kẻ xấu học được, sẽ gây ác thiên hạ, muốn làm gì thì làm. Nếu càng thêm nghiêm trọng hắn có thể dịch dung thành bất luận kẻ nào, kể cả hoàng thượng!

Hai chữ cuối hắn nói với vẻ nghiêm túc dị thường.

- A!

Lý Tuyết Nhạn nghe Đỗ Hà nói trong lòng còn đang lo lắng suy nghĩ, nhưng nghe được hai chữ “hoàng thượng”, bị hù dọa nhịn không được lớn tiếng kinh hô.

Ở thời đại phong kiến, trời đất bao la hoàng đế lớn nhất, chuyện này nếu liên quan tới hoàng đế thật sự đúng là chuyện đại sự.

Đỗ Hà nói chuyện nghiêm trọng như thế, vì chính mục đích muốn Lý Tuyết Nhạn bảo thủ bí mật này.

Lý Tuyết Nhạn nghe khả năng nghiêm trọng như thế, cũng thu hồi nụ cười gật đầu tỏ vẻ đã hiểu được.

Đỗ Hà lại lập tức cười cười:

- Kỳ thật cho muội giữ bí mật cũng không chỉ vì nguyên nhân này, mặt khác ta còn có tư tâm. Muội từng nghe qua đạo soái hay không? Ta chính là đạo soái!

Lúc này hắn cũng đem hành vi phạm tội của thân thích Hạ Lan gia kể lại, hơn nữa còn giới thiệu sơ lược chuyện mình đã làm. Đương nhiên hắn cũng không nói mình đến từ đời sau, điều này quả thật quá kinh thế hãi tục, thật sự không thể nói ra. Chỉ nói mình có một vị sư phụ tên Sở Lưu Hương, chính mình kế thừa sự nghiệp của hắn, cướp của người giàu chia cho người nghèo, chỉ là công phu của mình còn chưa luyện tới nơi tới chốn, nên còn chưa làm được tới mức hoàn hảo, vì vậy trước khi võ công chưa luyện hoàn thành, còn cần sự trợ giúp của nàng.

Đối với Đỗ Hà mà nói, Lý Tuyết Nhạn đã sắp trở thành thê tử của hắn, cho nên hắn nói chuyện cũng không còn gì giấu diếm.

Lý Tuyết Nhạn ngây người hồi lâu mới kịp phản ứng, trong đôi mắt lóe sáng sững sờ nhìn Đỗ Hà, có chút ngưỡng mộ cùng tự hào:

- Nguyên lai Đỗ lang chính là đạo soái a!

Đỗ Hà chỉ dùng danh tự đạo soái hai lần, một lần đi lấy ấn thái tử của Lý Thừa Càn xem qua, một lần là từ chỗ Vũ Mị Nương nghe được sự càn rỡ của Hạ Lan gia nên quyết định ra tay khiển trách, vì vậy dùng tới danh tiếng đạo soái. Có lẽ chuyện về Lý Thừa Càn thật mất mặt, trong hoàng thất cũng không lan truyền ra bên ngoài, chỉ vẻn vẹn có mấy người biết được. Chỉ có chuyện của Hạ Lan gia huyên náo thật lớn, làm danh tự đạo soái ngang trời xuất thế, thậm chí truyền vào trong tai Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân dù sao cũng là hoàng đế, đối với loại nhân vật hiệp sĩ không tuân theo pháp luật vốn cũng không hề có hảo cảm, huống chi đạo soái kia còn ra tay giáo huấn Lý Thừa Càn, đi trộm thái tử ấn, tuy Lý Thừa Càn phạm sai lầm, nhưng hoàng đế cũng không cho phép một hiệp sĩ bên ngoài đến giáo huấn con mình.

Vì vậy lúc ấy hắn còn đặc biệt phân phó phủ nha toàn lực truy bắt đạo soái, nghe Lý Thế Dân bổ nhiệm, những quan viên lớn nhỏ trong thành Trường An phụ trách truy nã đạo tặc nguyên một đám đều dồn hết sức lực muốn biểu hiện thật tốt. Cuối cùng không phát hiện được tung tích gì của đạo soái, nhưng lại quấy nhiễu làm lòng người trong Trường An hoảng sợ, hai chữ đạo soái cũng vì vậy nhận được hiệu quả nổi tiếng, sự tích của hắn mọi người đều hay biết.

