Lý Tích thấy vẻ mặt Đỗ Hà giật mình, cũng đã biết hắn hiểu được dụng ý
của mình. Đúng như suy nghĩ của Đỗ Hà, hiện giờ hắn đã là Binh Bộ thượng thư. Binh Bộ thượng thư là đại lão Binh Bộ, chưởng quản tuyển dụng võ
quan cùng binh tịch, quân giới, quân lệnh cùng quân sự và chính trị cả
thiên hạ, có được quyền điều binh, có thể nói là quyền cao chức trọng.
Mà Đường triều hấp thụ tinh hoa Tùy triều chế, đối với hết thảy chức vị
chính trị quan trọng trong triều đều có được an bài hợp lý.
Bởi
vì quyền lực của Binh Bộ thượng thư quá lớn, có thể điều động binh mã
khắp thiên hạ, cho nên không cho phép trực tiếp chưởng binh. Nếu chưởng
binh, chuyện tạo phản đối với Binh Bộ thượng thư là chuyện vô cùng dễ
dàng. Bởi vì hắn tùy thời tùy chỗ đều có thể đem binh mã di chuyển sang
từng khu vực, tạo thành binh lực chân không cả một địa phương cực lớn.
Lý Tích cũng là một nhân vật tràn ngập khát vọng, đối với việc có thể
thăng nhiệm làm Binh Bộ thượng thư vẫn thật cao hứng, nhưng hắn có chút
không yên lòng cho những thân binh của mình. Những thân binh kia đều là
lão binh theo hắn đã nhiều năm, thực lực siêu cường, phóng mắt khắp cả
Đại Đường cũng có thể đứng trong ba hàng đầu, là kính lữ hạng nhất hạng
nhì.
Lần này hắn thăng chức, tận đáy lòng luôn ôm ấp cảm giác bỏ
rơi bọn họ. Hắn chưa bao giờ lo lắng thực lực của đội ngũ này, chỉ lo
lắng người tiếp nhận vị trí của mình khiến cho đội ngũ dưới trướng của
mình mất đi đất dụng võ. Cho nên hắn mới nảy sinh ra quyết định như thế.
Hắn biết thiên phú quân sự của Đỗ Hà, cũng biết Lý Thế Dân có tâm đem Đỗ Hà đào tạo thành nhân vật lĩnh quân mới của Đại Đường quân giới, những
thân binh dưới trướng của mình nếu đi theo Đỗ Hà, với bổn sự của hắn,
lấy thực lực của quân tốt, nhất định có thể lập được nhiều công tích
hiển hách, sẽ đạt được thiện chung.
Lý Tích cười nói:
- Như thế nào? Hiền chất, lễ vật này ngươi thu hay không thu!
Ánh mắt Đỗ Hà trừng lớn, mừng rỡ như điên nói:
- Thu, sao lại không thu. Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, đi
nơi nào tìm được, không thu chính là kẻ ngốc còn là kẻ đầu đất!
Hắn nhìn đội quân bên dưới thai, vui mừng tới mức ánh mắt đều đỏ lên, làm sao còn nói ra được chữ không.
Hắn chợt ngừng một chút, lập tức nghiêm mặt nói:
- Thúc phụ yên tâm, tiểu chất nhất định đối đãi tốt tinh binh cường tướng của ngài, quyết không cô phụ phần tâm ý này của thúc phụ!
Lý Tích vuốt râu cười khẽ, thỏa mãn gật gật đầu, nói:
- Ngươi đi theo ta!
Tiếp đó lại mệnh lệnh xuống, dặn Tịch giáo úy đến quân doanh một chuyến.
Đại trướng trung quân.
Đỗ Hà quỳ ngồi bên dưới, cùng Lý Tích trò chuyện, cũng nhân cơ hội hướng
hắn thỉnh giáo một ít vấn đề khó khăn đã gặp được trong cuộc tây chinh
vừa rồi.
Lý Tích nhập ngũ nhiều năm, trên kinh nghiệm hơn xa Đỗ
Hà rất nhiều, một vài vấn đề hắn đã từng trải qua không ít, xử lý cũng
thật cao minh, rõ ràng rành mạch trả lời từng câu hỏi.
Giải quyết xong các vấn đề, Đỗ Hà cũng nhân dịp hỏi thăm người được tuyển chọn kế vị Tả Uy Vệ đại tướng quân.
Lý Tích trầm mặc thật lâu mới nói:
- Là Trưởng Tôn Thuận Đức!