Lý Tuyết Nhạn lại không phải người cổ hủ, nàng thật tán thưởng hành vi của Đỗ Hà, đối với đạo soái cũng thật có lòng ngưỡng mộ. Hôm nay nghe nói Đỗ Hà là đạo soái, lòng ngưỡng mộ cũng gần như biến thành sùng bái.

Đỗ Hà không suy đoán được tâm tư của nàng, chỉ tựa đầu gần nàng, trầm thấp nói:

- Đây là bí mật, ngoại trừ ta không còn người thứ hai hay biết, lần này nói với muội ngàn vạn lần đừng lộ ra ngoài, bằng không ta sẽ bị bệ hạ bắt giam mất!

Lý Tuyết Nhạn cảm thấy trên mặt bị nhiệt khí thổi nóng hổi, nàng liếc mắt lườm Đỗ Hà, trong nội tâm ngọt ngào như mật. Chuyện trọng yếu như vậy người trong lòng nàng lại chưa nói cho Trường Nhạc biết mà chia xẻ cùng mình, điều này còn không phải nói rõ hắn xem trọng mình đến thế nào sao? Nữ nhân luôn là như vậy, tuy nàng cùng Trường Nhạc là mật hữu khuê trung, cũng không có lòng tranh đua, nhưng gặp phải loại chuyện này cũng nhịn không được đắc ý, đối với việc Đỗ Hà yêu cầu mình tương trợ tự nhiên là đáp ứng.

Điều này có thể trợ giúp người trong lòng mình, thể hiện được giá trị tồn tại của mình, đối với một thiếu nữ đang lâm vào bể tình cũng thật trọng yếu. Huống chi Đỗ Hà cũng không phải làm chuyện xấu, mà là làm

chuyện hiệp đạo, Lý Tuyết Nhạn vẫn luôn có lòng ước mơ trở thành nữ hiệp, vì vậy làm việc này nàng càng thêm cam tâm tình nguyện.

Đỗ Hà cũng còn chưa quyết định lúc nào tiếp tục ra tay, Lý Tuyết Nhạn đã bắt đầu quấn quýt theo hỏi hắn chừng nào muốn động thủ.

Đỗ Hà trừng mắt liếc Lý Tuyết Nhạn đang hăng hái bừng bừng, thầm nói:

- Việc này ngay cả ta không gấp, nàng lại gấp cái gì?

Hắn cũng không tiếp tục bàn chuyện này với nàng, chỉ dời đi chủ đề cùng nàng trò chuyện thật lâu.

Sáng sớm hôm sau Đỗ Hà thông tri song thân, lại để cho Đỗ Như Hối cùng Chương thị đến xử lý chuyện hôn sự.

Chuyện nhi tử kết hôn, nhị lão cũng vui vẻ bận rộn.

Dù sao Lý Tuyết Nhạn cũng là quận chúa, tuy kém công chúa nhưng cũng thuộc hoàng thân quốc thích, cần nghiêm khắc dựa theo tục lệ: Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ…những tập tục một lần lượt chấp hành.

Từng bước từng bước thực hiện ít nhất cũng kéo dài một tháng thời gian.

Đỗ Hà cũng không gấp gáp, muốn gấp cũng không được, sau khi hắn thông báo cho nhị lão cũng tự mình đi tới quân doanh Tả Uy Vệ báo đạo. Hiện tại Lý Tích đã trở thành Binh Bộ thượng thư, không biết Tả Uy Vệ đại tướng quân sẽ là ai, có thể là người biết thông hiểu như

Lý Tích hay không.

Đi vào quân doanh Tả Uy Vệ, tiến vào đại trướng trung quân, đã thấy Lý Tích đang ngồi trên ghế chủ soái, hắn không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Lý Tích mỉm cười, ý bảo Đỗ Hà nhanh ngồi xuống.

Đỗ Hà đi tới vị trí Tả Uy Vệ tướng quân ngồi xuống, khắp bốn phía đều là những lão tướng khoảng ba bốn mươi tuổi. Ở vào tuổi của Đỗ Hà có thể nhờ vào chiến công ngồi lên vị trí này, tại Đại Đường thật làm người điên cuồng.

Lý Tích vẫn như ngày thường hạ mệnh lệnh phân phó công việc, sau đó chỉ lưu lại Đỗ Hà.