- Tại sao là hắn?
Đỗ Hà vừa nghe nhắc tới hai chữ “Trưởng Tôn” liền cảm thấy đau đầu, vừa
nghe nhắc tới Trưởng Tôn Thuận Đức, đầu hắn càng muốn nổ lớn.
Trưởng Tôn Thuận Đức cũng là lão tướng Đường triều, là tộc thúc của Trưởng Tôn hoàng hậu.
Hắn cũng có chút kỹ năng, khi Cao Tổ khởi binh hắn từng tham gia thật nhiều chiến dịch lớn nhỏ, bình Hoắc Ấp, phá Lâm Phần, hạ Giáng Quận, mỗi lần
tác chiến đều làm tiên phong, xông thẳng vào trận địa, lập được nhiều
chiến công. Sau khi phá được Lạc Dương, tướng thủ thành Khuất Đột Thông
chạy trốn, Trưởng Tôn Thuận Đức một mình suất lĩnh binh mã truy theo
không tha, thẳng đến Đào Lâm bắt sống được hắn, mang trở về kinh sư. Về
sau còn diệt sạch phỉ tặc tại Thiểm huyện, xem như đạt được công lao
hiển hách.
Lý Đường cũng không hề bạc đãi hắn, sau khi Cao Tổ Lý
Uyên lên ngôi, phong hắn làm Tả Kiêu Vệ đại tướng quân, sắc phong Tiết
Quốc Công. Trong biến cố Huyền Vũ Môn, hắn toàn lực ủng hộ Lý Thế Dân,
do đó được Lý Thế Dân xem trọng, phong một ngàn hai trăm hộ thực ấp, địa vị chỉ sau Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối.
Trinh Quán nguyên niên, Trưởng Tôn Thuận Đức khi giám sát nô phó thì phát
hiện vài vị nô phó trong cung liên hợp trộm cắp tài bảo trong cung, theo luật phải đem mấy nô phó kia chém đầu răn chúng. Nhưng hắn lại tiếp
nhận một ít tơ lụa cùng vàng bạc mấy người kia hối lộ cho hắn, liền đem
chuyện này áp xuống, buông tha cho mấy người kia…
Trên đời không
có vách tường nào không bị lọt gió, chuyện xấu kia chung quy cũng bị bại lộ ra, bị đại thần cung đình biết được đăng báo lên Lý Thế Dân, nói
Trưởng Tôn Thuận Đức luận thân phật là ngoại thích, luận công lao là
người có công khai quốc, địa vị cao, tước lộc dày, không ngờ lại đi tham một ít tiểu tài bé nhỏ không đáng kể, nên phạt nặng để răn đe.
Gặp phải loại tình huống này, Lý Thế Dân làm ra một quyết định thiên cổ lưu danh, chẳng những hắn không trừng phạt Trưởng Tôn Thuận Đức, ngược lại ở trước mặt công chúng thưởng cho hắn, cười nói với quần thần:
- Trẫm hiểu được, Thuận Đức thu nhận hối lộ tất nhiên bởi vì trong nhà thiếu thốn mà thôi!
Vì thế hắn một lần ban thưởng cho Trưởng Tôn Thuận Đức hơn ba mươi cây tơ
lụa, buộc hắn tự mình cõng về nhà, không cho phép bất luận kẻ nào hỗ
trợ.
Các quan viên khó hiểu, Lý Thế Dân lại nói:
- Người
có linh tính, có tự tôn, cho hắn chút tơ lụa ấy để cho hắn cảm thấy biết hổ thẹn, với hắn mà nói còn hơn là trừng phạt. Nếu hắn vẫn không biết
hổ thẹn, vậy chẳng khác gì cầm thú, giết hắn cũng không hữu dụng!
Loại phương pháp khống chế lòng tham phong cách riêng biệt như vậy, làm sử gia vô cùng tôn sùng, cũng tương đương hữu hiệu.
Trưởng Tôn Thuận Đức nhận lấy nhục nhã như thế cũng không dám tiếp tục tham
lam món lợi nhỏ. Nhưng cũng không biết có phải do đặc tính của Trưởng
Tôn gia hay không, tính cách của Trưởng Tôn Thuận Đức cũng giống như
Trưởng Tôn Vô Kỵ, lòng dạ nhỏ hẹp, hắn tuyệt đối không phải là một
thượng cấp tốt.
Đỗ Hà ở dưới trướng Lý Tích có thể tùy ý thi triển hết tài năng, nhưng ở dưới trướng Trưởng Tôn Thuận Đức lại không nhất định.
Lý Tích cũng hiểu được suy nghĩ của Đỗ Hà, liền lộ ra biểu tình như ngươi tự cầu nhiều phúc:
- Đây là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, hiện tại Đại Đường chúng ta đang gặp
phải tình huống như vậy. Thiên hạ ổn định đã được mười hai mười ba năm.
Đây là thời gian người mới cùng người cũ luân phiên thay đổi, chuyện của Hầu Quân Tập trực tiếp biến thành chức vụ bị trống, không ai tiếp nhận.
Đỗ Hà nhất thời không lời gì để nói, nhưng tinh tế nghĩ lại hắn cũng hiểu
được. Mười hai mười ba năm, nói dài không dài lắm, ngắn cũng không ngắn. Một ít lão tướng bởi nguyên nhân tuổi tác mà lần lượt về hưu, mặt khác
một ít người bởi vì thân thể khỏe mạnh vẫn còn ở nguyên địa vị cao.
Nơi này chính là gặp phải tình huống nhân thủ không đủ, đương nhiên không
phải do nguyên nhân người mới đến, mà là nguyên nhân bởi lý lịch.
Những lão tướng còn tại nhiệm vô luận là Trình Giảo Kim, Uất Trì Kính Đức đều là những lão tướng đã đi theo Lý Thế Dân hai ba mươi năm, là người thân kinh bách chiến, xuất sinh nhập tử, chiến công hiển hách. Luận lý lịch
luận công lao đều là nhất đẳng, mà tướng quân mới thăng chức bởi vì suốt mười mấy năm thái bình nên ít lập được chiến công, căn bản không thể
đánh đồng được với những lão tướng còn tại nhiệm.
Cho nên mặc dù
Tiết Vạn Triệt, Tiết Vạn Quân, Tô Định Phương là những tướng quân trung
niên đều có năng lực đón nhận chức vị đại tướng quân, nhưng chiến công
của họ lại xa xa không so được với những lão tướng còn tại nhiệm như
Trình Giảo Kim, như Uất Trì Kính Đức, do đó không được thăng lên.
Dù sao quân sự không thể so sánh như chính trị, quân công đều là những thứ thực tế, không thể giả dối.
Những lão tướng có thể đạt được thành tựu như hôm nay, đều có quan hệ tới năm xưa họ cùng xuất sinh nhập tử, nếu đối mặt với một nhóm người công tích kém cỏi hơn mình nhưng lại giữ chức vị ngang hàng với mình, luận là ai
cũng sẽ có khúc mắc trong lòng.
Cho nên đối mặt loại chuyện này, Lý Thế Dân chỉ phải tận lực tránh né.
Lý Tích vừa thăng chức, chỗ trống của hắn liền không chọn được người thích hợp. Chức Tả Uy Vệ đại tướng quân là một trong những cơ cấu quan trọng
nhất trong triều, cũng không thể không để cho Trưởng Tôn Thuận Đức thay
thế.
- Kỳ thật bệ hạ cũng không muốn cho Trưởng Tôn Thuận Đức đảm nhiệm chức vị quan trọng này, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói Tả Uy Vệ
nắm giữ túc vệ trong cung, phụ trách hoàng thành an ninh, không thể
không người quản lý. Bệ hạ chỉ đành giao cho Trưởng Tôn Thuận Đức tạm
thay quyền, nhưng hiền chất cũng hiểu được thực lực của Trưởng Tôn gia
tộc trong Đại Đường chúng ta, có Trưởng Tôn Vô Kỵ ở bên cạnh làm nền,
việc này tám chín phần mười là muốn thành công!
Lý Tích bất động thanh sắc lộ ra tin tức.
Đỗ Hà hiểu ý cười, cũng không nhiều lời.
Đúng lúc này quân tốt bên ngoài thông báo Tịch giáo úy đến.
Màn trướng xốc lên, một người bước nhanh vào trong.
Người kia thân cao ngất, ánh mắt như điện, trên gò má trái có hai vết sẹo sâu tận xương, hình thành một chữ “X”, gương mặt thật uy vũ, đầy vẻ dũng
mãnh nhanh nhẹn…
- Mạt tướng bái kiến đại tướng quân!
Cử chỉ của người kia nghiêm chỉnh mà bản khắc, giống như một người gỗ.