Khi toàn bộ các vị tướng quân đều lui xuống, Lý Tích cười nói:

- Hiền chất, hôm nay lão phu muốn đưa cho ngươi một kiện lễ vật, đến ăn mừng ngươi lập được kỳ công hiếm thấy!

Đỗ Hà thấy sắc mặt Lý Tích vui vẻ, cũng không biết hắn nói thật hay giả, quan hệ giữa hai người bọn họ không tệ, cũng nói đùa:

- Khẩu vị của tiểu chất thật lớn lắm, nếu là lễ vật bình thường có thể không nhập vào pháp nhãn!

Lý Tích nghe vậy chợt cười vang:

- Lễ vật của lão phu bảo đảm thỏa mãn hiền chất, ngươi đi theo ta!

Đỗ Hà nhìn thấy vị lãnh đạo trực tiếp xưa nay đối đãi mình không tệ trên mặt hiện lên thần sắc tràn đầy tự tin, cũng chợt hứng thú, Lý Tích dùng tư cách trưởng bối mở miệng, trên tay hắn nhất định phải có đồ vật gì đó thật tốt, hơn nữa thật sự muốn đưa tặng cho chính mình.

Lý Tích đi phía trước dẫn đường, Đỗ Hà đi sát theo sau.

Hai người trước sau đi tới, theo sự dẫn dắt của Lý Tích, Đỗ Hà đi ra ngoài quân trướng, nơi này là trung tâm huấn luyện, là địa phương Lý Tích thường dùng huấn luyện thân vệ, chính Đỗ Hà cũng là lần đầu tiên mới tới.

Đỗ Hà đưa mắt nhìn ra xa, tận đáy lòng cảm thấy sợ hãi thán phục. Cửa quân doanh mở rộng, bên trong doanh trạm gác dày đặc, binh khí sáng ngời, một cỗ sát khí đập thẳng vào mặt. Nơi này là trung tâm quân đội Trường An, là nơi không khả năng xuất hiện kẻ địch, nhưng toàn bộ quân tốt đều giữ vững cảnh giác. Chỉ bằng vào điểm này đủ thấy đây là một chi quân đội tùy thời tùy lúc đều là tinh nhuệ có thể lập tức bước lên chiến trường. Nhìn thấy Lý Tích cùng Đỗ Hà, quân tốt trong doanh vẫn thản nhiên như không có việc gì, mỗi người đều chỉ chăm chú làm nhiệm vụ của mình.

Cần huấn luyện thì huấn luyện, cần tuần tra thì tuần tra, không một ai vì sự xuất hiện của Lý Tích mà dừng tay, không phải họ không tôn trọng hai vị chủ soái, mà là bởi vì kỷ luật nghiêm minh làm bọn họ đều đem toàn bộ tinh thần đầu nhập vào nhiệm vụ của chính mình.

Nhìn thấy quân kỷ nghiêm minh đến như thế, nội tâm Đỗ Hà không khỏi chấn động.

Đi vào trong đại doanh, Đỗ Hà vốn đã hiểu thật rõ cách hành quân bố trận, ngay lập tức hắn liền phát hiện được sự bố trí xảo diệu của quân doanh làm hắn không ngừng thán phục than thở.

Cách đó không xa chính là giáo trường, là một giáo trường thật lớn diện tích cỡ mười sân bóng đá, hơn vạn quân tốt đang thao luyện trên giáo trường theo thông lệ, xa xa nhìn lại trên người quân tốt đều tản ra sát khí lăng liệt.

Đi tới gần, những quân tốt bên trong giáo trường từng người cầm chiến đao sáng loáng trong tay theo tiếng quát của quan chỉ huy nhiều lần lặp đi lặp lại những động tác “phách, tảo, liêu, đáng”, bốn thức đao pháp thực dụng ngoài sa trường.

Đúng thật là trên tay cường tướng sẽ không có nhược binh. Kỵ binh luyện trường, cung tiễn binh luyện trường, mạch đao binh luyện trường, nguyên một đám quân tốt đều thật nghiêm túc chuyên tâm tập luyện, tôi luyện chiến kỹ. Bọn họ biểu hiện thực lực thật sự làm Đỗ Hà càng thêm kính trọng vài phần.

Đột nhiên ánh mắt Đỗ Hà bị một đội quân tốt đang luyện tập ở góc hẻo lánh hấp dẫn, những quân tốt kia phân ra hai đội, đang tiến hành đối luyện, mà trên tay hai đội ngũ đều cầm lấy chân đao chân thương, thanh âm kim thiết giao nhau vang lên bên tai không dứt, trên người bọn hắn nhìn thấy rõ một cỗ hào hùng khí thế không màng sinh tử, sát khí tung hoành làm lòng người kinh hãi, bèn thán phục nói:

- Hảo một chi thiết huyết kính lữ!

Lý Tích nghe được lời này cười tự đắc:

- Đây là chi đội ngũ do chính ta huấn luyện, được bệ hạ tứ phong đội kính lữ Tuyển Phong đứng thứ hai trong ba đội kính lữ của Đại Đường!

- Ba đội đại kính lữ?

Đỗ Hà ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nghe nói.

Lý Tích giải thích:

- Cũng khó trách hiền chất không biết, đây đều là bí mật trong giới lão tướng, không có truyền ra bên ngoài. Tại Đại Đường có ba chi đội ngũ nhân số không nhiều lắm, nhưng lại là đội ngũ có chiến lực đáng sợ. Đệ nhất kính lữ hiền chất cũng nên biết, đó là bệ hạ từ trong binh mã Đại Đường tập kết toàn bộ cường binh tổ kiến Huyền Giáp quân, hai đội còn lại một là Tuyển Phong quân của lão phu, một là Tiệp Thắng quân của Lý Tĩnh lão tướng quân, lúc trước ngươi nhìn thấy chính là Tuyển Phong quân, mỗi người đều vô cùng dũng mãnh!

Đỗ Hà đi theo sau lưng Lý Tích, nhiều lần đưa mắt nhìn về phía Tuyển Phong quân, thầm nghĩ không biết đến khi nào mình cũng có thể có được một đội quân mạnh mẽ đến như thế, nhưng hắn cũng biết cho dù hắn có được chỉ sợ cũng phải kéo dài thêm năm năm nữa. Hắn biết rõ loại đội ngũ này không chỉ dựa vào tập luyện là có thể luyện được đi ra, còn phải kinh nghiệm vô số lần chiến trường chém giết, từ trong núi thây biển máu sống sót. Chỉ có một đội quân trải qua thật nhiều lần kinh nghiệm huyết chiến mới có thể đúc kết thành một đội quân thiết huyết hùng mạnh, trong lòng nghĩ như thế, trong mắt hắn cũng không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ.

Lúc này ánh mắt của hắn chú ý tới trên người vị tướng quân đang huấn luyện Tuyển Phong quân. Vị tướng quân kia khoảng chừng ba mươi tuổi, còn quá xa nên không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng theo thân ảnh của hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí thế cực kỳ thô bạo tản ra làm lòng người lạnh giá, không khỏi thầm nghĩ:

- Hắn là ai?

Còn chưa để hắn hỏi thăm, Lý Tích đã đi tới giữa giáo thai, ý bảo Đỗ Hà cùng hắn đi lên, lập tức cho người nổi trống tập hợp quân sĩ.

Ban đầu trong lòng Đỗ Hà vẫn còn nghi vấn, hoàn toàn không hiểu trong hồ lô của Lý Tích đang bán thuốc gì. Đây rõ ràng là nói có ý định tặng lễ vật cho hắn mới gọi hắn đi cùng, nhưng không hiểu sao lại đi tới quân doanh, ban đầu Đỗ Hà còn nghĩ lễ vật đặt trong quân doanh, chợt thấy Lý Tích đi lên giáo thai, trong lòng còn đang tự hỏi thì thấy Lý Tích ra lệnh tập hợp.

Rốt cục lại là tình huống nào?

Ý niệm này vừa chợt lóe lên trong lòng Đỗ Hà, nhưng hắn rất nhanh đã nói không ra lời. Một màn trước mắt thật sự quá kinh người, cả binh sĩ cả quân doanh còn đang tập luyện vừa nghe tiếng trống vang lên ngay lập tức liền làm ra phản ứng. Bọn họ đều nhịp cầm binh khí xếp thành đội ngũ ngay tại chỗ, cả đội quân giống như hòa thành một thể đi tới trước giáo thai.

Chỉ trong ba tiếng trống, đại quân năm ngàn người đã xếp hàng ngay ngắn chờ lệnh trước mặt Lý Tích.