Đỗ Hà thần tình hứng thú đánh giá người đứng trước mặt, người này chính là thống soái Tuyển Phong quân khi nãy hắn đã nhìn thấy.
Nhìn thấy hắn tiến vào, Lý Tích cười lớn tiến tới nghênh đón, giới thiệu hai người với nhau, tay chỉ Đỗ Hà nói:
- Tân nhậm Tả Uy Vệ tướng quân Đỗ Hà, chắc ngươi cũng đã sớm nghe thấy!
Tịch giáo úy thật phong độ thở một hơi đáp lễ:
- Năm xưa chiến dịch Giao Xuyên Đạo, Đỗ tướng quân tư thế oai hùng làm ký ức Tịch mỗ hãy còn mới mẻ, lại mới nghe được tướng quân lấy yếu thắng
mạnh, phá Tây Đột Quyết, định Cao Xương, Đỗ tướng quân dụng binh quả
nhiên lợi hại!
Thái độ làm người của hắn thật nghiêm khắc, nói chuyện cũng rất thành thực, không hề có chút giả
dối.
Năm xưa phục kích Thổ Phiên tại Giao Xuyên Đạo, hắn dẫn theo Tuyển Phong
quân làm đòn sát thủ cuối cùng, vẫn một mực ở bên cạnh Lý Tích nghe điều động, mưu cầu tiêu diệt sạch Thổ Phiên quân. Nhưng bởi vì Đỗ Hà biểu
hiện xuất chúng, khiến Thổ Phiên không cách nào đánh trả, cho nên hắn
đem tình huống xảy ra lúc đó đều xem vào đáy mắt.
Đỗ Hà cười ha
ha, chiến dịch Giao Xuyên Đạo cùng chiến dịch Xích Đình Cốc mặc dù là
hai lần hắn cùng binh sĩ đoàn tác chiến, nhưng lấy được thành quả lại
khiến cho hắn phi thường vừa lòng. Cho nên hắn cũng không nhăn nhó làm
ra vẻ, thản nhiên tiếp nhận lời ca ngợi của đối phương.
Ánh mắt Tịch giáo úy sáng lên, vẻ ngay thẳng của Đỗ Hà làm cho hắn nảy sinh hảo cảm.
Lý Tích lại chỉ vào Tịch giáo úy nói:
- Tịch Quân Mãi, thống suất Tuyển Phong quân, trợ thủ đắc lực của ta!
Tịch Quân Mãi?
Không phải chính là ngưu nhân đã dùng trăm kỵ phá vạn quân đó sao?
Thần sắc Đỗ Hà khẽ biến, một lần nữa lại quan sát hắn, trong đầu hiện lên sự tích của Tịch Quân Mãi trong lịch sử.
Sau khi Đại Đường tiêu diệt dân tộc Thổ Cốc Hồn, lập Nặc Hạt Bát làm Thổ
Cốc Hồn Vương, nhưng thừa tướng Tuyên Vương của Thổ Cốc Hồn độc chuyên
triều chính, ý đồ khống chế quốc vương, âm mưu tập kích Đại Đường tôn
thất nữ Hoằng Hóa công chúa được gả cho Thổ Cốc Hồn, muốn đem Thổ Cốc
Hồn Vương Nặc Hạt Bát bắt cóc đến Thổ Phiên, sau khi Nặc Hạt Bát biết
được âm mưu của Tuyên Vương, vội vàng bỏ trốn.
Tướng quân địa
phương không dám chống lại, Tịch Quân Mãi chỉ là một giáo úy nho nhỏ lúc này lại biểu hiện ra nhiệt huyết thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của
Đại Đường, chỉ suất lĩnh một trăm hai mươi kỵ chặn đường hơn vạn binh mã của Tuyên Vương phái ra truy giết Thổ Cốc Hồn Vương Nặc Hạt Bát, khiến
binh mã của hắn đại bại, cũng đánh chết ba huynh đệ hắn tại hiện trường, lòng quân Thổ Cốc Hồn hỗn loạn, Tịch Quân Mãi bắt giữ hơn ngàn người.
- Ngưu nhân!
Đỗ Hà có chút kích động, nghĩ lại Lý Tích đưa tinh nhuệ trực thuộc của
mình cho hắn, há không phải có ý nghĩa vị ngưu nhân kia từ hôm nay trở
đi đã thành bộ hạ của mình sao?