Tốc độ cực nhanh, hiệu suất làm việc cũng cực nhanh, thật khiến người khiếp sợ.

Binh sĩ dưới trướng Đỗ Hà đã là tinh nhuệ hiếm có, nhưng so với binh sĩ của Lý Tích còn kém hơn một cấp bậc.

- Thế nào, Đỗ hiền chất, binh sĩ của lão phu xem như không tệ đi?

Lý Tích vừa nói vừa cười, tay còn vân vê chòm râu.

Nhìn bộ dáng tự đắc của hắn, Đỗ Hà không thể không phục nói:

- Đâu chỉ là không tệ, quả thật khiến người phải sợ hãi thán phục lẫn kinh ngạc, không cách nào nói nên lời. Chỉ là việc này lại có quan hệ gì tới lễ vật?

- Đương nhiên là có!

Ngón tay Lý Tích chỉ xuống đội quân bên dưới, giọng nói thương cảm trầm trầm nói:

- Những người này đều là binh sĩ một tay ta dìu dắt huấn luyện ra, cùng theo ta trải qua bách chiến, bọn họ đều là những chiến sĩ rất giỏi. Hôm nay Lý Tích này chính thức đưa tất cả bọn họ phó thác cho ngươi!

Lời này của Lý Tích giống như long trời lở đất.

Đỗ Hà mừng rỡ, còn không dám tin tưởng vào tai của mình.

- Cái gì? Phó thác cho ta? Đem đội ngũ thân kinh bách chiến này đưa cho ta? Thật sự có chuyện tốt như vậy hay sao?

Hắn không tin, thật sự không dám tin, thò tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình, xác định mình không nghe lầm liền nói:

- Có thể lặp lại thêm lần nữa, ta còn chưa nghe được rõ ràng. A, không phải không nghe được rõ ràng, tai ta vẫn còn dùng rất tốt, chỉ là vì thật không dám tin tưởng mà thôi…

Lý Tích bị bộ dáng của hắn làm vui vẻ, cười nói:

- Ngươi không hề nghe lầm, hiện tại ngươi đã là Tả Uy Vệ tướng quân, có thể thống soái vạn người. Binh mã của ngươi cũng chỉ có năm ngàn người, cần được bổ túc. Đội ngũ này của ta cũng vừa đủ năm ngàn, vừa lúc điền vào đủ số!

Chế độ thập nhị vệ Đường triều là kết tinh Tùy Đường phủ binh chế. Chính là đem hệ thống cấm binh cùng phủ binh dung hợp thành một, là cơ cấu chưởng quản túc vệ kinh thành.

Đỗ Hà phụ thuộc Tả Uy Vệ, trên có một thượng tướng quân, một đại tướng quân, hai tướng quân.

Thượng tướng quân vẫn bỏ trống, không ai đảm nhiệm. Cho nên do đại tướng quân quản lý, tướng quân phụ ta. Còn lại trung lang tướng, trưởng sử, lục sự tham quân cùng hiệp trợ.

Đỗ Hà là tướng quân, cùng một người khác chia ra chưởng quản một vạn binh mã Tả Uy Vệ. Vì vậy Đỗ Hà vẫn còn năm ngàn binh mã chưa được lĩnh tới, mà Lý Tích vốn là Tả Uy Vệ đại tướng quân.

Ngoại trừ có hai vị tướng quân, còn có thể điều khiển năm ngàn thân vệ thuộc về mình.

Hành động này của Lý Tích chính là đem thân vệ của mình điều qua cho Đỗ Hà, lại để cho hắn bổ sung nhân số chưa đủ, về phần số lượng còn dư ra kia sẽ để lại cho đại tướng quân mới đến.

Đỗ Hà giật mình nhớ tới thân phận Lý Tích, chợt hiểu ra, hắn rõ ràng có ý định xử lý hậu thế, hôm nay hắn đã trở thành Binh Bộ thượng thư, Binh Bộ thượng thư chưởng quản Binh Bộ, là trưởng quan quản lý hành chính quân sự trong cả nước. Chức quan này tuy là nhân vật võ tướng số một, có thể chỉ huy điều động toàn bộ binh mã Đại Đường, nhưng lại không thể tiếp tục quản lý trực tiếp thân vệ dưới trướng.

Cho nên Lý Tích có ý định trước khi rời đi đem thân vệ của mình phó thác cho một người đáng giá tín nhiệm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.